Chương 48 Tap Kich Nguc Nguoi Ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bữa tối rất phong phú, cả nhà vừa ăn vừa trò chuyện, bầu không khí cũng rất ấm cúng.

Tận đến khi Đới Minh uống hơi quá chén đỏ mặt bừng, không buông tha nhất định phải kính Đới Manh một chén rượu: "Tiểu Đới, lần này thật cần em phải ở bên Mạc Hàn , khi đi công tác nhờ em đối tốt với cô ấy một chút , chớ chọc cô ấy giận, chỉ cần cô ấy cao hứng, tất cả đều vui vẻ."

Đới Minh vừa thốt ra, bầu không khí trên bàn trong nháy mắt cũng có chút cứng ngắc. Mặt Đới Manh không thay đổi nâng ly, hơi khẽ cau mày nhìn Đới Minh khẩn thiết trong men say.

Khâu Hân Di ngước mắt nhìn Đới Manh , cắn môi không nói chuyện.

Trên mặt Đới Vương biểu lộ có chút phức tạp, ông cúi đầu nhìn ly rượu trước mặt, khe khẽ thở dài. Từ Thần Thần nghiêng đầu nhìn ông, bên trong ánh mắt cũng có chút bất đắc dĩ.

Trong mắt họ, Đới Manh là một đứa nhỏ không dính khói lửa trần gian. Cao ngạo lạnh lùng, mọi chuyện không cần người khác quan tâm, vô luận việc lớn việc nhỏ cũng có thể tự mình xử lý gọn gàng ngăn nắp. Từ nhỏ đã có thành tích ưu tú, một đường thuận lợi đến khi tốt nghiệp đại học, toại nguyện làm một hoạ sĩ, tuổi còn trẻ đã có chút danh tiếng.

Một đứa bé kiêu ngạo lạnh lùng khiến ai cũng tự hào, một người tâm cao khí ngạo như cô lại bắt cô vì người nhà đi ăn nói khép nép vuốt mông ngựa nịnh nọt một người khác. Đới Vương cùng Từ Thần Thần trong lòng có chút đắng chát, vốn Đới Manh không nói, họ sẽ không nghĩ vậy, nhưng Đới Minh kiểu nói này, bọn họ liền thấy khó chịu .

Đới Manh là đứa con hai người nhất mực yêu thương, thận trọng trân quý, tôn trọng sự tự tôn của cô, sự kiêu ngạo của cô. Mặc dù có đôi khi lạnh lùng khiến bọn họ cũng có chút buồn, nhưng hai người lúc nào cũng yêu thương cô. Một đứa bé thế này, mà phải khiến cô chịu một chút ủy khuất đều khiến họ cảm thấy như trời đất như sắp sụp đổ.

Đới Manh có vẻ không để ý đến chuyện này, bởi vì cùng Mạc Hàn đi công tác, cô cho rằng chỉ cần cùng đi Mạc Hàn , giải quyết chuyện công ty là nhiệm vụ của cô. Lời Đới Minh nói khiến cô có chút ngẩn ra, nịnh nọt và vuốt mông ngựa, hai phương diện này tựa hồ có chút xa với tưởng tượng của cô.

"Tiểu Đới , đừng nghe lời anh con. Con muốn làm thế nào thì làm, hết thảy giải quyết việc chung, có lỗi thì phải nhận, đừng nghĩ đi đường tắt, đây vốn chính là vấn đề của công ty, cho dù đến cuối cùng tổn thất nặng nề, cũng trách không được người khác." Giọng Đới Vương trìu mến nói với Đới Manh , ánh mắt lại sắc bén trừng mắt về phía Đới Minh .

"Cha con nói phải đó, cứ tự nhiên thôi. Đừng vì chuyện của công ty ủy khúc cầu toàn, lần này đi công tác trở về, nếu con không muốn ở lại công ty làm nữa, thì đừng làm nữa. Tiếp tục vẽ tranh, mẹ đã lâu lắm không nghe mùi thuốc vẽ trên người con, vẽ xong bức nào là mặt lại ngốc đi." Từ Thần Thần nói thêm vào, bà cũng không nguyện ý để Đới Manh ở lại công ty, mai mọt nhân tài.

Đới Manh có lý tưởng có tự do, cho dù trong mắt người khác không tốt, nhưng hai ông bà vẫn muốn Đới Manh duy trì thiên tính kiêu ngạo bẩm sinh này của cô.

Lời nói của hai vị trưởng bối Đới gia, khiến Đới Minh trong nháy mắt tỉnh rượu , anh có chút xấu hổ cúi đầu. Tựa hồ làm người xấu duy nhất, do anh tựa như một người tàn nhẫn bức bách, bức bách
Đới Manh làm chuyện từ trước đến giờ cô chưa từng làm.

Đới Manh thấy sự xấu hổ trong mắt Đới Minh , cô mấp máy môi, uống một hơi cạn sạch rượu do Đới Minh rót, sau đó chậm rãi nói: "Anh hai, em sẽ cố gắng mà."

Người nhà họ Đới tửu lượng cũng không tệ, đặc biệt là Từ Thần Thần , thoạt nhìn là thế gia nữ tử dịu dàng nhu nhược, kỳ thật khi uống rượu, thì hận không thể ôm bình rượu rót cả vào bụng, mà lại cho tới bây giờ cũng chưa từng bị say quá.

Đới Manh có tửu lượng kém nhất Đới gia, bình thường mặc dù cô cũng thỉnh thoảng uống rượu, nhưng rất ít say. Bất quá lần này hiển nhiên có chút quá chén, lúc ngồi tại chỗ, đã cảm thấy có chút choáng váng.

Bởi vì người nhà đều uống rượu, mà Đới Manh thoạt nhìn cũng không giống đã say, trời lại không tính là muộn. Cho nên sau khi dặn dò vài tiếng, bọn họ để Đới Manh tự mình về nhà.

Lúc Đới Manh ngồi trên xe taxi, đã mơ hồ cảm thấy mình có chút không xong. Rượu kia nặng quá, Đới Manh ngồi liệt tại trên ghế dựa, đầu hỗn loạn tựa như một nồi bột nhão , tựa như cảm thấy mình ngồi tàu lượn siêu tốc phải bay lên bầu trời .

Khi tới dưới nhà trọ Đới Manh đã choáng váng sắp ngủ, trong mơ mơ màng màng, cảm thấy cửa xe này khó mở ghê, cửa xe cứ nhão nhão, ngay cả nắm tay cũng bị mất.

Tài xế bất đắc dĩ nhìn tiểu cô nương ngã lệch ra ghế dựa. Thở dài, xuống xe giúp Đới Manh kéo cửa xe ra.

"Xe này ngộ ghê, cứ như chui ra từ trong cóp." Đới Manh chững chạc đàng hoàng nằm xuống, nâng thân thể chậm rãi từ trên chỗ ngồi, giống sâu róm từ trong xe ngọ nguậy bò ra.

Tài xế dở khóc dở cười nhìn tiểu cô nương say ngay cả phương hướng cũng không phân rõ, chỉ có thể hảo tâm nhắc nhở một câu: "Tiểu cô nương, nếu cô không gọi điện thoại người nhà cô xuống đón đi, nhìn cô thế này, sợ là cửa cũng không tìm được."

"Không cần, nhà tôi rất gần, tôi đi hai bước là tới." Đới Manh phủi bụi trên người một cái, mặt không thay đổi chắp tay sau lưng, thoạt nhìn rất bình thường, nếu không phải ngửi được mùi rượu trên người cô, tài xế còn tưởng rằng cô nương này căn bản không hề say.

"Cám ơn, huynh đệ." Đới Manh cau mày nghiêm túc nhìn tài xế, trịnh trọng vỗ vỗ bờ vai của hắn, tựa như giao phó sứ mệnh trọng đại gì đó.

Tài xế dở khóc dở cười gãi đầu đã hói hơn một nửa, thật sự là có thể làm huynh đệ của cô cũng tốt

"Gặp lại." Đới Manh gật gật đầu, sắc mặt tỉnh táo chắp tay sau lưng xiêu xiêu vẹo vẹo đi đến cửa vào nhà trọ.

Nhìn Đới Manh bóng lưng một hồi lâu, tài xế đại thúc lúc này mới nhớ tới Đới Manh còn chưa trả tiền xe. Đuổi hai bước lại ngừng lại, đại thúc cười lắc đầu, quên đi thôi, tiểu cô nương này say thành dạng này , đoán chừng đã sớm quên chuyện này, coi như là làm một chuyện tốt, miễn phí đưa cô về nhà đi.

Đới Manh loạng choà loạng choạng đi đến cửa thang máy, móc chìa khoá ra từ trong túi, cắm vào ổ. Mở nửa ngày cũng không mở được, Đới Manh cau mày, đưa tay gõ cửa. Không nghe thấy tiếng vang, thân thể cô khom xuống nhìn qua khe cửa.

Nhìn hồi lâu không nhìn thấy cái gì, Đới Manh chán nản dựa vào một bên, vẫn không quên lấy từ trong túi ra khăn giấy lót dưới sàn nhà, sau đó ngồi xuống, chống đầu suy nghĩ.

Lúc Mạc Hàn người vận váy dài màu đỏ thắm, đoan trang mà ưu nhã đi tới, vừa về tới cửa thang máy đã thấy Đới Manh ngồi xổm ở trước cửa ngẩn người.

" Tiểu Đới , em làm gì ở đây?" Mạc Hàn nghi ngờ đi qua, vừa tới gần đã thấy một cỗ mùi rượu nồng đậm.

Đới Manh ngửa đầu, khuôn mặt trắng nõn thanh tú, biểu cảm có chút đần độn, đôi mắt ngày thường thâm thúy lạnh lẽo đã nhiễm lên mấy phần say, giống như một tầng sương mù , mông lung ngập nước, tỉnh tỉnh mê mê không nhìn thấy nửa điểm thanh minh, tràn đầy đều là sự ngây thơ khờ xuẩn.

Đôi mắt đen chớp chớp ngập nước, Đới Manh nhìn chằm chằm Mạc Hàn nhìn hơn nửa ngày mới nhận ra Mạc Hàn . Cô cứ ngồi chồm hổm trên mặt đất, ngây ngốc ngửa đầu nhìn Mạc Hàn , đột nhiên đôi mắt khẽ cong, như hình bán nguyệt, sau đó nhếch miệng cười một tiếng xán lạn với Mạc Hàn , bên trong nó từng chữ từng chữ: "Học. . . Tỷ. . . Tỷ."

Học tỷ tỷ là cái gì, Mạc Hàn nhíu mày, đôi mắt mang theo vài phần lo lắng bất đắc dĩ, nàng nhẹ nhàng ngồi xổm người xuống, ôn nhu sờ trán Đới Manh , giọng nói êm dịu như dỗ hài tử : "Manh Manh , uống say à."

Tuy nhiên Đới Manh không bắt đúng đài của nàng, cầm chìa khoá trong tay kín đáo đưa cho Mạc Hàn , sau đó lau miệng, cau mày, nũng nịu giống như tố cáo chỉ cửa thang máy: "Học tỷ, có người đổi ổ khóa nhà em, em không mở được."

Đới Manh với bộ dáng tiểu nữ sinh vô tội hờn dỗi trước mắt, quả thực dọa sợ Mạc Hàn . Nàng tuyệt đối không nghĩ tới Đới Manh mặt đơ bình thường lãnh lãnh thanh thanh thành thục lạnh nhạt khi uống rượu say lại thế này.

Mặc dù cảm thấy buồn cười nhưng Mạc Hàn vẫn nhịn được, nàng ôn nhu nhìn người trước mắt nũng nịu, thừa cơ sờ lên mái tóc quăn có chút xốc xếch của Đới Manh .

Thật vất vả mới dụ dỗ được Đới Manh từ dưới đất , Mạc Hàn đỡ Đới Manh tiến vào thang máy.

Một bà cụ cùng một bé trai cũng theo vào.

Đới Manh ngoan ngoãn tựa vào đầu vai Mạc Hàn , hơi hơi híp mắt không biết đang suy nghĩ gì.

Thang máy cũng không biết có phải do cũ quá rồi hay không, lúc khởi động cứ nghe ầm ầm. Lông mày Đới Manh càng nhăn càng sâu, tiếng đùng đùng càng lúc càng lớn, khiến cô rất là khó chịu.

Đới Manh không vui nửa ngồi xổm người xuống che lỗ tai của mình, lẩm bẩm: "Ồn ào quá."

"Tiểu Đới , sắp tới rồi." Ánh mắt Mạc Hàn nhu hòa lo lắng nhìn Đới Manh , nửa ngồi kéo Đới Manh lên.

"Học tỷ, đừng nghe, ồn lắm." Đới Manh đột nhiên vươn tay, một tay nắm phải một bên ngực mềm mại của Mạc Hàn , một tay chạm vào chỗ xương quai xanh của Mạc Hàn .

Đột nhiên bị Đới Manh tập kích bất ngờ, Mạc Hàn hiển nhiên có chút không kịp phản ứng, thân thể nàng cứng ngắc, gương mặt phấn son tinh xảo trong nháy mắt chính đỏ như quả cà chua, trong mắt mang theo vài phần e lệ luống cuống, nàng cắn môi đẩy Đới Manh ra.

"Học tỷ, lỗ tai chị to thế, em che không hết." Đới Manh vừa xoa vừa lắc, cau mày ghé vào ngực Mạc Hàn oán giận nói.

Ngực bị người khác sờ bậy, thân thể Mạc Hàn mềm nhũn, Đới Manh còn tựa đầu ở xương quai xanh của nàng, nhiệt khí phả vào chỗ mẫn cảm nơi cổ. Đôi môi nhẹ nhàng nói, Mạc Hàn cau mày cắn môi, dùng sức đẩy Đới Manh , e lệ nhìn hai người lạ trong thang máy nói: "Manh Manh , đừng phá."

Cửa thang máy đinh một tiếng mở ra, bà cụ vội che mắt đứa bé, vừa kéo vừa chạy vội ra khỏi thang máy, khiển trách: "Con nít con nôi, không cho phép nhìn lung tung, về nhà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro