Chương 48: Nguyên do

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mau! Đưa tay cho tôi để tôi kéo hai người lên!"

Mạc Lâm đi đến góc tường ngồi xổm xuống rồi ra hiệu cho Tiểu Lâu giẫm lên lưng y trèo lên trước. Tiểu Lâu xoắn xuýt nửa ngày, một người hầu như nàng nào dám giẫm lên vai di thái thái? Nhưng lúc cấp bách không thể do dự thêm nữa, tiểu phu nhân và Hạ tiên sinh đều đang gấp, nàng dè dặt giẫm lên lưng Mạc Lâm để Hạ Sính kéo lên.

Tường rào hơi cao, huống hồ thân thể Mạc Lâm đặc biệt nên không thể so với nam nhân bình thường, người cũng khá thấp nên chỉ một mình y thật sự với không tới tay Hạ Sính.

Mạc Lâm nhìn quanh hồi lâu, cuối cùng chạy tới sân sau gần phòng mình tìm một chậu hoa to, đổ hết đất bên trong ra rồi lật úp chậu trèo lên.

Nhưng Hạ Sính vừa kéo y lên nửa chừng thì dưới chân chới với, chậu hoa bị y đá ngã lăn phát ra tiếng động lớn.

"Ai đó?!"

Thấy người gác cửa hông sắp xông vào, Mạc Lâm lấy hết sức bình sinh bám vào tường rào, một chân leo lên rồi lộn nhào xuống.

Lúc rơi xuống đất được Hạ Sính đỡ lấy, ba người họ chưa bao giờ chạy nhanh như bây giờ, cứ như sau lưng có mãnh quỷ dã thú đang đuổi theo.

Hạ Sính dẫn hai người rẽ hết lối này đến lối khác, sau đó tới trước cửa một tiệm tạp hóa.

Hắn gõ nhẹ lên cửa, chẳng bao lâu sau ánh sáng hắt qua khe cửa, người bên trong cấp tốc mở ra một khe hẹp để họ vào rồi đóng cửa lại.

Hạ Sính thấy vết sẹo mờ trên mặt Mạc Lâm, đang định hỏi thì bị cắt ngang.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Mạc Lâm vừa thở hổn hển vừa níu tay Tiểu Lâu lo lắng hỏi.

Tiểu Lâu bị ngữ khí của y hù dọa, co rúm lại rồi khóc nói: "Em cũng không rõ lắm, chỉ biết hôm nay người trong phủ đều tranh nhau cướp đồ rồi trốn đi. Binh lính lập tức tới ngay, trong nhà chẳng còn mấy người, bọn họ đều bắt đi hết rồi. Lúc đó em trốn dưới giường nên mới thoát được, nhưng không có chỗ nào đi nên đành chờ ngài về......"

Tiểu Lâu luôn ở trong phủ nên biết rất ít chuyện bên ngoài. Thế là Hạ Sính bổ sung thêm vài câu hắn nghe nói trên đường về nhà, lúc này Mạc Lâm mới tạm thời hiểu được chân tướng.

Thì ra mấy ngày gần đây Trương Văn Dã vướng phải bê bối bỏ rơi cha đẻ nên Phúc Lai bị người khác đặt điều vu khống trên báo. Có người đồn nguyên liệu trang sức vàng là hàng lậu, cũng có người đồn trong vàng trộn lẫn vàng giả, nhất thời ai cũng không dám đến Phúc Lai. Tin đồn càng lúc càng ác ý, tuy chưa biết chân tướng cụ thể nhưng mọi người đều biết danh tiếng Phúc Lai đã hoàn toàn sụp đổ. Hiện giờ Trương Văn Dã mắc nợ ngập đầu, vốn để quay vòng đều đã giao nộp, những người hỗ trợ tài chính cho Phúc Lai cũng đột ngột bỏ đá xuống giếng, cùng nhau tố cáo hắn, bắt hắn mau chóng trả tiền. Trương Văn Dã bị giam trong đồn chẳng biết lúc nào mới được thả.

Lẽ ra Trương thái thái cũng phải bị bắt để soát người nhưng Trương Văn Dã đột nhiên đòi ly hôn, cộng thêm nhà mẹ đẻ Trương thái thái dùng thủ đoạn nên đám lính kia cũng không dám làm to chuyện.

Lý do bắt người hầu Trương gia và Mạc Lâm là vì bọn hắn không tin số tiền Trương Văn Dã nộp lên chỉ có bấy nhiêu, nói không chừng đã giao cho ai cất dùm. Thế là định bắt họ về bức cung, Trương lão gia thấy trong đám người bị bắt không có di thái thái thì đột nhiên nài nỉ, nói Mạc Lâm vừa vào cửa nên hắn chưa cho gì cả, chỉ xin tha cho y một lần.

Nhưng cuối cùng đây vẫn chỉ là tin đồn bên ngoài mà thôi.

Đám binh lính xưa nay thích khoe mẽ, Trương Văn Dã trong đồn đối đáp nhanh nhảu làm bọn hắn vừa xấu hổ vừa giận dữ, tình cờ nhắc đến di thái thái mới qua cửa liền bị bọn hắn vớ lấy chuyện này rồi thêm mắm thêm muối, đồn tới đồn lui biến thành Trương lão gia si tình chỉ một lòng một dạ với di thái thái.

Thế là di thái thái mới qua cửa nghe Hạ Sính và Tiểu Lâu kể lại đầy diễn cảm mặc dù không biết chân tướng, trong lòng vô cùng xúc động.

Mạc Lâm nhớ tới số vàng Trương Văn Dã đột nhiên cho mình thì không khỏi hoang mang.

Chẳng lẽ lúc đó lão gia đã sớm đoán được sẽ có hôm nay nên mới giao vàng cho y để y có thể sống yên ổn sao?

Nhưng giờ vàng thỏi chẳng thấy đâu, nếu lão gia biết thì có đấm ngực dậm chân tức giận không.

Hạ Sính và chủ tiệm tạp hóa trò chuyện với nhau, khi y chuẩn bị tạm biệt rời đi thì Tiểu Lâu đột nhiên kéo y vào một góc thì thào: "Tiểu phu nhân, lát nữa ra ngoài với em một chuyến nhé, vàng thỏi trong tủ em đã cất dùm ngài rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro