CHAP 69: TÂM TÌNH CỦA ANH ẤY.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

EM LÀ NAM, ANH CŨNG YÊU 2.

CHAP 69: TÂM TÌNH CỦA ANH ẤY.

Giám đốc Thôi thấy An Tử Yến trở về, lập tức đến phòng làm việc của anh ấy, thái độ cũng không thể hiện là nhiệt tình cũng không thể hiện là lạnh nhạt: "Tôi biết cậu bên đó rất mệt, có điều cậu chưa xử lý xong chuyện đã vềm tôi đến lúc đó làm sao bàn giao với cấp trên, kỳ trước tuy rằng là tôi phụ trách, nhưng tôi cũng không thể nào giúp cậu chịu một phần trách nhiệm." An Tử Yến không nói gì, đem văn kiện trong tay ném vào trong lòng ông ta, giám đốc Thôi lật văn kiện, sắc mặt càng lúc càng khó coi, ông ta không dám tin An Tử Yến đã sắp xếp ổn thỏa toàn bộ, nhưng sự thật bày ra trước mắt, ông ta chỉ phải miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Phần văn kiện này không chú ý tạm thời để chỗ tôi đi."

"Không quan trọng."

Trở về phòng làm việc của mình, giám đốc Thôi lại lật văn kiện ra lần nữa, nắm chặt nắm đấm, ông ta không chịu thừa nhận An Tử Yến so với mình làm tốt hơn, cho rằng cậu ta chẳng qua là mượn nềm tảng đợt trước của mình mới có thể thuận lợi như vậy, mình nán lại ở đó cả gần hai tháng, mà An Tử Yến chỉ cần nán lại có một tuần, tính làm sao, công lao và danh dự lần này cũng là thuộc về mình. Giám đốc Thôi vì muốn An Tử Yến khó coi mới để cậu ta thay mình đi công tác, nhưng ông ta cũng có một chuẩn bị khác, cấp trên vốn dĩ sẽ không chú ý chuyện bên dưới ai đi công tác, bọn họ chỉ nhìn kết quả cuối cùng, thế là, ông ta lại giở trò với văn kiện của An Tử Yến, làm giống như cả chuyện An Tử Yến chưa bao giờ đi qua, toàn là ông ta xử lý, sau đó mang văn kiện giao cho cấp trên. Bản thân chuyện này ai cũng biết là mình phụ trách đã lâu, An Tử Yến cũng không thể nào nói được.

Thành công của giám đốc Thôi thu được khen ngợi của mấy vị lão tổng, tiền thưởng cuối năm cũng được tăng, ông ta danh lợi đều đạt được. hành động của giám đốc Thôi khiến các cấp dưới của An Tử Yến cảm thấy rất phẫn nộ, bọn họ cho rằng chuyện giám đốc Thôi không xử lý tốt toàn dựa vào An Tử Yến, ông ta được lợi, lật mặt không nhận người mà còn quay ngược lại cắn An Tử Yến một cú. Người tức giận nhất trong đó chính là Mạch Đinh, cậu cố gắng đè nén sự tức giận của mình nghe các đồng nghiệp nói chuyện: "Thật không cam tâm mà, công lao đều bị ông ta cướp hết."

"Thật sự tức chết tôi rồi, đám ông già đó lại đắc thắng trước mặt chúng ta rồi." Phạm Thiếu Quân không ngừng vỗ ngực, bực bội phát ngôn: "Sau khi tan ca đi chọc thủng lốp xe của ông ta đi."

ở công ty tận lực kiềm nén tức giận, Mạch Đinh trở về nhà liền bùng phát, khoanh tay đi chầm chậm trước mặt An Tử Yến: "Không biết xấu hổ, quá không biết xấu hổ, ông ta sao có thể là loại chuyện thiếu đạo đức này chứ, chúng ta đi đến đó rất mệt, chỉnh lý ra văn kiện tốn cả hai ngày lẽ nào chỉ là vì ông ta làm?" thái độ của An Tử Yến so với bình thường cũng không khác mấy, giống như không hề liên quan đến anh ấy.

"Anh lẽ nào không tức giận sao? Chính là không nên giao văn kiện cho ông ta." Cậu ngồi bên cạnh An Tử Yến, dựa sát: "Hay là anh đã nghĩ ra cách để đối phó ông ta rồi, cũng nói ra cho em nghe thử." Mạch Đinh không thể chấp nhận An Tử Yến bị ức hiếp, lần này tuyệt đối tuyệt đối đứng về phía An Tử Yến, chỉ cần không phạm pháp, cậu có thể duy trì thái độ khoan dung.

"Không có."

"Anh làm sao lại không có chứ?"

"Ông ta muốn làm thế nào là chuyện của ông ta, chỉ cần đừng đến làm phiền anh là được." tính cách tùy ý của An Tử Yến lại thể hiện ra, anh ấy muốn làm gì, anh không muốn làm gì, hoàn toàn là xem tâm trạng mà quyết định, bây giờ anh ấy không có tâm tình đi đối phó với giám đốc Thôi. Mạch Đinh khoanh tay, thay đổi suy nghĩ: "Là em quá không thành tâm rồi, suy nghĩ của anh là đúng, đại trượng phu biết ứng phó thích hợp, phải học Câu Tiễn nằm gai nếm mật." Mạch Đinh đối với suy nghĩ của An Tử Yến hiểu lầm nghiêm trọng.

Thời gian cực lạnh không tuân thủ quy luật lại đến, đột nhiên trở lạnh, thổi tung cả thành phố và mọi thứ trong thành phố, hưởng thụ cảm giác người khác run run rẩy rẩy trong lòng nó. Mạch Đinh mặc áo khoác dày bên ngoài âu phục lạnh đến run cầm cập, sau khi quẹt thẻ xe bus, đứng trong một nhóm người đi làm sớm đã không còn sức lực. Mạch Đinh nhìn thời tiết bên ngoài cửa sổ, thật đáng ghét, tật xấu ngủ nướng của An Tử Yến trong mùa đông còn gấp mấy lần so với mùa hed, hi vọng hôm nay không đến trễ. Vì việc này, hôm qua, Mạch Đinh mua mười cái đồng hồ toàn bộ giấu hết, dụng tâm tốt của mình đến bao giờ An Tử Yến mới hiểu chứ.

Cậu vội vã chạy vào công ty, trong trung tâm của máy điều hòa nhiệt độ cơ thể dần dần ấm lên, cậu cởi áo khoác ngoài đi vào thang máy. Sự phân chia trong bộ phận quan hệ xã hội so với lúc trước còn nghiêm trọng hơn, cấp dưới của An Tử Yến chán ghét giám đốc Thôi và cách làm tinh anh của ông ta, hộ chủ nóng lòng bọn họ dựa vào lòng nhiệt tình của tuổi trẻ, đối với mấy chuyện vặt mà các tiền bối không muốn làm đẩy cho bọn họ, không giống như trước đây vẫn luôn nhẫn nhịn chịu đựng, mà là cự tuyệt, đại khái là nảy sinh đồng cảm với mấy lần An Tử Yến xảy ra chuyện, sau khi bọn họ cũng giúp đỡ các tiền bối làm, công lao đều bị các tiền bối cướp đi. Nhưng, vị chủ này của bọn họ, không hiểu được nhiệt huyết và tâm trạng của bọn họ, tâm tình tồi tệ đi vào, hung hăng trừng Mạch Đinh một cái rồi đi vào phòng làm việc.

"Yến trong lòng cũng không dễ chịu."

"Chúng ta share tiền mời Yến đi ăn một bữa đi."

Chỉ có Mạch Đinh biết, nguyên nhân tâm tình anh ấy không tốt tuyệt đối không phải là vì giám đốc Thôi, là chuyện đồng hồ báo thức lúc sáng, Mạch Đinh đắc ý lựa chọn tiếng chuông đồng hồ báo thức chói tai nhất. Cậu vì tiết kiệm cho đồng nghiệp, tốt bụng nói: "Mọi người vẫn là không cần lãng phí tiền."

"Bạch nhãn lang, cậu không quan tâm Yến, nhưng chúng tôi quan tâm." Nhận được sự đả kích nhất trí của mọi người, lòng tốt của Mạch Đinh bị xem thành lòng lang dạ thú.

Nói cậu không quan tâm An Tử Yến, Mạch Đinh quả thật là oan ức, nếu nói trên thế giới quan tâm An Tử Yến nhất đại khái chính là Mạch Đinh rồi.

Phùng Phi Mông cúp điện thoại đứng dậy: "Chúng ta chuẩn bị chút, Vương tổng yêu cầu mọi người của bộ phận quan hệ xã hội đến phòng hội nghị để họp."

Nói xong cô lại đi thông báo cho An Tử Yến, người trong bộ phận quan hệ xã lưa thưa đi vào thang máy, An Tử Yến không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh Mạch Đinh, hai người đứng bên trong cùng của thang máy. Đây là lần đầu tiên từ lúc Mạch Đinh vào công ty tham gia họp tập thể, Vương tổng rốt cuộc muốn nói gì chứ, trong ấn tượng của Mạch Đinh, Vương tổng đại khái là 40 tuổi, trẻ hơn so với giám đốc Thôi, là một người vẻ mặt hiền hòa, xem ra tính khí rất tốt, nếu như đi trên đường, bạn sẽ không ngờ được ông ấy là lão tổng của một công ty lớn, chỉ sẽ cho rằng ông ấy đại khái là giáo viên lịch sử của trường học nào đó. Trong lúc Mạch Đinh đang suy nghĩ mấy điều này, ngón tay lạnh ngắt chui vào trong áo cậu, trực tiếp đặt trên ưo cậu, cơ thể ấm áp của cậu đột nhiên bị tập kích, giống như băng lạnh đột nhiên chui vào cổ áo.

"A~~" Mạch Đinh tiến lên trước một bước, giẫm lên gót chân của Quách Bình, mọi người trong thang máy đều quay đầu lại nhìn Mạch Đinh, An Tử Yến đã rút tay vềm lạnh lùng nói: "Cậu làm gì."

"Không có gì, ngại quá." Mạch Đinh lúng túng nói, đợi lúc các đồng nghiệp quay đi, Mạch Đinh lập tức trừng An Tử Yến, không phải chỉ đặt mười cái đồng hồ báo thức thôi sao, còn không phải là tốt cho anh sao, vậy mà còn báo thù mình! Lúc đi ra thang máy, vừa nãy An Tử Yến tâm tình còn tồi tệ dường như đã tốt lên rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro