Chương 9 - Gặp gỡ vô tình trong quán bar

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cheese
Đới Manh tiến vào buổi tiệc nhậm chức tối ngày hôm đó, Hứa Giai Kỳ liền gọi điện cho nàng hẹn ra ngoài gặp đồng thời chúc mừng. Nói là chúc mừng nghệ thuật gia Đới Manh trước giờ không nhiễm khói bụi trần gian rốt cuộc đã bước chân vào nhân gian, lĩnh hội khó khăn của thế gian. Đới Manh dở khóc dở cười, nàng làm sao nghe không ra ngữ khí trêu tức của Hứa Giai Kỳ cười trên sự đau khổ của người khác. 
Đới Manh tuy rằng là trạch nữ nhưng không phải là người hoàn toàn tách rời xã hội, thỉnh thoảng cũng theo Hứa Giai Kỳ đi lêu lổng. Nói đến tiểu phú bà Hứa Giai Kỳ này, không bàn đến những chuyện khác nhưng đối với lối sống phóng túng rất là minh bạch. Ở thành phố H có bao nhiêu quán bar, nhà hàng nào ngon nhất, phòng xông hơi nào chính tông nhất; chỉ cần hỏi nàng chắc chắn sẽ có được câu trả lời thỏa đáng.
Thành phố H có một bar vừa mới khai trương, Hứa Giai Kỳ sau khi biết tin liền lập tức lấy được một tấm thẻ VIP khách quý. Nói một cách dễ nghe là thay Đới Manh chúc mừng, kì thực là mang theo Đới Manh đi dò đường. Về phần Đới Manh mặc dù biết rõ tâm tư của Hứa Giai Kỳ nhưng gần đây trong lòng có chút phiền muộn, bản thân nàng cũng muốn ra ngoài uống rượu nên vui vẻ đáp ứng đến điểm hẹn. 
Quán bar vừa mới khai trương nên rất là náo nhiệt, khắp nơi đều đầy ắp người. Đới Manh lúc đứng ở cửa liền bị cả biển người đông nghịt như vậy dọa sợ, trong lòng đánh trống lui quân. Hứa Giai Kỳ đứng bên cạnh nhìn Đới Manh một bước rút lui, vội vã nắm chặt tay nàng, liều mạng hướng về bước tường người bên trong chen tới. Nàng thật vất vả mới đem được Đới Manh kéo tới nơi này, sao có thể để nàng ấy bỏ chạy dễ dàng như vậy.
Đới Manh cảm nhận được chuyện nàng thấy hối nhận nhất lúc này không phải là đáp ứng ông anh nhà mình đi đến công ty làm việc, mà là đáp ứng Hứa Giai Kỳ đi đến cái quán mới khai trương này. Cũng không hiểu quán này có lai lịch gì, mới khai trương hôm trước hôm sao liền chật kín người, muốn chen cũng chen vào không nổi. Hứa Giai Kỳ ỷ vào dáng người nhỏ nhắn linh hoạt, vừa thấy khe hở liền lôi Đới Manh tiến vào bên trong. Chỉ tội Đới Manh bị kéo lảo đảo ở phía sau. 
Bị người liên tục giẫm lên chân, trên mặt trên ngực cũng bị cùi chỏ người khác đánh trúng nhiều lần, Đới Manh khuôn mặt trắng bệch ánh mắt đầy sợ hãi né tránh người sắp va vào mình. Hơn nữa còn muốn ngừng thở, ở giữa đám người hỗn hợp này các loại mùi vị kì quái truyền đến, có thể cảm nhận được mùi nước hoa nồng nặc hòa với mùi mồ hôi. Đới Manh lại là người có khứu giác đặc biệt nhạy bén nên nghe những mùi kia giống như đi trong đáy địa ngục. 
Cũng may Hứa Giai Kỳ cuối cùng cũng tìm ra biện pháp, chen tới bên cạnh một nhân viên rồi từ trong người lấy ra thẻ khách VIP, sau đó được che chở xuyên qua một lối nhỏ tối tăm đi vào bên trong quán bar. 
Quán này trang trí cực kì tinh xảo, trên trần nhà ánh đèn đủ màu sắc không ngừng chớp nháy, đặc biệt sống động. m nhạc có thể khiến nhịp tim người ta đập dồn dập lên. Trong cái sàn nhảy to lớn hình tròn, một đám đông người chen nhau múa may quay cuồng. Bên trên quầy rượu cũng vây quanh một đám người rung đùi đắc ý uống rượu, sắc mặt hồng hào, đồng tử phóng to. 
Thẻ khách VIP của Hứa Giai Kỳ có thể tiến vào tầng hai của quán bar. Tại cửa vào thang máy có mấy bảo vệ cao to mặc âu phục mang theo bộ đàm gắt gao bảo vệ lối vào và ngăn không cho người lạ xâm nhập. Nhờ vào thẻ VIP, Hứa Giai Kỳ cùng Đới Manh được mời vào thang máy.
'' Bị dọa sợ rồi à! Kỳ thực hôm nay tôi cũng không nghĩ tới hôm nay có nhiều người đến như vậy.'' Trong thang máy, Hứa Giai Kỳ vừa sửa sang lại trên người nếp nhăn quần áo vì bị chen lấn vừa cười nghiêng ngã nhìn vẻ mặt trắng xanh còn chưa lấy lại sức của Tịch Sư Tử. ''Nếu như trên lầu hai vẫn còn nhiều người như vậy, tôi lập tức về nhà.'' Tịch Sư Tử nhẹ nhàng liếc Hứa Thanh Khê một chút, cúi đầu cau mày nhìn trên giày xuất hiện vài cái dấu giày rất rõ ràng. Nàng không muốn lại bị người khác đạp thêm vài cái nữa đâu. 
''Yên tâm đi, chỗ nào tuyệt đối không giống như bên dưới bị chen như vậy.'' Hứa Thanh Khê cười hì hì, từ trong túi lấy ra gương trang điểm, một lần nữa thoa lên môi một lớp son màu hồng nhạt. Keng! Cửa thang máy mở ra, ánh sáng bổng nhiên chiếu vào trước mặt. Hứa Giai Kỳ trên mặt lộ ra nụ cười hưng phấn, quay đầu hướng Đới Manh dặn dò: ''Đi theo tôi''. Liền ung dung tiêu sái đi vào trong đám người. 
Lầu hai so với lầu một quả thật ít người hơn nhưng vẫn phi thường náo nhiệt như nhau. Tầng hai trang trí dường như tinh xảo hơn; âm nhạc và ánh đèn so với dưới lầu khác xa một trời một vực. Ly rượu xen kẽ, nam nam nữ nữ tựa vào nhau, uyển chuyển cùng nhau nhảy múa hoặc trò chuyện vui vẻ. Mùi rượu cùng âm nhạc nhẹ nhàng du dương góp phần tăng thêm mấy phần ám muội.

Rõ ràng là lần đầu tiên tới đây, sao Hứa Giai Kỳ lại giống như đã quen thuộc nơi này, mang theo Đới Manh đến một góc ngồi xuống: '' Thế nào? Chỗ này không phải tốt lắm sao" Hứa Giai kỳ con mắt tỏa sáng đánh giá xung quanh, giơ tay vỗ bộp một cái kêu tới một người phục vụ cao to đẹp trai. 
Hứa Giai Kỳ kêu mấy ly rượu, sau đó bưng một ly rượu lười biếng tựa vào ghế salon, ánh mắt từng chút từng chút đánh giá nam nữ đang đung đưa mình trong sàn nhảy mới vừa ý thả lỏng một chút. Đới Manh đối với quán bar này ấn tượng không khá lắm, nàng còn băng khoăn đôi giày bị giẫm bẩn. Giật mấy tờ giấy trên bàn sau đó cúi đầu nghiêm túc lau chùi dấu giầy trên chân: "Cô nhìn cô xem, đến nơi này rồi không thể thả lỏng ra được sao. Đừng nhăn mặt như vậy, nhìn bộ dáng của cô làm gì có ai dám đến quyến rũ." Hứa Giai Kỳ híp mắt tức giận đạp Đới Manh một cước. 
"Tôi tới đây không phải để quyến rũ người khác." Đới Manh bưng một ly rượu màu xanh nhạt trên bàn nhấp một ngụm. Nhàn nhạt mùi rượu pha trộn với mùi chanh thơm ngát khiến cho ánh mắt nàng sáng lên: "Không phải quyến rũ người thì cô cũng nên thả lỏng đi. Làm gì có người nào đưa ra bộ dạng giống như cô bây giờ đâu, không thú vị chút nào." Hứa Giai Kỳ gương mặt rõ ràng quá mức xem thường, nàng không ưa Đới Manh đi đến đâu cũng trưng ra dáng vẻ nghiêm túc.
"Tôi vốn là người vô vị. Đâu phải đến hôm nay cô mới biết." Đới Manh ôm ly rượu từng chút từng chút uống xuống, chẳng muốn đi phản bác Hứa Giai kỳ . "Hừ. Tôi chẳng muốn quản cô. Nếu không phải đem Thần tài gia là cô ngột ngạt đến sinh bệnh, tôi cũng không muốn mang cô ra ngoài." Hứa Giai Kỳ giận dữ, hầu hết các khu ăn chơi có tiếng khắp nơi trong thành phố nàng đều nắm được, nhưng đối với Đới Manh người này cứng không được mềm cũng không xong thì không có cách nào quản được. 
Bầu không khí giữa hai người đang lúc căng thẳng, một cô gái trang điểm nồng đậm son phấn dáng người nóng bỏng bưng một ly rượu đi tới, không chút khách khí ngồi xuống bên cạnh Đới Manh , ánh mắt mê hoặc nhìn nàng: '' Ha ha, mỹ nhân. Có hứng thú uống với tôi ly rượu không ?" Đới Manh nhàn nhạt liếc nhìn cô gái xa lạ ngồi sát bên cạnh, mặt không chút biến sắc hơi di chuyển người một chút: " Tôi nói thẳng, tôi không có hứng thú." "Ha ha. Cô nói trắng ra như thế không chừa cho tôi chút mặt mũi nào sao." Cô gái bị từ chối kia lúng túng, đưa miệng nhấm nháp ly rượu, ánh mắt rất hứng thú đánh giá Đới Manh từ trên xuống dưới. 
Vẫn đang lười biếng bắt chéo chân Hứa Giai Kỳ bật cười ra tiếng, nâng ly rượu nhìn sang cô gái bên cạnh: " Mỹ nhân, cô ấy là người thẳng tính không hiểu phong tình. Nếu muốn uống , không bằng tôi uống với cô một ly." Cô gái kia đảo mắt nhìn Hứa Giai Kỳ hai vòng, thấy Hứa Giai Kỳ tướng mạo thoạt nhìn cũng là một cái luôn vui vẻ mỹ nhân lập tức thay đổi mục tiêu, đứng dậy đi đến ngồi xuống bên cạnh Hứa Giai Kỳ . Hai người mới quen dựa vào cực kì gần, tựa đầu vào không biết đang thì thầm chuyện gì, thỉnh thoảng hai người nở nụ cười, một bên ngón tay không biết từ lúc nào đan vào nhau.
Ngồi bên cạnh Đới Manh tiếp tục uống rượu mặt vẫn y như cũ không cảm xúc, cô đã sớm đối với tính cách của Hứa Giai Kỳ nam nữ đều không chừa kia làm ngạc nhiên nữa rồi. Hứa Giai Kỳ tuy rằng tham tài nhưng cũng sống cực kì ung dung thoải mái. Đối với xu hướng song tính của chính bản thân mình mà vui vẻ tiếp nhận, theo như lời của cô ấy mà nói chính là ngủ cùng một người đàn ông đẹp trai hay một cô gái xinh đẹp cảm giác thu được đều giống nhau. Chính vì thế cần gì quan tâm người đó là nam hay nữ. 
Hai người ám muội dây dưa, Đới Manh bên cạnh không rảnh phản ứng. Đới Manh vui vẻ thoải mái mà uống rượu, thưởng thức từng ly từng ly rượu nhàn nhạt ở trên bàn. Một bên uống rượu, một bên lấy tư thái người quan sát xem đám người sôi nổi kia kích động dây dưa.
Nhưng mà chỉ một lát sau, tầm mắt của nàng bị thu hút bởi chỗ có một đám đông người vây quanh, sau đó đám người này phát ra một trận cười lớn, tiếp theo đó một giọng nam đang tức giận vang lên: Mạc Hàn , bố mời mày uống rượu là thấy mày nhìn hợp mắt, mày cho rằng mày là ai, bất quá chỉ là gái thôi."
"Anh nghe không hiểu lời tôi nói sao? Cút." giọng nữ êm tai mang theo phần lạnh lẽo quen thuộc, Đới Manh trong nháy mắt phản ứng lại. Đó là thanh âm của Mạc Hàn , người phụ nữ đó cũng ở đây à. Đới Manh đứng lên, dựa vào chỗ đứng cao, rất nhanh từ trong đám người liếc nhìn một cô gái mặc áo sơ mi trắng xinh đẹp kì quái.
Mạc Hàn ánh mắt rời rạc nhuốm mấy phần men say, trên mặt biểu tình lạnh lẽo , lười biếng tựa ở quầy rượu, một tay thoải mái bưng một ly thủy tinh lắc lắc rượu bên trong. 
Ống tay áo chỉnh tề không nhiễm một hạt bụi được cuốn lên đến khuỷu tay, lộ ra trắng nõn duyên dáng cánh tay. Mạc Hàn quay mắt về một phía nhìn một người đàn ông đang nghiến răng nghiến lợi với vẻ mặt hung ác, không có nửa phần ý sợ hãi, bên môi đỏ mọng mang theo một tia xem thường châm chọc miệt cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro