Chương 78: đừng nói gì hết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đới Manh nhíu thật chặt lông mày, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, đoạn ghi âm vừa được gởi đến qua dãy số xa lạ.


Thời khắc nghe được giọng nói của Mạc Hàn, thì mọi khẩn trương lo lắng trong lòng cô, bỗng chốc hóa hư không.
Đôi mắt thâm thúy mang theo vài phần trầm ngâm suy tư, hàng lông mi thật dài nhẹ nhàng run rẩy, mặt Đới Manh không đổi sắc tiếp tục gọi điện thoại cho Mạc Hàn.
Về phần nội dung của đoạn ghi âm, nên chờ Mạc Hàn trở về hãy hỏi kỹ nàng vẫn tốt hơn.
Người ngu xuẩn cũng có thể nghe ra, đây rõ ràng là châm ngòi ly gián.


Tùy tiện ghi âm vài câu không đầu không đuôi, đại khái chỉ muốn Đới Manh nghe thấy giọng nói của
Mạc Hàn để cô biết nàng đang rất ổn.
Điện thoại Mạc Hàn vẫn không thông.
Đới Manh móc ra một hộp thuốc lá từ trong túi, thuần thục đốt một điếu, dựa vào vách tường.
Thời gian chờ càng dài, tâm lại càng hoảng, lông mày càng nhăn càng chặt.
Tận cho đến khi cả hộp thuốc chỉ còn một điếu, Đới Manh mới nghe thấy thang máy vang lên tiếng động.
Thân ảnh Mạc Hàn rất nhanh liền xuất hiện, thân thể gầy yếu có chút khom xuống, nàng đang cúi đầu vai đeo túi xách, tay đang móc vào bên trong kiếm thứ gì đó, bước chân có chút lảo đảo lộn xộn.
"Học tỷ." Đới Manh thậm chí không kịp dập tắt điếu thuốc, tất tả chạy tới bên Mạc Hàn, không thể chờ đợi nổi nữa kéo tay một cái đã ôm được nàng vào lòng.
Người trong lòng nồng nặc mùi rượu, ánh mắt mông lung mê loạn, tay tự nhiên leo lên đầu vai Đới Manh.
"Chị lại uống rượu?!" Đới Manh ôm Mạc Hàn thật chặt, cau mày hít một hơi trên cổ Mạc Hàn.
"Manh Manh, nhột quá..." Mạc Hàn ghé vào đầu vai Đới Manh uốn người, nhẹ cười ra tiếng, vươn tay đẩy đầu vai Đới Manh.
"Em tìm chị lâu lắm rồi." Đới Manh cách xa Mạc Hàn một chút, cúi đầu nhìn mặt Mạc Hàn trong bóng đêm.
Gương mặt xinh đẹp tinh xảo tựa hồ gầy đi một ít, đôi mắt như làn thu thuỷ sâu thẳm mang theo vài phần men say, mông lung mà mệt mỏi.
Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Đới Manh, Mạc Hàn nhẹ nhàng ngửa đầu tìm ánh mắt Đới Manh.
Đôi mắt rời rạc dần bình tĩnh lại, tập trung vào Đới Manh.

Mạc Hàn nhẹ nhàng thở ra, hơi thở vươn trên cằm Đới Manh, mang theo mùi rượu trong veo, ấm áp và quyến rũ.
Đôi mắt ảm đạm cứ si ngốc nhìn Đới Manh một hồi lâu, tận đến khi ánh nước mông lung chậm rãi lưu chuyển trên vành mắt, Mạc Hàn mới chật vật cúi đầu vùi vào cổ Đới Manh.

"Em đã đi đâu vậy hả?! Chị cũng không tìm được em, đồ đáng ghét." Giọng có chút buồn buồn run rẩy, Mạc Hàn nắm chặt nắm đấm nhẹ nhàng đập lên bả vai Đới Manh.
Tâm tựa như bị ai đó đâm vào, rất đau đớn.
Đới Manh nhắm mắt thật chặt ôm người trong lòng, ảo não lẩm bẩm bên tai nàng.
"Thật xin lỗi, là lỗi của em."
Mạc Hàn đã say rồi, hiển nhiên đang say tới không biết trời đất, từ từ nhắm hai mắt tựa vào lòng Đới Manh, hai tay ôm lấy cổ của cô không buông.
Đôi môi đỏ khẽ nhếch, thỉnh thoảng nhẹ giọng lẩm bẩm, nếu xích lại gần nàng, cũng chỉ có thể thỉnh thoảng nghe giọng nàng oán trách giống như mắng chữi: "Đồ đáng ghét."
Đới Manh không biết hai ngày này Mạc Hàn đã trải qua như thế nào, nhưng cô biết Mạc Hàn nhất định đang rất khó chịu.
Đới Manh thận trọng đỡ Mạc Hàn về giường, để cho nàng nghỉ ngơi trước. Gương mặt tinh xảo trắng nõn nhiễm lên một tầng màu hồng nhạt, từ từ nhắm hai mắt, mặt mày tràn đầy thần sắc khó chịu.
Bởi vì người Mạc Hàn có chút lạnh buốt, Đới Manh đi vào phòng bếp chuẩn bị pha cho nàng một ly trà gừng Cocacola giải rượu.
Khi cô đang nấu trà trong bếp, thì nghe thấy tiếng bước chân bối rối vang lên trong phòng khách.
Cô vội vàng ngó ra, Mạc Hàn với bộ đồ xốc xếch cùng đôi chân trần đang đứng ở phòng khách khẩn trương hốt hoảng tìm kiếm bốn phía.
"Học tỷ, chị đang tìm gì vậy?" Đới Manh đi ra ngoài, ôn nhu hỏi.
Nghe thấy tiếng Đới Manh, Mạc Hàn ngây ngẩn cả người, nàng đứng tại chỗ chậm rãi ngẩng đầu nhìn qua.
Bóng người đơn bạc vùng đôi chân trần lẻ loi trơ trọi đứng trong phòng khách, cặp mắt xinh đẹp tràn đầy bất lực cùng yếu ớt kia, không hề chớp nhìn Đới Manh trước cửa phòng bếp trân trân.
Một lúc lâu sau mới chậm rãi đi về phía trước hai bước, sau đó ngừng lại.
Nàng luống cuống kéo kéo góc áo, cụp mắt.
"Chị còn tưởng em đi rồi."

Giọng điệu Mạc Hàn điềm đạm, lại làm cho Đới Manh trong nháy mắt đó muốn rơi lệ.
"Em không đi đâu hết, sẽ ở đây chăm sóc chị." Đới Manh vội vàng trả lời.
"Thế nhưng sao em lại đột nhiên biến mất, chị tìm không thấy em, em không trở về nhà, em không nghe điện thoại. Chị gọi điện thoại cho anh em, anh ta kêu chị đừng tìm em nữa, chị bèn gọi cho Hứa Giai Kỳ, em ấy nói không muốn chị quấy rầy em. Chị biết em ấy biết em đang ở đâu, nhưng lại không muốn cho chị biết." Mạc Hàn lẩm bẩm, nàng thậm chí không nhìn về phía Đới Manh, nàng chỉ cúi đầu nhẹ giọng cất lời, giọng điệu bình tĩnh hơi run, nhưng lại chẳng mang chút oán trách nào.
"Em...em ở phòng vẽ...em" Đới Manh đang giải thích thì bỗng im bặt, không biết nên giải thích thế nào.
Khi em đang vẽ tranh không thích bị người quấy rầy, cho nên không nói cho chị biết em ta ở đâu!?
Do em quá nhập thần, quên mất gọi cho chị?!
Không được, tất cả đều không được.
Đới Manh ngây ngẩn cả người, đôi mắt lạnh lẽo thẫn thờ mang theo vài phần mờ mịt.
Mạc Hàn ngẩng đầu nhìn bộ dáng Đới Manh ngu ngơ, chọn môi lộ ra một nụ cười mệt mỏi nàng đột nhiên nhẹ giọng hỏi.
"Em vẽ gì?"
Đới Manh mấp máy môi, như đứa bé phạm lỗi, đứng nguyên tại chỗ, cúi đầu có chút chần chờ nhấc ngón tay chỉ ghế sô pha: "Ở bên kia."
"Chị rất thích."
Mạc Hàn vuốt ve bức họa, chạm lên cô bé mỉm cười đứng dưới tàng cây.
Cô bé này có dáng dấp của nàng.
"Là học tỷ đó, em chẳng qua là cảm thấy học tỷ đẹp nhất khi mỉm cười." Đới Manh nhẹ giọng giải thích.
Cô vẫn đứng trước cửa phòng bếp, nắm lấy ống tay áo, không dám giương mắt len lén nhìn Mạc Hàn đang xem những bức họa trên ghế sa lon.
"Lại đây, đứng bên đó làm gì?'' Mạc Hàn chọn môi cười, nghiêng đầu nhìn Đới Manh, ánh mắt ngập tràn ôn nhu.
Dường như nàng đã tỉnh rượu, khôi phục bộ dáng bình thường.
Đới Manh đi về phía trước hai bước, sau lưng đột nhiên truyền đến mấy tiếng ục ục nho nhỏ, trà gừng Cocacola đã nấu xong.

"À, trà nấu xong rồi, để em mang sang." Đới Manh quay người đi vào phòng bếp.
Ba bức vẽ được trải rộng ra trên bàn trà, một bên đặt một chén trà gừng giải rượu.
''Sao vậy? Sao không ngồi xuống." Mạc Hàn hơi khẽ cau mày nhìn Đới Manh vẫn đứng ở một bên.
"Học tỷ, thật xin lỗi." Đới Manh cúi đầu nhẹ giọng nói, ngón tay nắm chặt góc áo.
Ánh đèn chiếu sáng trên đỉnh đầu, đổ bóng dưới hàng mi cô.
"Đồ ngốc, đừng nói xin lỗi, qua đây để chị ôm em." Mạc Hàn khe khẽ lắc đầu, bất đắc dĩ mỉm cười, giữa hàng lông mày là một mảnh rã rời, nhưng giọng điệu vẫn nhu hòa như mọi khi, những âm cuối nghe thật quyến rũ.
Đới Manh ngoan ngoãn đi qua, ngồi xuống cạnh nàng.
Cánh tay lạnh lẽo nhẹ nhàng khoác lên đầu vai Đới Manh, đầu ngón tay lạnh buốt thon dài sờ lên cổ cô.
Mạc Hàn yếu đuối mệt mỏi tựa vào trong lòng Đới Manh.
"Chị không trách em, chị chỉ có chút sợ, chị sợ em không cần chị nữa, vì em là tất cả những gì chị có."
Giọng nàng mỏi mệt run rẩy, khiến ai nghe cũng đau lòng.
Đới Manh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng hôn lên trán Mạc Hàn ôn nhu và nghiêm túc.
"Em sẽ không như vậy nữa, sẽ không bao giờ mất liên lạc với chị như vậy nữa, mãi mãi sẽ không"
''Đây là do em nói, không cho phép đổi ý, không cho phép gạt người." Mạc Hàn ngẩng đầu, đôi mắt trong trẻo nhìn thần tình nghiêm túc của Đới Manh.
"Em thề, vĩnh viễn cũng sẽ không lừa chị." Đới Manh trả lời.
''Chị tin em." Khóe môi Mạc Hàn cong cong.
Đối với người bị tổn thương, không cần bạn phải đau lòng hay an ủi, họ chỉ cần có một người ở bên cạnh, cho dù chẳng nói một lời, cũng là thuốc trị lành vết thương tốt nhất trên thế giới này.
Môi Mạc Hàn lạnh buốt chủ động hôn lên môi Đới Manh.
Nụ hôn không còn triền miên cẩn thận, mà trở nên nhẹ nhàng uyển chuyển.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro