Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm mới lại trôi qua trong hòa bình ngụy trang.

Tôi phát hiện bọn họ bắt đầu kiểm soát chặt chẽ chi tiêu của tôi, họ gần như không còn đưa tiền mặt cho tôi, nếu tôi muốn mua thứ gì, họ sẽ yêu cầu cửa hàng trực tiếp gửi thẳng đến nhà, hoặc là cả hai sẽ đi mua cùng tôi. Tôi hầu như không còn cơ hội ra ngoài một mình, bọn họ sẽ luôn ở bên cạnh tôi, và mỗi khi bận rộn, cả hai đều sẽ để má Ô đi cùng tôi.

Bọn họ sợ rằng tôi sẽ trốn chạy lần nữa.

Tôi không muốn trốn chạy lần nữa, trốn thoát xa như vậy vẫn bị bọn hắn tìm trở về, thế lực bọn hắn lớn hơn tôi tưởng tượng rất nhiều, làm gì còn nơi nào bọn hắn không thể chạm đến?

Kỳ nghỉ đông nhanh chóng kết thúc, và học kỳ mới lại sắp bắt đầu.

"Em không định đến trường sao?"
Thấy tôi vẫn lười biếng như cũ, Triệu Nghi Bác kỳ quái hỏi.

"Chắc là tôi đã bị đuổi rồi."
Tôi thờ ơ đáp. Tôi đã nghĩ đến hậu quả này trước khi trốn chạy, hoàn toàn nhận thức được điều này.

"Là ai đã nói em bị đuổi học?"
Nghe tôi nói xong, Triệu Nghi Hiên cũng nhìn tôi một cách kỳ quái.

"Tôi vô cớ trốn học hơn một tháng, thậm chí còn không tham gia kỳ thi cuối kỳ, không bị đuổi học thì thật vô lý."

"Tôi đã xin phép giúp em, trường học cũng đã cho phép em hoãn kỳ thi cuối kỳ"
Triệu Nghi Bác giải thích nói.

Cái gì? Bọn họ xin nghỉ học giúp tôi? Tôi vẫn chưa bị đuổi sao? Tôi kinh ngạc ngồi thẳng dậy và nhìn họ.

"Sao nhà trường lại cho phép? Muốn xin nghỉ dài hạn nhất định phải có lý do rõ ràng. Hai người lấy lý do gì để xin nghỉ giúp tôi?"
Tôi ngạc nhiên và nghi ngờ hỏi.

"Nghỉ ốm. Triệu gia có bệnh viện, cấp giấy khám bệnh cũng không khó. Cho dù không xin nghỉ học, chúng tôi cũng có thể giúp em thuận lợi quay lại trường học."

Nghe bọn hắn nói mà tôi bất mãn nhếch miệng, không phải tôi không muốn trở lại trường học, mà là sự cuồng ngạo tự cao tự đại trong miệng bọn hắn khiến tôi rất khó chịu. Bộ có được đặc quyền là ghê gớm lắm à?

Có thể một lần nữa trở lại trường học làm tôi có chút hưng phấn, nhưng khi tầm mắt tôi chạm đến vết sẹo dữ tợn rõ ràng trên cổ tay, tôi lại muốn từ bỏ. Tôi nên đối mặt với những bạn học cùng giáo viên trong trường thế nào đây?

"Quên đi, dù ở nhà tôi có bị ngốc, thì cũng có người chăm sóc tôi."

Bọn hắn cũng dõi theo tầm mắt tôi và thấy được vết sẹo lồi màu đỏ trên cổ tay. Ánh mắt bọn hắn nhất thời trở nên ảm đạm một chút, trong mắt dường như hiện lên tia đau lòng.

“Bác sĩ nói vết sẹo này có thể được loại bỏ bằng phẫu thuật, bởi vì vết sẹo quá sâu, khả năng hoàn toàn loại bỏ là điều không thể, nhưng ít nhất có thể khiến nó trở nên mờ đi. Tôi đã liên lạc bác sĩ phẫu thuật giỏi nhất bệnh viện Triệu thị, ngày mai sẽ làm phẫu thuật cho em, hẳn là có thể loại bỏ trước khi khai giảng."
Triệu Nghi Hiên ngồi xuống bên cạnh tôi, nâng tay tôi lên và dùng ngón cái nhẹ nhàng xoa bóp vết sẹo dữ tợn trên cổ tay tôi, như thể muốn loại bỏ nó khỏi thân thể của tôi.

Tôi gật gật đầu. Có thể loại bỏ được nó thì thật là tốt. Mỗi lần nhìn thấy vết sẹo trên cổ tay mình, tôi lại nghĩ lúc trước mình thật sự quá ngu ngốc khi tự làm tổn thương chính mình. Chỉ sau khi cận kề cái chết, tôi mới cảm nhận sâu sắc sinh mệnh đáng quý đến nhường nào. Người đã chết cũng chẳng khác gì mất hết hy vọng.

Thời điểm học kỳ mới bắt đầu, tôi thuận lợi quay trở về trường học. Vết sẹo trên cổ tay tôi đã mờ đến mức gần như không thể nhìn thấy sau lần phẫu thuật chỉnh hình, chỉ còn để lại dấu vết màu trắng không rõ ràng, Triệu Nghi Hiên cũng tặng tôi một chiếc đồng hồ bạch kim hình hoa hồng tinh xảo, để che đi dấu ấn rất nhỏ này.

"Vết thương của cậu lành chưa?"
Thấy tôi xuất hiện trong phòng học, Hạ Mỹ Vi lập tức tiến đến bên cạnh tôi, quan tâm hỏi.

"Bị thương?" Tôi nghi hoặc nhìn cô ấy.

"Chẳng phải cậu xin phép nghỉ học hơn một tháng vì tai nạn xe cộ sao?"
Cô hoài nghi nhìn tôi.

Tai nạn xe cộ? Chẳng phải bọn họ nói giúp tôi xin nghỉ ốm sao? Sao lại biến thành tai nạn xe cộ?

"Ừm, tớ đã ổn." Tôi trả lời nhanh chóng.

"Vậy mà cậu còn tự xưng bạn tốt của tớ, biết tớ bị tai nạn xe cộ cũng không thèm đến thăm, cậu có còn lương tâm hay không?"
Thấy cô bạn vẫn như cũ hoài nghi nhìn chằm chằm mình, tôi vội giả vờ giận dỗi để chuyển dời sự chú ý của cô.

"Không phải tớ không muốn đến thăm cậu, lúc đó đang là kỳ thi cuối kỳ, thời gian thật sự có hạn. Hơn nữa tớ cũng chẳng biết cậu nằm ở bệnh viện nào, đôi song sinh minh tinh chỉ nói cậu bị tai nạn xe cộ phải nằm viện, chứ không có nói cậu nằm bệnh viện nào, tớ thực rất muốn đi hỏi cho rõ ràng, nhưng lại không thể tìm thấy bọn họ, nhân vật nhỏ bé như chúng ta làm sao có thể nói muốn gặp là gặp được bạch mã vương tử như bọn họ."
Quả nhiên cô đã chuyển dời sự chú ý, mới kích động giải thích.

"Thôi được rồi, tớ sẽ bỏ qua cho cậu." Tôi ra vẻ hào phóng nói.

"Này, buổi tối hôm đó cậu có xảy ra chuyện gì cùng bọn họ hay không"
Cô đột nhiên trở nên thần bí, ghé vào lỗ tai tôi, nhỏ giọng hỏi.

"Buổi tối hôm đó?" Tôi nghi ngờ nhìn cô.

"Ai nha, chính là buổi tối hôm diễn ra hữu nghị ấy."
Cô nàng dùng sức vỗ mạnh vào phía sau lưng tôi, lại lần nữa khiến tôi cảm nhận sức mạnh to lớn của bàn tay gấu.

Mọi chuyện xảy ra vào đêm hôm đó lại hiện ra trước mắt tôi lần nữa, mùi rượu thơm nồng, thân thể kịch liệt quấn lấy nhau, những tiếng rên rỉ ái muội cùng hơi thở nặng nề lại lần nữa làm tim tôi đập thật nhanh.

"Xảy ra chuyện gì cơ? Bọn họ vẫn là trẻ vị thành niên, hơn nữa tớ say đến mức đông nam tây bắc còn không phân biệt được nữa là."
Tôi lấy ra sách giáo khoa trong cặp để che giấu, tùy tiện lật xem.

"Không có gì sao?"
Giọng nói Mỹ Vi tràn ngập thất vọng, "Tớ cứ nghĩ sẽ có chuyện gì đó nóng bỏng và lãng mạn xảy ra chứ. Thật đáng thất vọng. Cậu thật quá tệ không biết nắm biết cơ hội gì hết."
Cô oán giận đánh thật mạnh sau lưng tôi lần nữa.

Làm ơn đi, nữ siêu nhân, đừng đánh tôi nữa, đau lắm!

"Đúng rồi, cậu cùng đôi song sinh minh tinh có quan hệ gì vậy? Bọn họ thật sự có hứng thú với đối với cậu sao? Tại sao bọn họ lại chủ động muốn đưa cậu về? Hơn nữa sao bọn họ lại giúp cậu xin nghỉ học?"
Mỹ Vi lại tìm được một đề tài cô nàng cảm thấy hứng thú, nên liên tục quấn lấy tôi gặng hỏi.

Bà cô ơi, ở đâu ra mà cậu lại có nhiều thắc mắc đến vậy? Nếu muốn biết, sao không tự đi hỏi anh em Triệu gia đi. Cuộc đối thoại của chúng tôi đã khiến những nữ sinh khác trong lớp phải chú ý, tôi thầm than trong lòng.

"Kỳ thật tớ đã biết bọn họ từ lâu. Thực ra tớ đã làm gia sư cho họ được một năm, là học trưởng khoa Văn học phương Tây đã giới thiệu cho tớ, cho nên tớ cũng khá quen thuộc với bọn họ. Cả hai cũng không thật sự thích tớ, chỉ là thích trêu cợt tớ, muốn thấy dáng vẻ khẩn trương của tớ thôi, tuy rằng ngày thường bọn họ thường tỏ ra trầm ổn và chững chạc, nhưng rốt cuộc bọn họ vẫn chỉ là trẻ vị thành niên. Hơn nữa bọn họ thuộc gia tộc hào môn quyền lực như thế, loại phụ nữ xinh đẹp nào mà chẳng gặp qua, sao có thể nhìn trúng bộ dạng khiêm tốn bình thường như tớ được chứ."
Nhìn thấy sát khí trong mắt những nữ sinh, tôi trả lời thật cẩn thận, sợ rằng nếu mắc một sai lầm nhỏ, tôi sẽ chết không có chỗ chôn.

Cuối cùng chuông vào học cũng vang lên, Hạ Mỹ Vi buông tha tôi và trở lại vị trí của mình, những người khác cũng tạm thời rời mắt khỏi người tôi, tôi thở ra một hơi dài, cuối cùng cũng tạm thời tránh được một kiếp.

Triệu Nghi Bác, Triệu Nghi Hiên, các người thật đáng chết, hại tôi thảm như vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro