Chương 57: ngẫu nhiên gặp hai cục thịt nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khu suối nước nóng của Thành phố Z nằm ở lưng chừng núi, giữa đường còn gặp kẹt xe. Chú tài xế cười ha ha nói mấy chuyện trên trời dưới đất, trên đường đi Mạc Hàn cùng Đới Manh chỉ ngồi phía sau nghe, ông nói từ chuyện những đứa con không thích đi học, tới bà vợ dữ dằn, còn có ba mẹ tuổi về già.

Mạc Hàn và Đới Manh chỉ yên lặng lắng nghe một cách nghiêm túc và lễ phép.

con đường phía trước có chút mờ mịt do sương trắng, nhưng lại không ảnh hưởng tới thị lực. Đới Manh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa kính xe, hai bên đường đều là sơn lâm, lá tùng xanh biếc một màu, lá phong màu vàng, còn kèm theo những tán lá màu đỏ, trông rất đẹp mắt, ngẫu nhiên còn có thể nghe tiếng chim chóc hót ca thanh thúy trong rừng cây.

Tuy xe trên đường xếp thành một hàng dài, nhưng tất cả mọi người lại bình tĩnh tới lạ thường, tựa hồ cũng không muốn kinh động đàn chim trong rừng đang say mê ca hát.

Đới Manh nhìn thấy phía trước có vài người xuống xe, cho dù thời gian kẹt đã khá lâu, nhưng bọn họ vẫn không chút nôn nóng, ngược lại nụ cười vẫn cứ treo trên môi, cầm máy ảnh chụp liên tục, có vài người thì đi qua đi lại hoạt động một chút.

Trong đó có hai cô bé có chút ồn ào , lớn tiếng vui vẻ cười giỡn giữa dòng xe cộ, một người mẹ tuổi trẻ hiền lành bất đắc dĩ đi theo hai cô bé, kiên nhẫn ôn nhu dặn dò: "Cẩn thận một chút, không cho phép chạy loạn, đừng đụng vào cô chú chứ."

Giữa rừng núi mỹ lệ, mỗi một hơi thở đều ngập tràn mùi vị của bùn đất và cây lá, mùi thơm tươi mát khiến ai cũng không còn buồn bực nổi.

Mạc Hàn ngồi bên cạnh cô, cũng thấy nàng đang lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt mang theo nụ cười yếu ớt ôn nhu, đôi mắt như làn thu thuỷ mang theo vài phần hiếu kỳ, nhìn cây ngô đồng cách đó không xa có vài chú chim đang nô đùa.

Tay Đới Manh giật giật, cô tựa ở bên cửa sổ, nhìn phong cảnh bên ngoài, vừa ngắm vừa nghỉ nếu có bút vẽ trong tay thì thật tốt quá, cô có thể vẽ Mạc Hàn , lưu giữ khoảnh khắc yên bình này lên giấy.

"Phía trước có khúc rất khó đi, vừa hẹp vừa quanh co, xe kẹt nãy giờ vẫn không di chuyển. E là nửa ngày cũng không thông, thông đạo bên này rất đẹp, hay là hai vị xuống đây tản bộ, khi nào bớt kẹt tôi sẽ gọi hai vị." Chú tài xế cười ha hả chỉ về đằng trước.

Đới Manh nghiêng đầu nhìn Mạc Hàn chớp chớp mắt, tựa hồ muốn hỏi ý kiến của nàng.

"Vậy làm phiền chú lát nữa gọi bọn cháu, chúng cháu sẽ không đi xa quá." Mạc Hàn mỉm cười lễ phép nói.

Cảnh sắc chung quanh đây quả thật đẹp không tưởng, đi chưa được mấy bước đã nhìn thấy một thác nước nhỏ xinh đẹp, khó trách vừa mới rời khỏi xe đã nghe thấy tiếng nước.

Từng khối đá cuội bị thác nước xối mòn đẹp như được người điêu khắc thành, vây quanh thác nước nhỏ bị dòng nước bao phủ bởi bọt trắng.

Dòng nước chảy dưới thác nước lại thanh tịnh trong trẻo, bên cạnh có một khối đá nhỏ phẳng. Đới Manh kéo Mạc Hàn đứng lên đó, thân thể cao cao giúp nàng che những giọt nước bắn lên từ chân thác.

Mạc Hàn nhô đầu ra khỏi vai Đới Manh , bàn tay vòng qua eo cô, khiến những giọt nước lạnh buốt trong suốt vẩy trúng tay nàng.

"Nơi này đẹp quá." Đới Manh cảm thán nói, từ từ nhắm hai mắt hít sâu một hơi, hương vị cây cỏ và bùn đất, mang theo vài phần tươi mát và ẩm ướt.

"Đúng vậy, rất đẹp." Mạc Hàn giương mắt nhìn thác nước trong veo sau lưng Đới Manh , còn có sơn lâm đủ mọi màu sắc, đôi mắt như dòng suối mùa thu của nàng, mang theo vài phần khát khao ôn nhu, cũng không biết đang nói với mình hay là trả lời Đới Manh .

"Nếu học tỷ thích, về sau chúng ta thường xuyên đến, có lẽ còn có thể di cư đến nơi đây, mua một mảnh đất, xây một ngôi nhà có bể bơi, một căn phòng ngủ hướng mặt trời, một phòng vẽ tranh to rộng, một vườn hoa trồng đầy hoa cỏ, một ghế dựa bằng nhánh cây đằng, có thể nằm ở đó phơi nắng, mãi cho đến khi mặt trời xuống núi, sau đó ngắm sao." Đới Manh nói với đôi mắt lấp lánh và nụ cười khả ái.

"Vậy thì quá tốt đẹp." Đầu lông mày Mạc Hàn nhẹ nhàng vẩy lên, đôi mắt ôn nhu, giống như cười mà không phải cười nhìn Đới Manh .

"Chỉ cần nghĩ thì không quá mấy ngày sẽ thành sự thật." Đới Manh tự tin kiêu ngạo hất cằm.

"Chị tới ở được không?" Ánh sáng nhu hòa trong mắt Mạc Hàn lóe lên, giả bộ như nghiêm túc hỏi.

Đới Manh lườm nàng một chút, giọng điệu thản nhiên nói: "Nếu học tỷ chịu làm bạn gái của em thì sẽ cho học tỷ ở."

Mạc Hàn sững sờ, kế tiếp khóe môi lại cong lên, buồn cười nhưng vẫn u oán liếc Đới Manh , giọng điệu đáng yêu oán trách: "Nếu chị không chịu thì em không cho chị ở à?"

"Không chịu thì không cho." Đới Manh chững chạc đàng hoàng nói, ngẩng cằm nhìn Mạc Hàn trong ánh mắt mang theo vài phần ngạo khí cùng đắc ý.

Tựa như hai cô bé chuẩn bị đi siêu thị bánh kẹo, rõ ràng một đồng cũng không có, lại vì mấy cục kẹo mà tranh luận . Mạc Hàn cảm thấy mình hiện tại giống như biến thành một cô bé ham mua bánh kẹo, mà cò kè mặc cả với Đới Manh .

Nhưng chuyện ngây thơ như vậy, lại khiến nàng vừa thích thú vừa xấu hổ mà khoái hoạt.

"Hẹp hòi." Mạc Hàn trợn nhìn Đới Manh một chút, khe khẽ hừ một tiếng, đưa lưng về phía Đới Manh.

" Học tỷ thật giống một cô bé ngang ngược kiêu ngạo." Đới Manh tự nhiên ôm lấy eo Mạc Hàn , vùi đầu vào cổ nàng, hít sâu một hơi để mùi thơm đặc hữu thanh lãnh trên người Mạc Hàn ngập tràn trong từng hơi thở.

"Nói bậy, nào có." Mặt Mạc Hàn hơi đỏ lên, ánh mắt lóe sáng, cắn cắn môi cánh, quay đầu trừng mắt nhìn Đới Manh .

Vừa quay qua đã thấy khoảng cách giữa hai người gần đến có thể cảm giác được hô hấp của đối phương. Lông mi hai người thật dài, gần như sắp muốn chạm vào nhau.

Khoảng cách gần như sắp hôn phải nhau, đôi mắt Đới Manh hơi nháy lên, sau đó hiện lên một tia ám quang, môi cô có chút cong lên, nhắm mắt cứ như vậy thừa cơ hội hôn người ta.

Trong trí nhớ ngập tràn cảm giác mềm mại mà thơm ngọt. Mạc Hàn cũng không đẩy kẻ bại hoại thừa nước đục thả câu kia, duy trì tư thế quay đầu hôn môi Đới Manh , thấy người nọ đã nhắm mắt từ từ tiến lại gần, tay nhẹ nhàng nắm thành quyền, sau đó nàng từ từ nhắm nghiền hai mắt.

"Em gái nhìn kìa, hai chị kia đang hôn nhau." Một giọng trẻ con thanh thúy đột nhiên vang lên.

Giọng trẻ con đột nhiên xuất hiện khiến hai người giật mình rời nhau, nhấc mắt nhìn qua, cách đó không xa có hai cô bé có khuôn mặt và kiểu áo y hệt nhau, trên đầu còn đội hai chiếc mũ bé heo màu hồng phấn, là hai cô bé song sinh.

Một ngón tay nhỏ chỉ Đới Manh và Mạc Hàn , một đôi mắt to đen bóng vụt sáng vụt sáng tò mò nhìn hai người. Còn cô bé nọ thì cầm một que kẹo ăn tới quên cả trời đất, ngay cả nhấc đầu cũng không chịu. Bên cạnh còn có người mẹ trẻ tuổi dáng dấp thanh tú, trong tay cầm một bình sữa nhỏ.

Cô gái nọ tựa hồ có chút xấu hổ, nàng ngượng ngùng cười cười với Đới Manh và Mạc Hàn : "Không cố ý làm phiền hai vị tiểu thư, con bé có chút nghịch ngợm, làm phiền hai vị."

Nói xong cũng cúi đầu cau mày có chút nghiêm túc dắt tay cô bé kia qua, ôn nhu dạy dỗ nói: "Không thể chỉ người khác, thế không có lễ phép, mau xin lỗi hai chị."

Cô bé nọ rất biết điều, nghe mẹ giáo huấn xong, chớp chớp đôi mắt long lanh như nước, thân thể nho nhỏ lễ phép cuối đầu trước Mạc Hàn và Đới Manh , chắp tay sau lưng giống như rất biết lỗi: "Thật xin lỗi, hai chị."

"Không sao, cô bé xinh xắn quá." Mạc Hàn bỏ mặc Đới Manh , trên mặt còn mang theo chút đỏ ửng nhàn nhạt, mỉm cười đi đến chỗ ba mẹ con, có chút khom người, sờ lên đầu cô bé nọ.

"Em gái, em xem xem chị gái này xinh quá." Cô bé nọ ngửa đầu, lôi em gái ăn kẹo que quên cả trời đất, đôi mắt thật to lóe ánh sáng ngây thơ mừng rỡ nhìn Mạc Hàn .

"Cám ơn em, em và em gái cũng rất xinh đẹp." Mạc Hàn ôn nhu cười, ngũ quan xinh xắn hiện ra ánh sáng nhu hòa nhàn nhạt, ở trong mắt hai đứa bé, hệt như tiên nữ trong phim hoạt hình.

"Chị thật đẹp." Cô em gái đang ăn que kẹo lúc này mới ngẩng đầu, khóe môi còn chảy mấy giọt nước bọt trong suốt, ngơ ngác nhìn Mạc Hàn , ngây ngốc lập lại lời của chị gái song sinh.

Đới Manh lặng lẽ không một tiếng động đi tới, mắt nhìn hai cục thịt nhỏ dưới đất, âm thầm nhếch môi. Tiểu hài tử chùi miệng chưa sạch, có gì đáng yêu?

Hai cô bé song sinh hiển nhiên càng yêu thích Mạc Hàn hơn, cứ dùng cặp mắt to đen như mực lóe sáng, hiếu kỳ nhìn chằm chằm Mạc Hàn . Mà cô em gái còn giơ que kẹo còn dình đầy nước bọt, ngẩng đầu nhìn Đới Manh , nhưng vì cô cao quá nên lảo đảo suýt nữa thì ngã sấp xuống đất.

Đới Manh tay mắt lanh lẹ khi mẹ cô bé còn chưa kịp phản ứng, đã một tay nắm chặt gáy cổ áo cô bé, giống như xách một con mèo con lên.

Cô em gái nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra mấy cái răng thỏ, nước miếng trong miệng rơi vãi lung tung, giương mặt nộn thịt, dùng giọng đây trẻ con nói: "Chị cao cao ơi, ôm~~~"

Mắt thấy nước bọt của cô bé sắp chảy xuống tới, Đới Manh nhanh chóng buông tay ra, lui về sau hai bước, luống cuống nhìn thấy cục thịt nhỏ nọ cứ loạng choà loạng choạng đuổi theo đòi ôm.

Bà mẹ trẻ tựa hồ không nghĩ tới, hai tiểu bảo bối nhà mình, nhìn thấy hai tỷ tỷ xinh đẹp sẽ mất khống chế. Một đứa ngây dại nhìn Mạc Hàn cười ngây ngô, một đứa thì loạng choà loạng choạng, đuổi theo Đới Manh đòi ôm.

"Em đừng qua đây, em làm rớt kẹo rồi kìa." Đới Manh không nghĩ tới mình sẽ bị cục thịt nhỏ này đuổi chạy trối chết, chỉ có thể chỉ que kẹo rơi trên mặt đất, muốn chuyển dời lực chú ý của ẻm.

Nhỏ cục thịt dừng bước, ngơ ngác nhìn bàn tay nhỏ nay đã trống không, sau đó cúi đầu bốn phía tìm tìm , khi nhìn thấy que kẹo bị dính đầy bùn đất, chiếc miệng nhỏ như vỡ òa, khóe mắt dẹp giống hạch đào cong lên, nước mắt giống nước mưa ồ ạt ào ra, ủy khuất đến đáng thương luống cuống ngửa đầu nhìn Đới Manh , nghẹn ngào nức nở.

Ba người bên kia tựa hồ chưa nghe được cục thịt nhỏ nhỏ giọng nghẹn ngào, vẫn vui vẻ trò chuyện.

"Hai đứa mấy tuổi rồi?" Mạc Hàn nắm tay cô chị, cười nhẹ nhàng hỏi bà mẹ trẻ.

"Ba tuổi , bọn chúng trông ngoan hiền, chứ kỳ thật bình thường nghịch ngợm vô cùng." Bà mẹ cưng chiều nhìn cô con gái, bất đắc dĩ ngọt ngào trả lời.

"A a a a, ha ha." Một tiếng cười thanh thúy hấp dẫn lực chú ý của hai người.

Hai người đồng thời nghiêng đầu nhìn, đã nhìn thấy cách đó không xa, thân thể cứng ngắc cao cao của Đới Manh đang bất đắc dĩ ôm một cục thịt nhỏ, vừa cau mày vừa la hét: "Đừng ăn tóc chị, đừng để nước miếng em dính lên người chị mà~~~"

Cục thịt nhỏ cong cong mắt nằm trong lòng Đới Manh , nắm lấy một chòm tóc của Đới Manh , vui vẻ nhét vào mồm...

Lông mày Mạc Hàn thì lại nhẹ nhàng giương lên, buồn cười nhìn Đới Manh , sau đó như không có chuyện gì xảy ra cúi đầu nắm tay cô chị ở bên cạnh, làm bộ nhẹ giọng hỏi gì đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro