Chương 87

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự tình cứ như vậy trôi đi, qua sóng gió chính là yên ả, chỉ không biết là yên bình tạm thời này có thể duy trì được bao lâu. Nhưng ta quyết định, dù sau này sóng gió có quay cuồng thế nào, ít nhất trong một năm này, ta sẽ cho Thẩm Mộng Dao yên bình. Bất luận chuyện gì xảy ra, ta cũng không thể tiếp tục khiến Thẩm Mộng Dao thương tâm như vậy. 

Sáng sớm, một hồi tô ngứa khiến ta thức tỉnh. Mơ hồ mở mắt, ta phát hiện mình đang nằm úp sấp trên giường. Kỳ lạ, trước đến giờ chưa bao giờ ta ngủ như vậy, thật muốn biết rõ sự tình này. Lại chợt cảm thấy trên lưng như có cái gì ngưa ngứa, không kìm được ta giật giật người. 

"Tỉnh rồi sao?" - Thanh âm của Thẩm Mộng Dao từ bên tai truyền đến. 

Ta nghiêng đầu, đôi mắt vẫn mơ màng thấy nàng dùng cằm gối lên bờ vai ta, ngón tay chậm rãi ve vuốt trên lưng. Qua một lúc lâu, Thẩm Mộng Dao mới nhích thân người, nằm nghiêng trở về bên gối. Tóc dài bình thường vẫn được quấn cao, giờ thế nhưng lại tựa như quạt lông lăng loạn tản ra, hỗn độn rơi trên chăn đệm, có sợi còn nằm trên lưng ta. Thẩm Mộng Dao cứ như vậy an tĩnh nằm nghiêng bên gối, nàng hơi mở miệng, hơi thở ấm áp qua làn môi bao phủ xung quanh, cánh tay nhỏ cố định trên eo, ánh mắt dịu dàng, yên lặng nhìn ta. Ta không hiểu, nghiêng đầu cùng nàng bốn mắt nhìn nhau. Sau một lúc, ánh mắt Thẩm Mộng Dao vẫn tà mị cùng ta đối diện, như đang có suy nghĩ gì. Cuối cùng không nhịn được, ta nhẹ giọng hỏi - "Dao Dao, làm sao vậy?"

Thẩm Mộng Dao không trả lời, nhưng hai mắt lại thoáng chốc nổi lên hơi nước, khi ta còn chưa kịp phản ứng, nàng đã khuynh người hôn lên bờ vai trần của ta. Cảm thấy nàng tựa như sắp rơi lệ, ta định xoay người, nhưng Thẩm Mộng Dao nhẹ nhàng dùng tay ấn xuống, ôn nhu nói - "Đừng động."

"Sao vậy?" - Ta hỏi, thân mình không dám động thêm. 

Thẩm Mộng Dao cúi đầu, hai má như trước dán chặt lên bờ vai trái, mà ta chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của nàng, không thấy rõ rằng nàng có khóc hay không. Biết không thể nghịch ý Thẩm Mộng Dao, ta nhẫn nại chờ đợi. 

"Mười chín..." - Cuối cùng Thẩm Mộng Dao mở miệng, rầu rĩ nói, nhiệt khí phả lên người ta, khiến ta một trận ngứa ngáy. 

"Cái gì mười chín?" - Ta cố ý xem nhẹ cái cảm giác chọc người đó, hỏi. 

"Trên người ngươi có mười chín vết sẹo." - Thẩm Mộng Dao thấp giọng nói, mang theo chút nghẹn ngào. 

Giờ ta mới hiểu quận chúa là chỉ cái gì. Lần trước bị hắc y nhân quất, tuy sau lưng may mắn thoát khỏi, nhưng phía trước thân thể lại lưu nhiều vết sẹo dài hẹp đáng sợ, tựa như giấy trắng đã bị họa, chỉ liếc qua một cái cũng khiến ngây người. Nhưng không sao cả, dù sao ta cũng chẳng phải ngạo nhân dựa vào dáng người, huống chi còn là kiêu ngạo phu, chẳng phải dựa vào thân thể kiếm cơm. Nhớ lại lần đầu lúc nhìn thấy vết sẹo này qua gương, ta chỉ sửng sốt một chút, rồi sau đó thản nhiên tiếp nhận. Dù sự thực ta là một người có thân thể trắng nõn, nhưng chẳng quan trọng, nó có bị phá hủy cũng không sao. 

"Nàng nói đúng." - Ta xoay người, nằm nghiêng đối mặt cùng nàng, trêu ghẹo nói - "Có phải thấy được thân thể ta không đẹp, không thích nữa hay không?" - Ai ngờ Thẩm Mộng Dao lại bật người đề cao ngữ điệu, cực kỳ nghiêm túc nói - "Làm sao có thể?" - Sau khi phát hiện mình có điểm quá mức kích động, nàng mới thấp giọng rầu rĩ nói - "Bất luận ngươi biến thành thế nào... Ta đều thích."

Trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, biết đây chính là hạnh phúc khi được quan tâm bởi người yêu thương, ta cười cười, ôn nhu nói - "Vậy vì sao lại khóc thành ra như vậy a."

"Khẳng định đau chết." - Thẩm Mộng Dao ngẩng đầu, hốc mắt hồng hồng, miệng nàng hơi chút cong lên, nàng giờ khắc này thật tựa như tiểu hài tử - "Ngươi còn giả bộ."

"Bây giờ ta thật sự không đau a." - Ta chớp chớp mắt, tỏ vẻ mình vô tội - "Huống chi kỳ thật như vậy cũng man uy vũ, giống như giang hồ đại hiệp nhiều lần trải qua sóng gió, gặp người là có thể nói "Tên ta là Ngàn đao bất tử, nếu ai không phục, đến xem trên người lão nương đây có bao nhiêu giang hồ nợ!". "

"Ngươi..." - Thẩm Mộng Dao trợn mắt, rồi bất đắc dĩ thở dài, chuyển thân mình đến gần ôm ta - "Ngươi cuối cùng vẫn là như vậy, lúc nào cũng cười hì hì đem hết thảy đều lừa dối qua đi."

Ta cười cười không nói gì. 

"Không được cho người khác xem." - Nàng lại nói, ngữ khí có điểm cường ngạnh - "Trừ bỏ ta, thân thể của ngươi không được cho bất luận kẻ nào xem, biết chưa?" 

Cảm nhận được sự bảo hộ của Thẩm Mộng Dao đối với ta, trong lòng đau xót, ta thở dài, gật gật đầu. 

"Vì sao thở dài?" - Thẩm Mộng Dao ngẩng đầu, cau mày nhìn ta. 

Vừa định trả lời, lại đột nhiên phát hiện, ngẩng đầu nhìn Thẩm Mộng Dao khiến ta mơ hồ thấy được trong chăn một mảnh phong cảnh tuyệt mỹ. Nước da trắng ngần tối hôm qua vẫn chưa kịp thưởng thức, nàng nằm nghiêng dáng người uyển chuyển, khiến tất cả như phơi bày rành mạch trước mắt ta. Thẩm Mộng Dao hồn nhiên không biết, vẫn như trước nghiêng thân mình, ngẩng đầu nghi hoặc chờ đợi câu trả lời của ta. Cảm giác khí huyết như đang dâng lên, không muốn lâm vào xấu hổ, ta nói - "Vô số..."

"Cái gì?" - Thẩm Mộng Dao sửng sốt. 

Ta vươn tay, điểm vào những vết chiến tích xung quanh cổ Thẩm Mộng Dao tối qua ta lưu lại, nén cười nói - "Nàng xem, đếm cũng không hết. Một cái, hai cái, ba..."

Thẩm Mộng Dao cúi đầu, nhìn xuống dấu đỏ trên người, hô nhỏ - "Như thế nào... A!" - Lập tức liền minh bạch, khuôn mặt nàng nháy mắt đỏ au, vội vàng lui thân mình về sau trốn, sau đó như nghĩ ra điều gì, nàng nhanh chóng đưa tay lên che hai mắt ta lại, không cho nhìn. 

"Dao Dao, ta còn chưa đếm xong..." - Ta khổ cực nén cười, nhưng vẫn không nhịn được trêu chọc - "Tối hôm qua khẳng định thoải mái chết, đúng không?"

"Ngươi... Ngươi vô lại!" - Thẩm Mộng Dao tức giận nói, tay vẫn không dám chuyển khỏi hai mắt ta. 

Ta không muốn buông tha nàng, bỉu môi, học theo ngữ điệu nàng nói mới nãy - "Không được cho người khác xem, thân thể của nàng trừ bỏ ta, cũng không được cho bất luận kẻ nào xem, biết chưa?"

"Ngươi... Vô nghĩa." - Thẩm Mộng Dao lại tức giận nói. 

Cảm giác được động tác của Thẩm Mộng Dao khiến lãnh phong theo khe mền lùa vào, sợ nàng sẽ bị lạnh, ta cười nắm tay nàng nói - "Được rồi, ta không nháo nữa, đừng để mình lạnh. Lại đây, để giang hồ đại hiệp ta ôm nàng." - Vẫn là không nhịn được muốn trêu chọc nàng. 

Có lẽ bởi vậy nên Thẩm Mộng Dao vẫn cứ đỏ mặt, hai tay chắn trước ngực của mình, cảnh giác lui thân mình về phía sau hơn. 

Ta vừa định thật thà xin lỗi, lại nghe từ ngoài cửa truyền đến thanh âm Cửu tỷ - "Đã đến lúc nào rồi, sao quận mã gia cùng quận chúa còn chưa dậy a?"

Lại thêm thanh âm của một hạ nhân khác - "Không biết a! Vừa nãy hạ nhân cũng đứng ở cửa gọi, còn gõ vài cái lên cửa, vẫn là không phản hồi!"

"Sợ là tối hôm qua..." - Cửu tỷ nói tới đây dừng lại, thậm chí quỷ dị cười vài tiếng. 

Thẩm Mộng Dao cũng nghe được tiếng cười ám muội của Cửu tỷ, giờ phút này mặt nàng đỏ tựa như tượng đốt, mà trên mặt ta cũng là nóng bỏng, chắc chắn so với Thẩm Mộng Dao chẳng kém hơn chút nào. Không nghĩ thêm nhiều, bất chấp thân mình không có gì che chắn, ta vội vàng rời giường, đem y phục tối qua rơi tán loạn trên mặt đất đưa cho quận chúa nói - "Dao Dao, mau mặc vào!" - Sau đó chính mình cũng hốt hoảng mặc lên. 

Thật vất vả cả hai mới mặc xong quần áo, vừa định theo cửa đi ra ngoài, Thẩm Mộng Dao đã thấp giọng kêu ta lại - "Nhất Kỳ, bên này!"

Lúc này mới nhớ nơi chúng ta ngủ là thư phòng, thở dài vội vàng theo Thẩm Mộng Dao trở lại phòng ngủ. 

Cuộc sống cứ như vậy yên ả, khí trời ngày càng lạnh, hai tháng cứ vậy lén lút trôi đi, nhanh tới không thể ngờ được. Hoài nghi đối với Tiểu Thúy cũng dần dần giảm bớt, nhìn thấy nàng vẫn hết mực ân cần cùng trước đây chẳng hề thay đổi. Có lẽ, Tả Tịnh Viện thật sự nhìn lầm người thôi. 

Nguyệt Nhi cuối cùng đã trở lại, ta thay Thẩm Mộng Dao cao hứng rất nhiều, tảng đá lớn trong lòng được thả xuống không ít, bởi giờ đây bên quận chúa lại có thêm một người đáng tin bảo hộ nàng. 

Trừ bỏ bình thường ở trong phủ làm bạn cùng quận chúa, thời gian khác không phải trong thư phòng đọc sách, ta cũng là xuống phòng bếp làm lót dạ hay là nấu canh. Nhưng giờ đây đã thêm một hoạt động - xem bệnh giúp những người không thể trả nổi tiền đại phu. Từ sau lần ta dùng kim may quần áo ổn định bệnh tình lão nhân gia, chẳng biết ai đặt cho ta danh hào 'Hoa Đà tái thế' truyền xa khắp vùng. Thi thoảng sẽ có người tới gõ cửa nhờ ta giúp họ xem bệnh, ta không phiền gì, chỉ sợ rằng quận chúa sẽ để tâm. Nhưng không ngờ sau khi nàng biết, không những chẳng trách cứ gì, còn sai người tới đại sảnh lau dọn một phen, đến khi ta nhìn lại cũng ngây người. Thẩm Mộng Dao đem Quận mã phủ trang nghiêm bỗng chốc biến thành y quán, còn ta chính là vị 'Hoa Đà tái thế' tọa thiền ở chỗ của đại phu.

"Không thích sao?" - Chứng kiến ta khờ ngốc đứng bất động ở cửa đại sảnh, Thẩm Mộng Dao ở bên cẩn thận hỏi. 

"Không phải... Mà..." - Ta thở dài - "Kỳ thật ta ra ngoài theo bọn họ xem bệnh..."

"Quận chúa là muốn ngài lưu nhiều ở trong phủ bồi nàng, ngài đúng là tên ngốc!" - Nguyệt Nhi xen mồm trêu ghẹo. 

"Nguyệt Nhi!" - Thẩm Mộng Dao ở một bên đỏ mặt. 

Vương gia giữ bí mật công tác này thật tốt, cho dù là nha hoàn tối thân cận như Nguyệt Nhi cũng chẳng biết ta cùng Thẩm Mộng Dao trên thực tế là thành thân giả. Nha đầu đó thật sự cho rằng hai chúng ta người có tình sẽ thành thân thuộc, nên suốt ngày trêu chọc mà thôi. 

Vì thế, Quận mã phủ liền có thêm một cái tên - Miễn phí y quán. 

Nhưng chẳng ngờ, có một việc bất chợt xảy ra. 

Xế chiều hôm đó, sau khi giúp mấy người bệnh xem mạch xong, ta muốn cùng Thẩm Mộng Dao tản bộ trong viện tử, không nghĩ rằng Phùng Uyển cùng lão nương nàng đến phủ bái phỏng. 

"Đả dâm..." - Lão nhân gia chống quải trượng, vừa tới trước mặt ta liền muốn quỳ xuống, ta vội bước lên giữ lão lại. 

Câu này ta nghe hiểu được, có nghĩa là 'Đại nhân'.

Lão nhân gia xoay người, nhìn thấy quận chúa, lại định quỳ, Thẩm Mộng Dao vội nói - "Lão nhân gia không cần đa lễ, ta thường nghe Nhất Kỳ nhắc tới bà, gần đây thân mình khỏe chăng?"

"Hào hào hào!" - Lão nhân gia mở miệng, một đại đội lời loạn thất bát tao từ trong miệng lão trượt ra, đứng cạnh bên Phùng Uyển vội bước lên trước gánh vác trọng trách phiên dịch. Nguyên lai lão nhân gia cũng họ Phùng, mười tám năm trước nhận nuôi Phùng Uyển, hai người sống dựa vào nhau cho tới bây giờ, những ngày sau này cực khổ rồi lại bình đạm, cứ như vậy trôi qua. 

"Đại nhân, ngài là ân nhân cứu mạng của Phùng Uyển." - Phùng Uyển nói rồi quỳ xuống, cứ như vậy dập đầu trước ta một cái thật sâu. 

"Phùng cô nương mau đứng lên! Nữ tử chân như bột nắm, nói mềm liền mềm, mau đứng lên." - Ta vội nói. 

"Nhất Kỳ vui khi giúp người, Phùng cô nương không cần quá lưu tâm, mau đứng dậy đi!" - Thẩm Mộng Dao đứng bên cạnh ta khuyên nhủ.

Phùng Uyển lắc đầu, đầu gối vẫn dính trên nền đất, nàng ngẩng đầu nhìn ta, nghiêm túc gằn từng chữ - "Ngài đã cứu Phùng Uyển, cũng cứu lão nương Phùng Uyển, Phùng Uyển cả đời này nguyện ý vì đại nhân làm trâu làm ngựa!" - Nói rồi lại thật sâu dập hạ đầu. 

Cửu tỷ ở một bên nhìn, thế nhưng lại thốt ra lời kinh ngạc - "Quận mã gia, Phùng cô nương bộ dạng tươi tắn, có muốn dâng làm thiếp hay không?" - Người này biết quận chúa tốt tính, thường hay vui đùa với ta cùng quận chúa, không nghĩ tới càng dung túng mụ càng hung hăng càn quấy, lời như vậy cũng dám ở trước mặt quận chúa nói ra. 

"Cửu tỷ, bà nói đùa gì vậy?" - Ta trừng to hai mắt nhìn Cửu tỷ, kéo kéo khóe miệng nói. 

"Đại nhân." - Phùng Uyển lại cực kỳ đúng lúc tiếp nói - "Nếu ngài không chê, Phùng Uyển nguyện ý ở lại bên ngài, cả đời hầu hạ."

Đùa vui cũng không cần phải như vậy được không!

"Đừng nói giỡn, Phùng cô nương." - Ta vội nói, khom thân người xuống đưa tay muốn kéo nàng dậy - "Ngươi sẽ tìm được ý lang quân của mình, nhưng tuyệt đối không phải ta, đừng nghe Cửu tỷ nói bừa..."

"Phùng Uyển không cầu danh phận, chỉ cầu có thể đứng bên cạnh ngài. Đại nhân xin để Phùng Uyển hầu hạ ngài đi, van cầu ngài đáp ứng Phùng Uyển!" - Nói xong lại phục lạy thật sâu một cái. 

"Phùng cô nương." - Quận chúa đột nhiên lên tiếng, ôn nhu nói - "Nhất Kỳ nói đúng đấy, ngươi nhất định có thể tìm được lang quân như ý, huống chi lão nương ngươi còn cần ngươi chiếu cố. Mau dậy đi, trên mặt đất lạnh, đối với thân mình ngươi không tốt."

Phùng Uyển vẫn như cũ quỳ chết trên mặt đất, biểu cảm nghiêm túc như nếu ta không đáp ứng nàng nhất định sẽ không đứng dậy. Phùng lão thái lúc này đến gần, cúi xuống nói khẽ với Phùng Uyển gì đó, Phùng Uyển lúc này mới ngẩng đầu nói - "Đại nhân, xin ngài để Phùng Uyển tiến vào trong phủ làm nha hoàn thôi, Phùng Uyển sẽ tận tâm tận lực hầu hạ ngài cùng quận chúa."

"Cái này..." - Ta quay đầu nhìn Thẩm Mộng Dao, dáng vẻ nàng lại chỉ là việc này chẳng hề liên quan đến mình. 

Ta nghiêng đầu, ở bên tai Thẩm Mộng Dao nhẹ nói - "Dao Dao, nàng cảm thấy..."

"Phu quân là nhất gia chi chủ." - Thẩm Mộng Dao một chút cũng không cố kỵ, nói lớn tiếng khiến ai ai cũng nghe được rõ ràng - "Ngài nói thế nào, thì làm như thế." - Nói rồi cười ngọt đến mức khiến toàn thân ta tê dại. 

Trong nhất thời, tiêu điểm của toàn bộ mọi người đều tập trung lên ta. 

"Ách..." - Ta thở dài, xoay người đối Cửu tỷ nói - "Như vậy thì... Cửu tỷ, ngươi đi an bài chuyện này đi."

"Dạ." - Cửu tỷ gật gật đầu. 

"Tạ đại nhân!" - Thanh âm Phùng Uyển nghẹn ngào. 

Thẩm Mộng Dao lại bổ sung nói - "Cửu tỷ, tìm một chỗ trong phủ để Phùng lão thái cùng Phùng cô nương ở lại."

Ta lập tức quay đầu nhìn Thẩm Mộng Dao, không phải chứ, từng bước tiến dần sao?

"Sao vậy, phu quân không đồng ý?" - Thẩm Mộng Dao nghi hoặc nhìn ta. 

Một tiếng phu quân, khiến cho ta... không thể phản đối.

"Đương nhiên không phải." - Ta xấu hổ cười, vội vàng phối hợp cùng nàng - "Quyết định của phu nhân, ta tuyệt đối đồng ý, tuyệt đối đồng ý!"

"Vậy ta đi trước an bài cho bọn họ." - Cửu tỷ nói rồi xoay người rời đi. 

"Đa tạ đại nhân! Đa tạ quận chúa!" - Phùng Uyển lại lần thứ hai xúc động dập đầu. 

Ta quay đầu dùng ánh mắt hỏi Thẩm Mộng Dao "Đây rốt cuộc là tình huống gì a, phu nhân ~"
----------------------------------------------
Thời gian này mình khá bận nên chắc sẽ rất lâu mới ra chap mới. Chỉ là lâu thôi, mình không drop truyện đâu nên các bác cứ yên tâm nhé 😅

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro