Chương 33 ôm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Kiu Xinh Đẹp

Beta: Cheese

Khâu Hân Di lúc trước đã đề cập trong điện thoại, cô cùng anh trai của Đới Manh xảy ra tranh chấp, Đới Manh không biết bọn họ vì chuyện gì mà xảy ra tranh chấp. Sau này Khâu Hân Di cũng không có nói ra, cho dù Đới Manh có hỏi, cô cũng sẽ rất nhanh chuyển qua đề tài khác. Khâu Hân Di nếu không muốn nói, Đới Manh cũng sẽ không hỏi lại, cô không đi, Đới Manh cũng đành để cho cô ngủ lại nhà mình.

Nhà Đới Manh không có phòng dành cho khách, bởi vì không muốn để người khác tùy ý ngủ lại nhà, nhưng là Khâu Hân Di bây giờ đang buồn, cô tuyệt đối không có khả năng để Khâu Hân Di ở ngoài khách sạn, cũng không thể để chị dâu ngủ ở ghế sopha, cho nên liền đem phòng ngủ nhường lại cho Khâu Hân Di , còn chính mình ôm một cái điều hòa không khí, ngủ trên ghế sopha ở phòng khách .

Cửa ở ban công mở, có hơi gió lạnh thổi vào, Đới Manh nằm trên sopha cuộn tròn, hô hấp chậm rãi tiến vào giấc mộng.

Đới Manh ngủ không sâu, rất dễ dàng tỉnh giấc, cho nên khi Khâu Hân Di mở cửa phòng ngủ đi ra, cô cũng đã tỉnh. Bên ngoài ánh trăng rọi vào, ánh sáng dịu nhẹ, mơ hồ có thể thấy rõ thân ảnh của Khâu Hân Di . Cô bước hai bước đến gần sopha Đới Manh nằm, dừng bước, dường như có chút do dự.

Khoảng cách ước chừng chỉ cách vài bước chân, Khâu Hân Di mất mười phút mới đi tới trước mặt Đới Manh . Nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, trong bóng đêm tinh tế chăm chú nhìn gương mặt Đới Manh , cô dựa vào rất gần, khí tức có chút bất ổn phả lên trên mặt Đới Manh .

Hẳn là có chút phù hợp với người hiện tại đang cuộn tròn, khuôn mặt phần lớn thời điểm đều là không có chút cảm xúc nào, có thể tính là cảm xúc phập phồng, trên mặt biểu tình cũng sẽ chỉ lộ ra một chút ít manh mối nhỏ, người bình thường không quan sát cẩn thận căn bản sẽ không nhìn ra. Đại khái là vì tổng thể gương mặt, còn có người này bản thân vốn mang theo ngạo khí cùng lạnh nhạt, để gương mặt Đới Manh đã tinh xảo xinh đẹp, nhìn qua có chút thanh thuần lại tản ra một cỗ hương vị cấm dục.

Khâu Hân Di cũng không biết trong lòng mình sẽ xúc động như vậy, cô nhìn gương mặt Đới Manh một lúc lâu, đột nhiên cẩn thận chậm rãi cúi đầu xuống, môi mềm mại hướng đôi môi hơi mím đỏ mọng của Đới Manh rơi xuống. Cơ hồ ngay khi hai đôi môi vừa chạm vào nhau, Đới Manh đột nhiên nhẹ nhàng trở mình, xoay người đưa lưng về phía Khâu Hân Di .

Đôi môi cứ như vậy rơi lên trên máy điều hòa không khí, Khâu Hân Di kinh hãi, cơ thể run lên ngã về phía sau, lưng đụng phải bàn trà, cô khẽ rên một tiếng, chống tay lên sàn nhà nhanh chóng đứng dậy. Khâu Hân Di mờ mịt cố kiềm nén hơi thở hổn hển, đôi mắt sợ hãi mà hoảng loạn, cô cắn chặt môi dưới, cảm giác đau rát từ trên lưng truyền đến nhưng cô giống như không cảm giác được. Nhìn đến bóng lưng gầy gò của Đới Manh , cô rốt cuộc nhịn không được phát ra một âm thanh nức nở nhỏ, chuyển hướng phòng ngủ chạy đi, phịch một tiếng đóng cửa lại.

Trong bóng đêm, Đới Manh giật giật, rất lâu sau mới chậm rãi ngồi dậy. Con ngươi trong trẻo thâm thúy mang một mảnh mê mang cùng luống cuống, cô ngây ngốc ngồi, ôm lấy đầu gối của mình, hướng phòng ngủ nhìn một chút, con ngươi chậm rãi tích góp từng chút mấy phần khổ sở, cô cúi đầu xuống đem đầu vùi vào giữa đầu gối, cùng với đà điểu giống nhau.

Khâu Hân Di đối xử với vô quả thực rất đặc biệt, cô vẫn luôn biết. Trước đây cũng chỉ đơn thuần nghĩ Khâu Hân Di thích mình, thích quấn mình. Thế nhưng loại thích này chậm rãi chuyển biến, Đới Manh không phải kẻ ngốc, cho dù cô có chút trì độn trong tình cảm, nhưng cũng không có ngây thơ đến mức đó.

Một năm trước nàng đi Anh Quốc nửa năm, mới trở về nước. Về nhà vào lúc ban đêm, Khâu Hân Di phá lệ vui vẻ uống rất nhiều rượu, sau khi say rượu liền ôm Đới Manh không buông, ai tới kéo cũng đều kéo không ra. Đới gia nhị lão cùng Đới Minh đều cho rằng các nàng lúc đó là hai chị em tình cảm thân thiết, nhưng cũng tại ngày đó, Đới Manh phát hiện tình cảm Khâu Hân Di đối với mình không đơn giản như vậy.

Chỉ còn lại hai người bọn họ trong phòng khách, Khâu Hân Di vì say rượu mà mặt đỏ bừng, ôm chặt lấy Đới Manh , không ngừng cọ cọ vào cổ cô, miệng mơ hồ không rõ ràng nói: "Tiểu Đới , chị rất thích em, rất thích em ôm chị." Sau đó ngửa đầu hô to tên Đới Manh , sau đó cưỡng hôn cô.

Đới Manh bị dọa sợ, ban đầu vốn không có nửa điểm hoài nghi, cuối cùng cũng bắt đầu hoài nghi Khâu Hân Di đối với mình quá mức thân mật và quan tâm quá mức. Sau đó sinh ra khủng hoàng và tâm lý cũng dần cách xa. Cô không biết có phải hay không là do chính mình nghĩ nhiều. Chuyện này cô chưa bao giờ nói ra cho người khác nghe, Hứa Giai Kỳ không được, cha mẹ cũng không được, anh trai càng không được. Cô đè nén vào đáy lòng bí mật và hoài nghi. Chậm rãi bắt đầu xa lánh người nhà.

Ở trong phòng vẽ tranh ngày càng nhiều, thời gian về nhà cũng càng ít. Lần này nếu không nhận được tin tức anh trai của cô ngoại tình thì cô cũng không có khả năng ở nhà lâu như vậy. Vừa mới bắt đầu Khâu Hân Di tỏ vẻ rất quan tâm anh trai cô, khiến Đới Manh thở ra một hơi, cùng Khâu Hân Di đi tìm Mạc Hàn , nguyện ý tiến công ty, phần lớn nguyên nhân là vì Đới Manh muốn tận lực bảo trì hôn nhân của Đới Minh cùng Khâu Hân Di .

Một khoảng thời gian như vậy, Đới Manh tưởng rằng người Khâu Hân Di yêu chỉ có mình anh trai, thế này quả thật làm cho nàng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng lúc ở trung bệnh viện, Khâu Hân Di thốt ra câu nói kia, còn có giải thích, làm cho cô hiểu rõ, sự tình cũng không có đơn giản như vậy liền chấm dứt.

Đới Manh ôm chính mình tại sopha đợi thật lâu mới đứng lên, từ ngăn kéo bàn trà lấy ra một gói thuốc lá cùng bật lửa, ra cửa, đi lên sân thượng.

Tầng thượng là nơi chủ nhà trọ không cho thuê, một người lớn tuổi không có con cái, ông ấy trồng rất nhiều hoa cỏ trên tầng thượng, thậm chí còn bày bột hòn non bộ cùng lương đình, đem tầng thượng cằn cỗi trước kia biến thành một cái hoa viên có đủ các loại hoa. Chủ nhà là một người có tính tình hơi cổ quái, luôn tức giận với người khác, nhưng thực ra là một người rất tốt, ông ấy bình thường đem sân thượng khóa lại, không cho người khác đi lên. Nhưng ông ấy và Đới Manh rất hợp duyên, nên cho Đới Manh một cái ngoại lệ, đưa chìa khóa của sắt tầng thượng cho cô, Đới Manh có thể tùy tiện ra vào sân thượng.

Khí Đới Manh lên tới tầng thượng, nàng kinh ngạc phát hiện cửa sân thượng lại mở. Đới Manh tưởng chủ nhà quên khóa cửa, đi vào trong mới phát hiện ở lương đình giữa sân đã có người chiếm cứ.

Hơn nữa người nọ còn nhìn rất quen mắt, đang ngồi trên ghế đá đối mặt với Đới Manh , tóc dài phiêu dật xõa nhìn giống như thác nước, khuôn mặt tinh xảo mỹ lệ cao quý ửng đỏ, con ngươi kiều diễm nhiễm một mảnh mê man, một tay chống chiếc cằm có độ cong hoàn mĩ, tay kia bưng một ly rượu đỏ, ngón giữa tinh tế nâng một chiếc ly có chân dài, bên trong chảy chất lỏng đỏ chói, đôi môi đỏ mọng mê người khẽ mở, đang dùng âm thanh dễ nghe ngân nga một ca khúc.

"Học tỷ." Đới Manh kinh ngạc nhìn Mạc Hàn , tại đây lúc trời rạng sáng, ở trên tầng thượng, cô bỗng nhiên lại vô tình gặp được Mạc Hàn mới dọn đến bên cạnh, không thể không nói là trùng hợp vô cùng.

Mạc Hàn nghe thấy tiếng Đới Manh gọi, giương mắt nhìn, đôi mắt mê man nháy mắt liền tỏa ra ánh sáng ôn nhu, cô nghiêng đầu tựa hồ có chút men say, cong khóe mắt nhẹ nhàng gọi: "Manh Manh , mau tới đây." Ánh mắt Mạc Hàn nhìn Đới Manh có chút hương vị mê hoặc câu người, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng mở ra, đầu lưỡi màu hồng phấn như ẩn như hiện, mang theo tiếng thở dốc, Mạc Hàn cúi đầu khẽ rên một tiếng, ngẩng đầu nhìn vào ly rượu đỏ, đôi mắt hàm chưa một mảnh ôn nhu kiều diễm, Mạc Hàn đưa tay ra với Đới Manh , ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng ngoắc ngoắc: "Lại đây, uống rượu với chị."

Đới Manh hơi nhướng mày, trong lòng đột nhiên bắt đầu cuộn lên lửa giận, cô bước nhanh đến trước mặt Mạc Hàn , không nhìn đến người vì say rượu bày bày ra lười biếng trêu người thư thái, một phen cướp đi ly rượu trong tay, âm thang lạnh lùng nói: "Chẳng phải là chị nói không uống rượu sao, có phải là muốn đem mình uống đến chết mới cam tâm hay không?"

Mạc Hàn ngây cả người, ngẩng đầu nhìn sắc mặt băng lãnh của Đới Manh , con ngươi kiều diễm trong nháy mắt dâng lên một tầng sương mù, cô cắn môi rụt lại bả vai, đôi mắt rưng rưng nước. Ánh mắt Mạc Hàn giống như một đứa trẻ ủy khuất đáng thương, bàn tay đang nắm chặt lại buông ra, tiếng nói mềm nhẹ mà run rẩy: "Manh Manh , em đừng hung dữ như vậy, chị sợ."

Đới Manh thất thần, nhìn Mạc Hàn trước mặt dùng ánh mắt của một đứa trẻ đơn thuần ủy khuất, vô cùng đáng thương nhìn mình, rất nhanh liền nhận thức được Mạc Hàn say rồi, cô nghiêng đầu nhìn thấy một chai rượu đỏ bên chân Mạc Hàn , quả nhiên thời gian Mạc Hàn ở đây không ngắn, đã muốn uống sạch cả bình rượu.

Hôm nay mới nói đi công tác không có uống rượu, như thế nào vừa trở về lại bắt đầu uống rượu. Đới Manh bất đắc dĩ khe khẽ thở dài, ngồi bên người Mạc Hàn , ngữ khí kiên nhẫn ân cần nói: "Học tỷ, bệnh đau dạ dày của chị rất nghiêm trọng, chị không thể uống rượu, hiện tại chị có thấy trong dạ dày không thoải mái không?"

Đới Manh ngồi xuống, Mạc Hàn cũng rất nhanh chóng đến gần cô, cơ thể mềm mại dựa sát vào Đới Manh , ngón tay tinh tế thon dài bắt được góc áo Đới Manh rầu rĩ nói: "Không vui." "Vì sao lại không vui?" Đới Manh nghiêng đầu nhìn Mạc Hàn , đưa tay sờ sờ đầu vai của nàng, còn ấm áp, xem ra mặc đầy đủ không có bị cảm lạnh.

"Vì cái gì cô ta có thể hợp tình hợp lý xúc phạm chị, chị không hiểu, chị không hề nợ cô ta cái gì, vì cái gì mà cô ta cứ như ma quỷ không chịu buông tha?" Mạc Hàn thật sự say, trong miệng lầm bầm hỏi tại sao, một bên nắm góc áo Đới Manh kéo kéo, sau đó nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt nhiễm men say cất giấu ủy khuất cùng khổ sở, cô cứ như thế nhìn chằm nhằm vào Đới Manh , tựa hồ như đang chờ đợi câu trả lời.

"Bởi vì cô ta là ma quỷ, ma quỷ tổn thương người thì tại sao lại cần lý do" Đới Manh không biết Mạc Hàn nói "cô ta" là ai, cô chỉ có chút đau lòng, người này trước mặt người khác luôn luôn trấn định cao quý tao nhã, tại sao sau lưng lại giống như một chú cún con bị thương cuộn mình tìm rượu giải sầu.

"Em đừng biến thành ma quỷ có được hay không?" Mạc Hàn dùng khuôn mặt cọ cọ vào đầu vai Đới Manh , sau đó ngồi thẳng lên, thả lỏng bàn tay đang nắm góc áo, mở ra hai cánh tay hướng về Đới Manh , đôi mắt mang theo vài phần cầu xin cùng ưu thương, giống như đang đòi một cái ôm, lại giống như đang yêu cầu một lời hứa hẹn.

Làm ơn, đừng đối tốt với chị, rồi lại biến thành ma quỷ, cùng cô ta và ma quỷ giống nhau.

Đới Manh nhìn Mạc Hàn , con ngươi lạnh nhạt chậm rãi mềm mại xuống, đưa tay đem Mạc Hàn ôm vào lòng. Đây là lần đầu tiên cô chủ động, chủ động ôm một người vào lòng, đến nay cũng chỉ duy nhất một lần.

"Manh Manh , em biết không, em thật sự rất dịu dàng." Mạc Hàn mang theo men say, thanh âm lúc to lúc nhỏ vang bên tai Đới Manh . Đới Manh nhắm mắt, tay ôm vòng eo mềm mại của Mạc Hàn , những lời này đã từng có một người nói qua.

Dịu dàng sao? Vậy mà Đới Manh vẫn nghĩ bản thân mình là lạnh lùng.

Ps: mình  là  Sói  đây  ,nếu  trong  quá trình  đọc  các bạn  phát hiện  lỗi  mình  chưa  chỉnh sửa  nhớ  nói  mình  để  mình  sửa  lại  ngay  nha  ,chứ  để  lâu lâu  lọt  cái  tên  khác  vào  dễ  khó chịu  lắm  ... Cảm ơn các bạn  , buổi  chiều  vui vẻ  ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro