Chương 97: Một Cái Tát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngô Triết Hàm lái xe chở Đới Manh cùng Hứa Giai Kỳ căn cứ theo chỉ đường trong điện thoại, rất nhanh liền đến khu biệt thự tư nhân.

Vừa xuống xe Đới Manh liền nhận ra đây là nơi cô từng tới, chính là khu biệt thự Mạc Hàn đã từng ở.

Nhìn phẫn nộ cùng ảo não tái nhợt trên mặt Đới Manh, Hứa Giai Kỳ giương mắt cùng Ngô Triết Hàm liếc nhau sau đó nhẹ giọng mở miệng hỏi.

"Thế nào Tiểu Đới."

''Nơi này mình đã từng tới.''

Đới Manh nắm chặt nắm đấm, giọng điệu bình thản áo sơmi trên người cô có chút nhăn, sắc mặt cũng có chút mệt mỏi.

''Vậy cô có biết Mạc tiểu thư ở nơi nào không?" Ngô Triết Hàm thăm dò hỏi.

Người báo tin chỉ nói trông thấy Chân Lộ Sanh vào khu vực này nhưng bởi vì bảo an ngăn cản nên không thể vào theo.

Khu biệt thự lớn như vậy, nếu như không biết vị trí cụ thể cho dù có tìm cả ngày cũng không tìm ra người.

''Cô hỏi kiểu gì vậy? Nếu tiểu Đới biết ở đâu, còn cần tôi tìm nhiều người như vậy hỗ trợ tìm người à." Hứa Giai Kỳ cắt ngang oán trách một tiếng với Ngô Triết Hàm.

''Đây là chỗ ở trước kia của học tỷ không ngờ Chân Lộ Sanh lại mang chị ấy tới đây.''

Đới Manh không để ý ánh mắt như dao bay loạn giữa hai người bên cạnh, chỉ nhìn thẳng phía trước với sắc mặt lạnh lùng.

"Ai có thể đoán được chứ? Thành phố lớn như vậy, mà Chân Lộ Sanh lại giảo hoạt, nếu cô ta thật muốn giấu một người, chúng ta có tìm tới chết cũng không thấy, không biết lần này có phải lại vồ hụt hay không.''

Ngô Triết Hàm lắc đầu cảm khái.

Nhìn thấy Ngô Triết Hàm nói lời khó ưa, lại thấy sắc mặt Đới Manh càng không tốt, Hứa Giai Kỳ nhấc chân giày cao gót sắc nhọn không chút khách khí hung hăng giẫm mạnh lên mũi chân Ngô Triết Hàm.

"A! Em làm gì vậy?"

Ngô Triết Hàm thê lương hét lên một tiếng, thống khổ nhảy mấy bước, nàng tức giận trừng mắt nhìn Hứa Giai Kỳ, lời thô tục bật ra khỏi miệng.

"Không biết nói chuyện thì đừng nói, cô không nói chuyện không ai nghĩ cô câm đâu." Hứa Giai Kỳ khí định thần nhàn, khinh thường liếc qua chỗ Ngô Triết Hàm, bộ mặt ghét bỏ không chút nào biết sai.

Hai người lại bắt đầu náo loạn, Đới Manh không thèm để ý hai người bọn họ, nhấc chân đi vào khu biệt thự.


'

'Tôi bất quá chỉ nói lời thật, tôi hiểu rồi, thứ em không muốn nghe nhất là lời nói thật lòng đi?'' sắc mặt Ngô Triết Hàm thống khổ châm chọc, khập khễnh lui hai bước, hiển nhiên khiến Hứa Giai Kỳ đạp hụt.

''Cô ngoại trừ biết bóc vết sẹo của người ta còn biết làm gì? Được rồi, tôi mặc kệ cô.'' Hứa Giai Kỳ hừ một tiếng, sắc mặt khó coi quay người liền đi theo Đới Manh.

''Khi nhờ người ta giúp thì giả bộ đáng yêu mỏng manh, mỗi lần xong mặc quần vào lại không nhận người. Thói đời gì vậy? Lần sau tôi mà còn giúp em thì tôi là kẻ hư não.'' Ngô Triết Hàm dùng bộ mặt không cam lòng ra vẻ oán trách, tràn đầy bất mãn ủy khuất, nhưng sau đó lại khập khễnh đi theo.

Đới Manh vừa vào khu biệt thự.

Tình huống ở chỗ Mạc Hàn đã chuyển xấu.

"Cô Chân, túi máu cuối cùng đã truyền hết, dựa theo tình huống này khẳng định sẽ không đủ, tôi đề nghị lập tức nhanh chóng đưa bệnh nhân tới bệnh viện." Bác sĩ trán đầy mồ hôi ngẩng đầu, cau mày nhìn Chân Lộ Sanh đứng ở cạnh cửa

"Vậy mau đưa tới bệnh viện, đi ngay lập tức.'' Chân Lộ Sanh quả quyết đáp.

''Bác sĩ Tào, ông phải cứu em ấy bằng bất cứ giá nào, em ấy không thể xảy ra chuyện.''

Chân Lộ Sanh cắn môi, thần sắc phức tạp lo lắng nhìn Mạc Hàn nằm ở trên giường, sắc mặt trắng bệch cơ hồ sắp trở nên trong suốt.

"Yên tâm, không có chuyện gì đâu.'' Bác sĩ Tào không kiêu ngạo không tự ti gật đầu, thần sắc nghiêm túc.

Khi Mạc Hàn được chuyển tới xe, bác sĩ cùng y tá toàn bộ lên xe, chuẩn bị chạy tới bệnh viện.

"Chuyển tới gần đây à? À chính là gia đình bên cạnh này, hai ngày nay thường xuyên có người ra vào, có hai lần tôi còn chứng kiến có người khoác áo bác sĩ tới.'' Cô gái mặc đồ ngủ, đứng ở cạnh cửa, mặc dù biểu lộ có chút khó chịu, nhưng vẫn nhiệt tâm trả lời.

''Cám ơn cô.'' Đới Manh nghiêm túc nói cám ơn, nghiêng đầu nhìn về phía dinh thự tư nhân xa hoa cách đó không xa.

Cùng lúc ấy, có một chiếc xe tải màu trắng, vòng qua ngôi biệt thự kia vượt qua đám người Đới Manh, chạy ra khỏi khu biệt thự.

Đới Manh nhìn chiếc xe kia rời đi, tim bỗng nhảy một cái.

Cô trầm ngâm tựa hồ đang suy tư điều gì.

"Tiểu Đới, đi thôi, nói không chừng chúng ta có thể chặn kịp Chân Lộ Sanh." Hứa Giai Kỳ mở to hai mắt nhìn, xắn tay áo, thoạt nhìn giống như là muốn đi tìm người thanh toán tính sổ.

Tòa biệt thự lớn như vậy lại không đóng cửa , mặc cho cửa

lớn mở rộng, cả đám Đới Manh tuy không muốn tìm lầm người, nhưng cũng không muốn buông bỏ bất kỳ cơ hội nào, tùy hứng một lần, tiến quân thần tốc.


Khi cả bọn vừa vào cửa, liền thấy Chân Lộ Sanh từ trên thang lầu đi xuống.

Tình địch chạm trán hết sức gây cấn, hoàn toàn chính xác có thể miêu tả Chân Lộ Sanh cùng Đới Manh lúc này.

Chân Lộ Sanh nhìn thấy Đới Manh đột nhiên xuất hiện trước mặt, đầu tiên là ngây cả người, sau đó châm chọc mở miệng.

''Cô cũng rất có bản lãnh, vậy mà tìm tới đây rồi."

"Học tỷ có phải ở chỗ này hay không?" Đới Manh trực tiếp mở miệng, đôi mắt sắc bén thanh lãnh nhìn thẳng vào Chân Lộ Sanh.

''Trước đây thì có, bây giờ thì không.'' Đôi mắt hẹp dài hơi khép, ánh mắt Chân Lộ Sanh không tự chủ lườm một bên cửa phòng đang rộng mở.

Đó là gian phòng Mạc Hàn từng bị nhốt.

Đới Manh bắt được sự vi diệu bên trong ánh mắt của cô ta, đáy lòng có chút dự cảm chẳng lành.

Cô ba chân bốn cẳng, thong dong lại nhanh chóng xông lầu, bỏ Chân Lộ Sanh lại sau lưng chạy vội tới nơi cô ta nhìn.

Khi vừa tới cửa phòng bước chân cô bất chợt dừng lại.

Sắc mặt Đới Manh trắng bệch, đôi mắt mở to tới cực hạn.

Chiếc giường đặt giữa phòng là một mảnh lộn xộn, vết máu đỏ tươi cơ hồ thấm hết cả một bên ga giường màu trắng, đầu giường còn rất nhiều ống kim, mùi nước khử trùng nồng đậm hòa cùng mùi máu tươi nhàn nhạt.

Một đống lộn xộn khiến ai thấy cũng bất an.

Hô hấp Đới Manh dần trở nên gấp rút, đầu trong chớp mắt trở nên choáng váng, cô không biết phải làm sao khi nhìn thấy một mảnh máu tươi trên giường, ngực nhảy điên loạn.

"Đây là máu của chị ấy?'' giọng Đới Manh trầm thấp khàn khàn, mang theo run rẩy cùng hoảng sợ.

''Tôi đưa em ấy tới bệnh viện rồi.'' Không biết có phải bởi vì đã làm chuyện xấu hay không mà Chân Lộ Sanh hít sâu một hơi, rốt cục nói lời thật.

''Trước đó em ấy gặp tai nạn giao thông sau khi bị thương tôi không đưa em ấy tới bệnh viện, mà trực tiếp mang tới đây cứu chữa.''

Thân thể gầy gò của Đới Manh run rẩy, phẫn nộ nơi đáy lòng ứ đọng cùng tràng cảnh trước mắt, khiến Đới Manh mất hết khống chế, cô đột nhiên quay đầu.

Con người luôn đạm mạc lạnh lùng, lần đầu tiên dùng ánh mắt căm hận thù địch nhìn một người.

Cặp mắt thanh tịnh và đẹp đẽ màu đen thâm thúy, hiện đầy tia máu màu đỏ, cừu hận cùng phẫn nộ ẩn sâu khiến ai thấy cũng không khỏi cảm thấy có chút kinh hoảng và sợ hãi.

Đới Manh từng bước một, chậm rãi tiến tới gần Chân Lộ Sanh.

Nhưng Chân Lộ Sanh cũng không hề nhượng bộ, cô ta nhìn cô gái cao gầy trước mắt từng bước tới gần.

Thân thể gầy yếu tựa hồ ẩn chứa năng lượng kinh người, mang theo hơi lạnh thấu xương.

''Lúc đầu thương thế của em ấy cũng không nặng, tu dưỡng mấy ngày cũng tốt hơn nhiều, chỉ là không nghĩ đến em ấy lại quá quyết tuyệt.'' Chân Lộ Sanh rốt cục cúi đầu dưới ánh mắt của Đới Manh.

Cô đích thật đã làm sai.

"Bốp''

Một tiếng tát thanh thúy vang dội vang lên.

Hứa Giai Kỳ cùng Ngô Triết Hàm đứng trước cửa ra vào, há to miệng khó có thể tin ngửa đầu nhìn lên đầu bậc thang.

Trời ạ.

Tiểu Đới vậy mà lại đánh người.

Chân Lộ Sanh thấy Đới Manh vươn tay, nhưng lại không nghĩ Đới Manh thật dám đánh cô.

Bàn tay mang theo gió lạnh hung hăng tát vào gương mặt trắng nõn kiều diễm của Chân Lộ Sanh.

Lực đạo lớn tới nỗi khiến mặt Chân Lộ Sanh lệch hẳn sang một bên.

Gương mặt trắng nõn rất nhanh liền hiển hiện một dấu năm ngón tay đỏ bừng.

Đới Manh lạnh nhạt thu bàn tay có chút đau, cô lạnh lùng liếc nhìn Chân Lộ Sanh vẫn nghiêng đầu không nhúc nhích.

Giọng băng lãnh như hàn băng.

''Cái tát này, tôi thay học tỷ đánh cô.''

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro