☘️ Chương 35: Thẳng thắn được khoan hồng - END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Táoo

Beta: Khang Vy

Ánh nắng sớm xuyên qua tấm rèm tiến vào, tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng.

Diệp Tiêu Đình nhíu mày, giấc ngủ bị quấy rầy, không tình nguyện mở mắt, cúi đầu nhìn thiếu nữ còn ngủ say trong ngực, không đành lòng đánh thức đành rón rén với điện thoại.

Cũng không nhìn chữ trên màn hình mà đã ấn nghe, "Alo?" Trong lòng còn chửi thầm ai gọi mình sớm vậy, bên kia truyền tới giọng nói quen thuộc.

"Diệp Tiêu Đình, lá gan con cũng lớn quá nhỉ, dám không về nhà ngủ!" Tính cách bố Diệp bình thường hiền hoà, nhưng nếu có người làm chuyện khiến ông tức giận sẽ nhận hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Giống như bây giờ...

"Con..." Đầu óc Diệp Tiêu Đình chưa tỉnh táo, cũng không biết nên nói thế nào, đang định tuỳ tiện tìm lý do thì tiếng chuông điện thoại của Tô Mộ Tuyết cũng kêu lên.

Nhạc chuông của cô rất độc đáo, từ trước tới nay chưa có ai dùng giống cô cả.

Bên kia bố Diệp mở loa ngoài, mẹ Tô đang gọi điện thoại cho con gái cũng nghe được tiếng chuông bên này truyền tới, sửng sốt không thôi.

Tô Mộ Tuyết bị đánh thức, đêm qua Tiêu Đình quá mãnh liệt, muốn cô không biết bao nhiêu lần, tinh dịch tràn đầy trong bụng, giấc ngủ này khiến cô đau lưng mỏi eo.

Cô cầm điện thoại trực tiếp tắt máy, mệt đến mức trời sập vẫn ngủ được.

Ánh mắt nhìn thoáng qua Diệp Tiêu Đình đã tỉnh, cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn, cảm thấy mỹ mãn, không nghĩ gì hôn 'chụt' một cái mới phát hiện cậu đang nghe điện thoại.

"Ai vậy, gọi điện thoại sớm thế đúng là quấy rầy giấc ngủ người ta mà, lại đây ngủ với em mau lên."

Một đêm phóng túng không chỉ khiến thân mình Tô Mộ Tuyết xụi lơ, ngay cả giọng nói cũng kiều mị lộ ra hương vị tình dục.

Cô hoàn toàn có thể không nói lần nào, nhưng lần trước gọi điện thoại cho Hạ Thời Phong cậu cũng làm vậy nên cô muốn tìm cơ hội làm cậu xấu hổ, dù sao đối phương cũng không quen mình, người mất mặt cũng chỉ có Diệp Tiêu Đình.

Nơi xong lập tức dựa vào ngực cậu chuẩn bị ngủ tiếp, kết quả bị lời nói của cậu làm cho tỉnh táo.

"Là bố gọi." Diệp Tiêu Đình nói ba chữ này, bản thân cũng đổ mồ hôi.

Tô Mộ Tuyết lập tức ngồi dậy, dùng ánh mắt dò hỏi: Lời em vừa nói bố nghe được không?

Diệp Tiêu Đình cười khổ gật đầu.

Trong đầu Tô Mộ Tuyết nổ tung, sợ tới mức giật mình suýt ngã xuống giường.

Xong đời rồi, cũng không biết bố có biết đó là giọng cô không, nếu không nghe ra...

Tô Mộ Tuyết vẫn thầm mong may mắn, con ngươi chuyển động. Nhưng trời không chiều lòng người, bên kia truyền tới tiếng mẹ Tô quát lớn, "Tô Mộ Tuyết! Con còn dám không nghe điện thoại? Lập tức cút về nhà cho mẹ!"

TRUYỆN ĐƯỢC EDIT VÀ ĐĂNG TẢI TẠI WORDPRESS VÀ WATTPAD CHÍNH CHỦ, NHỮNG NƠI KHÁC ĐỀU LÀ ĂN CẮP!!! 

'Bịch!' Tô Mộ Tuyết xoa mông, ngã trên mặt đất, sao không có tí may mắn nào vậy?!

Nửa giờ sau, phòng khách Diệp gia.

Tô Mộ Tuyết và Diệp Tiêu Đình ngồi đối diện bố mẹ, gia đình ấm áp ngày thường giờ lại có không khí thẩm vấn.

Tô Mộ Tuyết như gặp kẻ địch, co quắp nhìn trộm bố mẹ ở đối diện, trái tim đập nhanh, lại nhìn người bên cạnh một cái, cậu rất trấn tĩnh, đôi mắt sáng ngời như không làm sai chuyện gì.

Trên taxi về nhà, Tô Mộ Tuyết đã suy nghĩ rất nhiều lý do, ví dụ như tối qua ở nhà bạn học ăn sinh nhật rồi uống quá chén, hoặc là buổi sáng đi mua đồ ăn sáng kết quả là ngủ quên ở công viên.

Tuy rằng không đâu vào đâu nhưng còn đỡ hơn là ngồi chờ chết.

Diệp Tiêu Đình lại ôm cô, con ngươi đen nhánh sâu thẳm, "Tiểu Tuyết, anh không muốn gạt mọi người nữa."

Kết quả...

Diệp Tiêu Đình về tới lập tức theo bố mẹ vào phòng, năm phút sau đi ra chính là tình huống như bây giờ.

Tô Mộ Tuyết ảo não, nhìn vẻ mặt mẹ như muốn giết người, cô yên lặng cúi đầu. Ngày thường mẹ dịu dàng là vậy nhưng khi tức giận cũng rất đáng sợ. Tuy rằng bình thường bao che cô nhưng lúc này... cũng không có khả năng.

"Khụ khụ." Chịu không nổi không khí này, Tô Mộ Tuyết ho khan, cười nịnh nọt, "Bố mẹ..."

"Con quyết định rồi?" Mẹ Tô cũng đồng thời mở miệng.

??? Quyết định cái gì? Tô Mộ Tuyết không hiểu, một câu không đầu đuôi như vậy cô hiểu sao được!!!

"Mẹ, mong mẹ cho phép bọn con ở bên nhau." Diệp Tiêu Đình tranh trước trả lời, bên dưới bàn, cậu cầm chặt tay Tô Mộ Tuyết, mười ngón tay đan nhau, cảm giác ấm áp truyền tới làm Tô Mộ Tuyết yên tâm.

Cô nhìn nửa mắt anh tuấn của thiếu niên, còn có ánh mắt kiên định, trong lòng cũng bình tĩnh lại.

"Bố mẹ, mong hai người cho phép con và Tiêu Đình ở bên nhau."

Nói lời này cũng không khó trong tưởng tượng, cô ngẩng đầu mong chờ nhìn họ, đợi một đáp án.

Một lúc sau bố Diệp thở dài lắc đầu, "Thôi, chuyện của bọn trẻ các con thì tự mình làm chủ đi. Dù sao hai đứa cũng không có quan hệ huyết thống, bố không có lý do ngăn cản. Bà xã, em thấy thế nào ?"

Mẹ Tô nhìn dáng vẻ quyết tâm của hai người cũng đành thoả hiệp gật đầu, bà hiểu rõ hai đứa chúng nó, ngày thường ngoan ngoãn nghe lời nhưng sâu trong xương cốt đều rất quật cường.

"Tương lai còn dài, các con còn nhỏ, mẹ hy vọng tương lai sau này hai đứa sẽ không hối hận về quyết định của mình."

Mẹ Tô nói xong lập tức đứng dậy về phòng, chính bà cũng từng có một cuộc hôn nhân thất bại. Sau khi gặp bố Diệp mới hiểu được ở bên người mình yêu là cảm giác hạnh phúc thế nào, nhìn dáng vẻ hai đứa trẻ, bây giờ cũng đang rất hạnh phúc.

Bố Diệp cũng đứng lên, đi theo vợ về phòng, trước khi đóng cửa đột nhiên nhớ tới điều gì, quay đầu lại nói, "Tiểu Tuyết, quà sinh nhật con ở trong phòng, đi xem xem có thích không."

"Cảm ơn bố mẹ ạ."

Ghế dài công viên, Tô Mộ Tuyết dựa vào ngực cậu, bị doạ một trận như vậy, bây giờ cũng không ngủ nổi, hai người lấy cớ đi mua bữa sáng giải sầu.

"Tiêu Đình, anh sẽ mãi đối xử tốt với em sao?"

"Ừm."

"Nếu có người con gái tốt hơn xuất hiện..."

"Không phải em, anh không cần ai hết."

"Hì hì, là anh nói đấy, em đã ghi âm lại rồi."

"Còn em thì sao, nếu có người ưu tú hơn anh xuất hiện theo đuổi em, em sẽ bỏ rơi anh sao?"

"Trong mắt em, ai cũng không bằng Tiêu Đình nhà mình!"

"Ừm, anh cũng đã ghi âm rồi."

Sáng sớm đầu thu, lâu lâu có cơn gió lạnh thổi qua, Tô Mộ Tuyết rúc vào trong ngực thiếu niên bên cạnh, mà cánh tay Diệp Tiêu Đình ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn thành kính lên đỉnh đầu cô.

END. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro