THẾ GIỚI 9: Cô gái làm dự bị (P1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô gái làm dự bị (1)

"Vừa mới có chút chuyện nhỏ ngoài ý muốn nên đã khiến cô phải nán lại một thời gian." Tiếng của Lý Duyên Tỷ vang lên, Bách Hợp nghĩ đến giọng nói lạnh lẽo của Diệp Xung Cẩn, đến bây giờ vẫn không lạnh mà run, theo bản năng liền lắc đầu một cái.

Trong thời gian nói chuyện, bóng dáng của Lý Duyên Tỷ hiện ra trong tinh không, nét mặt của anh ta lãnh đạm nhưng lại mang theo vài phần ngưng trọng: "Nhiệm vụ lần này có chút ngoài dự đoán của tôi, tôi sẽ bồi thường cho cô." Lý Duyên Tỷ đã nhận thấy Bách Hợp và nguyên chủ có điểm bất đồng, thậm chí vì vậy mà không biết có một tinh thần lực vô cùng lớn từ nơi nào, suýt chút nữa đã đem Bách Hợp có tinh thần lực yếu hơn rất nhiều ở lại trong không gian kia.

Nghĩ tới đây, biểu cảm của Lý Duyên Tỷ càng lạnh hơn nữa, trên mặt dường như có thể toát ra sương lạnh. Anh ta hướng Bách Hợp gật đầu một cái:

"Nhiệm vụ lần này là do sai lầm của tôi, tôi sẽ cho riêng cô một ưu đãi."

Vừa nghe nói vậy, tinh thần Bách Hợp không khỏi rung lên. Vừa rồi trên người cô còn lưu lại cảm giác giống như bị Diệp Xung Cẩn ép buộc giam cầm ở phía dưới, cảm giác đó hết sức không thoải mái khiến cho bản năng của cô cảm thấy có chút sợ hãi. Nhưng lúc này vừa nghe Lý Duyên Tỷ nói sẽ cho mình một ưu đãi đặc biệt, nghĩ đến việc thời gian từ lúc bắt đầu làm nhiệm vụ đến nay dài như vậy, mỗi lần trở về Lý Duyên Tỷ đều đưa ra ưu đãi tốt, coi như là lần này suýt nữa xảy ra tai vạ thì dù sao cuối cũng cũng vẫn không có tai vạ, nếu như có thể có thêm điều tốt thì đối với những nhiệm vụ sau này tuyệt đối là có sự trợ giúp lớn.

"Cám ơn" Thấy dáng vẻ ánh mắt tỏa sáng của Bách Hợp, Lý Duyên Tỳ không chịu được khẽ mỉm cười: "Tôi cho cô ưu đãi đó là nếu từ nay về sau, lúc cô lại tiến hành nhiệm vụ, lúc kích tình, nếu như cô không muốn miễn cưỡng mà nhiệm vụ lại đang tiến hành thì tôi sẽ đồng ý với đề nghị của cô, giúp cô thoát ra khỏi thân thể của nguyên chủ".

Điều kiện này dường như còn tốt hơn Bách Hợp nghĩ nhiều. Cô cho rằng đã trải qua nhiệm vụ của Vạn Chử, lần này bị Diệp Xung Cẩn cưỡng ép còn tưởng rằng mình không chắc chắn có thể tỉnh cầu Lý Duyên Tỷ trợ giúp mình, không ngờ tới giờ anh ta lại có thể giúp cô, ánh mắt Bách Hợp không khỏi sáng lên, vội vàng cảm kích liền nói: "Cảm ơn anh"

Có thể nhìn ra được cô rất hài lòng với điều kiện này. Mặc dù không phải là cam kết từ nay về sau cô có thể cộng thêm bao nhiêu điểm thuộc tính nhưng chỉ cần không để cho cô cùng mục tiêu của nhiệm vụ phát sinh quan hệ gì trên thực tế là cô đã có thể chấp nhận được. Trong mắt Lý Duyên Tỷ lại lộ ra vẻ hài lòng, đối với vẻ mặt của Bách Hợp thì càng tán thưởng, băng sương nơi chân mày khóe mắt dường như cũng tan biến đi nhiều.

"Rất tốt. Lần này tôi phá lệ đưa cô hai điểm, cô xem một chút xem phải thêm vào đâu."

Lý Duyên Tỷ nhìn Bách Hợp một cái, đột nhiên vung ống tay áo lên. Trong tinh không, dữ liệu thông tin về Bách Hợp lại nhất thời hiện ra:

Giới tính: Nữ (Có thể thay đổi giới tính)

Tên họ: Bách Hợp

Tuổi: 21

Trí lực: 57 (max 100)

Dung mạo: 60 (max 100)

Thể lực: 58 (max 100)

Võ lực: 14 (max 100)

Tinh thần: 11 (max 100)

Kỹ năng: Cửu Dương Chân Kinh, Cửu Âm Chân Kinh, Thiên địa môn đạo đức kinh, Cổ thuật Nam Vực

Sở trường: Nấu nướng sơ cấp

Mị lực: 24 (max 100)

Sưu tầm: Tình yêu của Thi vương, Chúc phúc của Thánh nữ

Lần này Bách Hợp thấy rõ rằng trong thông tin dữ liệu ngoại trừ mị lực, võ lực có tăng một chút còn mấy thuộc tính giá trị khác cũng không có gì thay đổi. Cô nghĩ đến việc lần này Lý Duyên Tỷ đáp ứng tặng cho mình hai điểm giá trị thuộc tính, trong lòng không khỏi vui mừng, vốn là định không chút do dự mà thêm vào trí lực nhưng nghĩ tới tinh thần của mình thật không đủ, mỗi lúc trở về hoặc tiếp thu nội dung câu chuyện đều rất đau khổ, do dự một chút, cắn răng suy nghĩ một phen. Lại sợ Lý Duyên Tỷ không chờ đợi được vì vậy mới đành dứt khoát:

"Tôi nghĩ tôi muốn thêm vào trí lực". Tinh thần mặc dù có thể dùng nhưng cũng không phải là mấu chốt nhất. So với trí lực mà nói, tinh thần kém một chút thì trừ phi gặp phải tâm nguyện của nguyên chủ kiên cường hơn mình sẽ khiến cho cô bị ảnh hưởng, còn không thì nhiều nhất cũng chỉ là lúc tiếp nhận nội dung câu chuyện sẽ phải chịu chút khổ sở thôi. Nhưng lần này Bách Hợp thấy Diệp Xung Cẩn cùng với đám người Mã Dung đấu trí, so dũng khí, trong lòng không phải là không có xúc động. Bởi vì chỉ số thông minh còn thiếu sót nên có lúc thỉnh thoảng trong đầu cô lóe ra chủ ý tốt nhưng chỉ trong thời gian chốc lát đã quên hết không còn gì. Vậy nên nếu như cô tiến vào nội dung vở kịch, không phải nguyên chủ nào cũng biết võ công, nếu như dưới tình huống đấu võ không được mà đấu trí  cũng không đấu lại người ta thì chỉ có chịu thiệt mà thôi.

Bách Hợp làm nhiệm vụ nhiều lần như vậy đã biết rõ tầm quan trọng của trí thông minh vì vậy do dự hồi lâu vẫn quyết định thêm vào phần trí lực.

Lý Duyên Tỷ gật đầu một cái, thông tin của Bách Hợp trong tinh không liền biến thành:

Giới tính: Nữ (Có thể thay đổi giới tính)

Tên họ: Bách Hợp

Tuổi: 21

Trí lực: 59 (max 100)

Dung mạo: 60 (max 100)

Thể lực: 58 (max 100)

Võ lực: 14 (max 100)

Tinh thần: 11 (max 100)

Kỹ năng: Cửu Dương Chân Kinh, Cửu Âm Chân Kinh, Thiên địa môn đạo đức kinh, Cổ thuật Nam Vực

Sở trường: Nấu nướng sơ cấp

Mị lực: 24 (max 100)

Sưu tầm: Tình yêu của Thi Vương, Chúc phúc của Thánh nữ

Mắt thấy trí lực hiện nay chỉ còn thiếu một chút liền có thể đạt tới tiêu chuẩn của người bình thường, trong lòng Bách Hợp không khỏi thở phào nhẹ nhõm, bên khóe miệng lộ ra một chút ý cười, vừa mới định nói thì Lý Duyên Tỷ đã lạnh lùng hỏi một câu:

"Lại muốn tiến hành nhiệm vụ sao?"

Bách Hợp nghe thấy như vậy thì không chút do dự gật đầu một cái: "Tôi muốn tiến vào nhiệm vụ." Bây giờ cô nhìn thấy các thông tin tư liệu của mình cũng đang từ từ có tiến bộ, trí lực cũng chỉ còn thiếu một chút liền có thể đạt đến mực 60. Cô hy vọng mình có thể sớm hoàn thành nhiệm vụ, nhanh chóng tăng trí lực thêm một chút nữa. Có thể cô không có tư chất thông minh như vậy nhưng nếu là bàn về chăm chỉ thì từ nhỏ đến lớn còn không có mấy người có thể theo kịp cô được. Tiếng của Lý Duyên Tỷ không có truyền tới nữa, sau khi Bách Hợp tiếp nhận cảm giác hoa mắt chóng mặt, còn chưa mở mắt thì bên tai truyền tới tiếng mắng chửi tức giận của một người phụ nữ:

"Mày phải giữ gìn thật tốt thân thể của mình, mày đừng quên, đây không phải là vì mày thôi mà còn là vì anh cả của mày nữa. Lần sau nếu mày còn dám làm ra chuyện như vậy, cẩn thận tao nhốt mày trong nhà, mày cũng đừng hòng muốn đi nơi đó nữa!" Tiếng nói bén nhọn của người đàn bà kia vang lên, cơ thể Bách Hợp theo bản năng liền run run một chút, một lượng thông tin khổng lồ truyền thẳng vào đầu của cô khiến cô đau đớn từng trận đồng thời cũng sinh ra một luồng oán hận.

Thân thể này mang họ Lục, cũng gọi là Bách Hợp. Vợ chồng Nhà họ Lục sinh được tổng cộng hai cô con gái. Con trai trưởng Lục Chấn Đào cũng chính là người mà trong miệng người phụ nữ kia gọi là anh cả. Mà trưởng nữ tên là Lục Thiên Hợp chính là chị gái của thân thể này, con gái nhỏ nhất mới là Lục Bách Hợp. Có thể nói Lục Bách Hợp sinh ra chính là một bi kịch. Cô là do cha mẹ trông đợi mới ra đời nhưng đáng tiếc sự trông đợi này cũng không phải do tình yêu đối với cô mà là do tình yêu đối với Lục Chấn Đào.

Lúc Lục Chấn Đào ra đời thì có vấn đề về khả năng đông máu, càng lớn lên thì thân thể cậu càng ngày càng kém. Vợ chồng Nhà họ Lục cẩn thận nuôi con trai đến lúc sáu tuổi, thời kỳ này các bác sĩ đã kê ra rất nhiều thông báo về việc bệnh tình nguy kịch nhưng mỗi lần đó Lục Chấn Đào đều được cứu chữa trở lại. Vợ chồng Nhà họ Lục vốn là người yêu thanh mai chúc mã, tình cảm ban đầu hết sức mặn nồng, con trai trưởng này ra đời vốn nên coi là kết tinh tình yêu của hai người, chắc mọi người phải hết sức vui mừng. Vậy mà một gia đình nhỏ bé có thể êm đẹp đột nhiên lại xuất hiện biến cố lớn như vậy, vợ chồng Nhà họ Lục suýt nữa đã khóc mù đôi mắt.

Sau khi đã đi khám bệnh, tìm thuốc khắp nơi, phương thuốc nào cũng đã thử qua thì có một giáo sư nước ngoài nổi tiếng về phương diện y học đã đưa ra cho vợ chồng Nhà họ Lục một đề nghị vô cùng tốt đó là sinh thêm một đứa bé nữa, dùng máu cuống rốn của đứa trẻ mới sinh ra làm thành nhân tố quyết định chữa bệnh cho Lục Chấn Đào. Tác dụng của máu cuống rốn thì vợ chồng Nhà họ Lục có nghe nói qua, sau khi biết được phương pháp này thì mừng rỡ như điên, vội vàng đáp ứng. Hai người bọn họ cũng vốn xuất thân từ gia đình giàu có vì vậy không lo lắng chuyện tiền bạc. Vì thân thể của Lục Chấn Đào, hai người liền từ bỏ công việc của giáo sư đại học, bắt đầu kế hoạch tạo người.

Sau khi sinh ra con gái Lục Thiên Hợp, đáng tiếc là máu cuống rốn đã dùng hết nhưng các chỉ tiêu của thân thể Lục Thiên Hợp không hoàn toàn giống với Lục Chấn Đào. Dưới sự vô cùng thất vọng, vợ chồng Nhà họ Lục quyết định sinh thêm một đứa bé nữa để cứu vãn tính mạng của đứa con cả.

Dưới sự cố gắng không ngừng của họ, lúc Lục Chấn Đào gần mười một tuổi thì rốt cuộc hai vợ chồng lại một lần nữa sinh ra một đứa bé gái. Khiến cho vợ chồng Nhà họ Lục mừng rỡ như điên là bé gái này ngoại trừ việc máu cuống rốn có thể sử dụng thì các chỉ tiêu khác cũng đều thích hợp với Lục Chấn Đào. Đối với vợ chồng Nhà họ Lục mà nói thì đây không khác nào một tin mừng lớn. Tuổi tác của Lục Chấn Đào càng lớn thì thân thể lại ngày càng kém. Bác sĩ nói bệnh của cậu từ sau nếu lúc nghiêm trọng có thể cuối cũng sẽ cần người hiến tủy mà trên đời này người có thể hiến tủy cũng không có nhiều, dẫu sao ở Trung Quốc vẫn còn rất nhiều người không hiểu biết về việc hiến tủy mà các chỉ tiêu của vợ chồng họ lại không hề tương thích với con trai. Ngay lúc đang lo lắng chuyện này thì không nghĩ tới một lần mang thai, con gái sinh ra các chỉ tiêu lại hoàn toàn tương thích với con trai.

Từ nhỏ đến lớn, chế độ ăn uống của Lục Bách Hợp đều nghiêm khắc tuân thủ theo sự phân chia để đảm bảo dinh dưỡng cân bằng. Vợ chồng Nhà họ Lục chính là muốn con gái có một thân thể mạnh khỏe để lúc con trai cần thiết có thể cống hiến. Đồ ăn có thể đạt đến dinh dưỡng cân bằng cũng không tốt giống như trong tưởng tượng. Mỗi ngày ba bữa đến đúng giờ Lục Bách Hợp sẽ phải uống hàng loạt các loại vitamin. Đối với một đứa trẻ từ khi sinh ra thì đến cả quà vặt cũng chưa bao giờ được ăn mà nói, cuộc sống của Bách Hợp hết sức khô khan, nhàm chán.

Con nhà người ta từ nhỏ quà vặt không rời mồm, đối với cô thì ngay cả một cây kẹo que bình thường cũng chưa từng ăn qua. Cha mẹ trong mắt người khác rất yêu thương cô nhưng một khi cô làm điều gì không tốt đối với thân thể của mình thì liền đặc biệt nghiêm khắc với cô.

Vợ chồng Nhà họ Lục tổng cộng sinh được ba người con nhưng trừ con trai trưởng Lục Chấn Đào ra thì chỉ có con gái nhỏ Lục Bách Hợp là được cưng chiều nhất mà Lục Thiên Hợp thì giống như đứa trẻ nhặt về nuôi vậy. Nhưng không ai biết là Lục Bách Hợp, người hưởng hết yêu thương trong lòng lại từng không biết bao nhiêu lần hâm mộ chị mình được tự do tự tại.

Dần dần trưởng thành một chút, khi Lục Chấn Đào mười bốn tuổi liền có một lần phát bệnh, bệnh tình nguy cấp đến mức ngay lập tức phải làm phẫu thuật. Vợ chồng Nhà họ Lục không chút do dự ký tên thay cho con gái Lục Bách Hợp mới gần ba tuổi để cô hiến tặng tủy xương. Rất nhiều người đối với việc hiến tặng tủy xương chỉ sợ là hiểu không rõ. Việc rút tủy xương cũng không gây ảnh hưởng nghiêm trọng giống như cắt mất một bộ phận nhưng cảm giác đau đớn khi rút tủy xương ra thì người thường khó mà chịu đựng được. Một cô bé con mới ba tuổi dưới tình huống không biết gì đã phải chịu đựng nỗi đau khổ mà rất nhiều người lớn cũng không thể chịu được, rút tủy xương của mình ra cứu anh trai một mạng.

Cô gái làm dự bị (2)

Lần này mọi chuyện giống như một tín hiệu vậy. Vào năm nguyên chủ bảy tuổi kia, cơ thể Lục Chấn Đào lại lần nữa tái phát nghiêm trọng. Lần này bệnh tình của cậu lại càng gấp gáp hơn, bác sĩ chẩn đoán là bệnh máu cấp tính. Vì vậy Lục Bách Hợp lại phải một lần nữa rút tủy xương. Lần này không giống với lúc Bách Hợp ba tuổi vẫn không có trí nhớ, giữa lúc nàng khóc lóc cầu khẩn, cố nén lại nỗi đau đớn kinh khủng, lại một lần nữa bị rút tủy xương. Từ đó về sau, Lục Chấn Đào tuổi càng lớn thì thân thể lại càng kém.

Vốn dĩ bác sĩ chắc chắn cậu không thể sống qua 10 tuổi nhưng có thể sống tới lúc hai mươi tuổi như bây giờ có thể tưởng tượng được vợ chồng Nhà họ Lục đã bỏ ra nhiều công sức thế nào.

Nhưng cho dù có chăm sóc cậu cẩn thận thì cuối cùng Lục Chấn Đào vẫn phát triển đến tình huống bị nhiễm độc đường tiết liệu, cần phải thay thận. Không có ai có thận tương thích với cậu hơn Lục Bách Hợp nên Lục Bách Hợp chỉ có thể một lần nữa mất đi một bên thận. Lúc những đứa trẻ khác nhà người ta đang thì thanh xuân tuổi trẻ, dốt nát vô tri, ở bên người cha mẹ nũng nịu, làm ẩu thì Lục Bách Hợp lại bị ép buộc vì anh trai mình mà thực hiện một ca phẫu thuật hiến tạng. Cô bắt đầu càng ngày càng không vui, càng ngày càng không sung sướng.

Người khác cảm thấy cha mẹ yêu thương cô nhưng thật ra người mà họ yêu thương là người con trai đầu tiên sinh ra từ tình yêu của họ chứ không phải cô, một đứa trẻ vì cứu mạng anh trai mới được sinh ra trên cuộc đời này. Cô không được coi là một con người mà chẳng qua chỉ là công cụ mà cha mẹ cô dùng để cứu con trai họ thôi. Lúc thiếu nữ mười hai, mười ba tuổi đang vào thời kỳ phản kháng, lần đầu tiên trong đời cô muốn không ngoan ngoãn một lần, muốn để cho cha mẹ cũng mắng mỏ cô mà không phải tất cả chỉ là để cho cô quyên ra thân thể của mình thôi. Vì vậy, lần đầu tiên cô cãi lời cha mẹ, lần đầu tiên mua quà vặt rác rưởi để ăn.

Khi cô cãi lại cha mẹ, vợ chồng Nhà họ Lục cũng không thèm để ý, duy chỉ có khi cô muốn ăn quà vặt rác rưởi thì hai vợ chồng chưa bao giờ nặng lời đối với cô lại biến sắc, trở nên tàn bạo khác thường. Bọn họ sẽ không đánh cô, không làm tổn hại đến thân thể của đứa con gái mà vì cứu anh trai mới ra đời. Bọn họ chỉ biết trói tay chân của cô, chận lại miệng của cô để phòng ngừa cô tự làm tổn thương mình, tổn thương tới thân thể này. Bọn họ khóa cô lại trong phòng, có lúc nhốt một lần là nguyên một ngày.

Có lúc Lục Thiên Hợp sẽ đến thăm cô một chút, sẽ cùng cô trò chuyện. Cứ như vậy cho đến lúc Lục Bách Hợp hai mươi mốt tuổi, sau khi một lần nữa vì Lục Chấn Đào hiến tặng tủy xương, có lẽ là tình trạng của Lục Chấn Đào đã tốt hơn nhiều nên bọn họ thả Lục Bách Hợp ra. Lúc này Lục Bách Hợp đã sinh ra ý nghĩ muốn chết. Cô không còn muốn sống nữa mà chỉ muốn chết đi cho xong.

Lúc mà một người trăm phương ngàn kế muốn chết thì có làm thế nào cũng không ngăn lại được. Có một lần cha Lục phát hiện con gái suýt nữa nuốt xuống bụng khăn lông ông ngăn ở miệng cô khiến cho hô hấp của cô bị ngừng lại liền sợ hết hồn. Đây mới là lý do họ không còn giam Bách Hợp nữa, vì sợ cô tự tử. Mẹ Lục liền trăm cay nghìn đắng thay cô tìm một đối tượng làm bạn trai.

Hàng năm bị giam ở trong nhà, một người mà vừa sinh ra đã là sống vì người khác, người ta chỉ cần cho cô một chút xíu quan tâm cô liền vội vã đâm đầu vào.

Đó là một thiếu niên có nụ cười như ánh mặt trời. Hắn thương hại cô, đồng tình cô, lúc cùng cô nói chuyện liền lộ ra nụ cười ấm áp thật giống như ánh mặt trời vậy. Thời điểm Lục Bách Hợp sinh lòng yêu mến thiếu niên này thì trong lúc vô tình lại thấy được tình cảnh thiếu niên đó cùng Lục Thiên Hợp ở bên nhau. Mặc dù hắn đồng tình cô, cũng từng cùng cô lui tới nhưng chỉ vì tính cách nhu nhược cùng với dung mạo xinh đẹp của cô mà thôi. Lục Bách Hợp được thừa hưởng các ưu điểm bên ngoài của vợ chồng Nhà họ Lục nên dáng dấp cô hết sức nhỏ nhắn, xinh đẹp, đẹp đến mức dường như không phải người thường vậy. Có thể bởi vì làn da cô tái nhợt, hàng năm không thấy ánh nắng mặt trời lại nhu nhược, dù cho có gương mặt xinh đẹp hơn nữa thì qua thời gian dài cũng tẻ nhạt vô vị.

Quan trọng hơn là cô chưa bao giờ được đi học, đọc qua sách vở. Cô giống như là một quyển sách toàn giấy trắng, chưa từng có ai tô vẽ bất kỳ sắc thái nào trên đó. Thiếu niên ngây thơ không hiểu được việc có thể tùy ý tô vẽ lên trang giấy trắng là chuyện hạnh phúc như thế nào. Hắn chỉ cảm thấy Lục Bách Hợp quá mức vô vị. Một khi đã mất đi phần hứng thú kia, hắn liền quay ra lui tới với Lục Thiên Hợp.

Mà cha mẹ luôn được cho là yêu thương cô thì đối với sự mất mát của Bách Hợp lại âm thầm cao hứng. Bọn họ rót vào đầu cô suy nghĩ việc cả đời dựa vào đàn ông là không thể nào, đến thời điểm nào đó chỉ có thể dựa vào người nhà. Cái người gọi là anh trai kia, Lục Chấn Đào lại lấy lý do không muốn thấy cô chịu đau khổ, bỏ thuốc vào trong nước, cuối cùng kết thúc sự đau khổ của Lục Bách Hợp.

Chết vì độc dược không chỉ đau khổ vô cùng mà hơn nữa thi thể sau khi chết cũng cực kỳ kinh khủng. Lục Bách Hợp vì Lục Chấn Đào đã bỏ ra nhiều như vậy, cuối cùng ngay cả thận cũng hiến một quả cho hắn, cuối cùng lại rơi vào kết quả như vậy, cô thật vô cùng không cam lòng.

Sau khi Bách Hợp tiếp thu hoàn toàn tư liệu trong đầu, kết thúc cơn đau đầu thì thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng cô cũng rất xem thường Lục Chấn Đào, nói hoa mỹ là vì giải trừ đau khổ của em gái, không để cho cô phải vì mình cái kho sống giữ gìn nội tạng hiến tặng nữa. Nếu như vậy tại sao hắn không chết đi? Sau khi hắn chết thì sự đau khổ của Lục Bách Hợp sẽ được giải trừ, dựa vào cái gì mà muốn người khác đi chết? Bởi vì từ nhỏ đến lớn vợ chồng Nhà họ Lục dành sự quan tâm cho Bách Hợp cũng là vì Lục Chấn Đào vì vậy thỉnh thoảng hắn an ủi Lục Bách Hợp vài câu cô đã cảm thấy hết sức quan trọng. Cũng chính vì vậy, khi hắn bưng nước tới Lục Bách Hợp không chút do dự liền uống, cuối cùng độc phát bỏ mạng.

May mà lúc này đi vào vở kịch là thời điểm lúc Lục Bách Hợp rút tủy xương lần thứ hai, còn chưa tới lúc hiến thận ở phía sau câu chuyện. Nhưng cũng chỉ là như vậy mà thôi, lúc Bách Hợp vừa tỉnh lại cũng là lúc cảm nhận được cơn đau đớn kịch liệt, như cũ không nhịn được ngược lại hít vào một hơi khí lạnh. Thân thể này hết sức khỏe mạnh nhưng có thể do hai lần rút tủy xương rốt cuộc vẫn khiến thân thể bị ảnh hưởng, nhất là bản thân cô tuổi còn nhỏ, trong tình huống còn chưa trổ mã xong mà nói, sự tổn thương tới thân thể là rất lớn.

Lần này cô muốn bỏ nhà ra đi nhưng đúng lúc Lục Chấn Đào phát bệnh, lại lần nữa nằm viện cần phẫu thuật nên cô bị vợ chồng Nhà họ Lục bắt trở lại. Trên phương diện pháp luật, Bách Hợp hoàn toàn không có ai cho cô tự nói ý kiến của mình, cha mẹ cô chính là người giám hộ của cô. Trong mắt của rất nhiều hàng xóm, cô là một đứa con nít phản ngịch, cổ quái lại không nghe lời. Vợ chồng Nhà họ Lục bởi vì cô liên quan đến chuyện tính mạng của con trai nên chăm sóc cô rất cẩn thận, mua cho cô rất nhiều đồ ăn, thuốc bổ. Người ngoài không rõ tình hình thì coi đây là bằng chứng cho việc cha mẹ cô thương yêu cô vì vậy không ít người ngấm ngầm cho là Lục Bách Hợp không biết điều, lúc dạy dỗ con nhà mình cũng luôn thích lấy Lục Bách Hợp ra để so sánh. Rất nhiều người đều gọi cô là đứa trẻ bất hiếu, từ đứa trẻ ba tuổi đến người già đều nói. Một đứa trẻ mới bảy tuổi mà trên người đã dán đầy nhãn hiệu.

Bách Hợp hít sâu một hơi, các cơ quan trong cơ thể hoạt động không kém nhưng việc hai lần rút tủy xương đã ảnh hưởng đến việc trổ mã của thân thể nguyên chủ. Khi Bách Hợp mở mắt ra liền nhìn thấy một bên mặt đầy lãnh đạm của mẹ Lục, ánh mắt của bà bây giờ đang rơi vào giường bệnh bên cạnh. Trên giường bệnh đó là anh trai của thân thể này, Lục Chấn Đào. Hắn mới làm xong giải phẫu, sắc mặt nhìn trắng bệch lại gần như xanh. Trong trí nhớ thì lúc này Lục Thiên Hợp đã mười một tuổi, đang đi học.

Mà đây cũng là điều mà nguyên chủ rất hâm mộ chị gái của mình. Cô đã bảy tuổi, thật giống như là cô có thể vì anh trai không ngừng hiến tặng nhưng cha mẹ cô đã quên mất là cô cũng cần đi học. Nhìn những đứa trẻ được đi học, trong lòng cô chỉ biết hết sức hâm mộ mà thôi. Khi Bách Hợp mở mắt ra, cha Lục liếc mắt nhìn cô, ngay cả quay đầu cũng không thèm. Mẹ Lục lại quay đầu lại, sắc mặt hết sức khó coi. "Tỉnh là được rồi. Bác sĩ nói thân thể mày bị ảnh hưởng một chút, anh cả mày bệnh tình cũng không biết lúc nào sẽ phát tác, trước khi tiến hành lần phẫu thuật tới, mày tốt nhất giữ gìn thân thể cho tốt."

Bà lạnh như băng nói xong lời này thì trong lòng nguyên chủ sinh ra một nỗi đau đớn. Bị chính cha mẹ mình đối xử như vậy, thật ra thì trong lòng cô vẫn có khát vọng có thể nhận được một chút quan tâm của cha mẹ mình. Bách Hợp cau mày. Lúc này tuổi cô vẫn còn nhỏ, còn cách lúc mười ba tuổi quyên thận vẫn còn mấy năm. Cô sẽ tranh thủ thời gian này chăm sóc thật tốt thân thể, cũng luyện tập võ công, ít nhất đến khi mười ba tuổi cũng không bị vợ chồng Nhà họ Lục định đoạt nữa.

Khi nghĩ tới đây, Bách Hợp khẽ lên tiếng: "Con biết rồi."

Gần đây Lục Bách Hợp không hề ngoan ngoãn, thường xuyên gây ra một ít chuyện. Vợ chồng nhà họ Lục vì bệnh tình của con trai đã rối hết đầu óc, căn bản không có tâm lực dư thừa đi quản hai cô con gái. Lục Thiên Hợp ở trong nhà này cũng tựa như linh hồn. Cô ăn cơm hay không ăn cơm, có bệnh hay không có bệnh, trừ việc cha Lục mẹ Lục sẽ còn cho tiền học phí thì cô từ nhỏ đã bắt đầu ăn cái gì thì tự mình làm cái đấy. Mặc dù Lục Bách Hợp ăn cái gì sẽ có vợ chồng nhà họ Lục nhìn chằm chằm nhưng bọn họ tất cả là vì con trai nên tình huống của hai chị em cũng không khác biệt lắm. Lục Bách Hợp lần này làm loạn lên, không ngoan ngoãn khiến cho trong lòng vợ chồng nhà họ Lục hết sức khó chịu.

Trong suy nghĩ của bọn họ, sinh ra nhiều đứa trẻ đều an tĩnh, ngoan ngoãn, dẫu sao nếu không phải vì anh trai thì nó đã không có cơ hội đi tới thế giới này, vợ chồng mình đã cho nó sinh mạng thì nó cũng nên vì anh trai mà cố gắng một chút.

Gần đây mẹ Lục bị Lục Bách Hợp làm phiền đã có chút chán ghét vào lúc này lại thấy con gái gần đây không nghe lời giờ hiếm có lại biết điều. Mẹ Lục có chút bất ngờ nhìn cô một cái, thấy sắc mặt cô ảm đạm, nghĩ đến bác sĩ nói nếu như cô không chăm sóc tốt cho thân thể thì về sau, khi lần kế tiếp Lục Chấn Đào tái phát bệnh tình thì lúc rút tủy xương sẽ bị ảnh hưởng. Trong lòng mẹ Lục động một cái, bận bịu lấy thuốc ra, một bên rót nước đưa cho con gái:

"Mẹ và cha của con thật ra thì cũng yêu con nhưng bệnh tình của anh con rất nghiêm trọng, con nên giúp anh con một chút." Sau khi khuyên con gái một câu, khi mẹ Lục cho rằng đứa nhỏ này gần đây giống như đang ở thời kỳ phản nghịch, vốn tưởng rằng mình phải nói thêm vài câu nữa thì nó mới nghe lọt thì Bách Hợp lại nhẹ giọng nói: "Con biết. Con còn muốn được đi học, con đã bảy tuổi rồi."

Điều Lục Bách Hợp tiếc nuối nhất chính là cả đời này hoàn toàn không có gì thuộc về mình, không có bạn bè, không có cá tính, ngay đến cả việc ăn cái gì cũng chưa từng được làm chủ, đứa bé trai mà cô tự cho là yêu thích sau này cũng bị Lục Thiên Hợp có được, bộ phận trên thân thể không thuộc về cô, xương tủy của cô cũng không thuộc về cô, đến lúc chết cũng không phải do ý định của cô. Lúc này Bách Hợp có thể bắt đầu nhiệm vụ từ lúc nguyên chủ bảy tuổi liền tự nhiên muốn cố gắng làm thật tốt.

Cô gái làm dự bị (3)

Bách Hợp vừa thốt lời này ra, mẹ Lục còn chưa kịp trả lời, cha Lục liền không nhịn được quay đầu lại. Ông chừng hơn ba mươi tuổi, dung mạo dáng dấp nho nhã anh tuấn, nhìn qua phong độ nhẹ nhàng, là loại đàn ông vô cũng dễ tạo thiện cảm với người khác. Nếu như không phải bởi vì con trai bị bệnh mà nghỉ việc thì ông vốn phải là giáo sư của một trường đại học nào đó, trẻ tuổi tài cao. Vào lúc này trong tay ông đang cầm một cây tăm bông thấm nước không ngừng lau trên môi của Lục Chấn Đào. Có thể Bách Hợp cũng mới hôn mê tỉnh dậy nhưng căn bản không ai quan tâm một đứa trẻ mới bảy tuổi như cô có khô miệng hay không.

"Đi học cái gì? Anh của mày bị bệnh đến mức này mà mày còn muốn đi học?" Giọng nói của ông có chút âm trầm. Do kết tinh tình yêu hàng năm bị bệnh nên giữa lông mày ông hình thành dấu vết của một chữ "xuyên" rất sâu, khiến cho người khác cảm giác mệt mỏi. Trong lòng Bách Hợp cười lạnh hai tiếng, bàn tay ẩn dưới tấm chăn trắng nõn nắm chặt lại. Bộ dạng của Lục Chấn Đào lúc này liên quan gì đến cô? Là cô làm hại sao? Chẳng lẽ Lục Chấn Đào bệnh nặng thì liền muốn cô cũng đi theo khóc lóc sao? Đáng tiếc vào lúc này cô căn bản không có năng lực gì, chỉ đành tạm thời im hơi lặng tiếng:

"Cha, con muốn đi học. Anh cả bệnh thành như vậy, con ở nhà cũng không giúp gì được cho anh ấy. Con muốn được đi học, con sẽ ngoan ngoãn uống thuốc đúng giờ, nếu như thân thể anh ấy có gì ngoài ý muốn thì bất cứ lúc nào con cũng sẽ phối hợp chữa trị." Thái độ của cô ngoan ngoãn như vậy làm mẹ Lục do dự một chút, nhìn về phía cha Lục.

Thật ra thì lời này của Bách Hợp cũng không sai. Tuổi cô còn nhỏ, cũng không thể nào chăm sóc Lục Chấn Đào được, mà cho dù cô có thể chăm sóc được thì vợ chồng Nhà họ Lục căn bản cũng không thể nào yên tâm giao con trai cho cô chăm sóc. Dẫu sao tuy là người ngoài thấy rằng vợ chồng họ đối xử tốt với con gái nhưng hai vợ chồng họ đã làm gì thì trong lòng họ cũng rõ ràng, chỉ sợ để Bách Hợp lặng lẽ ở nhà đến lúc đó lại làm gì không tốt đối với con trai của mình. Đến lúc đó thì có đánh chết nó cũng không làm được gì.

Tuy nói cha Lục còn có chút bận tâm Bách Hợp muốn đi học là để làm gì nhưng ngay sau đó lại nghĩ đến nhà mình trong thành phố này cũng rất có danh vọng, địa vị, một đứa bé bảy tuổi sau khi rời khỏi nhà họ Lục thì có thể đi đâu? Dù sao nó cũng không thể bay khỏi lòng bàn tay của mình. Nếu như nó không chịu ngoan ngoãn uống thuốc thì tìm người trông nom là được, còn nếu như nó thật sự có thể nghe lời thì tất cả đều vui mừng rồi. Dù sao để nó ở trong nhà ngây ngô thì cũng vẫn phải cho người đi trông nom nó, thường xuyên lo lắng nó có thể làm điều gì quá khích hay không. Ngược lại, không bằng nhân lúc nó đang mong muốn, để cho nó tới trường đi học, có món đồ an ủi thì nó cũng không đến nỗi làm phản.

Nghĩ tới đây, hai vợ chồng trao đổi nhau một ánh mắt, cha Lục gật đầu với vợ một cái, trên mặt mẹ Lục mới hiện ra một chút nụ cười miễn cưỡng, kéo cái ghế tới ngồi bên cạnh giường bệnh Bách Hợp:

"Tiểu Hợp, con cũng thấy đấy, cha mẹ tốt với con như vậy, con đi học thì chúng ta cũng không phản đối. Nhưng thuốc kia không thể dừng lại được. Con thử nghĩ mà xem, cha mẹ cho con sinh mạng, nếu như hiện nay cho con nhiều thứ như vậy chẳng lẽ con không phải cảm ơn sao?"

Những năm trước đây bọn họ sẽ dùng ân đức đan thành một tấm lưới thật lớn đem nguyên chủ bủa vây, càng về sau phát hiện vây không được bắt đầu dùng thủ đoạn cưỡng chế. Trong lòng Bách Hợp cười lạnh hai tiếng, trên mặt cũng không lộ ra chút nào, mỉm cười gật đầu:

"Con biết cha mẹ tốt với con. Cha mẹ yên tâm, con sẽ hiểu chuyện."

Bởi vì nguyên nhân gia đình, cô có một sự thành thục vượt quá tuổi tác nên mẹ Lục cũng không hoài nghi cái gì. Vì thế, chuyện Bách Hợp đi học liền như vậy vui vẻ mà định xuống.

Bởi vì nguyên nhân Bách Hợp phải rút tủy xương, mặc dù có sự ảnh hưởng nhất định tới thân thể nhưng trong thời gian ngắn cũng không nhìn ra. Cô vì vội vã đi học mà rất nhanh liền ra viện. Mà tình huống của Lục Chấn Đào thì nghiêm trọng hơn nhiều. Tuy nói Lục Bách Hợp đã từng hiến xương tủy cho hắn một lần cũng không có hiện tượng bài xích nhưng vợ chồng Nhà họ Lục quan tâm con trai, thế nào cũng phải chờ tới lúc vượt qua thời kỳ nhất định mới chịu xuất viện. Hai người bọn họ thay phiên nhau ở bệnh viện trông nom con trai, đối với Bách Hợp ngoại trừ việc dặn dò không được ăn thực phẩm rác rưởi, cũng bổ sung nhiều loại đồ vật bên ngoài rồi cho cô ba ngàn tệ để cho cô thuê người nấu cơm, cũng còn thừa tiền đóng học phí sau đó liền mặc kệ cô.

Cứ như vậy đã cho Bách Hợp rất nhiều thời gian. Cô không hề mời người giúp việc, ngược lại ngoại trừ dùng số tiền này mua một chút dược liệu tự nhiên bổ cho thân thể ra thì phần còn lại cô mua thức ăn về tự mình làm cơm.

Tay nghề của cô rất tốt, sau khi có kỹ năng nấu nướng sơ cấp thì mặc dù thân thể này tuổi còn nhỏ nhưng có thể dùng một số nguyên liệu nấu ăn đơn giản cũng có thể làm ra thức ăn thơm ngon, thuận tiện còn có thể tăng cao một chút khả năng nấu nướng, nhất cử lưỡng tiện nên đương nhiên Bách Hợp nguyện ý đi làm. Mẹ Lục trong lúc vô tình phát hiện cô không có mời đầu bếp, lại phát hiên thức ăn cô làm không tệ, bên trong cũng không có gia vị, đồ ăn gì rác rưởi liền yên tâm, sau đó cũng không để ý con gái. Chỉ cần cô có thể theo sự sắp đặt của hai vợ chồng mà làm thì cô muốn tiêu tiền như thế nào vợ chồng nhà họ Lục cũng không để ý.

Không có người suốt ngày nhìn chằm chằm, rất nhanh Bách Hợp học võ công đã luyện qua nhiều kiếp này. Thân thể này vì việc đã hai lần rút tủy xương mà bị tổn thương rất nghiêm trọng. Các khớp xương của cô thường xuyên sẽ vô hình đau, việc thiếu đi một phần cơ thể không phải trong một sớm một chiều là có thể bồi bổ trở lại được. Mỗi khi nửa đêm thức giấc, một mình Bách Hợp nằm trên giường cắn răng cố nén nỗi đau lại càng có thể cảm giác được nỗi đau khổ mà ban đầu nguyên chủ từng phải chịu. Theo lý mà nói, làm nhiệm vụ nhiều lần như vậy thì dù có ngu đi chăng nữa cũng biết mặc dù đối với mục tiêu của nhiệm vụ không thể để tình cảm riêng vào nhưng cô vẫn cảm thấy đáng tiếc thay cho nguyên chủ, vì cô ấy mà cảm thấy khổ sở.

Vợ chồng nhà họ Lục không có chú ý tới sự thay đổi của Bách Hợp nhưng một người luôn luôn trong suốt như Lục Thiên Hợp lại chú ý. Lúc này, Bách Hợp đã đi học năm đầu tiên, đọc sách được nửa học kỳ. Bởi vì nguyên nhân do chỉ số thông minh nên mặc dù cô đã học qua tiểu học nhưng phần lớn vẫn chữ thầy trả cho thầy. Tuy nhiên Bách Hợp lại học tập hết sức nghiêm túc vì vậy thành tích của cô ở trường học cũng không kém.

Lúc khuya về nhà làm cơm tối xong, Lục Thiên Hợp ngày thường luôn ăn cơm bên ngoài hôm nay lại trở về sớm, thấy trên bàn bày ra ba món ăn, một món canh đầy đủ hương sắc thì Lục Thiên Hợp cũng đi theo, để túi sách xuống, ngồi xuống nói:

"Bách Hợp, thì ra trong nhà có một mình em nấu cơm sao?" Năm nay cô mười một tuổi, lúc nói chuyện nhỏ nhẹ, tuy nói Lục Thiên Hợp không được di truyền gen tốt nhất của vợ chồng nhà họ Lục như Bách Hợp nhưng dáng dấp trắng trẻo nhỏ nhắn, là một giai nhân thanh tú. Lúc này cô ngồi xuống, nhìn thấy Bách Hợp cầm bát đũa trong tay, không có bất kỳ hành động nào. Lục Thiên Hợp nhìn chằm chằm đồ trong tay cô, nếu cô thật sự chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi thì sợ rằng lúc này đã ngoan ngoãn đưa đồ qua rồi nhưng Bách Hợp cũng không phải là một đứa trẻ thật sự vì vậy cô chẳng qua chỉ khẽ lên tiếng rồi tự mình bưng bát bắt đầu ăn.

Tay nghề của cô không tệ, thấy được mùi thơm của thức ăn, trong bụng Lục Thiên Hợp truyền ra tiếng "ục ục", tỏ rõ dáng vẻ còn chưa ăn cơm tối. Cô cười thật ngọt: "Chị có thể ăn chung với em được không?"

"Lần này thì có thể nhưng nếu như lần tới chị cũng muốn ăn thì hãy để cha mẹ mời người giúp việc cho chị." Hai ngày trước trời trở lạnh, có vẻ Lục Chấn Đào bị nhiễm lạnh. Bệnh của cậu ta không thể bị cảm mạo, một chút vấn đề nhỏ cũng có thể chết người nên vợ chồng nhà họ Lục đã đưa cậu vào bệnh viện, lúc này chỉ để hai chị em ở nhà.

Lục Thiên Hợp không nghĩ tới đứa em gái gần đây trầm mặc rất nhiều lại khiến cho người ta không thích như vậy, bàn tay cô nắm thành nắm đấm, hồi lâu sau mới đáp một tiếng: "Bách Hợp, em quá vô tình rồi, chị là chị của em đấy, dù sao em cũng phải nấu cơm, chỉ là làm thêm một phần nữa thôi mà. Cô dùng giọng nói như vậy sau này khiến cho người đàn ông vốn là bạn trai của em gái yêu thích, cuối cùng thành công đính hôn cùng cô.

Sau này đoạt đàn ông với cô, vào lúc này đã bắt đầu cướp đồ ăn sao?

Bách Hợp đặt đũa xuống, ngẩng đầu nhìn Lục Thiên Hợp liền cười: "Không được."

Có lẽ không nghĩ tới cô lại cự tuyệt một cách dứt khoát như vậy nên vẻ mặt của Lục Thiên Hợp liền thay đổi, thật lâu sau mới đứng dậy, lấy ví tiền trong túi xách ra, từ bên trong lấy ra mấy tờ 100 đồng: "Chị cho em tiền"

"Em không phải là người giúp việc, hơn nữa cha mẹ đã nói rồi, em chỉ cần tự chăm sóc cho thân thể mình là được, việc khác không cần em để ý". Bách Hợp dám khẳng định, vợ chồng nhà họ Lục tuyệt đối không hy vọng cô làm thân thể mình bị thương hay vì Lục Thiên Hợp mà mệt mỏi, vì vậy lúc này cự tuyệt, căn bản không để cho Lục Thiên Hợp có một con đường sống. Dẫu sau Lục Thiên Hợp tuổi tác vẫn còn nhỏ, vào lúc này bị cô cự tuyệt không chút khách khí như vậy, không nghĩ tới tình cảm chị em chút nào thì trên mặt có chút không nén giận được, thu lại tiền trong tay về, nắm thật chặt, nhìn chằm chằm Bách Hợp hồi lâu mới hừ lạnh một tiếng: "Không đồng ý cũng được, chị đem mấy tờ tiền này đi ăn thì đồ ăn ngon nào không thể ăn chứ."

Nói xong cô cất ví tiền vào trên người, quay lưng bỏ đi. Bách Hợp căn bản không bị cô làm ảnh hưởng, tự mình tiếp tục ăn cơm tối.

Ai ngờ tối hôm đó mẹ Lục lại về nhà. Bà mở chìa khóa vào nhà lúc Bách Hợp đang luyện công. Cô đã luyện tập được nửa năm, mặc dù hiệu quả không lớn nhưng ít ra lỗ tai so với trước kia cũng nhạy bén hơn rất nhiều. Cô vội vàng nằm xuống giường giả vờ ngủ. Lúc luyện công để phòng ngừa Lục Thiên Hợp đột nhiên đi vào nên không có bật đèn, lúc này cô chỉ nghe được một tiếng bước chân nặng nề vang lên, không giống như là của Lục Thiên Hợp, một lát sau cửa phòng liền bị người trực tiếp mở ra.

Trong phòng của cô không có khóa cửa bởi lẽ Lục Chấn Đào có thể phát bệnh bất ngờ, một khi cậu ta phát bệnh thì vợ chồng nhà họ Lục không thể cho Bách Hợp cơ hội tức giận, vì để không lãng phí một chút xíu thời gian có thể sẽ cứu tính mạng của con trai mình nên trong nhà này, phòng của Bách Hợp là phòng duy nhất không có khóa, chỉ cần đầy một cái là có thể mở, thậm phí có lúc vợ chồng nhà họ Lục còn yêu cầu cô ngủ mà không cần đóng cửa.

Lúc mẹ Lục bước vào phòng, khóe mắt Bách Hợp liền lập tức thấy được, trong lòng không khỏi cười lạnh hai tiếng.

"Tiểu Hợp, con ngủ chưa?" Mẹ Lục tuy là hỏi như vậy nhưng trực tiếp bật đèn lên. Bách Hợp đã có thói quen luyện công trong bóng tối, lúc này đèn trong phòng sáng lên khiến cho cô có chút không quen, hé mắt nhìn. Hành động này trong mắt mẹ Lục vẫn đang nhìn chằm chằm vào cô thì giống như bà đã đánh thức đứa con gái nhỏ dậy.

Cô gái làm dự bị (4)

Nhìn thấy cô thực sự đi ngủ sớm, trong mắt bà Lục thoáng có vẻ hài lòng, kéo cái ghế ngồi trước giường của Bách Hợp nhìn cô chằm chằm:

"Chị con gọi điện cho mẹ, nói gần đây con có chút cổ quái. Con trách mẹ quá mức lơ là con sao?" Bộ dạng bà Lục giống như thật sự quan tâm cô, trong lòng cô biết, đây chẳng qua chỉ là bà sợ đứa con gái bù nhìn bị ông bà nắm trong lòng bàn tay sẽ sinh ra ý định phản kháng mà thôi, vì vậy cũng coi như là trở về kiểm tra, nếu không thì đối với tình yêu của vợ chồng nhà họ Lục đối với Lục Chấn Đào thì bà tuyệt đối không thể để con trai đang bị bệnh để về nhà, bà không nỡ làm vậy.

"Chị bảo con cổ quái chỉ là vì con không nấu cơm cho chị ấy ăn sao?" Bách Hợp cũng không phải là Lục Bách Hợp, người bị bà Lục nuôi dạy thành một kẻ ngu, đơn thuần, trong suốt. Lục Thiên Hợp muốn hãm hại cô cũng phải xem cô có nguyện ý hay không. Cô biết mẹ Lục cũng lơ là Lục Thiên Hợp vì vậy cố ý nói: "Con muốn ăn đồ ăn có thể bổ sung tốt cho cơ thể, thức ăn bên ngoài cho quá nhiều gia vị nên con đoán sau khi ăn sẽ có ảnh hưởng tới thân thể. Con chỉ muốn dùng nhiều thời gian để ngủ, chăm sóc tốt cho thân thể của con mà không định làm thêm cơm cho chị mà thôi. Nếu quả thật chị muốn phải về nhà ăn cơm thì mẹ có thể nấu cho chị ấy mà. Chẳng lẽ con đã làm sai sao?"

Bà Lục vừa nghe con gái nói rằng làm những điều này vì để thân thể khỏe hơn thì trong bụng không khỏi hết sức hài lòng. Bà để ý nhất là con trai, nào có thời gian để nấu cơm cho Lục Thiên Hợp? Trong lòng bà có chút không nhịn được nhưng cũng không dám hoàn toàn tin lời Bách Hợp, dù sao tính cách đứa con gái lớn tự do phóng khoáng bà cũng nhìn thấy: "Con nói thật sao? Con không trách cha mẹ ép con cứu anh trai con sao?"

"Anh cả dù sao cũng là anh trai của con." Bách Hợp nói xong lời này thấy bà Lục nhíu lại chân mày, ánh mắt hoài nghi thì lại nói tiếp giống như là trút hết nỗi lòng vậy: "Huống hồ con cũng đã hỏi qua bác sĩ, bác sĩ nói nếu như con không chăm sóc tốt cho thân thể mình thì không chỉ sau này rút tủy xương ra cũng không cứu được anh trai mà chính thân thể của con cũng sẽ bị lưu lại vấn đề nghiêm trọng, con vẫn còn muốn sống tiếp mà mẹ."

Cô không phải chỉ một lòng nói là vì phải cứu Lục Chấn Đào, ngược lại nói là mình muốn sống tiếp khiến cho bà Lục tin tưởng không ít, hoài nghi con gái cũng biến mất nhiều.

Cứ như vậy mà tiêu tan hoài nghi khiến bà Lục không khỏi cười thầm là mình đã nghĩ quá nhiều. Dẫu sao con gái cũng chỉ mới bảy tuổi mà thôi, nó có khôn khéo như thế nào, có thông minh đi nữa, có thể nghĩ ra chủ ý quái quỷ gì thì cũng không trốn thoát khỏi lòng bàn tay mình.

Nghĩ tới đây, trong lòng bà Lục mắng Lục Thiên Hợp mấy câu, phỏng đoán là có thể cô thấy Bách Hợp được coi trọng cho nên ghen, không khỏi cười lạnh hai tiếng:

"Mẹ biết con là một đứa bé ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Nhưng con nên biết rằng cho dù là vì anh trai con hay là vì chính con thì con cũng vẫn phải uống thuốc đều đặn, nếu không anh trai con có vấn đề gì thì con chuẩn bị tinh thần mang mạng của mình đi bồi đi." Mặc dù trong lòng đã xác định con gái ngoan ngoãn, nghe lời nhưng bà Lục vẫn sợ cô phản nghịch nên lại uy hiếp cô vài câu. Thấy Bách Hợp trầm mặc không lên tiếng mời hài lòng sờ đầu cô một cái: "Hãy chăm sóc thật tốt cho thân thể của mình, không nên để cho mẹ và cha con lo lắng. Những gì chị con nói thì con không cần để ý, nếu như sau này nó lại làm như vậy thì hãy dứt khoát bảo nó tự đi mời người giúp việc. Ngoài ra sau này mỗi tháng mẹ cho con thêm năm ngàn, muốn ăn cái gì thì mua cái đó, không cần thay mẹ và cha con tiết kiệm. Chỉ cần con có thể chăm sóc tốt cho cơ thể mình thì mẹ đã vui lắm rồi."

Trong mắt bà lộ ra vẻ dường như đang nhìn một con lợn con vậy, giống như là đến khi Bách Hợp được nuôi mập một chút là có thể giết thịt ăn vậy. Bên trong lời nói một chút quan tâm cũng không có, chỉ có lo âu vô tận thay cho con trai mà thôi.

Bách Hợp gật đầu một cái. Bà Lục trở về lần này là để xem xem cô có nghe lời hay không và nhân tiện cũng cảnh cáo cô, thấy Bách Hợp vẫn còn biết điều lại đi kiểm tra thuốc trong phòng cô thấy chai thuốc đã trống hơn nửa lại đi nhà vệ sinh kiểm tra một chút, lúc này mời hài lòng rời đi. Bà đã tìm người nhìn chằm chằm mọi việc trong nhà, nếu như Bách Hợp không uống thuốc hoặc muốn đổ thuốc vào nhà vệ sinh thì đều có người nhìn chằm chằm vào cô. Lúc này, thấy cô nghe lời thì bà Lục đã yên tâm không ít, lúc này mới vội vàng chạy tới bệnh viện.

Thời gian sáu năm cứ như vậy thoáng một cái đã trôi qua. Bách Hợp vào một buổi sáng sớm bốn năm trước phát hiện ra có người ở trong bóng tối theo dõi chuyện của mình, chính vì vậy cô cũng không luyện cổ thuật Nam Vực. Dù sao, nếu muốn tìm rắn độc, côn trùng vẫn dễ dàng khiến cho người khác hoài nghi. Ngược lại, cô đã đem mấy loại nội công tâm pháp cùng luyện. Cô bây giờ hoàn toàn khác sáu năm trước. Mặc dù bởi vì thân thể ban đầu đã trải qua hai lần rút tủy xương khiến cho tạo thành tổn thương nên không thể giống như lúc là Diệt Tuyệt sử dụng thời gian năm năm có thể khiến công phu đại thành nhưng coi như là ban đầu ở trong chốn giang hồ Ỷ Thiên Đồ Long thì cô cũng có thể coi là cao thủ đứng đầu, cùng với võ công ban đầu của Diệt Tuyệt cũng như nhau, chẳng thể phân biệt được. Chẳng qua là càng về sau cô luyện tập xong Cửu Dương Chân Kinh nên càng sâu không lường được mà thôi.

Mà giờ đã đến năm cô mười ba tuổi, đúng lúc Lục Chấn Đào do bệnh về máu mà dẫn tới thận bị suy kiệt, phải tiến hành phẫu thuật thay thận.

Lục Chấn Đào tuổi tác càng cao thì thân thể lại càng kém. Một năm gần đây, hắn cũng lấy bệnh viện là nhà, không thể xuất viện do đó vợ chồng nhà họ Lục cũng gần như quên hết hai cô con gái. Nếu như không phải mỗi ngày khi thấy con trai liền sẽ nghĩ tới Bách Hợp, cái kho chứa tạng hiến tặng di động mới nghĩ tới đứa con gái còn lại thì có lẽ hai vợ chồng họ cũng sớm không thể biết được con gái lớn lên trông như thế nào.

Đã xác định không ở lại nhà họ Lục, những năm qua vợ chồng Nhà họ Lục cho tiền cô không tiêu hết đều cất để dành. Nếu như không phải bởi vì ông bà Lục cho người theo dõi cô, sợ cô không trung thực thì sợ rằng Bách Hợp cũng đã sớm bắt tay vào việc buôn bán nhỏ rồi. Nhưng bây giờ số tiền để dành trong tay cô đã được khoảng mười lăm vạn rồi, số tiền này mặc dù không nhiều nhưng cũng đủ để thuê một căn hộ hoặc là mua một căn hộ cũ rồi tiến hành sửa chữa, tân trang lại. Mặc dù không thể nào so sánh với tiểu khu nhà họ Lục hiện nay nhưng ít nhất nếu có nhà của riêng mình thì sẽ không có ai chăm chăm lấy đồ của cô.

Sự tình phát triển giống như trong nội dung câu chuyện vậy, lúc Lục Chấn Đào sinh nhật tròn hai mươi bốn tuổi thì trở về nhà. Hắn không muốn hàng năm đều trôi qua trong bệnh viện nên khi sinh nhật liền nêu ra yêu cầu với vợ chồng nhà họ Lục, muốn trải qua sinh nhật bên cạnh hai người em gái. Đối với yêu cầu của con trai, vợ chồng nhà họ Lục đương nhiên sẽ không cự tuyệt vì vậy bây giờ vợ chồng hai người thu dọn đồ đạc về nhà, cũng gọi điện trước yêu cầu hai chị em ngày hôm nay nghỉ học ở nhà chào đón Lục Chấn Đào trở về, muốn cho trong lòng cậu được vui vẻ.

Trên mặt Lục Thiên Hợp đầy sự khó chịu. Mặc dù dung mạo, dáng dấp cô không được như u cốc thanh lan giống Bách Hợp nhưng cũng có thể nói là xinh đẹp động lòng người, hơn nữa thành tích học tập rất tốt, hiện nay đã là học sinh của trường sơ trung trọng điểm, trở thành người làm mưa làm gió nên cô thật sự không muốn xin nghỉ. Huống hồ cô đã có hẹn với người khác rồi, người anh trai một năm không thấy được vài lần, cha mẹ coi thường mình sao có thể lôi cuốn cô được bằng người khác được? Vì vậy khi chị em hai người vừa ra đến cửa sau khi  nhận được điện thoại của ông bà Lục thì Lục Thiên Hợp cũng chỉ mỉm cười với Bách Hợp:

"Bách Hợp, em nói với cha mẹ một tiếng rằng trường học của chị có việc..." Cô ta muốn đẩy chuyện tới trên đầu mình nhưng cũng phải xem mình có nguyện ý đáp ứng hay không đã. Mặc dù chỉ số thông minh của Bách Hợp có thấp một chút nhưng điều này cũng không phải rằng cô là một kẻ ngu ngốc thực sự. Lục Thiên Hợp không ở nhà, lát nữa cô ra ngoài, ông bà Lục vừa trở lại đã thấy nếu là để cho con trai bảo bối của họ, cho dù có thể Lục Thiên Hợp sau này sẽ gặp phải trách cứ nhưng người truyền lời thay như cô nhất định sẽ phải chịu xui xẻo trước.

Mặc dù hiện nay Bách Hợp không sợ ông bà Lục nữa nhưng cũng không cam lòng bị Lục Thiên Hợp tính toán như vậy, vì vậy nghe được lời này của cô liền cười khẽ một tiếng: "Không bằng em nói trường em có chuyện, chị thay em chuyển lời thì thế nào?"

Điều kiện như vậy Lục Thiên Hợp dĩ nhiên là không chịu đáp ứng. Cô hơi hận khi nhìn em gái từ nhỏ đã bị cha mẹ nhìn trúng: "Bách Hợp, chẳng qua là một chuyện nhỏ, tại sao em không chịu giúp chị một tay? Giờ ở trường chị đã là người của hội học sinh, em có biết một ngày chị bận rộn như thế nào không?"

Bách Hợp lắc đầu một cái. Cô không biết một ngày Lục Thiên Hợp có bao nhiêu bận bịu nhưng điều này cũng không liên quan tới cô. Mặc dù bình thường đi học cô cũng coi như là cố gắng nhưng không biết có phải chỉ số thông minh quyết định kết quả hay không mà thành tích của cô ở trường học cũng không được tốt, chẳng qua chỉ là không kém mà thôi. Bởi vì vậy nên Lục Thiên Hợp ở trước mặt cô giống như luôn có một cảm giác ưu viêt vậy. Nguyên chủ đối với người chị này thật ra thì cũng luôn muốn gần gũi nhưng sau khi bị cô đoạt đi người yêu duy nhất thì liền có một loại hời hợt không thể nói rõ. Mặc dù nguyên chủ còn không đến mức hận cô ta nhưng cũng tuyệt đối không nghĩ đến việc thân cận.

Sau khi tiến vào nhiệm vụ, bởi vì Lục Thiên Hợp đã từng có vài lần cố ý lấy lòng đều bị Bách Hợp ngăn cản, lại bởi vì lý do ban đầu Bách Hợp không chịu nấu cơm cho Lục Thiên Hợp nên quan hệ của hai chị em nhanh chóng trở nên ác liệt. Hiện nay cho dù cùng sống dưới một mái nhà nhưng dường như hai người cũng rất ít nói chuyện với nhau.

Lần này Lục Chấn Đào yêu cầu trở về nhà, cũng không biết là ăn phải cái gì hay nguyên nhân nào khác mà ban đêm hắn đột nhiên sốt cao, chưa đến một tháng đã khiến cho thận của hắn bắt đầu suy kiệt, cuối cùng dẫn đến kết quả khiến Bách Hợp phải hiến thận.

Mặc dù Bách Hợp bây giờ đã có võ công nhưng vợ chồng Nhà họ Lục xuất thân không kém, ông nội của Bách Hợp vốn là trong kinh một nổi danh vọng tộc không nói thế lực nhà nội mà nhà mẹ của bà Lục thì có thể xưng là chính trị thế gia, lúc này hai vợ chồng lại vì bệnh của con trai mà đã có chút tẩu hỏa nhập ma quá mức, nhìn từ việc bọn họ không chút do dự để Bách Hợp hiến xương tủy, hiến thận mà không hề cân nhắc chút nào việc một thiếu nữ đang tuổi lớn như cô mà hiến tặng như vậy sẽ có ảnh hưởng gì là có thể nhìn ra được đôi vợ chồng này đã có chút tẩu hỏa nhập ma.

Mà chính bởi vì bọn họ tẩu hỏa nhập mà mà ngay cả Bách Hợp đã có võ công cũng phải phòng ngừa vợ chồng nhà họ Lục chó cùng dứt dậu. Cô còn thật sự không dám chắc chắn võ công của mình có thể chống cự được súng đạn hay không cho nên cô không dám tùy tiện hành động.

Cân nhắc khắp mọi mặt một chút, cô không thừa dịp thời cơ này rời khỏi nhà họ Lục ngoại trừ nguyên nhân này ra, Bách Hợp cũng không phải đặc biệt thông minh nhưng dưới tình huống vợ chồng nhà họ Lục đã tỏ rõ không coi con gái như cốt nhục của bản thân mình nhưng lại cảm thấy nguyên chủ ngu ngốc, sau khi tiếp thu trí nhớ của cô ấy cùng nội dung câu chuyện, Bách Hợp phát hiện ra cô ấy vẫn không hề oán hận, gặp chuyện chỉ biết trốn tránh. Vợ chồng nhà họ Lục hành hạ cô ấy như vậy mà cô ấy còn không học được cách hận người nhà họ Lục. Bởi vì nguyên nhân này cho nên Bách Hợp quyết định cho người của nhà họ Lục một cơ hội. Gần đây khi cô nhớ tới thời gian sau này Lục Chấn Đào phải thay thận nên thật ra cô đã đi hỏi thăm tất các các bệnh viện lớn trong tỉnh thành này, cũng ở ngấm ngầm tìm kiếm chợ đen buôn bán thận người. Nếu như vợ chồng nhà họ Lục nguyện ý, cô sẽ đem tiền để dành trong những năm này của mình ra để thay Lục Chấn Đào mua một quả thận, từ sau này hai bên không còn dây mơ rễ má gì nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro