Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tỉnh lại từ cuộc hỗn loạn, đầu tôi đau nhức dữ dội như sắp nổ tung. Tôi rên rỉ và ngã xuống giường. Mọi chuyện phát sinh vào đêm hôm trước dần dần trở nên rõ ràng trong tâm trí tôi.

Hai tên khốn nạn đáng khinh bỉ!

Tôi phẫn hận cực độ nắm chặt tay thành quyền. Tôi vẫn luôn nén giận, chịu đựng, ngậm đắng nuốt cay và thỏa hiệp, nhưng sống như thế này đến bao giờ mới có thể kết thúc? Nếu cứ tiếp tục như vậy, hận thù trong lòng sẽ tích tụ càng ngày càng nhiều, nếu có một ngày chúng nó bùng nổ toàn bộ, tôi chỉ có thể lựa chọn đồng quy vu tận cùng bọn hắn.

Tôi muốn chạy trốn! Cho dù kết cục cuối cùng của cuộc đào thoát là cái chết!

Tôi cố chịu đựng cơn đau nhức trên đầu truyền đến, sau đó đi vào phòng ngủ đem hết quần áo cất vào hành lý, lấy toàn bộ tiền mặt trong ngăn kéo đựng đồ đáng giá ra. Tôi sẽ không mang theo số tiền tiết kiệm, càng không muốn mang theo thẻ tín dụng bọn hắn đã cho tôi, sử dụng những thứ này sẽ càng dễ dàng khiến tôi bị phát hiện.

Tôi trở lại phòng, lấy giấy bút từ trên bàn học bên cạnh cửa sổ ra, và bắt đầu ghi lại lời nhắn. Đối với bọn hắn tôi đã không còn tha thiết gì, nhưng tôi vẫn muốn lưu lại một lời nhắn để tránh bọn hắn tìm đến người nhà của tôi, và làm phiền họ.

"Tôi đi rồi. Hy vọng hai người có thể buông tha tôi, đừng tìm tôi nữa, có lẽ cả hai sẽ không đáp ứng, nhưng cầu xin hai người đừng quấy rầy người nhà của tôi, tôi sẽ không về nhà, nhưng tôi vẫn sẽ theo dõi họ ở nơi xa, nếu bọn họ phải chịu bất kỳ thương tổn nào, tôi sẽ lập tức tự sát."

Mang theo vài bộ quần áo đơn giản cùng số tiền mặt ít ỏi, tôi vội vàng rời khỏi nhà giam xa hoa Triệu gia này, hy vọng chính mình có thể vĩnh viễn thoát khỏi nơi này……

8

Tôi lang thang suốt một quãng đường dài không chủ đích, không có hộ chiếu, nên tôi không thể chạy trốn sang nước ngoài, tôi chỉ có thể rời khỏi Đài Bắc, rời khỏi bọn họ và tìm đến một nơi thật xa.

Ở ga tàu hỏa tôi tùy tiện chọn mua một vé, thậm chí còn không nhìn kỹ nó sẽ đi hướng nào, tôi chỉ hy vọng chuyến tàu này có thể đưa tôi đến một nơi thật xa thật tự do, để tôi có thể sống một cuộc sống bình yên.

Xuống xe lửa, tôi vô thức đi theo một người xa lạ ở phía trước mình, sau đó bước lên một chiếc xe buýt không biết sẽ đi đến nơi nào, suốt chặng đường chiếc xe buýt cũ nát dừng lại rồi tiếp tục đi, mấy tiếng đồng hồ trôi qua, chuyến xe cuối cùng cũng dừng lại bên một con đường nhỏ hẻo lánh, tôi vẫn ngồi trên xe ngây ngốc nhìn cảnh sắc hoang vắng bên ngoài cửa sổ. Bác tài xế mập mạp quay đầu nghi hoặc nhìn tôi,
"Cô gì ơi, sao cô không xuống xe? Đến trạm cuối rồi. Cô rốt cuộc muốn đi đâu?"

Tôi phục hồi lại tinh thần.
"Cháu chỉ muốn tùy ý đi dạo một vòng, không có điểm đến cụ thể a."
Tôi cười cười cầm lấy hành lý, chuẩn bị xuống xe.

"Cô gái, nơi này cách ngôi làng rất xa, đi bộ theo con đường này phải mất vài tiếng đồng hồ. Hay là cô cứ ngồi lại trên xe để trở về nhà ga đi."
Bác tài xế tốt bụng đề nghị với tôi.

"Không sao ạ."
Tôi vẫy tay chào bước xuống xe, cũng không quay đầu lại, bắt đầu đi về phía con đường nhỏ gập ghềnh. Điều gì sẽ chờ đợi tôi ở phía trước? Trong lòng tôi không ngừng dâng lên một loại chờ mong……

8

Cuối con đường nhỏ có một thôn trang mộc mạc và nghèo nàn. Tôi hơi ngạc nhiên, không ngờ một nơi có sản vật phì nhiêu như Đài Loan lại còn tồn tại một nơi cằn cỗi thế này. Phần lớn những cư dân ở thôn trang này đều làm ruộng để sinh sống, trên cơ bản họ đều sinh hoạt bằng cách tự cung tự cấp, trong thôn chỉ có một số hộ gia đình “Giàu có” có TV, một vài gia đình thậm chí còn không có đèn điện.

Tôi làm việc tại một phòng khám duy nhất ở trong thôn. Bởi vì tôi có chút kiến thức về cứu thương, nên bác sĩ Cố ở phòng khám này đã thuê tôi làm y tá cho hắn.

Bác sĩ cũng là tự mình rời khỏi thành thị chuyển đến nơi này để sinh sống —— một đại thẩm trong thôn đã nói thế này —— nghe nói vợ và đứa con vừa tròn một tuổi của hắn đều đã chết vì bị tai nạn xe, bản thân hắn là một bác sĩ lại không thể cứu được sinh mệnh của những người mình yêu thương, nên đã chọn cách rời khỏi thành thị để đến thôn trang này. Tôi nghĩ cách hắn đến nơi này cũng khá giống chính mình.

Ngoài việc khám bệnh cho dân làng, bác sĩ còn chữa trị cho lợn, gia súc và các loại động vật khác, những vật nuôi này gần như có thể nói là những thứ quý giá nhất của mỗi hộ gia đình ở đây. Hơn nữa, ở đây tôi không chỉ là một y tá trong một phòng khám nhỏ, mà còn là một giáo viên giảng dạy cho các em nhỏ. Ở đây không có trường học, nghe nói trường học gần nhất cũng là cách nơi này 20 dặm. Nên nhiều trẻ em ở đây không bao giờ có cơ hội được đến trường.

Tôi không mang theo sách khi đến đây, sách giáo khoa tôi sử dụng đều là do bác sĩ đặt qua đường bưu điện.

Tôi lo lắng đề phòng suốt một tuần liền ở nơi này, sợ đôi song sinh sẽ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, nhưng thời gian dần dần trôi qua, cuối cùng tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Triệu gia dù có quyền thế đến đâu cũng không phải là toàn năng, bọn họ hẳn sẽ không thể tìm ra được một thôn trang nhỏ hẻo lánh gần như bị xã hội lãng quên này.

"Cháu gái, đây là rau xanh mới hái từ dưới đất lên, còn rất tươi, cháu mau lấy mà ăn."
Một đại thẩm có dáng người thô tráng đứng ở ngoài phòng khám đơn sơ giương giọng nói, tiếng nói to lớn vang dội cực kỳ.

"Đại thẩm, cháu cảm ơn."
Tôi lễ phép nói lời cảm ơn, nhận lấy một bó rau xanh thật lớn. Ngoài trừ đem đến cho tôi, đại thẩm còn mang cho bác sĩ một phần, người dân nơi này đều rất nghèo, bác sĩ thường không thu tiền khám bệnh của bọn họ, thế là bọn họ thường lấy chút rau củ, trái cây được gieo trồng trên ruộng đất của mình đưa cho ông để tỏ lòng cảm kích. Nên tôi cũng thường được thơm lây.

"Cháu gái, trông cháu xinh đẹp như thế, cháu đã có bạn trai chưa?"
Đại thẩm mang đồ ăn đến cũng không rời đi, trái lại nổi lên hứng thú muốn nói chuyện phím cùng tôi.

Đối với vấn đề này, tôi không muốn trả lời, tôi không muốn nhớ lại tất cả những quá khứ đau thương kia. Tôi khẽ cười một chút, nhưng không trả lời.

Đại thẩm cùng trò chuyện với tôi chốc lát sau đã hậm hực rời đi vì không nhận được đáp án như mong muốn.

Tôi ngồi trên ghế ngóng nhìn những ngọn đồi xanh tươi ở phía xa, không hiểu vì sao, trong lòng tôi lại dâng lên một loại cảm giác có một trận bão tố sắp ập xuống. Hy vọng đó chỉ là ảo giác của tôi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro