CHAP 125: TÌNH YÊU THẬT CÓ THỂ GIÀY VÒ NGƯỜI TA.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

EM LÀ NAM, ANH CŨNG YÊU 2.

CHAP 125: TÌNH YÊU THẬT CÓ THỂ GIÀY VÒ NGƯỜI TA.

Ông ta đứng trong văn phòng thuộc về mình ở tầng 19, từ cửa sổ sát đất nhìn ra phong cảnh phía ngoài, cuối cùng thoát khỏi lầu 7, ngồi lên vị trí này không phải là Vương tổng, cũng không phải An Tử Yến, mà là mình. Giám đốc Thôi chìm đắm trong vui sướng cực độ, nhưng dần dần nụ cười ông ta mất đi, tiếp theo nhất định phải tìm cơ hội khai trừ An Tử Yến, giữ cậu ta lại công ty là một hậu hoạn, vị trí của mình cũng sẽ ngồi không vững.

Mạch Đinh ngồi ở vị trí viên chức bình thường tại lầu 7 ngây ngốc nhìn văn kiện chất đống trên mặt bàn, đây chính là công ty sao, lấy lợi ích làm ưu tiên nhất, Vương tổng mới nhập viện mấy ngày mà thôi, cậu nên bội phục sự quyết đoán của các lãnh đạo lấy đại cục làm trọng hay là nên cảm thán tình người nóng lạnh bị đặt vào nơi sâu nhất đây. Giám đốc Thôi thay thế vị trí Vương tổng, không cần hoài nghi, ông ta sẽ không bỏ qua An Tử Yến, tiếp theo sẽ lại xảy ra gì đây. Mạch Đinh lật mở văn kiện, yên tĩnh bắt đầu làm việc, cậu rất hài lòng với công việc làm viên chức nhỏ bình thường như bây giờ có phải là thể hiện sự ngu ngốc không?

"Chúng ta đi thăm Vương tổng đi." Lúc ăn cơm Mạch Đinh ngẩng đầu lên nhìn An Tử Yến.

"Bây giờ đừng đi gây phiền phức cho người ta."

"Nếu như là bệnh cảm gây ra, chắc có thể chữa trị tốt phải không?" cậu không chắc chắn hỏi, Mạch Đinh bây giờ không dám quá chắc chắn, bởi vì cậu đã thề son sắt với An Tử Yến đảm bảo ông nội sẽ chữa khỏi﹐nhất định sẽ có kỳ tích xuất hiện, nhưng sự thật chứng minh lời của mình là lời nói dối sâu sắc nhất, gạt bản thân cũng gạt cả An Tử Yến, cậu không dám nói lần nữa, cậu thật sự không dám. Quan hệ của Vương tổng và An Tử Yến không phải dùng cấp trên và cấp dưới để hình dung, theo Mạch Đinh thấy, Vương tổng và ông nội có vài phần tương tự, bọn họ đều là thân phận trưởng bối, thỉnh thoảng sẽ giáo huấn và nhắc nhở An Tử Yến, ở bên cạnh anh giúp đỡ anh trưởng thành, tuy rằng thỉnh thoảng anh sẽ va chạm, nhưng căn bản anh vẫn là nghe lời bọn họ.

An Tử Yến đại khái không thể chấp nhận mất mát lần nữa, mà mình cũng không thể chấp nhận lần nữa nhìn thấy An Tử Yến mất mát.

"Ông ấy sẽ không sao, chỉ là cần một chút thời gian." An Tử Yến nhàn nhạt nói, anh ấy là muốn tiêu diệt lo lắng của mình sao, Mạch Đinh không cách nào tiếp tục nói chuyện, chỉ gật gật đầu.

"Buổi tối đi cùng anh đến một nơi."

"Vâng, chúng ta đi đâu?"

"Không phải đi rồi biết sao."

Còn  cho rằng An Tử Yến là muốn đến căn nhà gỗ, nhưng anh lại lái xe hướng ngược lại, âm nhạc vây quanh trong không gian chật hẹp trong xe, Mạch Đinh nhìn An Tử Yến cài dây an toàn xong, lúc này lại dâng lên sự chua xót. Chuyện cậu có thể làm vì An Tử Yến quá ít, quá ít rồi, mãi mãi sẽ nghi ngờ tình cảm không đủ cũng là trong phạm vi tình yêu sao, tình yêu quá giày vò người ta rồi.

Hai người băng qua thành phố, băng qua ngoại ô, đèn đường bị bỏ lại xa xa ở phía sau, xung quanh càng lúc càng hoang vắng, Mạch Đinh mặt dán lên cửa xe, không hỏi An Tử Yến phải ngừng lại ở nơi nào, cậu chờ đợi lúc An Tử Yến muốn ngừng thì sẽ ngừng lại. Lúc này điệ thoại trong túi An Tử Yến không ngừng rung lên phát ra ánh sáng, An Tử Yến vẫn luôn không để ý đến, lúc màn hình lại sáng lên lần nữa, Mạch Đinh hỏi: "Anh tính không nghe điện thoại sao?" An Tử Yến lấy điện thoại ra trực tiếp tắt máy: "Dù sao cũng không có chuyện quan trọng."

"Nhưng anh tắt máy, nếu như có người tìm anh không được sẽ bực bội."

"Dù sao bây giờ cũng đang ở cạnh em, tắt máy cũng không quan trọng." lời của anh thuần chất vô ý, nếu như mình cùng An Tử Yến tách ra, anh cũng sẽ không tắt máy, như vậy mình cũng không cần lo lắng tìm không được anh mà bực bội, lời của anh mình có thể hiểu theo như vậy không?

Xe dừng lại ở một nơi trống trải, An Tử Yến mở cửa xe đi xuống, Mạch Đinh cũng theo xuống xe. Gió lạnh rét như dã thú gặp được con mồi không kiêng nể gì mà nhào về phía bọn họ, Mạch Đinh quấn chặt áo khoác, đèn chiếu sáng trước xe mở, đem bụi bẩn trong không khí chiếu rõ ràng, phong cảnh xung quanh xem ra là vô cùng buồn chán, Mạch Đinh nhìn theo tầm nhìn của An Tử Yến, nơi cách bọn họ không xa có nhà máy bỏ hoang, bên trong bức tường đổ nát là một mảng đen kịt.

"Đi xem thử đi." Không đợi Mạch Đinh trả lời, An Tử Yến đã đi vào nhà máy, Mạch Đinh cẩn thận theo phía sau anh:

"Hay là không cần đâu, xem ra rất khủng bố."

"Em sợ?"

"Ai, ai nói em sợ, đêm khuya nói không chừng có động vật ăn thịt nào đó ở bên trong."

"Phải không." An Tử Yến trả lời qua loa, nhưng cũng không có ngừng bước, hai người trực tiếp từ chỗ bức tường bị ngã mà đi vào, mặt đất lòi lõm không bằng phẳng, đá và mấy thứ loạn thất bát tao nằm rải rác.

"Em đi không vững, vịn anh chút, chứ không phải em sợ đâu." Mạch Đinh giải thích cho mình, nắm lấy áo khoác của An Tử Yến, An Tử Yến cầm điện thoại Mạch Đinh rọi sáng bên trong nhà máy, bên trong hoang tàn chắc đã một khoảng thời gian, phủ đầy mạng nhện, Mạch Đinh hiếu kỳ nhìn ngó xung quanh, An Tử Yến loay hoay với điện thoại.

"Anh nói với em câu gì đi, nói gì cũng được, chỉ một mình em nói sẽ dọa người, trong phim ma thường thường có dẫn theo bạn, nhưng bạn vẫn luôn không nói gì, kết quả quay đầu lại mới phát hiện mà ma, cho nên anh mau nói đi, nếu không em sẽ xem anh là ma."

"Buồn chán."

"Còn nói em buồn chán, anh mới buồn chán đó, đêm khuya còn đi thám hiểm, ở đây có cái gì đáng xem, giải sầu không phải là phải đi mấy nơi vui tai vui mắt sao?"

"Nơi hoang vu như vậy em còn tưởng cái gì cũng không có." An Tử Yến căn bản không trả lời Mạch Đinh, anh không tiếp lời mình, chỉ có mình tiếp lời của anh: "Có gì mà hiếu kỳ, đại khái chỉ là chạy đến cái nơi hoang vu mới vừa phá sản." Mạch Đinh buồn chán dùng chân đá đá cây cột bên cạnh, lập tức bụi bay mù mịt, An Tử Yến dùn cánh tay che miệng và mũi, trừng mắt với Mạch Đinh rồi kéo cậu ra ngoài. Sau khi ra ngoài, trên quần áo, đầu tóc hai người bám đầy bụi, Mạch Đinh chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác như vậy của An Tử Yến, cậu nhịn không được muốn cười haha như con nít, An Tử Yến không vui gì nhìn Mạch Đinh: "Em còn có mặt mũi để cười."

"Bởi vì...bởi vì rất buồn cười."

"Giống tên ngốc."

"Anh nói ai hả, bản thân anh có thể hơn em chỗ nào chứ." Mạch Đinh nhịn cười, kiễng mũi chân lên nhẹ nhẹ phủi bụi trên tóc An Tử Yến: "Bây giờ tâm trạng của anh có giống như tâm trạng em tốt hơn chút nào chưa, Vương tổng sẽ không sao, sau này cũng sẽ không sao, em không chịu được anh buồn, em thật sự không chịu được." An Tử Yến liếc cậu: "Mạch Đinh, em, có lúc, thật sự rất buồn cười." Mạch Đinh lại không kịp nói gì đã bị An Tử Yến ôm chặt vào lòng: "Đi về thôi."

"Vâng."

Hai người cởi quần áo dơ ở cửa chính, tắm xong đi ra Mạch Đinh bị An Tử Yến ôm ngang đặt lên giường, An Tử Yến để trần nửa người  trên, da thịt đã tắm qua nước ấm trở nên cực kỳ ấm áp, Mạch Đinh dựa sát vào lòng An Tử Yến, tiếp nhận nụ hôn nẹ nhàng của anh. An Tử Yến đêm nay cũng không có mang theo cướp đoạt ngỗ ngược, tất cả đụng chạm đều là nhẹ nhàng, có thể cảm nhận được hôn môi của anh giống như không khí. Mạch Đinh như có như không rơi vào không gian đầy kín tê dại, tìm không thấy lối ra, tay và môi của An Tử Yến đồng thời du ngoạn trên người Mạch Đinh, đối với dục vọng bị mình khơi mào, vừa mời gọi vừa cự tuyệt, da thịt hai người quen thuộc đến mức dễ dàng có thể chạm đến tóe lửa, Mạch Đinh ôm lấy cánh tay chống lên giường của An Tử Yến, dần dần chuyển lên bờ vai, cậu thích trong đêm đen như vậy vỗ về và chiếm hữu An Tử Yến, cũng thích dùng đùi trong ma sát lên hông An Tử Yến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro