CHAP 89. MÙI VỊ GHEN TUÔNG (TRUNG HẠ).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

EM LÀ NAM, ANH CŨNG YÊU 2.

CHAP 89. MÙI VỊ GHEN TUÔNG (TRUNG HẠ).

Sáng sớm hôm sau, Mạch Đinh vậy mà ở cửa công ty gặp được An Tử Yến, do thời gian hai người thức dậy không giống nhau, phương tiện giao thông không giống, cùng nhau đến công ty quả thật giống như cảnh gặp gỡ đẹp đẽ lại tình cờ. Bọn họ cùng nhau đi vào thang máy, không có trao đổi, so với quan hệ các đồng nghiệp bình thường còn kém. Lúc cửa thang máy khép lại, Lý Mộng vừa lúc đi tới, trong thang máy có người giúp cô ta ấn giữ cửa thang máy, những người khác nhường chỗ cho cô ta đi vào, bọn họ đối với Lý Mộng ân cần, ngoại trừ nguyên nhân cô ta là giám đốc bộ phận tài vụ ra thì còn nguyên nhân khác, Mạch Đinh cũng mới biết được, hôm đó sau khi gặp Lý Mộng cậu vô tình nhắc với Quách Bình, từ chỗ Quách Bình mới hiểu được, Lý Mộng đã từng kết hôn một lần, không có con, có thể quản lý bộ phận tài vụ đương nhiên không phải người bình thường, thân phận cô ta cực kỳ ưu tú, cũng là con gái của một trong số các vị lão tổng, cho nên không chỉ viên chức ngay cả bộ phận khác cũng có mấy vị giám đốc cũng tranh giành cô ta.

Sau khi cô ta vào thang máy liền nhìn thấy An Tử Yến đang đứng dựa vách thang máy, biểu tình trên mặt cũng không có thay đổi, cô ta là một phụ nữ lý trí thành thục, sẽ không nhìn thấy trai đẹp liền giống như nữ sinh mà phạm phải si mê.

"Thời gian này đụng được cậu quả thật hiếm thấy." ngữ khí của cô ta có chút châm biếm trông đó, cũng khó trách cô ta sẽ nói như vậy, Lý Mộng đi làm thường thường rất đúng giờ, cũng chưa từng đụng mặt An Tử Yến. An Tử Yến đối với châm biếm của cô ta nhắm mắt làm ngơ: "Sau khi tan ca cùng nhau uống cà phê." Ngữ khí của anh cực kỳ bình thường, người khác trong thang máy đều kinh ngạc nhìn sang An Tử Yến, anh đang đưa ra lời mời sao, mà Mạch Đinh lại nhìn chằm chằm phản ứng của Lý Mộng, mình mới không ghen tuông, cho dù Lý Mộng với các nữ sinh trung học không giống nhau, cũng không ghen tuông.

Mạch Đinh hiểu rõ An Tử Yến sẽ không ngạo mạn mà ở trước mặt mình đi ngoại tình, nhưng tình cảm luôn thích chiến thắng lý trí, rõ ràng hiểu rõ giữa họ không có gì, trong lòng vẫn sẽ dâng lên chua chát phiền não. Lý Mộng chỉ là cười một chút, cô ta luôn không giống như cấp dưới của mình sẽ đối với lời mời của An Tử Yến mà cảm thấy xấu hổ hay vui vẻ: "Cậu đang nói chuyện với tôi?"

"Nếu không thì sao."

"Thái độ hẹn phụ nữ lạnh nhạt như vậy," Lý Mộng hơi hơi nghiêng người, ngón tay cái và ngón trỏ nắm cổ áo âu phục của An Tử Yến, thuận theo bên cổ lướt xuống: "Rất có khả năng sẽ bị từ chối." An Tử Yến nhìn số lầu thang máy không ngừng thay đổi: "Tôi cảm thấy cô không thích đàn ông nhiệt tình." Tay Lý Mộng ngừng lại, ý cười nơi khóe mắt càng thêm sâu, cửa thang máy mở ra, ngón tay thanh mãnh của cô ta gõ gõ ngực An Tử Yến, nhỏ tiếng bên tai anh hạ giọng nói: "Tôi cũng không thích đàn ông muốn kéo tôi vào vũng nước bẩn." An Tử Yến lạnh nhạt giương khóe miệng, không có nói chuyện, lúc đi ra, Mạch Đinh cũng đi ra theo, cửa thang máy tiếp tục đóng lại, truyền ra giọng nói vẫn không có bao nhiêu nhiệt tình như trước của Lý Mộng: "Gửi địa chỉ và thời gian qua cho tôi là được, tôi sẽ trực tiếp đến đó."

Bọn họ sẽ đơn độc uống cà phê, mình không có quyền can thiệp cũng như tham gia, cậu biết là việc công, thế là cảm thấy chán ghét đối với sự ghen tuông trong lòng mình. Dư quang của An Tử Yến liếc thấy khuôn mặt nhỏ nhăn nhó của Mạch Đinh, không nhanh không chậm nói: "Anh có nói người đi uống cà phê với cô ta là anh sao?" Mạch Đinh ngẩng đầu lên, trong mắt toàn là sự không hiểu: "Vậy là ai?"

"Đương nhiên sẽ có người khác."

"Anh không đi làm sao được! Em sẽ không để ý đâu!" Mạch Đinh vội vã nói: "Anh đừng vì em mà không quan tâm chuyện công việc, emchỉ là có chút xíu ghen thôi, chỉ chút xíu vậy thôi, giống như con gái có dì cả đến thăm không cách nào khống chế."

"Anh chỉ là nói em biết cùng cô ta uống cà phê không phải là anh, nhưng không nói là vì em." An Tử Yến bỏ lại câu nói liền rời đi, dì cả của Mạch Đinh cũng rời đi.

Tốc độ truyền phát khúc đệm nhỏ giữa An Tử Yến và Lý Mộng xảy ra sáng nay còn nhanh hơn cả virus máy tính, Mạch Đinh vừa ngồi xuống mười phút, Phạm Thiếu Quân vị vua bát quái liền bàn tới, còn thuận tiện khao khát bộ phận quan hệ xã hội nếu như có thể cùng bộ phận tài vụ kết thông gia, sẽ mang đến một tương lai vô cùng tươi sáng và tuyệt đẹp. Mạch Đinh cảm thấy tin đồn càng truyền càng khoa trương, như vậy ai cũng sẽ không chú ý đến quan hệ chân chính của cậu và An Tử Yến.

Chiếu theo cách nói của Lý Mộng, An Tử Yến dường như dự định kéo Lý Mộng về phía anh ấy, nhưng có năng lực thuyết phục Lý Mộng như vậy, ngoại trừ An Tử Yến còn có ai chứ?

Bảy giờ năm mươi phút, Lý Mộng đến quán cà phê sớm hơn giờ hẹn mười phút, cô chưa bao giờ đến trễ cũng không thích người đến trễ, nếu như tám giờ An Tử Yến không đến, cô cũng sẽ rời đi. Tiệm cà phê này rất vắng vẻ, chỉ có hai ba người khách, Lý Mộng nhìn đồng hồ trên tường của quán cà phê. Lúc đúng tám giờ, cửa tiệm cà phê đẩy ra, đi vào lại không phải là An Tử Yến. Khiến Mạch Đinh lao tâm tổn sức đoán mò là ai, anh ta bên ngoài nho nhã lễ độ, nhưng lộ ra khí tức khiến người ta không thể mạo phạm, rất khó không khiến người ta liên tưởng đến quý tộc anh tuấn trong phim châu Âu.

Ngón tay Lý Mộng giống như đang vuốt ve ly cà phê, vẻ mặt vẫn như trước không nóng không lạnh: "Tôi còn cho rằng An Tử Yến sẽ tự mình dùng mỹ nam kế, không ngờ đến lại phái một người khác đến, tôi có phải là nên cảm thấy thủ sụng nhược kinh không?" Phó Thúc ngồi đối diện Lý Mộng, không lộ ra vết tích cười cười: "Là tôi thụ sủng nhược kinh mới đúng, được xem là mỹ nam trong mắt của cô."

"Đáng tiếc." cô khuấy cà phê: "Tôi không có hứng thú với mỹ nam." Chồng trước của Lý Mộng cũng là một người ưu tú, nhưng đại khái cũng do nguyên nhân này rất khó không thể hấp dẫn phụ nữ, cuối cùng chồng của cô trở thành chồng của không ít người phụ nữ, Lý Mộng cũng để chồng mình trở thành chồng trước. Cô đối với đàn ông không có hy vọng, đặc biệt là đàn ông có vẻ ngoài anh tuấn.

"Tôi đương nhiên sẽ không để ý cô có hứng thú với phụ nữ."

Lý Mộng cười: "Tôi sở dĩ đồng ý đến là muốn nói rõ ràng, tôi sẽ không đứng về bất cứ phía nào, chuyện của bộ phận quan hệ xã hội đừng kéo theo bộ phận tài vụ chúng tôi."

"Tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi, chỉ là cần cô giúp một chuyện nhỏ."

"Hưm~" Lý Mộng kéo dài giọng đợi Phó Thúc tiếp tục nói.

"Bộ phận quan hệ xã hội lúc trước có vài hồ sơ không thấy nữa, tôi nghĩ là đồ quá riêng tư nên giám đốc Thôi tự mình bảo quản, nhưng bất luận vụ thế nào chỉ cần liên quan đến tiền bạc thì sẽ qua tay bộ phận tài vụ các cô, cho nên chỉ là muốn mời cô cực nhọc lật lại hồ sơ bộ tài vụ mà thôi."

"Nhưng đây không phải là việc nhỏ."

"Đối với cô mà nói chẳng qua là dễ như trở bàn tay."

"Anh xem tôi là đồ ngốc sao, đen tài liệu bộ phận tài vụ giao cho các anh, cho dù tôi và An Tử Yến là chung công ty, nhưng cũng không phải là tùy tùy tiện tiện thì có thể tiết lộ."

"Nếu như tôi xem cô như đồ ngốc chỉ có thể nói rõ tôi mới là đồ ngốc, chúng tôi đương nhiên không phải muốn toàn bộ tài liệu, chỉ là làm phiền cô lại giao tất cả văn kiện mà giám đốc Thôi cẩn thận thẩm duyệt giao lại thôi, nếu như có chỗ nào không tự nhiên, chúng tôi chỉ cần tên của vụ đó, những cái khác chúng tôi sẽ xử lý."

"Nói tới nói lui, vẫn là muốn kéo tôi đứng về phía An Tử Yến?"

"Sẽ không liên lụy đến bộ phận tài vụ các cô đâu." Ngữ khí của Phó Thúc khiến người ta tin tưởng, Lý Mộng lại lần nữa cười cười: "Tôi tại sao phải giúp không cho các người?"

"Tôi nói qua là sẽ không liên lụy đến bộ phận tài vụ các cô và cô, nếu như thật sự tra ra lúc trước ông ta có trò mèo gì đó, không quản là đã qua tay của cô, vẫn là qua tay của cấp dưới cô, các cô vẫn không phát hiện ngân sách đi xuống, cô cũng không muốn bởi vì chút chuyện nhỏ này mà khiến người ta nghi ngờ năng lực làm việc của bộ phận tài vụ các cô đâu phải không, chúng tôi vì muốn cảm ơn cô, cũng sẽ giúp cô che đậy tốt."

Lý Mộng không nói chuyện nữa, hai người trầm mặc hai phút, sau đó Lý Mộng xách túi lên, đi đến sau lưng Phó Thúc:

"Tôi sẽ cân nhắc một chút." Sau đó cô đặt một cánh tay lên vai Phó Thúc, bóp bóp bờ vai cứng nhắc của anh: "Rất vất vả sao?" cô nói rồi cúi người xuống tiến lại gần bên tai Phó Thúc: "Tôi thấy anh nên nghỉ ngơi tốt một chút." Nghe không ra Lý Mộng là từ sự quan tâm hay là châm biếm, Phó Thúc cùng An Tử Yến thật ra là cũng cùng nhau được ông nội trông cho trưởng thành, anh từ 12 tuổi trở đi dường như luôn theo bên cạnh ông cụ, nếu như ông đi rồi, sự mất mát trong lòng anh chỉ có thể dùng sự liều mạng làm việc để bổ sung vào, nhưng anh che đậy rất tốt, Lý Mộng lại là từ chỗ nào đó phát hiện ra, độ ấm ngón tay cô vẫn lưu lại trên bả vai anh.

"Thời gian của tôi không đủ để nghỉ ngơi, phải làm việc và bầu bạn với con." Đây không phải là việc công, Lý Mộng quay người, nhìn không rõ vẻ mặt của cô: "Thật tốt, tôi không có cách nào sinh con." Cô nói dửng dưng rồi đi ra khỏi tiệm cà phê, dường như nói đến chuyện không hề có chút đau thương nào, cô độc lập đến mức không cần dựa vào bất cứ người đàn ông nào, Phó Thúc nhìn cô ngồi vào trong xe, thẳng đến khi đi xa.

Phó Thúc lấy điện thoại ra, trong điện thoại của anh luôn gìn giữ rất nhiều tài liệu liên quan đến công việc, anh trước khi đến đã biết một vài tư liệu của Lý Mộng, bây giờ anh lại lần nữa mở ra xem tư liệu liên quan đến Lý Mộng, lại xem lại một lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro