Chương 66: tiểu yêu tinh [H]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong suối nước nóng màu xanh nhạt, Đới Manh quấn lấy Mạc Hàn, không ngừng động chạm thân thể của nàng, những nụ hôn dồn dập nóng ấm vươn trên cổ nàng. Mạc Hàn hơi ngẩng đầu, đôi mắt mê mang, tay của nàng đặt trên eo Đới Manh. Hai thân thể ướt nóng quyện vào nhau.
"Manh Manh. . ."
Mạc Hàn do dự ôm eo Đới Manh, giọng nói run run mà kiều mị, âm cuối pha chút ý loạn tình mê. Hai cỗ thân thể trắng như dương chi bạch ngọc, vì dòng nước nóng mà trở nên hồng nhuận.Mạc Hàn khép hai chân thon dài lại, cảm nhận rõ rệt mỗi tấc da thịt lướt trên cơ thể nàng, hàm răng trắng noãn cắn lên đôi môi đỏ mọng, đôi mắt như trôi theo làn nước mênh mông.
"Học tỷ, em khó chịu." Không được đáp trả, Đới Manh ngẩng đầu nhìn Mạc Hàn, đôi mắt đã không còn chút bình tĩnh nào, mà hoàn toàn bị xâm chiếm bởi dục vọng, cô ưỡn ngực, trong làn hơi sương ẩn hiện hai điểm màu hồng xinh đẹp, giống như đang mời người thưởng thức, Mạc Hàn cũng đã không thể rụt rè thêm nữa, nàng nhìn thấy Đới Manh đang cau mày nhắm mắt vì khó chịu, một tay ôm lấy eo cô, đôi môi dịu dàng chạm lên điểm đỏ trước ngực Đới Manh. Nơi mẫn cảm nhất bị một đôi môi mềm mại ẩm ướt ngậm lấy, như một dòng điện từ đầu ngón tay bắt đầu lan tràn, cùng lúc ấy một dòng nước nóng như đang dâng lên từ bụng dưới, Đới Manh thân thể mền nhũn như muốn hóa thành nước, tay theo bản năng ôm lấy đầu Mạc Hàn. Đầu lưỡi mềm mại linh hoạt trêu chọc điểm đỏ, Đới Manh ôm Mạc Hàn càng chặt hơn, ngửa đầu nhìn lên trần nhà, hết thảy trước mắt đều mơ hồ, cảm giác kỳ quái cô chưa từng trải nghiệm, khiến cô mất đi tư duy suy nghĩ, chỉ có thể leo lên trên người Mạc Hàn, giống như một người sắp chết đuối vớ được một tấm ván gỗ giữ đại dương mênh mông. Người trong lòng ôn nhu chậm rãi mơn trớn thân thể của Đới Manh, cẩn thận từng li từng tí. Một hồi lâu sau, Mạc Hàn vẫn hôn trên ngực cô, Đới Manh lẩm bẩm điều gì đó, lưu loát mà nhanh chóng bắt lấy đầu ngón tay Mạc Hàn, kéo đến dưới thân mình.
" Manh Manh." Mạc Hàn ngây cả người, hơi đổi sắc mặt, đầu ngón tay bị người nọ kéo đến lối vào ẩm ướt mềm mại, nóng bỏng mê người.
"Chị chậm thôi." Đới Manh bất mãn cau mày, tiếng nói vừa buông ra, không đợi Mạc Hàn đáp ứng, cô đã kéo ngón tay Mạc Hàn vào trong cơ thể cô.
Không khí trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, Mạc Hàn sợ ngây người, bị Đới Manh nắm lấy tay tiến vào con đường mượt mà, lối vào chật hẹp quấn thật chặt lấy ngón tay của nàng, khiến cả ngón tay bị kéo căng đến có chút đau.
Không cần nghĩ cũng biết Đới Manh đau cỡ nào, Mạc Hàn ngừng thở khẩn trương nhìn sắc mặt Đới Manh trong nháy mắt trở nên trắng bệch, giọng nói run rẩy lo lắng: "Manh Manh à. . ."
Sắc mặt Đới Manh cũng không tốt, Mạc Hàn cũng không dám tùy tiện làm gì, nàng thậm chí ngay cả thở cũng không dám, sợ thân thể gây ra động tác nhỏ nào cũng sẽ khiến Đới Manh càng đau hơn.
Đới Manh ngẩn ra thật lâu, thân thể căng thẳng, như sắp thành dây cung bị kéo đứt. Đau đớn như tê liệt này, như trút hết toàn bộ khí lực của cô, hô hấp suy yếu.
Hoàn toàn không giống trong phim ảnh, rõ ràng nhìn thấy mấy người đó thật thoải mái hưởng thụ, sao lại đau như thế?! Đới Manh không rõ, đờ đẫn nhìn Mạc Hàn đang khẩn trương tới kinh hãi.
Bầu không khí lãng mạn bỗng chốc hóa hư vô, trở nên căng thẳng và lúng túng.
Mạc Hàn không dám động ngón tay bị lối vào mềm mại ép tới đau, nhưng nàng không dám buông lỏng. Chỉ có thể duy trì động tác.
Sau một hồi lâu, nơi ấy dần dần ướt.
Người nãy giờ vẫn hóa đá, rốt cục chầm chậm cau mày, lông mi dài nhẹ nhàng run rẩy, đôi mắt con ngươi đen nhánh nhiễm lên một màu sắc mê mụi, ngực nhẹ nhàng phập phồng, khóe môi cong cong, giọng hư nhược mơ hồ không nghe rõ.
Cô nói: "Rất đau ."

Trên mặt đầm nước ẩn hiện màu đỏ hồng, đó là máu bị màu sắc pha loãng.
Thấy Đới Manh có thể nói chuyện , Mạc Hàn lúc này mới dám thở, nàng cắn môi, bởi vì khẩn trương mà đôi mắt mở to dần thu lại, rồi lập tức ngấn nước, giống như trách cứ thút thít nói: "Đồ ngốc, em có biết dễ bị thương lắm không?"
"Bây giờ em biết rồi." Đới Manh chột dạ cúi đầu, rõ ràng đã nói muốn học hỏi, mà lại tự tiện quyết định, ăn đau khổ, đương nhiên cô chỉ có thể tự trách mình.
Cảm giác đau qua đi, cảm giác nóng ấm giữa hai chân từ từ dâng lên, ngoại trừ cảm giác đau rát, còn có một cảm giác khác, Đới Manh hiếu kỳ nhẹ nhàng động thân.
Thấy người nọ sắc mặt tái nhợt lại bắt đầu loạn động, đầu ngón tay nhẹ nhàng di chuyển vào sâu hơn mấy phân, khiến Mạc Hàn giật mình, vội vàng nắm lấy eo, Đới Manh, không cho cô lộn xộn nữa.
"Học tỷ, hết đau rồi." Cảm giác lạ kỳ hòa tan với sự đau rát, khiến đôi mắt Đới Manh tỏa sáng, vừa động thân, ngón tay trong người di chuyển theo động tác, sự đau rát dần trở nên thoải mái dễ chịu, khiến thân thể cô như nhũn ra, dùng đôi mắt ngây ngất nhìn Mạc Hàn.
"Em..." Mạc Hàn đối với người không chút kiêng kỵ này hoàn toàn cạn lời, cảm giác chèn ép trên đầu ngón tay càng ngày càng nhẹ hơn, lối vào khô khốc cũng càng ngày càng ẩm ướt, rõ ràng Đới Manh đã chậm rãi thích ứng, bởi vì duy trì một động tác bất động, cánh tay Mạc Hàn có chút đau nhức , nàng cắn môi, thận trọng quan sát sắc mặt Đới Manh, thăm dò nhẹ nhàng đẩy ngón tay vào sâu hơn.
"Cảm giác thật kì lạ." Sắc mặt Đới Manh chậm rãi đỏ dần, cô hơi híp mắt vẻ mặt đầy thắc mắc.
Mạc Hàn nhẹ nhàng thở dốc, trên trán đã nhiễm một tầng mồ hôi thật mỏng, nếu không phải đang ở trong nước, có thể lúc này nàng đã toát mồ hôi toàn thân.
Nàng không ngờ, Đới Manh lại tự tung tự tác làm theo ý mình, may mà không bị thương.
Người trong lòng bắt đầu nhẹ nhàng di chuyển theo nhịp, vẻ mặt biểu lộ hưởng thụ khiến Mạc Hàn nhẹ lòng hơn, quên mất chút phẫn nộ trong lòng.
Bây giờ Đới Manh đã nằm trong lòng bàn tay của nàng, nên hảo hảo giáo huấn một chút.
Mạc Hàn đột nhiên đứng dậy, động tác lưu loát đổi vị trí áp Đới Manh tựa vào bệ đá, đôi mắt vừa kiều mị vừa lười biếng, nàng dụ hoặc cắn cắn đôi môi đỏ mê người.
Cố định vòng eo của Đới Manh, ngón tay thon dài không động, mà nhẹ nhàng xoay theo vòng tròn.
"Em gái, em muốn chị dạy, mà cứ làm bậy à." Mạc Hàn đoan trang ưu nhã đột nhiên nhuốm đầy tà khí, khóe môi cười xấu xa, tâm động và câu người.
"Ưm...." Đới Manh nhỏ giọng than nhẹ một tiếng, đôi mắt như nai con thanh tịnh tràn đầy mê loạn không biết phải làm sao, thân thể đã mất thế thượng phong, một cảm giác khoái cảm xa lạ dâng lên, đối mặt với khuôn mặt đầy tà mị của Mạc Hàn, trái tim trong lồng ngực  Đới Manh như muốn nhảy ra ngoài.
"Thế này mới đúng." Đôi mắt Mạc Hàn kiều mị và xinh đẹp, ngón tay bắt đầu động tác ma xát nhẹ nhàng trong cơ thể Đới Manh, cứ một lát lại dừng một chút, khiến Đới Manh đang bắt đầu nếm đến khoái cảm bất chợt hụt hững, thế nhưng thân thể mềm tựa vũng nước không còn chút khí lực nào để phản kháng nữa.
Cô chỉ có thể vô lực ôm lấy cổ Mạc Hàn, nhẹ nhàng khẽ rên lên, giọng nghẹn ngào khàn khàn mang theo vài phần khó nhịn, giống như cầu xin: "Học tỷ. . . em khó chịu quá."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro