chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dao rọc giấy để lại vết thương dữ tợn khắc sâu trên cổ tay tôi, máu tươi từ miệng vết thương điên cuồng trào ra, nhanh chóng nhiễm đỏ quần áo mỏng manh trên người tôi. Nhưng tôi lại cảm thấy không đau chút nào, có lẽ là do vết thương trong lòng khiến bản thân tôi còn đau đớn hơn.

"Ha ha……" Nhìn dòng máu đỏ tươi từ trong thân thể chảy ra nhưng tôi chỉ cảm thấy thật buồn cười.

“Đáng chết! Em đang làm cái quái gì vậy?"
Triệu Nghi Hiên ở gần tôi nhất, là người đầu tiên phục hồi lại tinh thần, hắn kinh hoàng nắm chặt phía trên cổ tay tôi, nhanh chóng kéo chiếc cà vạt trên cổ xuống, và dùng sức quấn quanh cổ tay tôi để ngăn chặn động mạch để giảm bớt lượng máu trào ra.

"Không được tới gần tôi……"
Tôi không màng bản thân bị thương dùng sức đẩy mạnh hắn ra, máu tươi cũng nhiễm đỏ trên quần áo hắn. Nhưng cảm giác mất máu quá nhiều làm sức lực tôi trở nên suy yếu dần.

"Dừng tay! Em còn lộn xộn tôi sẽ không nương tay." Hắn rống lên.
"Bác, mau lái xe đi."
Hắn một phen bế tôi lên và lao thẳng ra cửa.

Triệu Nghi Bác cũng nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, và cầm lấy chiếc chìa khóa xe trên bàn xông ra ngoài. Chiếc xe thể thao cao cấp nhanh chóng đưa chúng tôi tới một bệnh viện lớn thuộc tập đoàn Triệu thị. Các nhân viên y tế nhận được thông báo đã chờ sẵn ở cửa, chúng tôi vừa đến nơi đã lập tức được đến phòng cấp cứu.

Cơn chóng mặt do mất máu quá nhiều khiến ý thức tôi trở nên mơ hồ, tôi dần dần không thể nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, nhưng biểu tình phức tạp của bọn hắn lại hằn sâu trong tâm trí tôi.

Khi tôi tỉnh dậy sau cơn hôn mê, tôi nhìn thấy một phụ nữ trung niên hiền lành ngồi bên giường trông chừng tôi.

"Tiểu thư, cô tỉnh rồi sao?!" Nhìn thấy tôi mở mắt, bà vui mừng đứng dậy.

"Bà là ai?" Tôi yếu ớt hỏi.

"Tôi là người hầu Triệu gia, cô cứ gọi tôi là má Ô, là tiểu thiếu gia đã nhờ tôi đến chăm sóc cho cô"
Bà cười giải thích.

"Tôi chưa từng thấy bà."
Ngoại trừ lão quản gia đã qua đời, chẳng phải Triệu gia không còn khác người hầu sao?

“Trước kia tôi là người hầu Triệu gia, hiện tại đã về hưu."
Bà cười ha hả, không hề khó chịu trước sự hoài nghi của tôi.

Tôi nghĩ anh em Triệu gia nhất định không tin tưởng mình, bằng không với tính cách đa nghi của bọn hắn, bọn hắn sẽ không để bà đến chăm sóc và trông chừng tôi lúc này.

"Tiểu thư, cô đã hôn mê hơn một ngày, đã đói bụng chưa, cô muốn ăn chút gì không?" Bà quan tâm hỏi.

"Tôi muốn nghỉ ngơi một chút."
Tôi lắc đầu, lẳng lặng nhắm mắt lại.

Thời điểm tôi mở mắt lần nữa thì trời đã tối, má Ô đã biến mất, ngồi bên mép giường tôi chính là Triệu Nghi Hiên.

"Em tỉnh rồi sao? Miệng vết thương còn đau không?" Hắn tới gần tôi.

Tôi phớt lờ hắn và dán mắt lên trần nhà.

"A……" Vết thương trên cổ tay đột nhiên trở nên đau nhức làm tôi đau đớn kêu lên. Hắn cư nhiên dùng sức ấn mạnh vào miệng vết thương tôi.

"Rất đau, phải không?"
Hắn thả tay khỏi vết thương, âm trầm mà nguy hiểm nhìn tôi.
"Lúc em dùng dao rọc giấy, tại sao không nghĩ tới chính mình sẽ bị đau?"

Tôi oán hận nhìn hắn.

"Không được có lần sau! Nếu chuyện như vậy tái hiện một lần nữa, người nhà ở Gia Nghĩa sẽ bồi táng cùng em."
Từ trong miệng hắn thốt ra âm trầm uy hiếp.

"Không sao, cả một nhà cùng đoàn tụ dưới lòng đất cũng không tồi."
Tôi không sợ hắn uy hiếp. Suốt thời gian trốn chạy tôi đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng tôi nhận ra rằng tôi không cần phải sợ cả hai sẽ làm hại gia đình mình, bọn hắn sẽ không làm như vậy, bọn hắn biết tôi không tham tiền của bọn hắn, không bị vẻ ngoài anh tuấn của bọn hắn lừa, càng không sợ chết, điều duy nhất có thể kiểm soát tôi chính là người nhà, nếu bọn hắn dám thương tổn đến họ chính là bức tôi đến đường cùng. Mà bọn hắn lại không muốn tôi chết.

"Em……"
Hắn tức giận trừng mắt nhìn tôi, nhưng lại không dám làm gì tôi, có lẽ là hành kịch liệt lần này của tôi đã khiến hắn thực sự sợ hãi.

"Rầm ——"
Hắn phẫn nộ xoay người rời khỏi phòng bệnh, cánh cửa thật mạnh đóng lại ở phía sau hắn.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình tôi, một cảm giác cô đơn và trống trải bao trùm lấy tôi ngay lập tức, tôi kéo chăn trùm kín đầu, không giống như đối mặt với sự im lặng của căn phòng này.

Tiếng mở cửa vang lên, tiếng bước chân dần dần tiếp cận mép giường tôi.

Tôi nghĩ Triệu Nghi Hiên đã quay lại, tinh thần bừng tỉnh, tôi liền kéo chăn xuống, định cùng hắn chiến đấu đến cùng.

Nhưng người tiến vào lại là má Ô. Trên khuôn mặt nhân hậu của bà đã không còn tươi cười. Bà lẳng lặng ngồi xuống bên mép giường, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm tôi.

"Tiểu thư, xin cô đừng đối xử với tiểu thiếu gia như vậy, bọn họ thực sự rất đáng thương."
Trầm mặc một lúc cuối cùng bà cũng mở miệng.

Bọn họ đáng thương? Vậy còn tôi? Tôi không đáng thương sao? Bọn họ hại tôi thành ra như vậy, còn kỳ vọng nhận đươc an ủi từ tôi, không phải rất buồn cười sao?

"Thiếu gia bọn họ thực sự yêu cô." Nhìn thấy ánh mắt tôi lộ vẻ giễu cợt, bà tiếp tục nói tốt cho bọn họ.

"Tôi không muốn được bọn họ yêu."
Tôi phản bác không chút lưu tình. Cách bọn hắn yêu thật là đáng sợ, người được bọn hắn yêu cũng thật bất hạnh —— mà tôi chính là người bất hạnh này.

"Tiểu thiếu gia bọn họ chỉ là không biết thế nào là yêu một người."
Bà thở dài,
"Có lẽ là vì trước kia đã phát sinh một số chuyện mới khiến cả hai có suy nghĩ như vậy —— cách duy nhất để có được thứ mình yêu chính là là huỷ hoại nó."

"Trước kia chuyện gì đã xảy ra với bọn họ?" Tôi nghi ngờ, là vì chuyện gì đã khiến một đôi thiếu niên 16 tuổi đi đến một kết luận đáng sợ và quỷ dị đến như vậy: yêu đồng nghĩa với việc huỷ hoại.

"Khi bọn họ còn nhỏ……"
Môi má Ô khẽ mấp máy, muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn không nói hết câu.

Thái độ ngập ngừng của má Ô cùng đoạn quá khứ không thể dễ dàng tiết lộ khiến tôi vô cùng tò mò, rốt cuộc là vì điều gì đã khiến bọn hắn trở nên độc ác, đa nghi, dối trá và giỏi ngụy trang như hiện tại?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro