Chương 81: Nhị lão Đới gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạc Hàn lái xe chở Đới Manh đến cửa chính, Đới Manh bước xuống xe trước mở cốp sau xách ra một đống túi lớn túi nhỏ đầy quà cáp.

Đều là quà do Mạc Hàn mua, tối hôm qua, Mạc Hàn lôi Đới Manh đi mua sắm ở con đường phồn hoa nhất thành phố H, từ đầu đường tới cuối đường, mua một đống lễ vật lớn.
Khi Đới Manh nói Đới Vương thích uống trà huân hương[1], thế là Mạc Hàn bèn mua lá trà thượng hạng, mua luôn một bộ trà cụ tốt. Mua trà cụ xong lại mua thêm bộ huân hương đắt tiền, mua xong huân hương còn đòi mua thêm lư hương.
Nếu như không phải Đới Manh lôi kéo ngăn cản, sợ Mạc Hàn có thể sẽ mua cả cái tiệm của người ta.
Sáng nay cũng thế, trời còn chưa sáng Mạc Hàn đã rời giường , bắt đầu chọn lựa xem nên mặc quần áo gì đi gặp gia đình Đới Manh , chỉ mỗi việc chọn quần áo mà chọn hơn nửa giờ.
Cứ luôn miệng hỏi đi hỏi lại xem cha mẹ Đới Manh yêu thích gì, ghét gì.
"Học tỷ, đi nào.'' sắc mặt Đới Manh lạnh nhạt, mang theo đồ vật đứng bên cửa sổ xe , có chút cúi đầu nhìn Mạc Hàn , trên mặt nhìn không ra bất kỳ tâm tình khẩn trương nào, lạnh nhạt như chỉ về thăm nhà một chuyến như mọi khi.
"Tiểu Đới. . . em không tính nói chuyện của chúng ta với hai bác đó chứ?'' Mạc Hàn do dự cắn môi, chậm chạp không chịu xuống xe.
Cách ăn mặc của Mạc Hàn hôm nay nhàn nhã thanh thuần, do Đới Manh nói cha mẹ của cô không thích con gái ăn mặc hoa lệ, chỉ thích những người thông minh đơn giản , thế nên nàng chỉ có thể mang vài thứ trang sức trang nhã, mặc áo lông cùng jacket đơn giản , thêm một đôi giầy da xinh đẹp .
Mái tóc dài hơi rối nơi đầu vai, đuôi tóc có chút cong lên, thiếu đi mấy phần kiều mị cao quý , nhiều hơn mấy phần dịu dàng hoạt bát . Trên mặt mặc dù không lộ vẻ khẩn trương , nhưng cặp mắt xinh đẹp như dòng suối trong veo kia, lại mang theo vài phần do dự bối rối.
''Họ rất thông minh.'' Đới Manh không trả lời thẳng, chỉ hơi hơi nhíu mày.
Ý tứ này rất rõ ràng, cho dù cô không nói, hai lão hồ ly trong nhà kia chắc chắn sẽ đoán ra.
Nhưng Đới Manh kiểu nói này , càng khiến Mạc Hàn càng do dự hơn.
''Vậy...hay là sau này hẳn gặp.'' Mạc Hàn nghĩ đến tiếng xấu đồn xa của mình, sợ sẽ khiến ông bà Đới chán ghét , nàng do dự, có lẽ nên chờ thêm một thời gian nữa hãy tới kính cẩn thăm hỏi.

"Học tỷ, bọn họ đều là người tốt. Cha mẹ em mặc dù có đôi khi có chút tính khí nóng nảy , có đôi khi lại có chút không thể nói lý, có chút đáng ghét, nhưng họ rất dễ tha thứ và cũng rất hiền lành , huống hồ bọn họ là người thông minh, sẽ không tin tưởng những vụ tai tiếng không có chứng thực kia. Chỉ cần họ gặp chị hiểu rõ chị, họ nhất định sẽ thích chị.''
Đới Manh muốn an ủi Mạc Hàn để nàng bớt phiền não.
Nhưng cô càng nói như vậy, Mạc Hàn càng muốn đánh trống lui quân, nàng cắn môi, nắm lấy chốt cửa xe , bởi vì dùng sức quá mức , làn da đã bắt đầu trắng bệch .
"Tiểu Đới, lần sau đi. Em lên mừng sinh nhật mẹ, chị...chị về công ty trước ." Mạc Hàn quả quyết quay đầu, nổ máy xe, trong nháy mắt đã chuẩn bị lái xe rời đi.

Nhưng xe còn chưa kịp lăn bánh, Đới Manh cũng chưa kịp lên tiếng giữ lại .
Đã nghe đối diện cách đó không xa truyền đến giọng nói mười phần hùng hổ, ai oán sâu kín: '' Tiểu Đới này, hóa ra con thấy mẹ cùng cha, tính khí nóng nảy, không thể nói lý, còn đáng ghét."
Tâm Mạc Hàn nhảy một cái, động tác nhấn ga dưới chân cứng đờ .
Đới Manh thì ngược lại không có phản ứng gì, chỉ chậm rãi ngẩng đầu, nhìn người đối diện tay xách hai hộp đậu hũ nước gừng, người mặc áo lông, tuy cau mày ai oán những nét mặt vẫn toát ra vẻ điển trai phóng khoáng.

"Cha, xuống lầu mua tàu hũ nước gừng cho mẹ à?'' Đới Manh lạnh lùng mặt không đổi sắc lẳng lặng chào hỏi Đới Vương, trong đôi mắt đen láy, nhìn không ra chút bối rối nào.
"Ừm, biết con về, cũng mua một phần cho con. Chỉ không ngờ lại thiếu một phần." Đới Vương đi từ từ qua, giọng nói trầm thấp nặng nề, cười ôn hòa nhìn Đới Manh, nhưng bên trong ánh mắt , lại mang theo vài phần phức tạp thâm trầm.
Đới Manh cũng không giới thiệu, cứ đứng bên cạnh xe, bình thản nhìn Đới Vương sắc mặt ôn hòa , rồi lại nhìn Mạc Hàn bất động ngồi trong xe.
Mạc Hàn đã tắt máy xe nhưng vẫn ngồi trên xe, nhẹ nhàng nắm chặt nắm cửa xe chậm chạm bước xuống xe. Trên mặt mang theo ý cười lễ phép khéo léo , tự nhiên hào phóng vươn tay, vấn an Đới Vương : ''Chào chú Vương, con là bạn của Tiểu Đới , Mạc Hàn .''
Cho dù Mạc Hàn không tự giới thiệu , Đới Vương thường xuyên xem tin tức tài chính và kinh tế cũng có thể nhận ra nàng.
Huống hồ, Mạc Hàn cùng Đới gia có hợp tác công sự , mém tí đã bị hiểu lầm là tình nhân của Đới Minh .

Mặt Mạc Hàn vẫn trước sau như một mỉm cười thản nhiên hào phóng tiếp nhận ánh mắt sắc bén dò xét của Đới Vương . Nàng tựa hồ không còn bối rối do dự vừa rồi, mà trên khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo chỉ nở nụ cười tự tin ôn nhu.
Đới Manh đứng bên cạnh vốn đang lãnh đạm bình tĩnh , thấy lão ba nhìn chằm chằm vào Mạc Hàn như nhìn phạm nhân , thì lông mày lúc này mới càng nhăn càng chặt.
Mũi chân nhẹ nhàng di chuyển về phía trước.
Đới Manh đang định mở miệng, Đới Vương lại thu hồi ánh mắt, như có điều suy nghĩ nhẹ gật đầu, nhấc chân đi lên lầu.
"Ừm, tới rồi thì cùng lên đi. Tiểu Đới hẳn đã nói với cháu, hôm nay là sinh nhật bà nhà chú, cùng ăn một bữa cơm đi, nhiều người sẽ náo nhiệt hơn.''
Đới Manh đi ở phía trước, Mạc Hàn bất động thanh sắc cắn cắn môi đi theo sau, ông đến cùng vẫn là người tay không gầy dựng cơ ngơi ổn định của Đới thị ngày hôm nay.
Đây là lần đầu tiên Mạc Hàn gặp một người có khí tràng cường đại uy nghiêm như vậy, ánh mắt sắc bén kia, phảng phất có thể trong nháy mắt xem thấu tất cả tâm tư của nàng.
Mặc dù Đới Minh là người thừa kế công ty, nhưng căn bản lại không có tư cách so sánh với ông.
Tuy Mạc Hàn hoàn toàn mờ mịt không hiểu, nhưng lúc trước nàng từng nghe người khác nhắc tới, Đới Vương là một người lợi hại và tàn nhẫn, ông có năng lực khiến Đới thị trở nên càng lớn càng mạnh , nhưng lại chẳng hề làm gì, chỉ thành lập Đới thị sau đó không nóng không lạnh nắm trong tay , rồi lại sớm thoái vị, để con của mình kế thừa sự nghiệp.
Trái ngược hoàn toàn với danh tiếng, là một ẩn sĩ không ham phù hoa không trọng danh lợi.
Ông vừa rồi rõ ràng nghe hết toàn bộ đối thoại giữa Đới Manh cùng nàng, lại một mực bất động thanh sắc, phảng phất nhưng chưa từng xảy ra chuyện gì, khiến đáy lòng Mạc Hàn có chút tâm thần bất định.
"Học tỷ, đi thôi." Đới Manh khẽ gọi một tiếng.
"Ừm, ." Mạc Hàn rất nhanh liền tỉnh táo lại.
Đới Vương trở về nhà trước vài phút , lúc Đới Manh dẫn Mạc Hàn đến cửa nhà , cửa vẫn còn chưa đóng, thân ảnh Từ Thần Thần ở sau cửa ra vào chợt lóe lên.

Đới Manh cùng Mạc Hàn đi tới bên cửa , vừa mới chuẩn bị bước vào . Bên tai đã truyền đến tiếng rống cực lớn.
"A "
Mặt Đới Manh không biểu tình , bất đắc dĩ lắc đầu.
"Hù được con rồi, haha, con gái ngoan à.'' Từ Thần Thần mặc quần áo thời thượng xinh đẹp, đôi mắt sáng lấp lánh, cười lớn đắc ý đi ra từ sau cửa.
"Mẹ, sinh nhật vui vẻ." Đới Manh chọn môi nhẹ nhàng cười một tiếng, ánh mắt thanh lãnh nhu hòa đi rất nhiều.
"Ai nha, thật là con gái ngoan của mẹ, ba ba của con nói con dẫn bạn về nhà chơi, có phải là Giai Kỳ hay không? Người ở đâu a, xích ra cho mẹ xem một chút nào.'' Từ Thần Thần thấp hơn Đới Manh một cái đầu, đúng lúc không nhìn thấy Mạc Hàn bị Đới Manh che khuất.
Đới Manh tránh tay Từ Thần Thần chụp tới, nhanh chóng nhường chỗ cho Mạc Hàn ý cười thanh lãnh nét mặt ôn nhu phía sau xuất hiện.
Từ Thần Thần uốn người động tác chụp về phía Đới Manh cứng đờ , đôi mắt to sáng sáng mang theo vài phần ngu ngơ có chút khó tin nhìn cô gái xinh đẹp đột nhiên hiện ra trước mặt .
''Chào cô, con là Mạc Hàn bạn của Tiểu Đới, chúc cô sinh nhật vui vẻ." Tiếu dung Mạc Hàn ôn nhu khéo léo , người mang trang sức trang nhã, da thịt trắng noãn, ngũ quan xinh xắn , khí chất ưu nhã dịu dàng.
Nếu có được một cô con gái ôn nhu xinh đẹp thế này, e rằng đang mộng cũng phải cười tới tỉnh.
Đây là phản ứng đầu tiên của Từ Thần Thần , lại tiếp, bà vừa nhìn đã thấy Mạc Hàn có chút quen mắt.
Có vẻ rất giống một người quen.
Mạc Hàn...
Tên cũng rất quen.
[1] huân hương: tách trà cỗ giống như trong phim cổ trang có nắp dùng để gạt lá trà khi uống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro