Tây Lương Nữ Quốc (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hmm... Tui cảm thấy chương này.... ờm.... Đọc hết đi rồi chúng ta nói chuyện tiếp:))) 

Còn ai than vãn truyện tui chưa đủ đô không? Muốn hành hạ tiếp không?:))

----------

Trứng trong bụng ứ đọng khiến đường tăng không thở nổi, vừa nãy trong lúc mê man hắn nghe được Bọ Cạp Tinh nói hắn và đồ đệ mang bầu là do uống nước ở sông Mẫu Tử, không ngờ được là nàng vậy mà không có nói cho hắn biết.

"Nữ vương..." Đường tăng thống khổ giang rộng hai chân, bụng cọ sát xuống nền đất ẩm ướt, theo cơn co thắt không ngừng dùng sức đẩy quả trứng ra ngoài. 

Bọ Cạp Tinh phấn khích, dùng ngón tay khảy khảy đầu ngực căng tròn chế giễu: "Ngươi phân hóa thành nữ nhân rồi."

Nam nhân bình thường không thể sinh con, khi hắn uống nước sông Mẫu Tử trong một khoảng thời gian lúc chuyển dạ cả cơ thể sẽ phân hóa giống nữ nhân, bầu ngực được dùng để chứa sữa, trứng được thành công sinh ra qua thời gian ấp sẽ nở ra một con người.

Chẳng qua Bọ Cạp Tinh thích nhất là giày vò hắn, gã bắt đầu có ý nghĩ xấu xa cởi xuống y phục chậm rãi đưa thứ kia đến trước miệng huyệt.

"Không....Không được.... A a a a! Ha... Đau! Cứu, cứu người... Ta muốn đẻ, ngươi đâm cái gì vào người ta?" Đường tăng giãy mạnh không những không khiến gã nhụt chí mà hành động yếu ớt đó còn giúp gã sung sức hơn, mạnh mẽ đẩy cây côn thịt vào tận sâu bên trong tử cung.

Trứng không có đường ra, bắt buộc bị thúc ngược trở về lần nữa, bụng trĩu nặng cứng như đá khiến hắn không tài nào thở nổi, ánh mắt mơ hồ thầm nghĩ chết cũng không được mà tỉnh cũng không xong. Bởi lẽ vào mỗi giây phút nào hắn muốn ngừng thở đều bị cơn đau thấu người thúc cho tỉnh lại.

Đường tăng chật vật không còn lời nào để tả, bầu ngực đau nhói rỉ sữa ngày một nhiều. Cái kẹp sắc nhọn của Bọ Cạp Tinh véo mạnh lên hai đầu vú hắn khiến cho dòng sữa trắng đục tuôn ra ào ào thấm ướt cả áo lót. Trứng trong bụng xem chừng cũng phải ba mươi quả, bị gã Bọ Cạp làm cho vỡ mất chắc hơn mười quả, trong bụng còn tới hai mươi... Xem ra, không đem trứng đẻ ra được thì hắn sẽ còn chịu dày vò gấp bội.

Bọ Cạp Tinh nào có dễ dàng bỏ qua, xem như yêu quái cũng có một tấm lòng nhân hậu, gã rút cây côn thịt mình qua để đường tăng có thời gian rặn đẻ. Cư nhiên khi gã vừa mới rút khỏi, trứng bất ngờ theo đó trôi tuột xuống, lấp ló hiện ra.

Đường tăng ngước mặt, lộ ra cả gân cổ, hắn lấy ngón tay bấu víu mặt đất, nâng bụng lên cao dùng hết sức để rặn mạnh. Quả trứng mang đường kính tầm hai mươi cen ti mét bị kẹt được Bọ Cạp Tinh có lòng nhân hậu dùng ngón tay thon dài sắc nhọn của gã đâm vào tách rời trứng với âm đạo kéo ra.

"A a a a a a a a..." Tiếng kêu la thất thanh của đường tăng vang vọng, theo quả trứng ra ngoài còn có cả nước ối dinh dính nhớp nháp. Hắn nằm gục xuống mặt đất liều mạng hô hấp, trong bụng lại bắt đầu từng đợt co thắt khác, một quả trứng khác đã bắt đầu đi vào quỹ đạo của nó.

Trứng tuột khỏi cổ tử cung lấp ló một lần nữa tiếp tục muốn đi ra, lần này trứng nhỏ hơn lần trước. Bọ Cạp Tinh thấy vậy liền kéo người đường tăng, dùng dây thừng trói hai tay hắn treo lên cao.

Bị treo lên, bụng hắn bị biến dạng thành một quả lê phình to, những quả trứng lũ lượt kéo xuống âm đạo chen chúc muốn rơi ra ngoài nhưng vì tử cung mở không đủ mà kẹt lại. Đường tăng thống khổ giang rộng hai chân, dùng sức tàn vẫy vùng nhưng không thể, ngực hắn trướng đến đau đớn, "được" Bọ Cạp Tinh bóp nắn khiến chúng mất khống chế mà chảy ra như suối.

Mùi vị sữa ngọt ngào như da thịt của đường tăng vậy, gã nghĩ thầm đồng thời cắn mạnh một cái lên cái cổ trăng nõn nà của hắn.

"Đẻ... Đau quá... Cho ta đẻ... Trứng muốn đi ra....ha a a a, bụng dưới căng quá, sắp nổ..." Hắn thều thào van nài, may sao gặp trúng Bọ Cạp Tinh là "yêu tinh có tấm lòng nhân hậu", gã gật đầu đồng ý xoay người đi tìm thêm hai sợi dây thừng khác.

Hắn cố định hai chân đường tăng giang rộng bằng cách cột hai chân hắn vào hai cây cột hai bên, chính mình đưa tay vào âm đạo đâm vỡ từng quả trứng rồi mạnh bạo mang chúng ra.

Suốt quá trình đường tăng như chết đi sống lại vô số lần, cơn đau như bị rút mất gân cốt, như bị bỏ vào lửa thiêu hay bị mổ bụng lấy hết nội tạng ra dường như cũng không bằng. Hắn co quắp thở dốc chịu từng cơn đau tra tấn đến khi huyết nhục mơ hồ, rồi rơi vào mê man mà không rõ bất kỳ điều gì nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro