Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điều ngu xuẩn nhất khi làm người đó chính là phủ nhận chính mình. Ta đem mình so sánh với Trần Tử Nghĩa tựa như hoàn mỹ nam nhân... thế chẳng phải là hoàn toàn phủ nhận chính mình sao. Ta biết bởi vì yêu quận chúa, bản thân ta từ từ thay đổi. Chẳng còn miên man suy nghĩ đến gả cho quý tộc hoàng thân, chỉ muốn ở bên quận chúa hưởng thụ lấy từng khắc hạnh phúc cũng như thống khổ. Chẳng còn sống vô tư cho qua từng ngày, chỉ cần quận chúa nhăn mày hay nở nụ cười cũng khiến cho tâm tình ta không yên, thậm chí ta còn phát hiện mình vẫn luôn cố gắng ghi nhớ thật kỹ từng động tác dáng điệu của nàng, để sau này khi nàng không bên cạnh nữa, lại một mình ngồi nhớ nhung. Điều ta suy nghĩ được nhiều nhất bây giờ không phải là người nào có thể cho ta một bả vai dựa, mà là quận chúa có nguyện ý tựa trên vai ta hay không, là chính ta thật sự. 

Bất quá tất cả những điều mà ta hay suy nghĩ, chỉ trong một khắc nhìn thấy quận chúa đã thoáng chốc tiêu tan. Mọi chuyện đều xảy ra như thế...

Nhìn xe ngựa tuyệt trần của Trần Tử Nghĩa đi xa, ta đứng trông theo một lát rồi quay người đi vào Tự miếu tìm Thẩm Mộng Dao.  

Tìm không thấy... 

Vô luận là đại sảnh, nội viện hay là phòng ngủ... Theo Nguyệt Nhi nói là quận chúa đang tìm ta, nhưng ta lại tìm không thấy nàng. Chẳng lẽ thật sự đã xảy ra chuyện gì ? Lòng bỗng chốc nâng lên, trong chùa trừ bỏ đại sảnh có sư phụ đang ngồi chậm rãi uống trà cùng Đại sư huynh vẫn một mực không nói thừa lời, người nào cũng không thấy. Tam Thất bọn họ thì mỗi ngày sáng sớm đều vào trong núi sâu tu luyện. Cảm giác tâm mình bắt đầu luống cuống... Không phải đâu, Viên Nhất Kỳ, quận chúa có thể là đang nghỉ ngơi ở đâu đó, tạm thời không thấy mà thôi. Ta đã gấp gáp như vậy sao, từ lúc nào mà thần kinh ta trở nên như vậy ?

Giữa lúc hoảng hốt, ta nghe được thoáng qua vài âm điệu nhỏ của huyền cầm ngân lên. Tiếng đàn ? Làm sao có thể ?

Mặt mày nhăn nhíu, ta đi vòng vo một hồi cố xác định nơi thanh âm phát ra... Là ngoài Tự miếu. Theo âm điệu của tiếng đàn truyền đến, người đánh đàn này dường như do dự, cũng không phải là thủ khúc (bài đàn) nào đó, chỉ là mấy âm gẩy thử mà thôi, nhưng sau đó lại tùy theo mấy âm tổ hợp thành một thủ khúc mới lúc thì vui, lúc thì trầm thấp. Ta theo nơi thanh âm phát ra, chậm rãi bước đến phía sau Tự miếu. Nơi này có một khoảng trống nho nhỏ, có vẻ như tùy ý được tạo thành sân, không có vòng bảo hộ, không có trồng hoa cỏ, chỉ là một khoảng đất bằng phẳng có đặt chiếc bàn đá. Ngồi bên cạnh là một người dáng nhỏ gầy, đang ôn nhu nhẹ nhàng khuấy động cây huyền cầm đặt trên bàn đá kia. 

Người dáng nhỏ gầy đó liếc mắt qua ta cũng nhận ra được... là Thẩm Mộng Dao. 

Nàng ngồi dáng thật đoan trang, lưng thẳng tắp không bởi khẩn trương mà bởi thói quen tạo thành. Tóc dài lại như thác chảy đổ xuống, chỉ có vài lọn rủ trước trán là được nhẹ nhàng kẹp lên. Gương mặt nàng nghiêng nghiêng tựa như đang rất thích thú trêu ghẹo gẩy chiếc huyền cầm, cùng với chiếc tố váy thuần trắng nàng mặc hôm nay, khiến ta nhớ lại quận chúa ngày ấy khi ngồi trong lương đình ngắm cảnh. Thẩm Mộng Dao tựa hồ như có biển đổi, lại cũng giống như không biến đổi chút nào. 

Vậy ra quận biết gảy huyền cầm... Khi ý nghĩa này vừa xuất hiện, ta lập tức tự mình yên lặng. Tiểu thư khuê các thời này người nào không biết cầm kỳ thi họa trừ Viên Nhất Kỳ, kẻ giả nam nhân này ra ? Ngay lúc ta còn đang lẩm nhẩm độc thoại, tiếng đàn bỗng nhiên dừng lại, ta lấy lại tinh thần, nhìn về hướng quận chúa. 

Chỉ thấy hai tay nàng khẽ vuốt trên dây đàn, vẫn im lặng, đầu hạ xuống đôi mắt nhắm lại, khóe miệng hơi hơi nâng. Thẩm Mộng Dao đang cười. Hơn nữa ta cảm giác được nụ cười này là phát ra từ tâm, một chút giả tạo cũng không có, giống như chân lý gió mát là bởi thiên không hạ xuống nhân gian. Nàng cười thư thái như vậy, ta ngay lập tức cẩn thận khắc ghi trong đầu... Ta có phải biến thái không nhỉ ? Thậm chí còn trộm thu thập những nét biểu cảm của Thẩm Mộng Dao, đợi đến khi còn một mình... Càng nói càng thấy không được bình thường. 

Thẩm Mộng Dao tựa hồ lơ đãng mở mắt, dừng trên cầm huyền, khóe miệng ý cười càng sâu. Ngay sau đó, giai điệu mỹ diệu lại ngân lên. Thủ khúc không biết tên, ta chỉ có thể theo từng âm điệu xuôi tai tương hợp cùng nụ cười trên khóe miệng Thẩm Mộng Dao mà vui mừng. Đứng ở một góc, lén lút nhìn ngắm khung cảnh xinh đẹp này, cảm giác giống như nằm mộng. Nhưng ta lại giống như kẻ trộm mộng, đê tiện xông vào cõi mơ của nàng, áy náy muốn rời khỏi, nhưng lại ích kỷ khăng khăng lưu lại.

Ngón tay mảnh khảnh của Thẩm Mộng Dao linh hoạt khơi lên cầm huyền. Bình thường nhìn như nhu nhược vô lực, vào thời khắc này lại gảy lên khúc đàn rõ ràng mạnh mẽ, giống như Thẩm Mộng Dao là một nữ tử kỳ lạ. Ta vốn quen với nàng ôn nhu hòa nhã, nhưng cũng may mắn biết được nàng quật cường thế nào khi quỳ gối trước mặt Vương gia nhất định không chịu rời đi. Trần Tử Nghĩa nói rất đúng, quận chúa vốn cùng người khác không giống nhau. Hay có thể nói, thế gian này chỉ có một Thẩm Mộng Dao, không còn ai khác. 

Khi ta bảy tám tuổi từng xem qua một người gảy đàn tỳ bà. Đó là một ca kỹ, dẫn theo tuyệt sắc dung nhan ở trên  thuyền nhẹ nhàng đàn hát, vây xung quanh không biết là bao nhiêu thiếu gia công tử, đều nghe như si như say. Ta đứng trên bờ, nhìn nàng trên thuyền xa xa, gương mặt của nàng đương nhiên ta không thấy rõ. Cái gọi là Tuyệt sắc dung nhan có lẽ do tài đàn hát của nàng huyễn hoặc mà thành. Thanh âm kia làm lòng người rung động, khiến họ say mê, có khi còn rơi lệ. Ta nghĩ như vậy, nhưng ta không khóc. Ta cảm thấy nếu cùng với nàng được làm bằng hữu, biết thân thế của nàng cùng những điều từng trải qua, ta nhất định sẽ khóc, khác với những kẻ lệ rơi vì thanh âm của đàn. Nhưng tiếng đàn của Thẩm Mộng Dao lại khác, nó biểu lộ cảm xúc vui mừng, làm khóe miệng ta không tự giác nhếch lên, cười cùng nàng. 

Tiếng đàn của quận chúa giống dương quang rực rỡ, trong lơ đãng ôm quanh thân người. Đến khi ta kịp phản ứng, cũng không còn cách nào thoát khỏi vòng ôm ấp đó. 

Đột nhiên tiếng đàn dừng lại. Không phải kết thúc, mà là gián đoạn. 

Ta đang nghi hoặc tự hỏi, Thẩm Mộng Dao lại đột nhiên quay đầu nhìn ta đứng sau ngẩn người, lập tức giống như đã hiểu, nàng cười nói - "Nhất Kỳ, ta cũng biết là ngươi." - Ta trong lòng âm thầm tiếc hận không thể nghe hết thủ khúc không tên này, mỉm cười hướng quận chúa gật đầu. 

"Đàn rất hay." - Ta đến gần, tán dương phi thường dung tục. 

Ta từng nghĩ mình một bên vỗ tay một bên la hét "Hảo cầm pháp ~ hảo cầm pháp a ~" tiến về hướng quận chúa, lại cảm thấy làm như vậy chỉ càng thêm dọa người mà thôi. 

Hai gò má Thẩm Mộng Dao ửng đỏ, gật đầu thấp giọng nói - "Ta chỉ là... biết sơ mà thôi." - Nói lời khiêm tốn nhưng khóe miệng lại không che giấu được ý cười vui mừng khi được khen ngợi. 

"Ta đây dù là chút xíu cũng không biết." - Nói rồi ta chìa ngón trỏ tay phải, cực kỳ mộc mạc gảy lên cầm huyền. Tiếng đàn yếu ớt làm cho người nghe khó chịu. 

"Ngón tay của Nhất Kỳ cũng thật là nhỏ..." - Thẩm Mộng Dao đột nhiên nói.

"Ân ?" - Ta nhăn mặt, bình thường cũng đâu khi nào chú ý tới tay mình, nào biết cái gì gọi là nhỏ nhắn mảnh khảnh. Kỳ thật, ta có chú ý tới phương diện nào của mình đâu. Vô luận là thân thể hay lời nói việc làm, có thể chỉ ngẫu nhiên tự kiểm điểm rồi lại tự ti, chứ chưa từng có ý muốn cải thiện. 

Ngón tay của ta bởi vì quen làm việc nặng, đương nhiên không có mảnh mai như quận chúa, nhưng cũng không giống nam nhân thô kệch. Chậc chậc, ta vốn là nữ mà. Nghĩ như vậy, ta không khỏi lắc đầu. 

"Giống như, tất cả những gì của Nhất Kỳ, đều đặc biệt." - Quận chúa đột nhiên nói. 

Đặc biệt ? Ta sao ?

Thấy ta vẻ mặt nghi hoặc, Thẩm Mộng Dao mỉm cười, ngẩng đầu nhìn ta - "Đặc biệt thế nào ta cũng không rõ, chỉ cảm thấy, ta chưa bao giờ gặp được người nào giống như Nhất Kỳ." 

"A..." - Ta quắt miệng - "Đặc biệt thế nào cũng không rõ ? Khiến người ta nghe khó chịu nha." 

"Chưa bao giờ gặp cũng chính là độc nhất vô nhị !" - Nói rồi Thẩm Mộng Dao cười, mang theo ôn nhu kia cũng là độc nhất vô nhị. 

"Cho tới giờ chưa gặp qua sao..." - Ta trêu chọc - "Vậy có thể là bởi quận chúa cả ngày bị Vương gia khóa trong phủ, gặp ít người cũng không chừng." - Nói rồi ta thậm chí có chút cảm giác bất an. Nếu quận chúa gặp nhiều người, những kẻ đó cũng đặc biệt, vậy liệu quận chúa có đem tình cảm đối với ta chuyển sang người khác không ? Sau một hồi lưỡng lự, ta tự trách mình ích kỷ. Quận chúa yêu ai là chuyện của quận chúa, chẳng ai có thể khống chế. 

Lại không nghĩ quận chúa có điểm tức giận, ánh mắt cùng ngữ khí đều nghiêm túc hơn - "Có lẽ ta quả thật gặp không nhiều người, nhưng chỉ có ngươi là độc nhất vô nhị." 

Lặp lại hai lần độc nhất vô nhị...

"Dao nhi." - Ta cười khống chế lòng mình ngứa ngáy - "Nàng mới là độc nhất vô nhị." - Đúng vậy, Thẩm Mộng Dao tuyệt đối là độc nhất vô nhị quận chúa - nữ tử. 

Chính mình thốt ra lại thấy nó tự nhiên, nhưng khi nghe ta nói như thế, mặt Thẩm Mộng Dao bỗng chốc đỏ lên. Nàng há miệng thở đốc, lại tựa hồ như bối rối không tìm được lời thích hợp. Vốn đang nhìn ta, đôi mắt nàng cũng ngượng ngùng liếc đến nơi khác, sau mới khó khăn nói - "Ngươi... ngươi đến tìm ta ?" - Quận chúa đáng yêu như vậy không phải lần đầu ta thấy, những vẫn khiến ta tâm động. 

"A, nói đến việc này..." - Ta gật gật đầu - "Vừa rồi Nguyệt Nhi nói nàng tìm ta." 

"Nguyệt Nhi nói ta tìm ngươi ?" - Thẩm Mộng Dao nhíu mày. 

"Ân." - Ta không khỏi khẩn trương, tuy rằng Thẩm Mộng Dao đang đứng trước mặt ta, chuyện gì cũng không có - "Có phải đã xảy ra chuyện gì không ?" 

"Ta không có..." - Tựa hồ nhớ gì đó, Thẩm Mộng Dao dừng một chút, rồi lại cười, hơi hơi giận dữ - "Nhất định là trò đùa nghịch của Nguyệt Nhi." 

"Đùa nghịch ?" - Ta nghiêng đầu, một chủ một tớ vốn là hát xướng cùng nhau, sao lại bày trò ?

"Không có gì." - Thẩm Mộng Dao có chút ngượng ngùng lắc đầu - "Ngươi chớ có nghĩ nhiều quá." 

Càng như vậy, ta càng tò mò a. 

"Đàn này là Nhị Tứ đại sư đưa cho ta, nói là có thể giúp ta giết thời gian." - Thẩm Mộng Dao đột nhiên nói sang chuyện khác. 

"Nhị Tứ đại sư a..." - Ta hồi tưởng lại vị hòa thượng vóc dáng cao cao, hai cái lông mày rất lớn. 

"Ân, lúc sáng sớm nay." - Thẩm Mộng Dao gật gật đầu, ngón tay lại không tự giác xoa cầm huyền - "Trước kia phụ vương mời nhạc công nổi tiếng trong kinh thành tới dạy ta đánh đàn. Khi đó, ta nghĩ đánh đàn vốn là một việc cực kỳ vui." 

"Ta nghe cũng thấy rất vui." - Ta thật tâm phụ họa - "Vừa nãy ta đứng bên cạnh nghe, thấy thủ khúc này thật dễ nghe, khiến tâm tình ta trở nên rất tốt." 

"Thật sự ?" - Nghe ta ca ngợi, Thẩm Mộng Dao vừa nãy còn vô ích khiêm nhường, giờ đã giống như nhi đồng hưng phấn xác nhận. 

"Phải ~" - Ta cười gật gật đầu - "Đấy là thủ khúc hay nhất ta từng nghe." 

"Thật tốt quá, Nhất Kỳ thực thích thủ khúc này." - Thẩm Mộng Dao cười càng thêm thoải mái, để cho ta thiếu chút nữa lại say mê không dứt ra được. Nàng lại nói - "Nhất Kỳ, ngươi có biết trong lúc đánh đàn, trong lòng ta nghĩ gì không ?" 

"Nghĩ cái gì ?" - Ta hỏi lại. 

"Chính là..." - Đang muốn buột miệng nói ra, nhưng trước khi lời thoát ra khỏi miệng, Thẩm Mộng Dao lại hơi giảo hoạt nhẹ nhàng cười - "Không nói cho ngươi." 

"A !!!" - Ta khoa trương vũ động hai tay, cực kỳ chân thật biểu đạt ý niệm trong lòng, căm giận nói - "Ta ghét nhất bị người khác nói một nửa lại thôi !" 

Thấy ta hành động ngây thơ như vậy, Thẩm Mộng Dao bật cười - "Được rồi được rồi, sẽ chỉ nói ngươi biết. Ta nghĩ nó cùng ngươi có liên quan." 

"Cùng ta có liên quan ?" - Ta chỉ chính mình. 

Thẩm Mộng Dao cười gật đầu. 

Có trời mới biết giờ phút này tâm tình ta cao hứng biết bao nhiêu. 

Đột nhiên xa xa truyền đến một tiếng rống to - "Đừng chạy !" 

Ngay sau đó lại vài tiếng 'bá bá bá', một thân ảnh màu đen rơi vào trong sân, ta lập tức phản xạ dùng thân thể che trước mặt quận chúa. Chưa chờ chúng ta kịp phản ứng, lại một thân ảnh màu xám theo sát phía sau, rơi vào trong viện. Chưa kịp hiểu ra điều gì, trong viện đã tối sầm một mảng bởi bụi bốc cao khi giao đấu. 

Đứng sau lưng ta quận chúa không rên một tiếng, nắm chặt góc áo của ta hơn. Tâm trạng nàng khẩn trương, không cần suy nghĩ ta cũng hiểu. Ta muốn mau đưa quận chúa rời đi, nhưng lại sợ hãi làm như vậy ngược lại sẽ khiến cho đối phương chú ý. 

Trong lúc bọn hắn giao thủ, ta rất nhanh nhận ra thân ảnh màu xám kia là Nhị Tứ, hòa thượng có cặp Mao mi (lông mày mao trùng), và một kẻ thân mặc hắc y che kín mặt, không thể nhận biết. Điều này khiến tim ta nhảy lên một chút. Nơi đây rừng sâu núi thẳm, như thế nào lại xuất hiện kẻ bịt mặt đây ?

Chỉ sợ kẻ đến không thiện. 

Chẳng lẽ có liên quan đến quận chúa ? Ta bất an liếc người nấp ở sau lưng, quận chúa vẫn đang nắm chặt lấy góc áo ta không rời. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro