Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đới Manh ngồi xếp bằng trên sàn nhà trầm tư, trước mặt bày biện một đống đồ lớn. Cô đang chuẩn bị hành lý, bởi vì sáng mai cô phải cùng Mạc Hàn đi công tác.

Kỳ thật đối với Đới Manh , đi xa nhà là một chuyện rất bình thường, trước kia hàng năm cô đều đi xa nhà rất nhiều lần, đi đi chung quanh trung quốc, đi tham gia các triển lãm tranh. Trên đường nhìn thấy một số chuyện thú vị cô sẽ có nhiều hứng thú vẽ tranh hơn, vẽ tranh cùng chụp ảnh , có thể khiến một hình ảnh vĩnh cửu dừng lại, giữ lại, chính cũng vì điều này khiến Đới Manh đam mê nghệ thuật.

Trước kia mặc dù Đới Manh thường đi xa nhà, nhưng đều chỉ có một mình cô, thỉnh thoảng sẽ đi cùng một đoàn người. Thế nhưng lần này cùng đi với Mạc Hàn tới một thành phố xa lạ, đối với Đới Manh mà nói, đến cùng vẫn có chút cảm giác kỳ lạ.

Trên bàn trà vẫn còn đặt một hộp thuốc tùy thân đơn giản, bên trong phân loại thuốc khác nhau, bên trên đều có dán tag, đều do Đới Manh tự tay viết tay, đa phần những loại thuốc này đều dành cho những người có bệnh về đường tiêu hóa, mỗi một loại đều được ghi chép cẩn thận.

Những loại thuốc này cũng không phải là Đới Manh chuẩn bị cho mình , mà là chuẩn bị cho Mạc Hàn . Thân thể Mạc Hàn rất dễ dàng cảm nhiễm vi khuẩn gây bệnh, cho nên Đới Manh chuẩn bị rất nhiều thuốc, mặc dù không nhất định dùng đến, nhưng dự sẵn luôn luôn tốt hơn.

Một cái túi du lịch nho nhỏ, bên trong chứa quần áo sạch sẽ gấp gọn lại, hộp thuốc, một chiếc camera nhỏ. Còn có một hộp đồ chuyên dụng cho những chuyến du lịch của Đới Manh , bên trong đựng một bình sữa tắm nhỏ, dầu gội đầu, kem đánh răng, khăn mặt bàn chải đánh răng, thậm chí còn mang theo một bộ ga giường vỏ chăn sạch sẽ. Mặc dù ở khách sạn bình thường đều có những vật này, nhưng Đới Manh vẫn có thói quen dùng đồ của mình.

Bởi vì ngày mai phải xuất phát, cho nên Đới Minh rất quan tâm, sớm đã kêu Đới Manh về nhà , khi cô đóng xong hành lý, thì mới tới buổi chiều, Đới Manh đứng ở ban công tưới nước chăm sóc hoa, nhớ ra đã lâu rồi chưa về thăm nhà.

Cũng không biết bụng chị dâu bây giờ lớn cỡ nào rồi, Đới Manh cúi đầu xuống nhìn bụng của mình, còn vươn tay đo thử.

Hẳn nên về thăm cha mẹ cùng chị dâu một chút, Đới Manh híp mắt lười biếng tựa ở trên lan can.

Cả nhà họ Đới biết chuyện còn sớm hơn so với tưởng tượng của cô, Đới Manh mang theo đồ vừa vào cửa, liền bị Từ Thần Thần lệ nóng doanh tròng ôm lấy.

"Thật sự là trưởng thành a, con gái của tôi sắp đi rồi." Từ Thần Thần níu lấy tay áo Đới Manh , đôi mắt đỏ rực, gương mặt kích động vui mừng, người không biết nhìn, còn tưởng rằng Đới Manh sắp xuất giá...

Đới Manh bất đắc dĩ vụng trộm liếc mắt, sự ngây thơ xốc nổi này mẹ của cô tựa hồ mãi mãi cũng sẽ không biến mất.

"Khụ khụ, Tiểu Đới , mẹ con hôm qua vừa xem hình siêu âm của chị dâu, lần đầu nhìn thấy cháu trai, hôm qua điên lên cả ngày, hôm nay kích động có chút không bình thường." Đới Vương có chút bất đắc dĩ tố khổ với con gái, bà vợ bảo bối này của ông đã điên từ hôm qua cho tới hôm nay, khiến ông nuốt không trôi.

Từ Thần Thần nghe vậy quay đầu hung hăng trợn mắt nhìn Đới Vương một chút, lật tẩy nói: "Lão già chết tiệt, ông nói ai điên. Hôm qua khi ông nhìn thấy cháu trai, không phải cũng kích động đánh vỡ tách trà bảo bối của tôi đó à? Cao tuổi rồi còn khoa tay múa chân, bây giờ còn dám nói tôi."

Đới Manh bất động thanh sắc muốn tránh thoát cái ôm của mẹ, ai biết Từ Thần Thần vậy mà đột nhiên nhảy lên, nhấn bộ mặt đang hoảng sợ của Đới Manh xuống, thuận thế bịt đầu Đới Manh lại trước ngực mình, vừa híp mắt từ ái ôn hòa vuốt tóc Đới Manh , thừa dịp Đới Manh còn chưa kịp phản ứng, hôn lên trán cô mấy lần: "Con gái bảo bối của tôi, cho mẹ ôm hôn một cái nào, mẹ đã rất lâu rồi không được ôm con."

Trên trán là một nụ hôn ướt nhẹp, còn có giọng nói ngọt đến phát ngán của mẹ cô, khiến Đới Manh toàn thân trong nháy mắt nổi lên một lớp da gà.

Mẹ thật có chút không bình thường, Đới Manh nghĩ như vậy, vội vàng cầm hoa quả mang theo trong tay dùng sức dúi vào trong ngực Từ Thần Thần , mượn lực tránh thoát cái ôm đến khó thở của Từ Thần Thần .

"Có cần mẹ giúp con chuẩn bị đồ không?" Từ Thần Thần chán ngấy sờ lên mặt Đới Manh .

"Mẹ, không cần, con chuẩn bị xong rồi." Đới Manh nhếch môi thận trọng lui về sau một bước, nàng sợ Từ Thần Thần lại nhào tới lần nữa.

"Được rồi, Tiểu Đới mà bà còn không biết à, nó có để chúng ta phải lo bao giờ đâu. Bà dọn sợ còn không tốt bằng nó dọn." Đới Vương ở một bên thêm mắm dăm muối.

"Aizzz tôi nói ông nha, ông có phải hay không đang đâm chọt tôi, tôi còn không biết ý ông à." Từ Thần Thần quay đầu lại chống nạnh trừng mắt nhìn Đới Vương , lập tức từ một người mẹ hiền hậu biến thành người đàn bà đanh đá.

Đới Manh bất đắc dĩ vươn tay che trán, ba mẹ cô lúc nào cũng vậy, khi thì ân ân ái ái khi thì cãi nhau, trong nhà có hai người bọn họ, thì vĩnh viễn không vắng vẻ. Có đôi khi cảm giác tựa như là thay đổi, Đới Manh và Đới Minh ôn tồn lễ độ là phụ huynh, còn Từ Thần Thần và Đới Vương ồn ào nhao nhao là nhi đồng.

"Cha mẹ, thế nào." Khâu Hân Di tóc rối bù, mặc áo thun rộng thùng thình, có chút mệt mỏi đi ra từ trong phòng.

"Di nhi a, Tiểu Đới tới, hai người các con tâm sự đi, cũng đã lâu không gặp." Từ Thần Thần nhìn Khâu Hân Di đi ra, lập tức liền khôi phục biểu lộ từ ái cười tủm tỉm.

"Tiểu Đới , em về rồi à." Bụng Khâu Hân Di đã to hơn lúc trước. Tuy không quá to, nhưng rất rõ ràng thấy được nàng đang mang thai, nàng béo hơn một chút, chiếc cằm nhọn gầy đã mượt mà hơn một chút. Trong nháy mắt nhìn thấy Đới Manh , nàng tựa hồ có chút luống cuống, tay rủ xuống ở một bên bắt lấy vạt áo, khi nói chuyện với Đới Manh ánh mắt luôn cố né tránh Đới Manh .

"Chị dâu gần đây có khỏe không." Đới Manh tay xách đồ bị Từ Thần Thần kéo qua.

"Khỏe...vẫn khỏe. Em thì sao?" Khâu Hân Di cúi đầu xuống, giọng rất nhỏ nhẹ, nắm lấy vạt áo tay không ngừng níu chặt.

"Sao lại lạnh nhạt vậy. Trước kia hai con có quan hệ khá tốt, Tiểu Đới , nhanh đi tâm sự với chị dâu của con, mẹ với cha con đi nấu cơm, làm những món con thích nhất." Từ Thần Thần cười cười, đẩy Đới Manh sang chỗ Khâu Hân Di .

"Đúng vậy, Tiểu Đới . con với chị dâu hảo hảo tâm sự, cùng Tiểu Bảo hảo hảo tâm sự." Đới Vương híp mắt vui mừng cười.

Từ Thần Thần cùng Đới Vương đi vào phòng bếp bận rộn, Đới Manh đi vào gian phòng của mình, Khâu Hân Di nhìn thấy cô, cắn môi ánh mắt lóe sáng, sau đó đi vào theo.

"Mẹ mỗi ngày đều quét dọn gian phòng của em, bà nói em thích sạch sẽ, nếu trong phòng có bụi, khẳng định sẽ nhíu mày." Khâu Hân Di đứng tại cạnh cửa, nhìn bóng lưng cao gầy ở trong phòng.

"Chị dâu gần đây cùng anh hai, vẫn tốt chứ?" Đới Manh đi đến bên cạnh bàn, đầu ngón tay nhẹ nhàng quẹt lên bàn, quay đầu lại, ánh mắt hời hợt nhìn Khâu Hân Di .

"Vẫn vậy." Khâu Hân Di cúi đầu nhẹ nhàng cười một tiếng, theo bản năng lấy tay sờ lên bụng.

" Vậy là tốt rồi, em hi vọng chị dâu cùng anh hai có thể hạnh phúc." Đới Manh như có điều suy nghĩ nhẹ gật đầu, cầm lấy một tấm hình trên mặt bàn.

Đó là ảnh gia đình Đới gia, bức ảnh này cũng đã được chụp cách đây khá lâu. Đới Vương người vận âu phục đeo kính mắt cầm một tờ báo, Từ Thần Thần mặc sườn xám cười đứng bên cạnh ông. Đới Minh mặc áo đuôi tôm nhã nhặn ôn nhu cười cười, Đới Manh mặc một bộ áo sơ mi trắng đơn giản đứng ở sau lưng Từ Thần Thần , trên mặt có thể nhìn thấy vẻ yếu đuối, Khâu Hân Di mặc váy thục nữ đứng giữa hai anh em Đới gia, tay ôm tay của hai người.

"Tấm hình này, là vào năm thứ hai sau khi chị được gả vào Đới gia. Hôm ấy đột nhiên thèm ăn, muốn ăn thịt dê nướng ở thành nam, gọi điện thoại cho em kêu em tiện đường mua giúp chị. Ai biết em đã tới chỗ chụp hình, còn phải quay về mua cho chị. A Minh còn trách chị quá tùy hứng, khiến em bôn ba xa như vậy, chỉ vì mua cho chị hai xâu thịt dê nướng." Khâu Hân Di nhìn tấm ảnh trong tay Đới Manh , đột nhiên nở nụ cười, trên mặt mang theo vài phần hoài niệm, đi đến bên người Đới Manh .

"Anh hai kỳ thật rất yêu chị dâu, chỉ do đôi khi không mẫn cảm như vậy mà thôi." Đới Manh thả ảnh trong tay xuống bàn.

Khâu Hân Di ngây cả người, nhìn thấy đôi mắt Đới Manh tỏa sáng lờ mờ, sau đó lại cúi đầu xuống cười nói: "Đúng vậy a, anh hai em, đối với chị rất tốt."

"Tiểu Đới phải cùng Mạc Hàn đi thành phố S công tác à." Khâu Hân Di trầm mặc một hồi, mới cắn môi hỏi.

"Ừm, công ty có một số chuyện, phải đi mấy ngày." Sắc mặt Đới Manh lạnh nhạt nhẹ gật đầu.

"Mặc dù chưa gặp cô ấy được bao nhiêu lần, chị vẫn cảm thấy, Tiểu Đới đối với cô ấy rất tốt." Khâu Hân Di cúi đầu nói, ngữ khí rất nhẹ, Đới Manh thiếu chút nữa thì nghe không hết câu.

"Bởi vì là bạn bè." Đới Manh trả lời đơn giản mà nhanh chóng.

Khâu Hân Di không nói gì, chỉ cắn cắn môi cúi đầu.

"Chị dâu phải chú ý thân thể, ban đêm không nên thức đêm , nghe anh hai nói, có đôi khi chị ngủ trễ, lại còn ăn ít." Nhìn người, trước mặt cúi đầu, Đới Manh mềm giọng.

"Em xem chị mập hơn nhiều, cha với mẹ ngày nào cũng hầm cả một nồi canh lớn, chị uống canh thôi cũng no căng, làm sao còn ăn cơm nổi." Khâu Hân Di buồn rầu cau mày đáng yêu, vươn tay vẻ một vòng tròn lớn.

Lông mày Đới Manh nhẹ nhàng giương lên, gương mặt lãnh đạm, hơi dễ chịu, nhu hòa nói: "Cha mẹ cũng là vì sức khỏe của chị, Tuy nhiên ăn nhiều như vậy, cũng nên chú ý vận động thoả đáng."

Khâu Hân Di ngẩng mặt cười cười với Đới Manh , đi tới nhẹ nhàng bắt lấy tay Đới Manh , nhẹ nhàng lắc lắc, thân thể mỏng manh vẫn nhẹ nhàng, mượt mà, cùng gương mặt đáng yêu, giữa lông mày nhuộm thêm mấy phần ôn nhu, nàng vẫn luôn nũng nịu với Đới Manh như trước kia, ngữ khí hờn dỗi: "Lần này Tiểu Đới có mua quà về cho chị không?"

"Chị dâu muốn cái gì." Tay Đới Manh hơi cứng đờ, lông mày nhẹ nhàng cau lại, sau đó khôi phục thanh đạm.

"Lễ vật khẳng định phải bí mật, như vậy mới bất ngờ." Khâu Hân Di trừng mắt nhìn, nhìn thấy ánh mắt Đới Manh nhu hòa mà ỷ lại.

"Vậy đến lúc đó em xem xem nên mua cho chị gì, anh hai cũng sắp về rồi."Đới Manh rút tay về, ánh mắt lãnh đạm nhìn ra ngoài cửa, đi hai bước tới cạnh cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro