Chương 93

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Góc nhìn của Nhị sư huynh

Nửa năm. 

A Viên sư muội rời y quán đến kinh thành đã nửa năm rồi. Trong nửa năm đó, A Viên sư muội luôn đều đặn viết thư về, và sư phụ cũng đúng kỳ hồi âm cho muội ấy. Sự việc được tiến hành vô cùng thuận lợi, sư muội cùng quận chúa thành hôn, Vương gia an tâm đi Ký Châu, không một người nào hoài nghi là giả. Nhưng tựa hồ, chỉ có một mình ta là không hiểu được, thực sự một chút cũng không hiểu nổi.

Tại sao quận chúa lại chọn A Viên sư muội làm 'giả quận mã'?

Tại sao sư phụ lại nổi giận đến như vậy, không cho A Viên sư muội trợ giúp quận chúa?

Tại sao dù cho sư phụ cực lực phản đối, sư muội vẫn kiên quyết muốn đi cùng quận chúa?

Ta thật sự một chút cũng không hiểu. 

Nhưng ta biết, nửa năm này tâm tình sư phụ quả thật không vui. Một sư phụ luôn ưa lải nhải, có thể vì chút chuyện nhỏ mà dong dài nửa ngày, mỗi bữa cơm đều ăn hai chén to, tỉ mỉ cẩn thận bắt mạch cho bệnh nhân. Nhưng sư phụ giờ đây, thậm chí một chén cơm cũng chỉ ăn nửa bát, lúc bắt mạch lại thỉnh thoảng ngẩn người. 

Gần đây sư phụ bị bệnh. 

Bệnh rất nghiêm trọng. 

Sư phụ luôn thì thào kêu tên A Viên sư muội, không phải kêu "A Viên", mà là kêu "Nhất Kỳ". Ta từng hỏi sư phụ rốt cuộc làm sao, nhưng người chẳng nói gì. Chỉ nhìn ta lắc đầu, sau đó thở dài. Ở trong thư sư phụ lại chưa từng nhắc tới bệnh tình của mình với A Viên sư muội, chỉ nói y quán hết thảy bình an, không cần lo lắng.

Chính là gần đây, bệnh tình của sư phụ lại càng thêm nặng, thân thể dần dần gầy yếu, thậm chí đến nói cũng không nói được. 

Vì vậy, ta quyết định lên kinh thành, đem tình trạng của sư phụ nói cho sư muội. Ta cảm thấy dù bất kể thế nào, muội ấy cũng phải về thăm sư phụ. 

Ta nói dối sư phụ rằng phải về nhà để thăm mẫu thân. Sư phụ không hoài nghi gì, chỉ gật gật đầu coi như phê chuẩn. Từ khi A Viên sư muội đến kinh thành, không đúng, phải là từ khi A Viên sư muội thành thân với quận chúa, sư phụ tựa hồ đối với chuyện gì cũng không để tâm, giống nhưu có chuyện gì đó khiến tâm người loạn, không rảnh để đi bận tâm cái khác. Điều đó càng làm quyết tâm ta lên kinh thành tìm sư muội thêm kiên định. 

Trải qua mấy ngày xóc nảy, cuối cùng tới được kinh thành. Nhưng người trong Vương phủ nói, A Viên sư muội cùng quận chúa không ở Vương phủ, mà là ở Quận mã phủ. 

Hỏi qua vài người đi đường, rồi đi quanh quẩn một hồi, cuối cùng ta tới được... Ân? Sao lại có nhiều người xếp hàng ở ngoài Quận mã phủ như vậy? Hơn nữa, người xếp hàng đại đa số đều là quần áo rách rưới, thân thể gầy yếu. Nơi này... Liệu có đúng là Quận mã phủ hay không? Ta bước tới cửa, muốn nhìn vào bên trong một chút. 

"Này! Này! Nói ngươi đấy!"

Ta quay đầu, thấy một nam trung niên đang trừng mắt nhìn ta, trên mặt râu ria hỗn độn, quần áo đắp đầy mụn vá. 

"Ngươi đừng chen ngang, ra sau xếp hàng đi!" - Nam nhân trung niên trách mắng. 

Chen ngang? Xếp hàng?

"Đúng là tuổi trẻ bây giờ thật chẳng ra sao." - Phía trước một lão phụ nhân cũng phối hợp liếc ta một cái. 

"Cho dù là miễn phí cũng đừng có như vậy! Tất cả mọi người đều có bệnh, ngươi cho rằng chỉ mình ngươi có sao?" - Một lão nhân gia cũng xen vào nói. 

Bỗng chốc, ta trở thành kẻ chọc giận rất nhiều người. Mọi người đều là oán hận nhìn ta, nét mặt tựa như phát hỏa. 

"Vị kế tiếp!" - Đột nhiên có thanh âm quen thuộc từ phía xa truyền tới, ta kích động, vội xoay người lại. 

Là Nguyệt Nhi muội. 

"Nguyệt Nhi muội!" - Ta nhịn không được hô to. 

Nguyệt Nhi muội quay đầu, cùng ta bốn mắt nhìn nhau. 

"A Mộc ca?" - Nguyệt Nhi muội dường như rất kinh ngạc, lập tức chạy tới, cười lên rạng ngời - "Huynh đã đến rồi? Huynh đến thăm muội sao?"

"Ách... Ân, cũng là..." - Ta xấu hổ gật đầu. 

"Chớ đứng, mau vào đi." - Nguyệt Nhi muội cười híp mắt tiếp đón ta vào. 

Ta do dự theo sát Nguyệt Nhi vào cửa, theo sau là vô số ánh mặt tựa như đao găm hận không thể bóp chết ta. 

"Nguyệt Nhi muội, nơi này là Quận mã phủ sao?" - Ta nhẹ giọng hỏi. 

"Phải a." - Nguyệt Nhi muội chớp chớp mắt trả lời. 

"Vậy thế nào... Những người bên ngoài kia đều nói bọn hắn có bệnh?" - Ta hỏi. 

Nguyệt Nhi muội cười cười - "A... Là như vầy, mấy tháng trước quận mã gia bắt đầu xem bệnh miễn phí giúp người nghèo trong thành. Dần dần, ngày càng nhiều người biết quận mã của Thẩm Mộng Dao quận chúa là một đại phu, còn miễn phí thay người bắt mạch, cho nên bây giờ mọi người đều đến xếp hàng xem bệnh."

Quận mã gia? A, hẳn là nói A Viên sư muội. 

"Nha..." - Thì ra là thế, ta gật gật đầu.

Nguyệt Nhi muội dẫn ta đến một gian sảnh nhỏ, để ta ngồi xuống - "A Mộc ca, ta nói người đưa chút đồ ăn đến cho huynh, huynh ngồi đây đợi. Trước ta đang vội, lát nữa sẽ quay trở lại cùng huynh."

"A... Cái kia..." - Ta vội hỏi - "Sư muội... Muội... Không phải." - Thiếu chút nữa lỡ lời - "Ta thế này được rồi, chỉ muốn hỏi... sư đệ đâu?"

"Quận mã gia đang chẩn bệnh giúp người ta, đến trước giờ cơm chiều mới kết thúc." - Nguyệt Nhi muội nói.

"Nha." - Ta gật gật đầu. 

"Vậy trước huynh ngồi một lát nha." - Nói rồi Nguyệt Nhi muội xoay người rời đi. 

Nhìn bóng lưng của Nguyệt Nhi muội ngày càng xa dần, lòng của ta như đang kịch liệt giao chiến. Nói ra đi, dù cho có chút ngượng ngùng, nhưng hãy nói đi!

Phải chính mình tự lực!

"A...cái kia..." - Ta gọi nàng, sợ hãi nếu giờ không nói ra, sẽ không còn kịp nữa. 

"Sao vậy?" - Nguyệt Nhi muội xoay người, nghi hoặc hỏi. 

"Ta muốn ăn đồ nóng, là thịt a, nếu có thể, cảm tạ." - Ta nói. 

Mặc dù bây giờ thời tiết đã bắt đầu chuyển ấm, nhưng vẫn còn vương chút hơi lạnh. Nếu Nguyệt Nhi muội để cho người ta mang đến đồ ăn lạnh, chắc ta sẽ chết mất thôi. 

Nguyệt Nhi muội mỉm cười - "Không thành vấn đề."

Quả nhiên, vẫn là Nguyệt Nhi muội đối với ta tốt nhất. 

Cuối cùng chờ đợi gặp được A Viên sư muội thì cũng vào đêm. 

"Nhị sư huynh!" - A Viên sư muội vừa vào cửa, liền hô.

Sư muội gầy quá. 

Ta bước qua, không nói lời nào hung hăng ôm muội ấy, giống như trước kia mỗi lần lâu không gặp lại, ôm thật chặt chẽ, gắt gao. 

"Nhị sư huynh... Đủ rồi..." - Và mỗi lần cũng là A Viên sư muội kêu ta dừng lại. 

"Mộc công tử." - Người bên cạnh nhẹ giọng hô, ta xoay người nhìn, là Thẩm Mộng Dao quận chúa. 

Sắc mặt quận chúa so với trước kia hồng nhuận hơn nhiều, thân thể cũng rõ ràng tốt hơn hẳn trước kia, trên mặt nàng vẫn luôn duy trì nụ cười ấm áp. Nhưng nếu nhìn lại, nàng tựa như có thêm một điều gì đó. Có thêm... Không biết nên nói thế nào nhỉ, so với trước kia, dường như quận chúa giờ đây càng thêm đoan trang, giơ tay nhấc chân cũng là... Từ kia là gì nhỉ? A, đúng rồi, thanh nhã. Trước kia nàng là một quận chúa tao nhã, còn giờ nàng là một đoan trang thanh nhã phu nhân. 

Hỡn nữa, ánh mắt quận chúa nhìn A Viên sư muội. 

Mỗi lần nàng hướng nhìn phía A Viên sư muội, trong mắt kia sẽ hơi hơi mỉm cười, đây là cảm xúc tuyệt đối sẽ không xuất hiện khi nàng nhìn về phía người khác. Ngay cả ta, quận chúa cũng chẳng nhìn với ánh mắt như vậy, dù rằng, nàng từng đối với ta... Chẳng lẽ, nàng đã yêu thương người khác? Cũng bởi vì nửa năm sống chung?

Càng nhìn lại càng thấy giống, vô luận là động tác nhẹ nhàng giúp A Viên sư muội sửa lại vạt áo, hay là giận mắng A Viên sư muội một câu, thậm chí trên bàn cơm gắp thức ăn cho sư muội, tất cả đều lộ ra nồng đậm yêu thương. 

Yêu thương?

Chẳng lẽ... Chẳng lẽ!

"Nhị sư huynh?... Nhị sư huynh!"

"A?" - Ta lấy lại tinh thần. 

Đừng ngẩn người nữa, dùng bữa đi." - A Viên sư muội gặp miếng thịt dê cho ta. 

Ta vội cúi đầu ăn cơm. 

Vừa nãy ta đang suy nghĩ gì? Chuyên tâm ăn cơm, chuyên tâm ăn cơm!

Sau khi ăn xong, ta cùng A Viên sư muội và quận chúa đến hậu viện tản bộ. 

Sau một hồi lâu không nói gì, ta bắt đầu nói vào trọng điểm. 

Mục đích lần này ta tới kinh thành. 

"Sư phụ bị bệnh." - Ta nói. 

A Viên sư muội sửng sốt, lập tức vội hỏi - "Bị bệnh? Bệnh gì? Có nghiêm trọng không?"

"Sư phụ bình thường vẫn liên tục nói, giờ lại nói không ra..." - Ta thở dài. 

A viên sư muội cả người bất động, chỉ sững sờ nhìn ta. 

Quận chúa vươn tay, thực tự nhiên nhẹ nhàng cầm lấy tay A Viên sư muội, quay đầu đối với ta ôn nhu nói - "Như vậy đi, ngày mai ta cùng Nhất Kỳ sẽ lên đường trở về thăm Lương đại phu."

Chứng kiến quận chúa như vậy, trong lòng ta âm thầm kinh hãi. Vô luận là thần thái, động tác hay là giọng điệu, đều giống như... thê tử A Viên sư muội. 

Vội vàng chặt đứt những điều mình miên man suy nghĩ, ta gật gật đầu - "Ân, ta lần này cũng là muốn..."

"Ta cùng Nhị sư huynh trở về được rồi, Dao Dao, nàng ở lại đây đi." - A Viên sư muội đột nhiên nói. 

"Nhất Kỳ?" - Quận chúa ngẩn người, tựa như không thể tin được những lời A Viên sư muội vừa nói.

"Y quán cách xa kinh thành, cả đường xóc nảy, thân thể nàng..." - Không chờ A Viên sư muội nói xong, quận chúa đã cắt đứt - "Không sao, không cần lo lắng cho ta."

"Nàng hãy nghe ta nói..." - A Viên sư muội thở dài, vẫn muốn ngăn cản quận chúa xúc động muốn đi. 

Ta cũng không nhịn được khuyên nhủ - "Quận chúa, người hãy nghe sư... đệ nói đi, thân thể người yếu đuối..."

Quận chúa chỉ hơi hơi cười, lại quay đầu đối A Viên sư muội nói - "Ta trở về trước thu thập quần áo, sáng mai chúng ta cùng đi." - Nói rồi xoay người ly khai viện tử.

"Dao Dao..." - A Viên sư muội bất đắc dĩ thở dài, quay đầu nói với ta - "Nhị sư huynh, sáng sớm ngày mai hai chúng ta cùng đi. Ta sẽ thuyết phục quận chúa không đi." - Sư muội nói rồi vội vàng theo chân quận chúa. 

Nhìn bóng lưng hai người rời đi, càng nhìn ta càng cảm thấy... Thật giống như một đôi... vợ chồng?

Trời ạ, ta lại bắt đầu suy nghĩ linh tinh. Dùng sức lắc đầu, hy vọng như vậy có thể khiến cho chính mình thanh tỉnh. Bây giờ trong viện chỉ còn lại một mình ta... Đột nhiên có cảm giác hơi chút âm trầm... Đúng rồi, Nguyệt Nhi muội đâu? Vừa mới thấy nàng ở đại sảnh. Được, đi tìm nàng, đã lâu không cùng nàng nói chuyện phiếm. 

Vì thế ta vội vàng rời khỏi nội viện u ám quỷ dị. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro