Oán hận của chính thê 7-9 (hết)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Oán hận của chính thế (7)

"Đúng thế, đáng hận là ta coi nàng như tỷ muội mà nàng ta lại mưu tín đoạt phu quân của ta, các ngươi ở là biệt trang Tống gia, lúc trước thay hai vợ chồng các ngươi mời đại phu cũng là ta, nếu không tin thì tùy thời hỏi ta." Bách Hợp cười lạnh một tiếng, sửa sang lại quần áo lúc này mới ngồi trở lại vị trí của mình."Phu nhân như thế, thử hỏi các ngươi có tư cách gì làm con dâu Bách gia?"

Tần thị mặt tái nhợt, có chút không dám tin: "Tiểu Hợp, Lâm Xảo Tầm nó quả thật mang cốt nhục của cô gia?"

Tống gia thế đại, cho tới nay Tống Tuấn có nhiều thứ nữ nhưng chỉ có con gái mình sinh con trai trưởng duy nhất, kể từ đó địa vị của Bách Hợp càng thêm vững chắc, lúc này Tần thị không nhgĩ tới chính mình thiệt tình yêu thương coi như con dâu mà lại mang thai cốt nhục của cô gia, tranh đoạt phu quân của con gái mình.

Nếu như con trai mình ba vợ bốn nàng hầu thì Tần thị cảm thấy thiên kinh địa nghĩa, chỉ khi nào con rể mình trái phải ôm ấp, có người đoạt nam nhân của con gái mình trong lòng bà khó chịu. Bà không khác nguyên chủ mấy, rất yêu thích Lâm Xảo Tầm, lúc này liền rất hận, cắn răng nhìn chằm chằm vào vợ chồng Lâm gia đang không thốt lên lời.

"Không, không có khả năng, sao Xảo Tầm có thể hồ đồ như thế? Ta không tin?" Lâm mẫu lắc đầu đang định nói thì bên ngoài Bách Vân và Lâm Xảo Tầm đang vui vẻ bước vào, lúc này đã nhìn thấy chút bụng nhô ra, vào trong nhà nàng ta nhìn thấy Bách Hợp thì mặt trắng bệch, Bách Vân cũng không chú ý tới nàng khác thường, bước lên phía trước thi lễ với Bách Hợp một cái:"Tỷ tỷ đã về rồi."

Bách Hợp cũng không có để ý tới đệ đệ nguyên chủ yêu thương từ nhỏ mà ngược lại nhìn về phía Lâm Xảo Tầm: "Lâm cô nương, lúc ngươi rời khỏi biệt viện lại không nói với ta một tiếng? Chẳng lẽ trách ta đãi khách không chu toàn?"

"Ngươi, ngươi, ngươi muốn bắt ta trở về sao?" Lâm Xảo Tầm nhìn thấy Bách Hợp thì thân thể run rẩy, nước mắt trong hốc mắt đảo quanh, Bách Vân cau mày nhìn hai người này, vô ý thức đứng về phía Lâm Xảo Tầm, hơi cảnh giác nhìn Bách Hợp: "Tỷ tỷ, tỷ đã làm gì Xảo Tầm?"

"Nàng mang thai cốt nhục tỷ phu của đệ, đứa nhỏ này là cốt nhục Tống gia, đệ cảm thấy ta sẽ tùy ý nó lưu lạc bên ngoài?" Bách Hợp lạnh lùng nhìn Bách Vân rồi nói tiếp: "Nghe cha mẹ nói đệ đã nhận đứa bé này, thật là khoan dung độ lượng."

Bách Vân đỏ bừng mặt, hắn có ngốc nữa cũng nghe được ý mỉa mai trong lời nói của Bách Hợp. "Ta, ta sẽ coi đứa bé này như con đẻ của ta..."

Nghe xong lời này thì Bách phụ tức giận run cả người vỗ mạnh vào bàn quát lên:" Hồ đồ."

Lâm phụ cố nén lửa giận tới Lâm Xảo Tầm lạnh lùng nói" Con nói thật xem, nghiệt chủng trong bụng con rốt cục là của ai?"

Ông vừa nói xong thì Lâm Xảo Tầm như bị kinh hãi, 'bịch bịch" một tiếng quỳ xuống bờ môi run rẩy nói: "Cha , con, con lúc ấy không biết Tống lang lại đã có thê tử, con không biết, lúc ấy con uống nhiều quá, con, cha, van cầu cha tha thứ cho con..."

Lâm mẫu khóc như mưa, ngã xuống đất ôm Lâm Xảo Tầm,"Con số khổ của ta, sao con ngu như thế?"

Lúc này chân tướng đã rõ, ai còn dám nói cái gì? Lâm Xảo Tầm cũng thừa nhận, Bách Vân đau lòng như dao cắt: "Xảo Tầm, ta , đây không phải là lỗi của nàng..." nghe thấy thế Tần thị hận không thể tát một cái thằng con ngốc của mình, ngu còn tự mình đột nón xanh, tức giận không có chỗ phát tiết.

"Con ngốc này, nói linh tinh gì thế. Bách gia chúng ta tuyệt đối không thể nhận một con dâu không trong sạch như thế, huống chi nàng ta còn có quan hệ với tỷ phu của con, tỷ tỷ con từ nhỏ đã yêu thương con ..."

"Mẹ." Tần thị còn chưa nói xong thì Bách Vân liền lớn tiếng quát: "Xảo Tầm không phải loại người như thế, do tỷ phu lừa nàng, nàng ấy là người vô tội, con thật sự yêu nàng, cầu tỷ tỷ và cha mẹ thành toàn."

"Ta tùy đệ nhưng đứa con trong bụng nhất định là của Tống gia, không thể tùy ý nàng ta mang đi." Bách Hợp giang tay ra, bộ dáng không chấp nhận ý kiến khác, khiến cho Tần thị sốt ruột, " Làm thế nào, Lâm Xảo Tầm đã tàn hoa bại liễu rồi."

"Mẹ, sao mẹ có thể nói nàng như thế?" Bách Vân nghe thấy thế vẻ mặt đau lòng: "Xảo Tầm là cô nương tốt..."

"Con câm miệng cho ta." Bách phu tức giận mở miệng nói chuyện thì Bách Hợp khuyên nhủ: "Cha, nếu Bách Vân thích thì cha mặc nó, tìm nữ nhân trong nhà cho nó thu phòng, chỉ cần sinh con trai thì tùy ý nó và Xảo Tầm ở cùng nhau, một cái nguyện đánh một cái nguyện chịu, nếu các ngươi phản đói ngược lại khiến cho Bách Vận hận chết cha mẹ."

Bách Hợp nói càng khiến Bách phu tức giận đang muốn mở miệng thì Bách Vân chỉ vào mặt Bách Hợp lớn tiếng noi:"Đều tại tỷ. Nếu không phải là tỷ thì cha mẹ sẽ không tức giận như thế, ta không muốn nữ nhân khác, ta chỉ muốn Xảo Tầm, nàng đã đồng ý gả cho ta."

Không thèm nhìn Bách Vân, Bách Hợp nhìn về phía Lâm phụ Lâm mẫu rồi cười lạnh nói.

"Hay cho Lâm lão gia và Lâm phu nhân có gia giáo, thật sự đã lĩnh giáo, các ngươi muốn cáo ngự trạng thì cáo đi, nói Bách gia chúng ta ỷ thế hiếp người cũng tốt, hay nói phu quân ta lừa gạt nữ nhân đàng hoàng cũng được đều do các ngươi." Bách Hợp nói khiến cho Lâm phụ và Lâm mẫu đỏ mặt, lúc này bọn họ mới biết được nữ nhi của mình làm việc không kiềm chế, có thể nói Tống Tuấn rắp tâm bất lương nhưng bọn họ biết rõ một cô nương tốt sao có thể theo nam nhân về nhà uống rượu, Lâm phụ xấu hổ hận không thể tìm cái lỗ nào chui xuống, nghe xong Bách Hợp nói thì cũng không thèm liếc nhìn nữ nhi nữa.

"Lão phu dưỡng nữ không giáo, suýt nữa trách oan Bách tiểu thư, là chúng ta sai, từ nay về sau lão phu coi như không có đứa con gái này." Lâm phụ nói xong thì Lâm mẫu khóc rống lên:"Lão gia, ông không thể, ông bảo sau này Xảo Tầm sống ra sao."

"Hừ! Mẹ chiều con hư, nếu không phải tại bà chiều nó thì Lâm gia đâu có bị sỉ nhục như vậy. ta không có đứa con gái không biết xấu hổ." Lâm phụ nổi trận lôi đình, nghiêm nghị quát mắng, đang lúc hai mẹ con Xảo Tầm ôm nhau khóc thì bên ngoài có một người mặc áo đỏ xông vào chỉ vào Lâm phụ mà nói. "Lão gia, ngài không thể làm như thế, dù sao tiểu thư cũng là nữ nhi duy nhất của ngài, nếu ngài không cho nàng về Lâm gia thì ngài để cho nàng ấy đi đâu?"

Oán hận của chính thê(8)

Đào Hồng tức giận bất bình nhìn Lâm phụ, sau đó lau nước mắt trên mặt,"Tiểu thư nhà ta bị người lừa, nàng là người bị hại mà.."

Bách Hợp thấy nha đầu này thì trong lòng liền khó chịu, thấy nàng nói xong mặt Lâm phụ hiện lên vẻ do dự, thì mở miệng đặt câu hỏi: "Coi như là phu quân ta lừa gạt đi, thế nhưng mà ngươi là một nha hoàn phải trung tâm hộ chủ chứ. Lúc phu quân ta cùng Lâm Xảo Tầm thành chuyện tốt thì ngươi ở nơi nào?" Bách Hợp vừa nói xong thì Đào Hồng đờ người ra :"Ta, ta..."

Nàng không nói lời nào còn may, lúc Lâm phụ đang lo lắng con gái thì thấy Bách Hợp hỏi câu hỏi rất có lý, trong lòng tức không nói ra lời.

"Bách tiểu thư nói đúng, lúc Xảo Tầm gặp chuyện không may thì ngươi ở đâu?"

Sao Đào Hồng có thể trả lời được, lúc ấy nàng thấy Lâm Xảo Tầm hơi ngưỡng mộ Tống công tử, cố tình muốn thành toàn tiểu thư cho nên mới tránh đi, nếu biết sớm về sau phát sinh nhiều chuyện như thế, Tống Tuấn lại có vợ con thì sao nàng có thể để cho hai người sống một phòng với nhau.

Lâm phụ thấy Đào Hồng không nói được thì trong lòng càng thêm phẫn nộ:" Đào Hồng, lúc ngươi bảy tuổi bị cha mẹ vứt bỏ, ta thấy ngươi đáng thương mới thu nhận ngươi, ngươi bảo hộ tiểu thư như thế sao?"

"Lão gia, ngài đừng có đứng ở bên Bách tiểu thư mà không để ý tới tình cảm cha con." Đào Hồng vừa thốt ra chỉ thấy Lâm phụ tức đến mức mặt cứng ngắc, cả ngừơi run rẩy. thật ra khi nói xong những lời này thì Đào Hồng cũng cảm thấy trống rỗng, bất lực, nàng không cho rằng Lâm Xảo Tầm gặp chuyện không may có liên quan tới mình, lúc Bách Hợp vừa hỏi thì nàng liền á khẩu không trả lời được, trong lòng cũng hơi chột dạ, cắn môi không nói câu nào.

Lâm Xảo Tầm ngã nhào vào lòng Lâm mẫu, bất lực chảy nước mắt trong miệng lẩm bẩm nói: "Không liên quan tới Đào Hồng, là con gái sai." Nàng nói đi nói lại mấy câu này khiến cho Đào Hồng cảm động che miệng khóc theo.

Nhớ lại tình tiết trong truyện thì Bách Hợp biết chủ tớ này thân như tỷ muội, lúc này thấy hai người ôm tội vào mình thì nàng cũng không bất ngờ gì, chỉ hơi mất bình tĩnh phất tay nói.

"Được rồi, các người muốn khóc thì đợi lúc trở về biệt trang thì khóc sau, Lâm Xảo Tầm, ngươi mang cốt nhục của phu quân ta, con cháu Tống gia không thể lưu lạc bên ngoài, nếu ngươi muốn đổi phu quân thì hãy để con lại ở Tống gia.

Bách Hợp nói xong khiến cho sắc mặt Lâm Xảo Tầm thay đổi, cả người run run như lá rụng trong gió, ôm bụng quật cường nói: "Không, không, tuyệt đối con của ta không thể rời khỏi ta."

"Không rời khỏi ngươi cũng được, ta nguyện ý thay Tống Tuấn làm chủ, nạp ngươi vào cửa."

Bách Hợp mặt không biểu tình nói một câu khiến cho Lâm Xảo Tầm khóc đến mức không thở nổi, lắc đầu nói: "Không, ta không làm thiếp..."

Thấy tình cảnh này thì Bách phụ tức giận đến xanh mặt, Tần thị vỗ mạnh vào ghế nhỏ nghiêm nghị quát: "Hoang đường, nữ nhi của ta rộng lượng nạp ngươi vào cửa, thế mà ngươi còn không cảm kích, không muốn làm thiếp chẳng lẽ ngươi còn muốn làm chính thất hay sao? Lâm gia các ngươi định lừa hôn hả, nếu ngươi còn không biết đúng sai thì ngươi có tin ta cáo các ngươi lên công đường hay không?"

Vừa mới Lâm phụ còn muốn cáo ngự trạng giờ ngược lại Bách gia lại không buông tha, Lâm phụ hết sức khó xử.

"Bách huynh, cái này, do tiểu nữ không hiểu chuyên, Lâm mỗ không rõ chuyện..." Ông vốn là người vô cùng kiên cường, hôm nay bị con gái bức thành bộ dạng xấu hổ này, nếu không phải là mình đuối lý trước sao ông sẽ xin lỗi chứ, lúc này bất đắc dĩ hạ mình, Bách phụ cũng tức giận không muốn nói chuyện.

"Lâm lão gia đã biết chuyện thì nên khuyên nhủ con gái, đã là người của Tống gia ta, tuy ta không thích cách làm người của Lâm cô nương, có điều phu quân ta lại vô cùng thích nàng nên mới an trí nàng tại biệt viện, sau này cơm áo không lo." Bách Hợp vừa nói xong thì Đào Hồng không nhịn được mà nói: "Tiểu thư nhà ta xuất thân cao quý, sao cần Tống gia các ngươi chứ, Tống Tuấn không phải là người, lừa gạt thân thể tiểu thư nhà ta..."

Trước mặt mọi người mà nói ra những lời bênh vực kẻ yếu thay Lâm Xảo Tầm... Lâm Xảo Tầm nghe ra bi thương trong đó còn Lâm phu nghe thấy thì sắc mặt đỏ bừng, quát lên: "Ngươi im miệng cho ta."

Bách Hợp vui vẻ trong lòng, đảo mắt vòng vòng:" Gia giáo Lâm gia thật tốt a."

Nói khiến cho Lâm phụ tức đến đỏ mặt, không kìm được lên tát vào mặt Đào Hồng một cái.

Đã xảy ra chuyện như thế rồi mặc dù vợ chồng Bách gia cũng tức giận, cũng bất chấp nhi tử cản trở, đuổi Lâm gia ra khỏi nhà, Bách Hợp cũng không cho Lâm gia cơ hội nói chuyện, trực tiếp sai người mang họ lên xe đi đến biệt viện.

Sau hai ngày thì Bách Hợp nghe thấy Đào Hồng trốn khỏi biệt viện thì trong lòng Bách Hợp biết rõ chỉ cần Lâm Xảo Tầm vẫn ở biệt viện thì sớm muộn Đào Hồng sẽ xuất hiện, Bách Hợp đoán chắc Đào Hồng đi tìm Phật sống Tế Thế hỗ trợ, bởi vậy sai người nhìn chằm chằm chùa miếu, không đến nửa ngày quả nhiên có hạ nhân hồi báo, có một hòa thượng ăn mặc rách rưới đi tới Tống gia muốn bái phỏng nàng.

Trong lòng Bách Hợp đã sớm chuẩn bị, cái thế giới này dù có yêu có ma thì có hòa thượng thần tiên, nguyên chủ chết cũng có phần của Tế Thế, nàng không hề sợ nếu Tế Thế đã xưng là người cứu thế, hiện này nàng không có hại người lại càng không làm điều ác trái lương tâm, bởi vậy cho dù Tế Thế tìm đến tận cửa thì nàng vẫn cứ bình tĩnh sai người mang hòa thượng đến.

Nàng đã thấy hình tượng Tế Thế trong tình tiết câu chuyện, bởi thế lúc này thấy người nam nhân dung mạo bình thường, dáng người trung đẳng thậm chí thoạt nhìn có vài phần hương vị phong trần thì nàng cũng không có giật mình mà sai người châm trà, nhẹ gật đầu với Tế Thế:"Đại sư đến nhà bái phỏng không biết có chuyện gì quan trọng?"

Tế Thế nhìn nàng một cái, ánh mắt nghi hoặc:"Mấy hôm không thấy nữ thí chủ, hình như thay đổi cả người, lệ khí trên người cũng tiêu tan nhiều."

Chỉ dựa vào những từ này thì Bách Hợp có thể đoán được trước kia Tế Thế đã gặp nàng, nói thật nàng cũng không có thiện cảm gì với phật sống Tế Thế này, hắn đã có thủ đoạn thông thiên, đã có thể cứu khổ cứu nạn, lại có thể tính ra nghiệt duyện Lâm Xảo Tầm và Tống Tuấn, biết rõ Bách Hợp có khả năng hại người, vì sao lúc Lâm phụ Lâm mẫu trúng độc thì hắn không đưa tay ra giúp?

Đã có pháp lực thông thiên lại có thể dựa gió đáp mây bay, lúc Lâm Xảo Tầm trúng độc mất thai bị Bách Hợp ám toán thì hắn lại giúp đỡ Lâm Xảo Tầm, đã có thể cứu được một người vì sao lại không tiễn phật tiễn tới tây phương, cứu người cứu cho trót.

Oán hận của chính thê (kết)

Nếu trước khi xảy ra chuyện hắn cứu vợ chồng Lâm gia thì đã không có việc gì rồi, nguyên chủ cũng không bị trảm. Nói cho cùng Bách Hợp có sai nhưng Tế Thế hắn lại lạnh lùng xem chuyện xảy ra, chỉ cứu trợ người mà hắn cho là người tốt, kỳ thật chính hắn cũng đã rơi vào nếp cũ căn bản không xứng với danh xưng tế thế cứu người này.

"Nhãn lực đại sư hơn người, người sáng mắt cũng không nói tiếng lóng, Đại sư có chuyện gì?" trong lòng Bách Hợp không kiên nhẫn nói chuyện với hòa thượng này, mày nhíu lại trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. Tế Thế cười rồi mới nói: " Hình như nữ thí chủ không thích bần tăng, không biết bần tăng đã đắc tội chỗ nào?"

"Đắc tội thì ngược lại không dám nói, do thiếp thân gần đây không tin phật mà thôi, cho nên nếu có chỗ trách tội thì Đại sư thông cảm." Bách Hợp cũng không khách khí, thấy Tế Thế chau mày thì khóe miệng lộ ra vẻ vui mừng.

"A di đà phật, đã như vậy thì bần tăng cũng nói thẳng. trong nhà nữ thí chủ yêu khí ngất trời, chắc có người tu tập yêu pháp, một tháng trước bần tăng đã tới nơi này..." vượt ngoài dự đoán của Bách Hợp, Tế Thế nói chuyện không liên quan tới Lâm Xảo Tầm mà nói đến cha chồng của cỗ thân thể này, nàng cũng không thèm để ý tới cha của Tống Tuấn tập yêu pháp gì đó, dù sao cũng không liên quan tới nàng, dù sao nàng cũng đã sinh con trai trưởng duy nhất của Tống gia, cha chồng nàng muốn hại thế gian thì cũng không có khả năng hại cháu trai và con dâu của mình, tối đa người khác không may thôi, tử đạo hữa bất tử bần đạo, nàng và con trai nàng không có làm sai chuyện gì, cho dù Tế Thế có tiêu diệt cha Tống Tuấn thì cái hòa thượng ra vẻ đạo mạo này cũng tuyệt đối không làm khó nàng.

Vô luận như thế nào thì nàng đều an toàn cả, mình không biết phép thuật cho nên Bách Hợp cũng không để ý tới cái gọi là chính tà bất lưỡng lập, Bách Hợp nghe Tế Thế nói cũng không có lên tiếng.

"Nữ thí chủ, vì xã tắc muôn dân trăm họ, có lẽ nữ thí chủ đại nghĩa..." Tế Thế cau mày, đang muốn mở miệng thuyết phục Bách Hợp thì Bách Hợp lại không có kiên nhẫn nghe hắn nói những đạo lý vớ vẩn này nên cắt đứt lời hắn ta" Đại sư không có chuyện gì khác thì mời về cho, thiếp thân tự nhận mình đi thẳng ngồi thẳng, nửa đêm cũng không sợ hãi gì, cái gì mà yêu ma đấy, nếu trong định mệnh của ta có một kiếp này thì cũng là do số mạng của ta thôi."

Mở miệng muốn đuổi người, Tế Thế bờ môi giật giật, lúc này mới nở nụ cười: "Nữ thí chủ không muốn tích đức phúc báo dùng cầu kiếp sau..."

Nghe nói như thế Bách Hợp liền không nhịn được mà cười :"Đại sư có thể nhìn ta là người có kiếp sau?" Nàng chỉ đến làm nhiệm vụ mà thôi, cũng không sợ nhân quả kiếp trước, cũng không sợ báo ứng đời sau, nguyên chủ Bách Hợp càng không phải nói đã bị đầu thân hai nơi rồi, còn có gì ác báo hơn.

Tế Thế nghe thấy thế quả thật có chút không đúng, tay vừa bấm bấm, sắc mặt liền thay đổi" Tại sao có thể như thế."

"Nếu Đại sư không có chuyện gì thì mời về cho, cái yêu ma gì đó ta còn không sợ, báo ứng cũng không sợ, Đại sư cũng đừng nói với ta cái gì tích phúc báo, Đại sư thủ đoạn thông thiên thì đã tính ra hết thẩy." Bách Hợp nói đến đây thì càng không muốn để ý tới vị Tế Thế này, vừa muốn mở miệng tiễn khách thì Tế Thế vội mở miệng nói: "Nếu như thế, ta muốn hỏi có phải cả nhà Lâm gia đang ở quý phủ?"

Rốt cục hắn cũng không nói nhảm nữa mà vào thẳng chủ đề chính, Bách Hợp cười cười nhưng lại không đuổi hắn đi:"Đúng là ở trong phủ, Đại sư vì Lâm gia?"

Tế Thế chật vật gật đầu cũng không còn tỉnh táo kiềm chế như trước nữa: "Đào Hồng cô nương nhờ ta muốn đón cả nhà Lâm gia ra, nữ thí chủ có thể giúp không?"

"Không đươc." Bách Hợp mỉm cười từ chối Tế Thế, thấy hắn có chút ngu ngơ lại nói tiếp: "Trong bụng Lâm thị có cốt nhục của phu quân ta đây là huyết mạch Tống gia, ta không thể để nàng ta mang đi, ta hiểu Đại sư từ bi nhưng Đại sư cũng phải biết dưới đời này không có chuyện để Lâm thị mang huyết mạch Tống gia lưu lạc bên ngoài, ta làm như vậy có gì không ổn sao, kể cả cáo đến công đường thì ta cũng không sợ. Ta chỉ muốn Lâm thị an tâm dưỡng thai đợi đến lúc chín tháng mười ngày thì nàng ta muốn đi muốn ở ta đều nghe theo nàng ta, có điều nếu nàng ta không muốn làm thiếp, muốn ta nhượng vị trí chính thất thì phải xem nàng ta có bản lãnh hay không."

Nói đến mức khiến Tế Thế á khẩu không trả lời được, Bách Hợp mới cho người mời Tế Thế ra ngoài.

Nhưng chuyện cũng không có chấm dứt sớm thế, vẫn giống như trong tình tiết câu chuyện, Đào Hồng tìm cơ hội ngự cáo trạng, nhưng ở kiếp nàng khác tình tiết trong truyện đấy, Bách Hợp cũng không có hại chết vợ chồng Lâm gia, dưới tình huống Bách Hợp cũng không có sai sót gì nên Tế Thế cũng không giúp được Đào Hồng như trong tình tiết truyện, cũng chính bởi thế Đào Hồng cáo ngự trạng không có chiếm được mỹ danh trung nghĩa mà ngược lại khiến cho Lâm Xảo Tầm xấu mặt.

Lâm Xảo Tầm chưa kết hôn mà đã có con, nàng không có bị Bách Hợp hãm hại, cha mẹ cũng không chết, về sau nàng không muốn làm thiếp mà muốn gả cho Bách Vân nói dối đứa con trong bụng là của Bách Vân khiến cho cha mẹ Bách gia không thông cảm cho nàng, Đào Hồng cố gắng thiên tân vạn khổ bẩm báo ngự trạng, cuối cùng hoàng đế phát hiện Lâm Xảo Tầm cũng không bị thương tổn gì, huống chi Bách Hợp muốn đứa trẻ trong bụng Lâm Xảo Tầm ở lại Tống gia là cực kỳ hợp lý, hành vi Đào Hồng khiến cho mọi người thấy đều là cố tình gây sự, bởi vậy Đào Hồng cũng không giống như trong tình tiết truyện chiếm được mỹ danh nha hoàn trung nghĩa mà bị đánh một trận đuổi ra công đường.

Tuy nói Lâm Xảo Tầm không muốn làm thiếp nhưng hiện nay thanh danh của nàng đã hủy,tại đế đô mọi người đều biết nàng chưa kết hôn mà có con, càng trải qua Đào Hồng cáo ngự trạng thì mọi người càng rõ hơn.

Lâm phụ rất giữ thể diện, con gái mình mất mặt như thế khiến ông suýt nữa bị tức chết, bởi vậy Lâm mẫu có đau lòng con gái thì Lâm Xảo Tầm cũng không thể về Lâm gia, ông làm chủ bán con gái cho Tống gia, tự mình ký giấy khế ước bán nữ giao cho Bách Hợp, Lâm Xảo Tầm cuối cùng vẫn vào Tống gia làm thiếp.

Sau khi nàng trở thành thiếp thì suốt ngày không cam lòng khóc sướt mướt.

Lúc đầu Tống Tuấn còn vô cùng yêu thích bộ dáng yếu ớt này của nàng, nhưng Tống Tuấn dù sao vẫn là Đại thiếu gia suốt ngày được người nâng trong tay, thi thoảng hắn dụ dỗ Lâm Xảo Tầm coi như là tình thú, thời gian lâu rồi thì Tống Tuấn không nhịn được nữa, thấy Lâm Xảo Tầm khóc lóc thì vô cùng phiền chán dần dần lạnh nhạt nàng.

Mỗi lần Lâm Xảo Tầm bị Tống Tuấn lạnh lùng thì nàng cũng hết hy vọng vào tình yêu, mà Bách Vân bởi vì không chiếm được Lâm Xảo Tầm, đồ vật không có chính là tốt nhất, hắn mượn danh nghĩa đệ đệ của Bách Hợp mà vụng trộm với Lâm Xảo Tầm, lúc bị người bắt được, Bách Vân vẫn tự cho mình là đệ đệ Bách Hợp yêu thương nhất, cho rằng mình sẽ không có chuyện gì, nhưng Bách Hợp nhớ tới tình tiết truyện thì để cho người đánh một trận rồi đuổi hắn ra ngoài.

Bách gia cũng chết tâm với đứa con trai này, thay hắn cưới vợ, bắt buộc hắn sinh nhi tử, Bách gia có người thừa kế thì mặc kệ Bách Vân,

Sau khi Lâm Xảo Tầm hoài chín tháng mười ngày sinh ra một bé trai, đáng tiếc bởi vì thanh danh của nàng quá mức vang dội nên khiến con trai mình bị kỳ thị, đợi đến lúc hắn lớn hiểu rõ chuyện Lâm Xảo Tầm gả đến Tống gia thế nào thì lãnh đạm người mẹ này.

Từ khi Lâm phụ Lâm mẫu chết thì Bách Hợp cũng không giống như nguyên chủ ra tay với Lâm Xảo Tầm, nàng sửa đổi lại kết cục khác. Cha của Tống Tuấn cuối cùng không thành công, mặc dù lão bị mất chức quan, bởi bì lão tu luyện yêu pháp cuối cùng đấu pháp với Tế Thế, chưa kịp tranh quyền đoạt lợi bởi vậy Tống gia vẫn là nhà giàu có.

Bách Hợp nuôi dưỡng nhi tử trưởng thành, sau khi nghe được tin cha Tống Tuấn đấu pháp thất bại thì Tống Tuấn đã không còn quần sáng công tử Thái sư nữa, không còn địa vị trước kia nữa nhưng tính tình tầm hoa vấn liễu không thay đổi, mới khoảng 40 tuổi đã đi đời nhà ma, Lâm Xảo Tầm và Bách Vân cùng nhau bỏ trốn chỉ chưa đi được bao xa đã bị bắt trở về, sau khi Tống Tuấn chết thì Bách Hợp đưa Lâm Xảo Tầm về Lâm gia, chỉ nghe nói Lâm phụ vì thể diện mà đưa nàng đến Am làm ni cô, Lâm mẫu bởi vì con gái mà không ngẩng đầu lên được cuối cùng chết sớm.

Đào Hồng cũng không có kết cục tốt đẹp, khi Lâm phụ muốn đưa Lâm Xảo Tầm vào Am làm ni cô, nàng cũng tranh đấu với Lâm phụ vì hạnh phúc của tiểu thư, cuối cùng Lâm phụ tức giận bán nàng ta cho người khác làm thiếp, về sau Bách Hợp cố ý nghe ngóng tin tức nàng ta, nghe nói nàng ta sống cực thảm, bởi vì ngay từ đầu kiệt ngạo bất tuân bị chính thê thu thập rất thảm, chưa đến vài năm nhìn nàng lần nữa thì thấy vẻ mặt nhát gan nhu nhược, như là thay đổi thành người khác vậy, cũng không còn như trước vì Lâm Xảo Tầm mà lỗ mãng và xúc động.


Nghe nói nàng ta gả cho phú thương, bị mấy tiểu thiếp khiêu khích đối chọi với chính thất, bị chính thất đút dược tổn thương thân thể lại bị đánh một trận, phế đi võ công, ăn không ít đau khổ, hiện nay nàng cũng không có phong quang như trong tình tiết câu chuyện cũng không có giai thoại chủ tớ, cuối cùng nàng ta cũng trở thành một tên phế nhân vô dụng mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro