Chương 82: Được bà Đới yêu thích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không khí trong phòng tựa hồ có chút lúng túng.

Mạc Hàn mỉm cười tự nhiên hào phóng ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách.
Người nhà họ Đới hiển nhiên đối với sự xuất hiện đột ngột của Mạc Hàn có chút trở tay không kịp.
Ngoại trừ ông Đới vừa mới gặp Mạc Hàn , lạnh nhạt trầm ổn bưng đậu hũ, ăn say sưa ngon lành.
"Mạc tiểu thư thật xinh đẹp, so với trên ảnh còn xinh đẹp hơn." Bà Đới ôn hòa nhìn Mạc Hàn, đôi mắt mang theo vài phần thưởng thức, bất động thanh sắc đánh giá Mạc Hàn.
Tuy ánh mắt đầy hiếu kỳ nhưng cũng không có vẻ gì là khác thường.
''Cô mới thật xinh đẹp, cô bảo dưỡng làn da tốt như vậy, nếu như không phải tiểu Đới gọi cô là mẹ, con còn tưởng cô là biểu tỷ của Tiểu Đới.'' sắc mặt Mạc Hàn ôn nhu điềm tĩnh, tư thế ngồi đoan trang, lễ phép ôn hòa.
Gương mặt xinh đẹp quá phận kia, vừa gặp đã cảm thấy ưa thích.
"Tiểu Hàn miệng lưỡi thật là ngọt, không giống Tiểu Đới nhà cô, một đứa con gái mà suốt ngày chỉ có một biểu cảm, cười cũng không cười, nói cũng không nói.'' Bà  Đới rất nhanh liền quen miệng gọi Mạc Hàn là Tiểu Hàn, nụ cười trên mặt cùng sắc xuân xán lạn đến đáng yêu.
Nghe Đới Manh nói lễ vật đều do Mạc Hàn mua, bà Đới cười càng thêm xán lạn , vụng trộm liếc qua liếc lại xung quanh những túi quà.
Sau đó trực tiếp đẩy Đới Manh sang một bên, ngồi bên người Mạc Hàn, bắt đầu cùng Mạc Hàn nói đến phương pháp bảo dưỡng của mình.
Trong phòng những người khác đều trầm mặc, hai người bọn họ lại càng trò chuyện càng vui vẻ, bà Đới thậm chí lôi Mạc Hàn vào phòng mình, muốn cho Mạc Hàn xem những mỹ phẩm dưỡng da đồ trang điểm bà đang dùng.
Đới Manh nhắm mắt theo đuôi đi theo, ai ngờ vừa tới cửa, bà Đới liền đẩy cô ra, nhướng mày nói: "Đây là chuyện chị em phụ nữ, con không trang điểm đi qua đó chơi với cha con đi.''
Nói xong lập tức đóng cửa lại.

Đới Manh mặt mày mờ mịt đứng ở ngoài cửa.
Tính cách bà Đới nóng nảy mà nghiêm túc, nhìn người đều dựa vào trực giác.
Vô luận người đó đáng ghét cỡ nào, chỉ cần lọt vào mắt xanh của bà, nói mấy câu, cảm thấy ưa thích, thì bà sẽ không chú ý tới cái nhìn của người khác, quan tâm cảm giác của mình hơn.
Bởi vì Đới Manh hiểu rõ điểm này, mới có thể mang Mạc Hàn về nhà, vì cô biết bà Đới là tuyệt đối sẽ không chán ghét Mạc Hàn .
Nếu như hỏi cô vì sao lại cảm thấy như vậy, có lẽ chính cô cũng không nói rõ được, nhưng quả quyết chắc chắn như vậy.
Chỉ là Đới Manh không ngờ, bà Đới sẽ đối với Mạc Hàn nhiệt tình ưa thích như vậy, lời còn chưa nói hai câu, đã trực tiếp kéo người về phòng mình.

"Đừng đứng ngốc ra ở đó, tới đây ngồi đi, ăn đậu hủ nè.'' Ông Đới kêu Đới Manh.
Đới Manh khẽ gật đầu một cái, đi đến ngồi xuống bên người Đới Vương, nâng chén đậu hũ nghi ngút khói trên bàn trà lên, mở nắp bắt đầu ăn.
Khâu Hân Di ngồi bên trái Đới Manh thì chỉ yên tĩnh không nói một lời, bụng của nàng lớn hơn rất nhiều, mặc dù hoài thai mấy tháng bụng cũng lộ ra ngoài, nhưng nàng tựa hồ cũng không phì lên bao nhiêu, tay chân vẫn thon dài, dáng người vừa vặn.
Nhìn thấy nàng căng thẳng, Đới Minh ngồi bên cạnh quan tâm đặt đệm gối đầu sau thắt lưng để nàng ngồi dễ chịu hơn.
Nhưng Khâu Hân Di không thèm để ý động tác của Đới Minh, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào Đới Manh.
Vừa mới rồi khi Đới Manh còn chưa tới, nàng vẫn một mực cười vui vẻ, thậm chí tâm tình tốt, dậy sớm thay áo mới, tuy nói hôm nay là sinh nhật bà Đới, nhưng nàng vẫn muốn xinh đẹp một chút.
Chỉ có điều, sau khi Đới Manh xuất hiện cùng Mạc Hàn, thì tiếu dung trên mặt nàng, bỗng chốc vụt tắt, yên lặng không nói một lời ngồi ở trong góc, Đới Minh thấp giọng nói chuyện với nàng, nàng cũng không đáp, chỉ ngẫu nhiên gật đầu.
Qua ước chừng nửa giờ, cửa phòng mở ra , Mạc Hàn cùng bà Đới đi ra.

Bà Đới thay một bộ áo mới, tóc cũng đổi kiểu, trông càng trẻ trung năng động hơn.
"Tiểu Hàn chọn quần áo cho mẹ, chải tóc, còn giúp mẹ trang điểm lại.'' Bà Đới khoe khoang xoay một vòng, tay còn thân mật kéo cánh tay Mạc Hàn.
Đới Manh  hơi ngạc nhiên, không chú ý mẹ của mình, mà chỉ nhìn về phía Mạc Hàn.
Mạc Hàn hơi cúi đầu, trên mặt vẫn treo nụ cười ban nãy, nhưng tiếu dung tựa hồ kéo dài đến đáy mắt, nhiều hơn mấy phần dịu dàng và thoải mái.

Phát giác được ánh mắt của Đới Manh, nàng ngẩng đầu, đôi mắt hiện ra thủy quang ôn nhu nhẹ nhàng đối mặt với ánh mắt của Đới Manh.
Đới Manh tựa hồ hiểu được, Mạc Hàn đang muốn nói, nàng rất vui.
Đới Manh không biết bà Đới cùng Mạc Hàn nói những chuyện gì, nhưng thấy Mạc Hàn thoải mái vui vẻ như vậy, cô cũng yên lòng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, người một nhà hàn huyên vài câu xong, đã tới mười giờ.
Bà Đới lôi Đới Manh muốn đi mua thức ăn.
''Tại sao con phải đi mua thức ăn với mẹ?! Mẹ không phải rất thích cha đi với mẹ à?'' Đới Manh một tay nắm lấy cạnh cửa, nhướng mày nhìn bà Đới sống chết bám lấy mình.
"Ai nha, con nha, muốn con đi với mẹ thì sao nào?! Hôm nay là sinh nhật mẹ, sinh nhật là lớn nhất, mẹ là mẹ của con, bảo gì con phải làm nấy, tranh thủ thời gian đi lẹ đi.'' Bà Đới tức giận trừng mắt nhìn Đới Manh.
"Mẹ hôm nay là sinh nhật mẹ, cũng không có thể để mẹ ra ngoài mua thức ăn. Hay là để con và học tỷ cùng đi mua đồ ăn, mẹ ở nhà chờ là được rồi, dù sao mẹ thích ăn món nào con đều nhớ rõ mà.'' Đới Manh nói hời hợt.
Bà Đới còn chưa kịp tiêu hóa nói lời của Đới Manh, liền bị một câu siêu ngọt ấy làm rung động.
"Ha ha, con bé này, còn nhớ rõ mẹ thích ăn gì à?" Bà Đới nhăn nhó đỏ mặt, nũng nịu nện một cái vào bả vai Đới Manh.

"Ai ai, cao tuổi rồi , còn giả bộ con nít cái gì. Không phải nói đi mua đồ ăn à!? Tôi đi với bà, để tụi nhỏ ở nhà trò chuyện." Uống xong miếng đậu hũ nước gừng cuối cùng, ông Đới, đột nhiên trôi dạt đến bên người Đới Manh.
Gương mặt soái ca không vươn một sợi râu, đôi mắt sắc bén như chim ưng bất mãn nhíu lại. Ông Đới một tay đẩy Đới Manh ra, ôm Từ Thần Thần vào lòng.
Giống như đang bảo vệ bà.
Đới Manh cùng Đới Minh quá quen thuộc với cảnh tượng này, nhưng Mạc Hàn lại có vẻ hơi kinh ngạc, giống như cười mà không phải cười cong cong lông mày, nhìn đôi lão phu thê táy máy tay chân đứng trước cửa ra vào.
Bọn họ thật ân ái, ánh mắt thoáng chốc quay về bên Đới Manh đang đứng ở một bên ôm cánh tay mặt không biểu tình đầy lãnh đạm, lúc này Mạc Hàn mới âm thầm cảm thán từ tận đáy lòng.
Trông họ như vậy, mà Đới Manh lại tuyệt không giống cha mẹ của cô.
Ngoại trừ khuôn mặt bề ngoài có chút giống họ, thì khí chất tính cách bao gồm cả tính tình đều hoàn toàn ngược lại.
''Ai nói tôi muốn đi với ông, tôi chỉ muốn đi cùng Tiểu Đới thôi, ông nhanh đi chào hỏi khách khứa, quấy rối mò mẫm ở đây.'' Bà Đới liền tỏ thái độ với ông Đới, ra hiệu bà muốn dẫn Đới Manh ra ngoài đàm luận nhân sinh.
Rõ ràng đây là ám hiệu quen thuộc giữa hai vợ chồng, ông Đới lần này lại giả vờ không hiểu, nhướng mày ngang ngược ôm bà Đới, không để ý bà giãy dụa, mạnh bạo lôi bà ra khỏi cửa: '' Mua thức ăn mua thức ăn, dài dòng gì chứ, ai đi theo bà mua đều giống nhau cả.''
Ông bà Đới vừa đi, bầu không khí trong phòng khách bỗng chốc ngưng động.
Đới Manh đi đến ngồi xuống bên người Mạc Hàn, khiêu mi nhìn anh trai và chị dâu đối diện vẫn cúi đầu trầm mặc không nói gì.
Khâu Hân Di không nói lời nào cô có thể hiểu được, thế nhưng người từng cùng Mạc Hàn hợp tác, từng cùng nàng đi xa nhà công tác, xem như một nửa bằng hữu của nàng, Đới Minh, cũng không nói một lời, khiến cô cảm thấy có chút khó hiểu.
''Anh hai, lần trước học tỷ không truy cứu chuyện của công ty, anh đã đáp lễ với chị ấy chưa?'' Đới Manh nhìn Đới Minh, giọng điệu lãnh đạm.
Đới Minh chậm rãi giương mắt, ánh mắt phức tạp nhìn Đới Manh, rồi lại nhìn Mạc Hàn, sau đó rất nhanh cúi đầu, đôi bàn tay đan vào nhau thật chặt.
Đới Minh hiển nhiên có chút không ổn, bình thường anh luôn luôn tư văn hữu lễ, hôm nay lại vô cùng khác lạ, tựa hồ sắc mặt tái nhợt còn hơi ngẩn người, ánh mắt nhìn Đới Manh cùng Mạc Hàn cũng rất kỳ quái.
"Tiểu Đới, hôm nay là sinh nhật mẹ em.'' Mạc Hàn nhẹ nhàng nắm lấy tay Đới Manh đặt ở trên gối, cười nhẹ. Nhắc nhở Đới Manh, đừng nhắc tới những chuyện này.
"Ừm." Đới Manh không phản đối, hơi nhún vai.
Chỉ mình Khâu Hân Di để ý, tay hai người đặt trên gối đang đan vào nhau, mà mấp máy môi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro