Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Nham đến trước cửa lớp Diệp Ly, thoáng nhìn qua bảng tên, "12A1." ừm. . .Chắc là không sai.

Tiết thể dục còn chưa kết thúc, các học sinh vẫn chưa trở về, trong lớp cũng chỉ có vài người, Lục Nham tùy tiện đi tới trước mặt một nữ sinh, gõ gõ lên bàn cô.

"Chào bạn, cho hỏi Diệp Ly ngồi ở đâu?"

Trần Gia Kỳ đang cúi đầu làm bài, chợt nghe có tiếng người nói chuyện với mình, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Lục Nham, cô có chút giật mình, với vị trí của Lục Nham ở trường Phong Bình, không lý nào hắn lại có mặt ở lớp cô.

Nhưng chỉ trong vòng một ngày mà cô đã gặp hắn tận hai lần, mới buổi sáng thấy hắn đến nói chuyện với Diệp Ly, giờ lại tới lớp của cô, có khi nào hắn đến phá rối Diệp Ly hay không? Làm cô không khỏi ngây người.

Lục Nham thấy cô không phản ứng, cho rằng cô không nghe thấy lời mình nói, hơi mất kiên nhẫn lặp lại: "Diệp Ly ngồi ở đâu?"

Trần Gia Kỳ có chút do dự, đưa tay chỉ cho hắn.

Lục Nham sải bước, ngồi vào chỗ của Diệp Ly, tham lam thưởng thức mỗi một món đồ của cậu, cảm nhận hơi thở thuộc về cậu.

Đây là vị trí mà A Ly gắn bó lâu nhất, khắp nơi ngập tràn hơi thở của cậu, thậm chí Lục Nham còn cảm nhận được nhiệt độ thuộc về Diệp Ly vẫn còn lưu lại trên ghế, mỗi món đồ có liên quan đến cậu, đều là niềm vui bất ngờ đối với Lục Nham.

"Kia, bạn Lục, bạn tìm Diệp Ly có chuyện gì không, cậu ấy có việc ra ngoài, nếu cậu có chuyện cần tìm cậu ấy, tôi có thể giúp cậu chuyển lời." Trần Gia Kỳ nhìn thấy Lục Nham chỉ ngồi trên ghế của Diệp Ly mà không làm gì, bèn mở miệng dò hỏi.

"Không cần, tôi biết cậu ấy ở đâu, phiền cô khi nào vào tiết, đưa cái này cho giáo viên." Lục Nham không mặn không nhạt nói, sau đó đưa tờ giấy xin nghỉ nhăn nhó cho Trần Gia Kỳ.

"Giấy xin nghỉ?" Trần Gia Kỳ thấy rõ dòng chữ trên tờ giấy, liền lập tức đứng lên, nắm chặt cánh tay Lục Nham, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng.

"Diệp Ly bị sao vậy, không phải cậu ấy đi cất dụng cụ sao, sao lại xin nghỉ bệnh, chẳng lẽ cậu ấy bị thương? Lẽ ra tôi không nên để cậu ấy đi một mình. . ." Lục Nham còn chưa nói gì, Trần Gia Kỳ đã như cây đậu phun ra một đống vấn đề, cô rất hối hận, vừa rồi không nên nghe lời Diệp Ly, cô nên cùng đi với cậu, vậy thì có lẽ cậu sẽ không sao.

Lục Nham cảm nhận được cô dùng lực không nhỏ, có thể thấy cô thật sự rất quan tâm đến Diệp Ly, hơn nữa còn là loại quan tâm vượt trên mức tình bạn, ý thức được điều đó khiến Lục Nham rất khó chịu.

"Buông ra." Lục Nham lạnh lùng nhìn cô, lúc này Trần Gia Kỳ mới nhận ra cô vẫn còn nắm tay người ta, liền vội vội vàng vàng rút tay về, cả khuôn mặt đều đỏ ửng.

"Rất xin lỗi, tôi không cố ý, chỉ là có chút sốt ruột, cậu không sao chứ?"

Lục Nham không để ý cô, lưu luyến buông hộp bút của Diệp Ly xuống, đứng dậy, nhìn Trần Gia Kỳ.

"Cậu ấy không bị thương, chỉ là không khỏe cho lắm." Lục Nham sắp xếp lại bài thi của Diệp Ly, bỏ vào học bàn.

"Mà cô cũng không cần biết nhiều như vậy, chuyện không liên quan đến cô, cô chỉ cần làm tốt việc tôi nhờ là đủ rồi, còn việc khác. . ." Lục Nham rất khó chịu, mắt nhìn Trần Gia Kỳ bị vẻ vô lại của mình hù cho mặt mũi trắng bệch, ám chỉ nói.

"Không phải của mình, đừng nên đụng vào."

Nói xong, bước đi vài bước, lại quay đầu, "Có vài người, không phải cô muốn thì có thể tùy tiện tơ tưởng đến, khuyên cô một câu nên sớm từ bỏ."

Đợi đến khi Lục Nham biến mất khỏi tầm mắt, cô mới thở phào nhẹ nhõm, ngã ngồi xuống ghế, nhịp tim dần ổn định lại, chả trách mọi người trong trường đều nói không nên trêu chọc Lục Nham, người này quả thật quá lưu manh.

Khí thế của Lục Nham thật sự rất đáng sợ, tựa như có người đang cầm dao, kề lên cổ họng cô, khiến cô không tài nào thở nổi.

Nhưng câu sau cùng Lục Nham nói là đang nói đến Diệp Ly, từ bỏ ư. . .

"Yo. . .Cậu trở về nhanh dữ." Bạch Hành Chỉ đang xem sách y học, anh đeo kính đen, mang cho người ta cảm giác vừa học thức vừa xấu xa.

"Ừm." Lục Nham không yên lòng đáp, sau khi rời đi, hắn đang nghĩ có nên đưa chuyện kia vào danh sách quan trọng cần làm sớm hơn không, cục cưng nhà hắn đã bị người khác nhòm ngó rồi kìa.

"Mới đi có một chuyến mà gặp phải đả kích gì rồi à?" Bạch Hành Chỉ nhìn dáng vẻ mất hồn của Lục Nham, tâm trạng trở nên sáng sủa hơn, nhịn không được ngứa mồm một câu.

Không biết do Lục Nham không nghe thấy, hay do không muốn để ý anh, hắn trực tiếp lướt qua anh, đi về hướng phòng nghỉ, hắn muốn đi xem Diệp Ly đã tỉnh chưa.

Bạch Hành Chỉ kinh ngạc mở to mắt, chuyện này không bình thường nha, thất tình? Không thể nào, chẳng phải tiểu mỹ nhân vẫn còn đang ngủ trong phòng sao. . .

Diệp Ly chầm chậm tỉnh lại, đôi mắt xinh đẹp hé mở, xán lạn như ánh sao trên trời, mang theo vẻ mê mang khi mới tỉnh giấc.

Cậu ngồi dậy, ôm chặt chăn, núp mình ở đầu giường, quan sát khung cảnh lạ lẫm xung quanh.

Sau khi tỉnh lại, cậu phát hiện mình đang nằm ở một nơi xa lạ, trên người còn chi chít dấu vết mờ ám, cảnh tượng thế này, dù ai gặp phải cũng đều thấy sợ hãi.

Diệp Ly chỉ nhớ rõ mình bị Lục Nham làm đến mê man, nhưng cũng không hẳn là hoàn toàn mất đi ý thức, sau đó Lục Nham bế cậu đi, thật ra cậu vẫn có cảm giác, nhưng bởi vì quá mệt mỏi nên mới không mở mắt, đến khi Lục Nham đặt cậu xuống giường, cậu mới hoàn toàn ngủ như chết.

Trong phòng nghỉ trống rỗng, bình thường Bạch Hành Chỉ không hay ở lại chỗ này, về cơ bản ở đây chẳng có đồ đạc gì, cả căn phòng gần như chẳng có tí sinh khí nào.

Màn cửa bị Lục Nham đóng chặt, ánh nắng không thể chiếu vào, ánh sáng trong phòng lại âm u, khiến Diệp Ly mơ hồ không biết hiện tại là ngay hay đêm.

Trong phòng chỉ có mỗi mình Diệp Ly, hiệu ứng cách âm ở đây rất tốt, cậu không nghe được âm thanh bên ngoài, bốn bề yên tĩnh, âm thanh duy nhất là tiếng hít thở của cậu.

Diệp Ly cực kỳ sợ cảm giác sau khi thức dậy, cả thế giới chỉ còn lại mỗi mình cậu, điều đó sẽ luôn khiến cậu nhớ đến ngày mẹ ra đi, tình cảnh giống nhau như đúc.

Chưa tới hai năm sau khi mẹ Diệp sinh Diệp Ly ra, bà bị chẩn đoán mắc bệnh tim rất nặng, ba Diệp đã đưa bà đến rất nhiều bệnh viện, cũng không có cách nào trị tận gốc, chỉ có thể dùng thuốc để duy trì qua ngày.

Trong ấn tượng của Diệp Ly, mẹ Diệp là một người phụ nữ rất dịu dàng, bà sẽ làm cho cậu món điểm tâm ngon nhất, trước khi đi ngủ sẽ kể truyện cổ tích cho cậu nghe, sẽ dạy cậu đánh đàn dương cầm.

Mẹ Diệp là một tài nữ được giáo dục đàng hoàng, mọi thứ cầm kì thi họa bà đều biết, ngoại hình rất xinh đẹp, thời còn ở trường đại học được bình chọn là hoa khôi, có không ít người theo đuổi bà, tướng mạo của Diệp Ly là được thừa hưởng từ mẹ Diệp.

Khi đó ba Diệp vẫn chưa phải làm ăn lớn gì, điều kiện trong nhà không giàu có, vì để chữa bệnh cho mẹ Diệp mà gần như đã tiêu hao hết của cả tích lũy được.

Một nhà ba miệng ăn chen chúc trong một ngôi nhà ở nông thôn, ngôi nhà không lớn, lại chứa đựng tất cả những ký ức hạnh phúc nhất của Diệp Ly.

Mỗi buổi chiều rảnh rỗi, khi ánh nắng không quá gay gắt, mẹ Diệp sẽ ôm bé Diệp Ly ra xích đu trong sân nhà ngồi, xích đu khẽ đung đưa, bà một bên dỗ dành bé Diệp Ly chìm vào giấc ngủ, một bên kể cho cậu nghe quá trình ba Diệp theo đuổi bà.

"Lúc trước ba của con theo đuổi mẹ ròng rã bốn năm lận đấy, khi đó ông ấy chẳng khác gì một người lỗ mãng, không biết nói lời ngon ngọt, cũng không biết nói cho mẹ biết ông ấy thích mẹ, chỉ biết dốc hết lòng đối xử tốt với mẹ, chờ đến lúc sắp tốt nghiệp, mới không thể tiếp tục nhẫn nhịn, chặn mẹ lại dưới sân, ấp úng nói thích mẹ. . .Ha ha, con không biết đâu, lúc đó mặt ông ấy đỏ y như đít khỉ vậy đó."

Mỗi lần mẹ Diệp nhắc đến chuyện năm xưa, bà đều sẽ biến thành thiếu nữ đắm chìm trong tình yêu, hạnh phúc đến nổi khiến người khác cũng phải ước ao.

"Khi đó mẹ nghĩ, người này đúng là giỏi chịu đựng, nhẫn nhịn bốn năm mới nói ra, mẹ biết ông ấy thật sự là người đàng hoàng, lại đối xử với mẹ rất tốt, nên mẹ đồng ý, nào ngờ vẫn còn bằng lòng đến hiện tại. . ." Mẹ Diệp tự mình nói, cũng không thèm để ý bé Diệp Ly có nghe hiểu hay không.

Sự thật chứng minh, mắt nhìn của mẹ Diệp không tệ, sau khi kết hôn ba Diệp vẫn đối xử tốt với bà như trước kia, cưng chiều bà thành cô gái nhỏ, cho dù sau này bà sinh bệnh phải tốn hết tiền của, cũng chưa từng nghĩ sẽ từ bỏ bà.

Mẹ Diệp dỗ dành khiến bé Diệp Ly rất thoải mái, cậu bắt đầu buồn ngủ, trong khoảnh khắc cậu nhìn thấy mẹ Diệp khẽ mỉm cười, dáng vẻ hạnh phúc ấy thật sự vô cùng vô cùng dịu dàng.

Thế nhưng hạnh phúc rất nhanh bị phá vỡ, mỗi lần phát bệnh, mẹ Diệp dồn dập thở hổn hển, hai tay đặt trên ngực, siết chặt lấy quần áo, bộ dạng thống khổ, mặt mũi dữ tợn giống như ma quỷ.

Bé Diệp Ly còn nhỏ không hiểu vì sao người mẹ dịu dàng của mình lại biến thành như vậy, cậu tay chân luống cuống ngây ngốc tại chỗ, không dám tới gần, quên cả khóc, ngơ ngác nhìn ba Diệp thành thạo cấp cứu cho mẹ Diệp, cho bà uống thuốc trợ tim cấp tốc.

Sau một trận hỗn loạn, rốt cuộc mẹ Diệp cũng bình tĩnh lại, trở lại dáng vẻ thường ngày, bà nhìn về phía bé Diệp Ly, dịu dàng vẫy tay, "Lại đây, cục cưng. . ."

Lúc này bé Diệp Ly mới phản ứng kịp, òa lên khóc, tập tễnh bổ nhào vào lòng mẹ Diệp, bập bẹ nói: "Mẹ mẹ. . .Mẹ mẹ. . ."

Mẹ Diệp nghe giọng sữa của bé A Ly, hai mắt bà ngập nước, đây là bảo bối bà mang thai mười tháng, gần như bỏ cả mạng ra mới đổi lại được, nếu như không phải vì bất đắc dĩ, sao bà có thể vứt bỏ, sao có thể nỡ để người khác làm tổn thương con của bà.

Diệp Ly khóc đến nấc cục, nước mũi thổi ra bong bóng, nước mắt trây khắp mặt, dáng vẻ trông rất buồn cười, nhưng trong mắt mẹ Diệp cậu vẫn là tâm can bảo bối đáng yêu của bà.

Mẹ Diệp ôm bé Diệp Ly nhỏ xíu, vươn tay sờ đầu cậu, khẽ hôn lên gương mặt hồng hồng, dịu dàng nói: "Cục cưng, tương lai con phải làm một nam tử hán, phải kiên cường hiểu chuyện, phải nghe lời ba ba, con vĩnh viễn là bảo bối mẹ yêu nhất, cũng là. . .Mối bận tâm mẹ không thể buông xuống. . ." Nói xong lời cuối cùng, giọng bà đã nghẹn ngào, dứt lời, khóc không thành tiếng.

Cho dù có không muốn thế nào, ngày đó chung quy cũng phải tới, hôm đó là ngày sinh nhật bốn tuổi của Diệp Ly, tình trạng mẹ Diệp vào hôm đó không tệ, cả nhà họ còn tập trung tổ chức sinh nhật cho Diệp Ly, trong lúc ăn bánh kem, bé Diệp Ly còn vui vẻ nói với ba mình, điều cậu mong ước là hi vọng ba mẹ sẽ vĩnh viễn ở bên cậu, mẹ Diệp dịu dàng xoa đầu nhỏ của cậu, "A Ly nhà chúng ta thật giỏi. . ."

Thế sự khó lường, ai có thể nghĩ đến trong đêm đó, bệnh của mẹ Diệp lại đột nhiên trở nặng, ba Diệp dùng mọi cách cấp cứu cũng không có tác dụng, ông gấp đến độ hốc mắt cũng đỏ, giày cũng không kịp mang, mặc luôn đồ ngủ chở mẹ Diệp đến bệnh viện.

Chuyến đi này cuối cùng vẫn không thể trở về, Diệp Ly thậm chí còn không thể nhìn mặt bà lần cuối.

Có lẽ do linh cảm giữa mẹ và con, nửa đêm bé Diệp Ly đột nhiên tỉnh lại muốn đi tìm mẹ, cậu đi chân trần xuống nhà, đẩy cửa phòng ba mẹ ra.

Căn phòng lớn như thế lại không có một ai, chỉ có ga giường xốc xếch, đồ vật rơi lả tả dưới đất, cho thấy nơi này vừa trải qua tình trạng hỗn loạn như thế nào.

Bé Diệp Ly không thấy người, dường như mất đi chỗ dựa, lập tức luống cuống, nước mắt bất giác rơi ra, cậu vừa khóc, vừa đi đến từng phòng tìm mẹ, thậm chí còn tìm cả trong tủ quần áo.

Bé Diệp Ly khóc đến khàn giọng, cậu gần như sắp không thở được nữa, bàn chân nhỏ trắng noãn dính đầy bùn, trong lúc đi còn vấp phải bậc cửa, ngã trầy đầu gối.

Cậu càng khóc càng đau lòng, bất luận cậu tìm kiếm thế nào, bất luận cậu đau lòng đến cỡ nào, đều sẽ không còn ai bất ngờ xuất hiện, sờ sờ đầu cậu, dịu dàng gọi cậu là cục cưng nữa.

Bé Diệp Ly cực kỳ sợ hãi, cậu ngồi trước cửa nhà, ôm đầu gối bị thương, cứ khóc mãi khóc mãi, khóc mệt, thì dựa vào cạnh cửa ngủ thiếp đi.

Cho đến hôm sau, ba Diệp bắt buộc phải chấp nhận tin vợ mình đã qua đời, xử lý xong chuyện trong bệnh viện, ông thất hồn lạc phách trở về nhà, vừa về đến, đã nhìn thấy bé Diệp Ly vô cùng đáng thương đang ngủ thiếp đi ở cửa.

Ông đưa tay muốn ôm con trai vào phòng, nào ngờ vừa chạm vào cậu đã bị làn da nóng hổi của con trai dọa sợ, Diệp Ly ngủ ở cửa nhà một đêm, chịu đựng gió lạnh thổi một đêm, giờ đã phát sốt.

Ba Diệp tranh thủ thời gian đưa con trai đến bệnh viện, vợ ông đã không còn, Diệp Ly lại là người bà không yên tâm nhất, ông tuyệt đối không thể để con mình có chuyện.

Trên đường đi, Diệp Ly đã sốt đến thần trí mơ hồ, miệng còn không ngừng nói "Ba ơi. . .Mẹ ơi. . .", ba Diệp nhìn bé khuôn mặt đỏ bừng của con, tự trách không thốt nên lời.

Diệp Ly được đưa đến bệnh viện, truyền một bình nước biển, cơn sốt cũng từ từ hạ, đến tận chiều cậu mới hoàn toàn tỉnh táo.

"Ba ơi, mẹ đâu rồi?" Chuyện đầu tiên Diệp Ly làm sau khi tỉnh lại là nhìn thoáng qua sau lưng ba Diệp, nhưng không nhìn thấy mẹ Diệp.

"Mẹ con. . .Mẹ con đã đi đến một nơi rất xa, tạm thời không về được." Ba Diệp cả đêm không ngủ, trong mắt chỉ toàn tơ máu, trên cằm cũng lún phún râu, toàn thân nhìn vô cùng mệt mỏi.

"Bởi vì mẹ không cần chúng ta sao?" Bé Diệp Ly lại bắt đầu thút thít, cậu khóc một đêm, sưng cả hai mắt.

"Đừng khóc, cục cưng, người mẹ con yêu nhất chính là con, sao có thể không cần con chứ, bà ấy sẽ ở phương xa mãi mãi dõi theo con. . ." Diệp Quốc Khang đưa tay lau nước mắt cho con trai, con nó còn quá nhỏ, không hiểu ý nghĩ của việc qua đời.

"Vậy tại sao mẹ lại không dẫn con theo, là vì con không ngoan phải không?"

"Không phải. . .Con là bạn nhỏ nghe lời nhất, là, chỉ là chỗ đó bạn nhỏ không thể đến được."

"Tại sao điều ước sinh nhật của con không thể thành sự thật? Có phải vì con đã nói ra, nên mới mất linh, chúng ta tổ chức sinh nhật thêm lần nữa được không, thổi nến một lần nữa, lần này con chắc chắn sẽ không nói ra, sau này con cũng sẽ không nói. . .Hu hu. . ." Bé Diệp Ly rơi lệ nhìn ba Diệp, cầu xin nói.

Rốt cuộc Diệp Quốc Khang cũng không chịu được nữa, ông ôm con trai vào lòng, chôn mình trên người cậu, suy sụp khóc lớn.

Người đàn ông này là trụ cột duy nhất trong nhà, bất luận xảy ra chuyện gì, ông đều phải giữ tỉnh táo, vợ chết không thể đè ngã ông, nhưng bấy giờ lại vì một câu của con trai, mà quân lính tan rã.

Bé Diệp Ly cũng bị dọa sợ, từ trước tới giờ cậu chưa từng thấy ba ba khóc thương tâm đến vậy, dù là trong lúc mẹ đang rất khó chịu, ba ba cũng chỉ liên tục hút thuốc mà thôi.

Từ đó về sau cho dù Diệp Ly có nhớ nhung mẹ mình đến nhường nào, cậu cũng sẽ không nhắc tới điều đó trước mặt ba Diệp nữa.

Hết chương 10.
Cây đậu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro