Chương 27: Tiểu Đới cũng muốn yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cheese

Đới Manh một buổi tối đứt quãng tỉnh lại mấy lần, đến thời điểm ngày mới vừa sáng lên cô cũng không thể ngủ được. Cô dứt khoát leo xuống giường, rửa mặt xong liền lặng lẽ xuống lầu. Đứng trước cửa tủ lạnh một lúc lâu, nghĩ đến dạ dày của Mạc Hàn , cô quyết định nấu mì.

Từ trong tủ lạnh lấy ra cà chua và trứng gà vừa mua tối hôm qua cùng với một túi mì sợi. Sáng sớm mà Đới Manh ở ngay nhà bếp bắt đầu bận rộn: một bên đun nước sôi, nấu mì, bên kia cắt cà chua, đánh trứng, thái hành. Đới Manh làm việc rất trầm tĩnh, khuôn mặt trắng nõn không biểu hiện gì, động tác tùy ý nhưng ngay ngắn rõ ràng như nước chảy mây trôi đảo quanh ở nhà bếp.

Một lúc sau, món mì cũng sắp hoàn tất, mùi thơm nồng nặc bay ra khiến cho người khác phát thèm, nước dùng thanh đạm, sợi mì vừa dai mềm vừa vặn, màu đỏ cà chua kết hợp cùng lòng đỏ trứng gà khiến cho món mì trở nên bắt mắt. Đới Manh xoay người một cái, ngón tay trắng noãn khớp xương rõ ràng, đầu ngón tay nắm một nhúm hành đã thái nhuyễn tự nhiên lay động thả vào trong nồi. Một nồi sắc hương vị đầy đủ cà chua trứng gà nổi trên mặt đã hoàn thành, vừa ăn ngon lại thuận tiện nhưng không có nhạt nhẽo, đối với người đau dạ dày mà nói bữa ăn sáng với jambon và trứng chiên còn không bằng một bát mì trứng gà nóng hổi, vừa đầy đủ dinh dưỡng vừa ấm dạ dày.

Chờ sau khi đem mì sợi chia thành hai bát đặt trên bệ bếp, Đới Manh lúc này mới khẽ thở ra một hơi, hài lòng gật gật đầu, thời điểm đang muốn bưng lên, động tác lại ngừng lại rồi đặt tô mì xuống. Cô ngây người khẽ cau mày, lập tức có chút khó khăn giơ tay gõ gõ trán của mình. Làm sao mà ngốc như vậy chứ, mì đã nấu xong rồi nhưng Mạc Hàn có thể còn chưa tỉnh dậy. Cứ như vậy để nguội khẳng định là không được mà đi gõ cửa cũng không xong.

Giữa lúc Đới Manh còn đứng nhìn hai bát mì sợi kia đang làm khó dễ mình, thì một âm thanh lười biếng mang theo vài phần ý cười từ cửa truyền đến:    " Chào buổi sáng! Mùi thơm quá a". Đới Manh quay đầu lại đã thấy Mạc Hàn xõa tóc còn có chút ướt, sắc mặt hồng hào, trên người chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, lộ ra hai chân dài tinh tế trắng nõn khiến người ta không dời mắt nổi. Chân dài mê người tựa ở cửa lẳng lặng nhìn cô, tư thái lười biếng mê hoặc, sâu thẳm con ngươi một mảnh ôn nhu.

Đới Manh lúc mới vừa nghe được âm thanh đó có một chút kinh ngạc, lông mày nhẹ nhàng giương lên, cô không nghĩ Mạc Hàn lại rời giường sớm như vậy, hơn nữa còn không biết Mạc Hàn đã đứng ở cửa nhìn mình bao lâu, cô dĩ nhiên cả một tiếng vang còn không nghe được. Đới Manh mím mím môi, mặt không hề có cảm xúc giơ giơ cằm lên: "Dậy sớm thế, ăn điểm tâm đi."

    "Không ngờ tài nấu ăn của Tiểu Đới lại tốt như vậy, chị ở trên lầu đã ngửi được mùi thơm". Mạc Hàn chắp hai tay sau lưng, nhấc đôi chân thon dài nhẹ nhàng ung dung theo sau Đới Manh đi ra bàn ăn. "Lúc ở nhà một mình không muốn ra ngoài ăn đồ ăn nên tự mình làm." Đới Manh nhàn nhạt đáp một tiếng, cầm chén đũa đặt trên bàn ăn.

"Tiểu Đới cũng sẽ nấu cơm cho bạn trai ăn phải không?" Mạc Hàn ngồi xuống, cuộn lên ống tay sáo sơ mi, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn mê người, con ngươi vẫn mang ý cười như thế nhìn Đới Manh . "Bạn trai ?" Đới Manh nghe vậy dừng động tác trên tay, cô suy nghĩ trong bụng câu hỏi của Mạc Hàn , cau mày, cúi đầu thở ra mấy hơi rồi nhàn nhạt nói câu: "Em không có bạn trai."

" Nhưng Tiểu Đới là cô gái vừa đẹp người vừa có tài hoa, lúc ở trường học nhất định được rất nhiều con trai yêu thích." Mạc Hàn thu lại tầm mắt, một tay cầm đũa một tay chống cằm, cười híp mắt tỏ vẻ hứng thú nhìn Đới Manh . "Không có" Đới Manh quả quyết nói, rất nhanh lại nghiêng đầu sang một bên dáng vẻ mê man nói: " Chưa từng có nam sinh nào thích em cả."

    "Thật không vậy?" Lời nói này nói ra, không chỉ có Mạc Hàn , đại khái tất cả mọi người sẽ không tin được.Đới Manh là cô gái như thế, tướng mạo thanh tú, khí chất sạch sẽ đặc biệt, càng không nói tới tài hoa nghệ thuật thiên phú. Tuy rằng nhìn qua có chút lạnh lùng, nhưng lại khiến cho người ta có mong muốn chinh phục, sẽ câu dẫn không ít người. Chỉ là Đới Manh kiên quyết khẳng định như thế, hiển nhiên chính bản thân cô là cho là vậy.Mạc Hàn không hiểu Đới Manh này là đang giả ngu hay thật sự cô quá mức ngây thơ.

    "Chị không tin sao?" Đới Manh ngồi đối diện Mạc Hàn , thả xuống vẻ mặt đang cau mày, cầm lấy đũa. Mạc Hàn khóe môi khẽ giương lên cúi đầu gắp lên một cọng mì thổi thổi, cẩn thận từng li từng tí đưa vào trong miệng. Sau đó ánh mắt mơ màng, có thế thấy rõ dáng vẻ kinh diễm hưởng thụ, ngẩng đầu nhìn Đới Manh tán dương: " Ăn ngon thật. Đây là mì sợi cà chua trứng gà ngon nhất chị từng ăn qua."

Nhưng Đới Manh cũng không để ý đến lời khen của Mạc Hàn , cô còn đang chìm đắm trong chủ đề lúc nãy, khuôn mặt không hề có chút cảm xúc lộ ra mấy phần hồi ức: "Kiki đại khái có nói là em quá khó để thân cận, vì thế mà lúc còn đi học không ai dám theo đuổi." " Vậy em có muốn yêu ai không?" Mạc Hàn tùy ý hỏi lại Đới Manh một câu, đôi mắt nhìn chằm chằm bát mì trước mặt, miệng cũng không ngừng nhai, gắp lên miếng cà chua cắn một cái, cà chua tươi mát mềm mại hòa tan trong miệng.

"Đã từng nghĩ tới, em quả thật muốn thử một chút, nhưng là không tìm được nam sinh nào có thể tiến tới." Đới Manh trầm tĩnh gắp lên sợi mì, lẳng lặng nói ra câu này. Mạc Hàn hơi kinh ngạc giương mắt, nhìn người đối diện mặt không chút cảm xúc chậm rãi nhai nuốt, nghiêng đầu mở miệng thăm dò: " Em muốn yêu?"

    Đới Manh khẳng định gật gật đầu, nghi hoặc nhíu lông mày, đôi mắt đen thẳm thâm thúy giống như ánh trăng lưỡi liềm chiếu xuống hồ ngước, bị che kín bởi một tầng tia sáng, cô chăm chú nhìn Mạc Hàn: " Em muốn thử xem. Bởi vì chưa từng thử qua nên giáo sư nói tình cảm của em không phong phú, tranh vẽ ra đều thiếu hương vị tình yêu. Nếu như ta yêu vẽ, tình cảm cũng nên phong phú thêm một chút. Nếu được như vậy sẽ có thể vẽ ra một bức tranh khiến giáo sư hài lòng. "

Vừa nghe Đới Manh nói như thế, Mạc Hàn thu lại nụ cười trên mặt, buông đũa xuống, con mắt trong veo ngữ khí thật lòng nói: "Tiểu Đới , tìm cảm không phải vật thí nghiệm. Em không nên vì để vẽ tốt hơn mà di thử nghiệm tình yêu. Tình cảm nên phát sinh tự nhiên mới là tình yêu đẹp nhất, có thể khiến em ghi lòng tạc dạ cả đời. Có thể do em chưa gặp được người thích hợp, chỉ cần đến đúng thời điểm em sẽ gặp được. Lúc đó em sẽ học được cái gọi là tình yêu, mới có thể thưởng thức trọn vẹn cay đắng ngọt bùi, đầy đủ hương vị của tình yêu."

Mạc Hàn đột nhiên nói thật lòng cả một đoạn văn như thế khiến Đới Manh có chút bất ngờ, cô mím mím môi thu lại tầm mắt nói sang chuyện khác: " Mì sắp nguội rồi kìa." Mạc Hàn nhận ra được lúc này Đới Manh không muốn cùng mình bàn luận chủ đề này nữa.

Ý tứ sâu xa nhìn Đới Manh một chút, Mạc Hàn gật đầu. Hai người đều cúi đầu tập trung ăn cho xong bát mì, trong lúc nhất thời phòng khách trở nên yên tĩnh.

Dọn dẹp xong bát đũa, Đới Manh nói muốn đưa Mạc Hàn đi bệnh viện kiểm tra. Mạc Hàn cười gật đầu, sau đó liền đi lên lầu thay quần áo, Đới Manh ngồi trên sofa trong phòng khách chờ Mạc Hàn .

    Mạc Hàn thay quần áo rồi trang điểm không tốn quá nhiều thời gian, Đới Manh phát ngốc chừng mười mấy phút liền nghe thấy trên lầu truyền đến tiếng đóng cửa, sau đó là tiếng của Mạc Hàn , đại khái là đang gọi điện thoại. Một lúc sau, Mạc Hàn từ trên lầu đi xuống, một tay cầm túi một tay cầm điện thoại di động, đôi mắt nghiêm túc lãnh lẽo nói với người bên kia điện thoại: "Cô trước tiên bình tĩnh đã, đem toàn bộ nguyên nhân sự việc nói rõ ràng với tôi, đừng nóng vội."

Đới Manh lẳng lặng nhìn Mạc Hàn mặc một thân đồ công sở, đồ trang sức tinh xảo trang nhã, giống như một nữ vương nắm quyền lớn duyên dáng sang trọng, từ trên lầu chậm rãi đi xuống cầu thang. Đổi một thân trí thức âu phục, tóc dài buộc lên, Mạc Hàn lúc này cùng với người vừa nãy xõa tóc mặc áo sơ mi trắng dịu dàng ngồi bên cạnh bàn ăn điểm tâm với minh như hai người hoàn toàn khác nhau.

Áo sơ mi trắng cổ áo có hai chiếc nút không cài, lộ ra thon dài cổ cùng xương quai xanh tinh xảo mê người. Mạc Hàn đưa mắt nhìn Đới Manh . Đới Manh đứng dậy chuẩn bị cùng cô đi ra ngoài nhưng Mạc Hàn đưa tay lên vẫy vẫy, ra hiệu Đới Manh dừng chân đã, tiếp theo cau mày xoay xoay cổ tay áo sơ mi, quả quyết quay đầu về bên kia điện thoại ra lệnh: "Đem tất cả những người phụ trách dự án này gọi vào công ty, trong vòng hai mươi phút nữa tôi sẽ đến."

Nghe Mạc Hàn nói, Đới Manh chân mày cau lại nghi hoặc nhìn Mạc Hàn , không phải là đi bệnh viện sao, Mạc Hàn đổi ý à. Tắt điện thoại, ánh mắt Mạc Hàn có chút hổ thẹn nhìn Đới Manh , do dự mở miệng: "Tiểu Đới , công ty đột nhiên xuất hiện biến cố, chị muốn đi trước xử lý, sợ là không thể đi bệnh viện."

" A!"  Đới Manh mặt không chút cảm xúc a một câu, đứng yên nhàn nhạt nhìn Mạc Hàn . Mạc Hàn cắn môi, do dự đưa mắt thăm dò: " Chờ xử lý xong chúng ta sẽ đi bệnh viện đa khoa một chuyến."

Mạc Hàn vừa dứt lời, Đới Manh liền mở miệng, rất thông cảm không có nửa phần bất mãn nói: "Được. Chị nhớ tới bệnh viện là tốt rồi. Em về trước nha, chị đi giúp họ đi." Nói xong liền đi về phía cửa.

Mạc Hàn khóe miệng giật giật, ánh mắt mờ mịt, điện thoại di động đang cầm trong tay rung lên mấy lần, lại có cuộc gọi đến. Cô cúi đầu nhìn điện thoại một chút, lại nhìn Đới Manh vừa mở cửa đang muốn đi ra, cắn răng bước nhanh về phía trước.

    Dịu dàng ôm Đới Manh từ phía sau, một thân thể mềm mại nhẹ nhàng tựa trên lưng Đới Manh , hương thơm nhàn nhạt quyến rũ nhẹ nhàng bay đến. Một luồng gió thơm ngọt ấm áp thổi qua bên tai Đới Manh , giọng Mạc Hàn có chút rầu rĩ từ bên vai truyền đến: "Tiểu Đới , cám ơn em." Cám ơn em đã tiếp nhận chị, cám ơn em không vì mấy lời đồn đãi vô căn cứ kia mà xa lánh, mà nhìn chị với ánh mắt khác biệt.

Đới Manh thân thể cứng ngắc từ từ buông lỏng xuống, cô không nói gì, sống lưng thẳng tắp, nhẹ giọng ừ một tiếng, biểu thị tự mình đã biết rồi.Mạc Hàn rất nhanh buông cô ra, cúi đầu giơ tay vuốt ve tóc bên thái dương, sau đó nhanh chóng nói tiếp: "Sự việc có chút khẩn cấp, chị đi trước. Buổi tối chị gọi điện thoại cho em."

"Tốt! Gặp lại sau." Đới Manh nhẹ nhàng đem cửa lớn đóng lại sau đó mặt không cảm xúc phất phất tay. Cuối cùng nhắc nhở một câu: "Lái xe cẩn thận một chút." "Bye Bye".Mạc Hàn gật đầu, thật sâu nhìn cô mím môi, liền quả quyết xoay người, mang theo túi xách bước ra nhà xe.

    Đới Manh đứng trước của biệt thự của Mạc Hàn , nhìn Mạc Hàn lái chiếc xe địa hình màu đen từ trong nhà xe đi ra. Thời điểm lúc xe chạy qua, Đới Manh nhìn thấy Mạc Hàn mang mắt kính đen liếc mắt nhìn về phía mình, sau đó liền nhẹ nhàng lái xe đi.

Nhìn đuôi xe chậm rãi biến mất ở cổng lớn, Đới Manh đứng ở cửa một hồi lâu mới đút hai tay vào túi quần chậm rãi đi ra người cửa. Xe của cô đậu cách đó không xa, cô bừng tỉnh nhớ tới một chuyện, ngày hôm qua cô mua một chậu hoa nhài hình như còn để trên xe, không biết bây giờ ra sao nữa. Nghĩ tới đây Đới Manh bước nhanh chân về phía xe của mình.

    Mở ra cửa xe, Đới Manh đưa đầu vào trong dò xét, sau đó có chút ngẩn người. Chậu hoa an toàn đặt trên ghế phụ lái, không những không những không xấu đi mà ngược lại còn sinh trưởng mạnh mẽ hơn. Cành lá xanh mướt, hai đóa hoa màu trắng đã nở rộ, bên trong tràn ngập mùi hoa nhài thơm ngát.

    Đới Manh kinh ngạc nhíu mày, ôm lấy bồn hoa tiến đến con mắt tinh tế đánh giá một hồi, quả thật xinh đẹp hơn hôm qua rất nhiều. Không ngờ tới trong xe không có chút gió nào, hoa này vẫn nở xinh đẹp như vậy. Đới Manh hài lòng để hoa xuống, nổ máy xe, chạy ra bên ngoài.

    Ngày hôm qua ngủ lại bên ngoài, tuy rằng đã nhắn tin cho ông anh trai của cô nhưng không hiểu sao trong lòng có chút cảm giác quái dị. Cô nhớ tới ngày hôm qua cuộc điện thoại của Khâu Hân Di ngữ khí kì lạ, Đới Manh lông mày khẽ giương lên, cô nghiêng đầu nhìn chậu hoa trên ghế phụ lái. Tuy trên mặt không biểu hiện gì, nhưng bàn tay đang cầm bánh lái, ngón tay không nặng không nhẹ xiết chặt vô lăng. Đây là động tác lúc Đới Manh cảm thấy phiền muộn, biểu thị tâm tình của cô không giống như trên mặt, nhẹ như gió thổi mây trôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro