Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edited by Hari.

Sau khi thực thiết thú lên tiếng, thủy lao bỗng trở nên an tĩnh.

Không khí an tĩnh đến mức có chút đáng sợ.

Bạch Lang trong khoảng thời gian ngắn không biết nên tiếp lời như thế nào.

Yêu thú bây giờ đều trắng trợn táo bạo như vậy sao, hay là chỉ có kẻ trước mắt này chỉ số thông minh có chút vấn đề?

Nàng dừng một chút, thấy thực thiết thú hàm hậu cười, chậm rãi nói: "Khóa có kiên cố hay không ta không biết, nhưng nếu ngươi muốn ở lại làm bạn với hắn, ta có thể giúp ngươi."

Ngữ khí cảnh cáo như thế này đã đủ rõ ràng đi?

Bạch Lang nghĩ thừa dịp tâm tình nàng đang tốt, tên yêu thú trước mặt này nên thức thời chạy cho nhanh đi.

Nhưng sau lời cảnh cáo của nàng, tự xưng thực thiết thú hắc bạch đại hùng lại tỏ ra hết sức mừng rỡ.

"Thật sao?"

"Ngươi có thể cho ta ở đây làm bạn với A Sơn?"

"Nếu thật sự như vậy, vậy cảm ơn ngươi."

Bạch Lang:......?

Đây là tên ngốc ở đâu tới?

Yêu cầu này của thực thiết thú mà nàng còn không thực hiện được, vậy nàng còn ngốc hơn hắn.

Đón lấy ánh mắt với quầng thâm đen của đối phương, Bạch Lang dừng một chút, nghiêm túc nói: "Ta chưa từng nói dối, chỉ cần ngươi nghe lời ta, làm bạn cả đời với hắn cũng không thành vấn đề."

Thực thiết thú: "Huynh đệ, ngươi đúng là người tốt."

Tốt lắm.

......

Một nén nhang sau, Hắc Sơn Hùng đang hôn mê cuối cùng cũng tỉnh lại.

Hắn vừa mở mắt, đã thấy tên biểu huynh ở trong tộc chẳng làm nên trò trống gì, mỗi ngày chỉ biết leo cây gặm trúc đứng ở trước mặt mình.

Thủy lao âm u.

Hắc Sơn Hùng lại mới vừa bị soát hồn, trong khoảng thời gian ngắn phân không rõ là cảnh trong mơ hay là hiện thực.

Hắn dùng tay gấu hung hăng đập mình một cái, mới run run rẩy rẩy nói: "Biểu huynh ngươi sao lại ở đây?"

"Chúng ta về nhà rồi sao? Ngươi cứu ta ra khỏi cái nơi ma quật Thái Thanh Tông kia rồi sao?" Nhìn thấy người thân, hắn cảm thấy rất mừng .

Đối phương cùng lúc đưa ra quá nhiều vấn đề, thực thiết thú có chút không biết nên trả lời như thế nào, vì thế chỉ có thể ngơ ngác cười.

"A Sơn, chúng ta vẫn đang ở trong Thái Thanh Tông."

"Cái khóa này quá kiên cố, ta cắn không hỏng được."

"...... Vậy ngươi?" Hắc Sơn Hùng có chút do dự.

Thực thiết thú nói tiếp: "Vừa rồi ngoài cửa có người tốt, nói ngươi ngủ quá lâu sẽ không tốt, bảo ta đánh thức ngươi dậy."

"Ta còn chưa gọi, ngươi đã tỉnh lại rồi."

Trong lời nói như cảm thấy may mắn, vô cùng cảm tạ vị người tốt kia.

Hắc Sơn Hùng lúc này mới phát giác không thích hợp.

Người tốt?

Thái Thanh Tông có người tốt?

Thực thiết thú dường như đã nhận ra sự nghi hoặc của hắn, cao hứng nói: "Ngươi xem, người tốt đang ở bên cạnh ta."

"Ta giới thiệu cho các ngươi nhận thức một chút, đây là Tiểu Bạch."

Hắc Sơn Hùng theo ánh mắt hắn nhìn qua, thấy một tiểu cô nương xinh xắn mặc bạch y đứng ở bên ngoài.

Bạch Lang lúc này đã hóa thành hình người, hoàn toàn không dính dáng gì tới hình dáng con muỗi lúc trước. Hắc Sơn Hùng liếc mắt một cái, tất nhiên không nhận ra, chỉ nghĩ rằng nàng là đệ tử cấp thấp của Thái Thanh Tông.

Nhưng người này sao lại chỉ đường cho biểu huynh của hắn?

Hắc Sơn Hùng không ngốc như thực thiết thú, vẫn còn một phần nghi ngờ.

"Ngươi giúp chúng ta có mục đích gì?"

Bạch Lang kỳ quái nhìn hắn, giống như đang nói hắn sao hỏi vấn đề ngu như vậy.

Hắc Sơn Hùng suy đoán thân phận của nàng, còn nghĩ nàng ở Thái Thanh Tông chắc cũng không vui vẻ, muốn dựa vào việc cứu hắn để tranh công, chạy trốn tới Thiên Hiệp đầu nhập vào bọn họ.

Bạch Lang chậm rãi nhăn mi: "Ngươi hiểu lầm cái gì phải không? Ta thấy hắn cực cực khổ khổ tới một chuyến cũng không dễ dàng, nếu để các ngươi chưa kịp nói với nhau câu nào đã bị tách ra, vậy cũng quá vô nhân đạo. Tốt, nếu các ngươi đã nói xong, ta đây lập tức động thủ."

Động thủ, động cái gì thủ?

Hắc Sơn Hùng kinh ngạc, thấy Bạch Lang động động cổ tay, mở cửa thủy lao bên kia.

Thực thiết thú lưu luyến không rời ghé vào trên lan can, cũng không để ý nguy hiểm.

Cuối cùng còn hướng Hắc Sơn Hùng thân thiện mỉm cười.

"A Sơn, ngươi không cần lo lắng, vi huynh ở lại đây với ngươi."

Với ta?

Hắc Sơn Hùng ngây ngẩn cả người.

Thực thiết thú thu tay lại, giải thích: "Vừa rồi vị Tiểu Bạch cô nương kia đã nói với ta, nàng thấy ta tới một chuyến cũng không dễ dàng, vì thế cố ý cho ta ở phòng giam đối diện với ngươi. A Sơn, như vậy vi huynh có thể cẩn thận chiếu cố ngươi."

Hắc Sơn Hùng:......?

Hắn quả thực không dám tin tưởng vị biểu huynh này của hắn lại tự chui đầu vào lưới.

Nhưng còn không đợi hắn ngăn cản, thực thiết thú đã tự giác bước vào nhà lao đối diện, còn thực chu đáo tự mình đóng cửa lại.

Không chỉ có Hắc Sơn Hùng sợ ngây người, ngay cả Bạch Lang tận mắt nhìn thấy một màn này, cũng có chút cảm khái.

Con gấu này cũng ngốc quá đi?

Khó trách những yêu thú kia trước đây vẫn luôn kêu hắn cứ ngốc ở trong nhà không cần ra ngoài chạy loạn.

Dễ bị người khác lừa như vậy, Bạch Lang cũng là lần đầu tiên gặp được.

Nàng còn tưởng không tránh được một hồi ác chiến, không nghĩ tới đối phương dễ bị lừa như vậy, vừa nghe thấy bao ăn bao ở, lại còn có sữa để uống, đã lập tức đồng ý ở lại.

Nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của Hắc Sơn Hùng ở phía đối diện.

Tự đem mình đóng gói xong xuôi, thực thiết thú còn để tâm tới an ủi hắn: "A Sơn, ngươi không cần nghĩ nhiều. Chúng ta cứ an tâm ở chỗ này đi."

"Ngươi xem nơi này thật tốt, không phải phơi nắng, nước ở sẵn trên nóc nhà, mở miệng là có thể uống. Chúng ta nằm ở trên giường rơm, động cũng không cần động."

Ở nơi này có bao nhiêu là thứ tốt a!

Hắc Sơn Hùng giật giật khóe miệng, nỗ lực tự nhắc nhở bản thân đừng tức giận.

Đừng tức giận.

Nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được, phẫn nộ nói: "Còn có đồ ăn ba mặn một canh nữa."

Thực thiết thú vui mừng ra mặt: "Thật vậy sao? Vậy thì quá tốt!"

Hắn lại nhìn phía Hắc Sơn Hùng nói: "Biểu đệ, chuyện tốt như vậy ngươi không nói sớm."

Hắc Sơn Hùng:......

Hít sâu, hít sâu......

Bạch Lang lẳng lặng nhìn một màn này, trong lòng nghĩ: Haiz, nếu yêu thú đều giống như thế này có phải bớt lo không cơ chứ.

Nhưng dù là như vậy, động tác của nàng vẫn cực kỳ ôn nhu khóa thêm mấy lần khóa ở cửa thủy lao, trong sự dứt khoát còn mang theo một tia mau lẹ.

Thực thiết thú không chút để ý, nhưng Hắc Sơn Hùng nhìn thấy thế lại chịu đả kích sâu sắc.

"Tiểu Bạch, khi nào thì chúng ta được uống sữa a?"

Sau khi Bạch Lang khóa cửa lại, thực thiết thú mới nhớ tới, lên tiếng hỏi.

Uống sữa?

Ngươi đang nghĩ cái quỷ gì vậy?

Bạch Lang ngoài miệng lại trìu mến nói: "Ngươi ở đây đợi chút, ta lập tức đi lấy."

Thực thiết thú không biết gì gật gật đầu như gà mổ thóc.

Để tỏ vẻ mình đang chờ, còn lấy một cây trúc từ túi nhỏ ra gặm.

Mà Hắc Sơn Hùng từ câu nói này cũng đã nghe ra một tia quen thuộc.

"Ngươi ở đây đợi chút......"

"Ngươi ở đây đợi chút, ta lập tức......"

Đợi đã, đây không phải là?!

Hắn trừng lớn hai mắt đứng bật dậy, thấy con muỗi chết tiệt hại hắn đến bước đường này quay đầu ôn nhu cười nói: "Sao nào, ngươi còn muốn đánh với ta một trận nữa?"

Nàng cười rộ lên giống y như buổi tối hôm đó.

Hắc Sơn Hùng không thể tin tưởng gắt gao nhìn chằm chằm nàng, cuồng nộ trong bất lực.

"Ngươi tên lừa đảo! Ngươi có bản lĩnh mở thủy lao ra chúng ta một trận tử chiến!"

"Ngươi cho ta là ngốc sao?"

Ánh mắt Bạch Lang nhìn về phía hắn giống như nhìn tên ngốc.

"Bỏ đi, ngươi tốt nhất nên đi ngủ đi, ngủ rồi sẽ không mơ mộng hão huyền nữa."

Cả đêm, toàn bộ thủy lao đều vang lên tiếng Hắc Sơn Hùng cuồng nộ gầm gừ.

Bạch Lang ghét bỏ nhíu nhíu mày, trấn an sờ sờ lông thực thiết thú ngốc.

"Ta đi trước, ngày mai gặp."

"Được, ngày mai gặp." Thực thiết thú gật gật đầu.

Không hề chịu ảnh hưởng từ Hắc Sơn Hùng, hai người chào từ biệt ôn hòa như gió xuân.

Ngày thứ hai khi đệ tử canh gác đưa đồ ăn tới, mới phát hiện thủy lao nhiều thêm một người.

À không, là nhiều thêm một con thú.

Con thú kia nhàn nhã nằm trong thủy lao, trong lồng ngực còn ôm một cây trúc ngủ đến trời u đất ám.

Vị sư huynh mới tới chớp chớp mắt, đầy đầu dấu chấm hỏi?

Hắn vừa định lấy truyền âm phù hỏi xem chuyện như thế nào, thì nghe thấy thân hình khổng lồ của yêu thú hai màu đen trắng ngáy một tiếng khò khè trở mình, cây trúc trong cánh tay mập mạp rơi ra, mới giật mình tỉnh lại, vẻ mặt ngơ ngác lắc lắc đầu.

Thực thiết thú quay đầu lại, nhìn thấy một đệ tử mặc quần áo màu trắng giống Tiểu Bạch hôm qua đang đứng ở ngoài cửa.

Vị sư huynh kia âm thầm cảnh giác.

Không biết yêu thú này tính nết ra sao, nếu như đột nhiên bộc phát cuồng tính thì phải làm sao đây?

Hắn đang nghĩ, chợt nghe yêu thú kia nói: "Ngươi tới đưa sữa sao?"

Sữa, sữa gì?

Sư huynh đơ người, đánh ra rất nhiều dấu chấm hỏi?

Cùng lúc đó, sau khi đổi phiên Bạch Lang trực tiếp đi tìm sư tôn.

Nàng cảm thấy mình hôm nay thật là may mắn.

Sau khi mất cơ hội lập công vụ việc huyết thanh châu, lại có một tên chủ động tự mình đưa tới.

Không sai, nàng nói chính là thực thiết thú.

Người tốt... Nàng không thể là một người tốt.

Bạch Lang nàng là một con ma long vô tình vô nghĩa nhất thiên hạ!

Một bình sữa đã có thể đổi lấy thực thiết thú, để nàng tới dạy cho hắn bài học tàn khốc nhất của Tu Chân giới đi.

Duy trì tâm lý vô tình vô nghĩa ỷ mạnh hiếp yếu.

Sáng sớm, Bạch Lang xông vào Cô Sơn Kinh Vân Các.

......

Yến Phất Quang mới vừa cởi trung y, thì nghe thấy tiếng đập cửa.

"Sư tôn có trong đó không?"

Hôm qua sau khi Bạch Lang rời đi, hắn và Hành Tương kiếm quân của Lăng Kiếm Cung giao lưu một trận, làm cho bệnh cũ tái phát. Lúc này đang cúi đầu bôi dược, thình lình cửa bị mở ra.

Cẩm y màu trắng của Yến Phất Quang vẫn đang khoác ở trên người, linh lực vừa động, y phục liền tuột khỏi vai.

Bạch Lang vừa vào cửa đã thấy được cảnh tượng dụ hoặc như vậy.

Thân thể mạnh mẽ của sư tôn ẩn ẩn ngâm trong làn nước, cánh tay thường cầm kiếm từ trong bồn tắm vươn ra, đặt trên thành bồn tắm, có loại cảm giác không giống thường ngày.

Yến Phất Quang môi mỏng mím lại, thu hồi linh lực trong tay.

Chậm rãi quay đầu lại.

......

"Ân, sư tôn buổi sáng tốt lành."

Bạch Lang lúc này mới ý thức được bản thân vừa rồi hình như chưa nghe thấy câu "Vào đi" đã xông vào.

Hơn nữa...... Sư tôn hình như đang tắm a.

Có chút ngượng ngùng nha.

Nàng trầm mặc một lát, thấy Yến Phất Quang không nói lời nào, chỉ nhướng mày nhìn nàng, liền chột dạ muốn lặng lẽ lui ra ngoài.

Kết quả không đợi nàng động chân, đã thấy biểu tình của sư tôn thay đổi.

Biểu tình nhíu mày chuyển thành cười như không cười.

"Một nén nhang thời gian, nếu ngươi không giải thích rõ ràng chuyện tự tiện xông vào này, chép một trăm lần Thái Thanh Kinh."

"A? Một trăm lần?!"

Bạch Lang kinh ngạc tột độ.

"Nhìn sư tôn ngài tắm gội bị phạt còn nhiều hơn tất cả trước đây cộng lại?"

Yến Phất Quang cười: "Ngươi cũng biết vi sư đang tắm?"

Bạch Lang dừng một chút, vì tự cứu, không thầy dạy cũng hiểu, nói sang chuyện khác.

"Sư tôn, kỳ thật con đến đây là có việc quan trọng, tối hôm qua có Thiên Hiệp yêu thú lẩn vào cứu Hắc Sơn Hùng, bị con bắt được."

"Thiên Hiệp yêu thú?"

Những lời này cuối cùng cũng làm cho đuôi lông mày Yến Phất Quang nhíu lại, có chút nghiêm túc lên.

"Là cấp thủ lĩnh sao?"

Bạch Lang gật gật đầu: "Hẳn là vậy, hắn tự xưng là biểu huynh của Hắc Sơn Hùng, chắc là rất có địa vị."

Yến Phất Quang lại nhìn nàng một cái, hắn nhíu mày, Bạch Lang còn chưa hiểu, bỗng nhiên đã tới cạnh bồn tắm.

Sau đó cảm giác một luồng linh khí chảy qua trong cơ thể, không khỏi chớp chớp mắt.

"Sư tôn, con không bị thương a."

Một lát sau, Yến Phất Quang thu tay, lúc này mới tức giận nhìn về phía nàng.

"Lần này không bị thương xem như may mắn, lần sau không được lỗ mãng như vậy."

"A?"

Bạch Lang có chút khó hiểu.

Lại nghe sư tôn nói: "Ngươi cho rằng ngươi thật sự có thể đối phó một con yêu thú thống lĩnh? Lần trước có thể làm cho Hắc Sơn Hùng ở thế hạ phong mà thua, chẳng qua là bởi vì hắn lúc trước bị cấm chế đả thương tan bớt linh lực, ngươi mới có thể chiếm thượng phong."

"Nhưng mà......"

Bạch Lang còn muốn phản bác.

Yến Phất Quang trừng mắt nhìn nàng, nhàn nhạt nói: "Nhưng phàm là yêu thú thống lĩnh, đều không dưới Đạp Môn cảnh giới."

Được rồi, Bạch Lang còn chưa đạt tới Đạp Môn, không nói nữa.

Nàng trộm liếc mắt nhìn Yến Phất Quang, thấy đối phương bỗng nhiên từ trong nước đứng dậy.

Chỉ trong nháy mắt, cẩm y màu đen khoác lên người, khí chất bình tĩnh, giống như ngày thường.

Bạch Lang lặng lẽ dịch tay, nhịn không được hỏi: "Sư tôn, người giờ sẽ đi làm gì a?"

Yến Phất Quang che đi miệng vết thương ở đầu vai, quay đầu nhàn nhạt nói: "Không phải ngươi tới kêu vi sư đi thủy lao sao?"

Bạch Lang:......

Tuy rằng đây vốn là ý của nàng lúc trước.

"Nhưng mà sư tôn người không phải bị thương sao?"

Bạch Lang còn nhớ rõ lúc nãy khi vừa tiến vào nhìn thấy vết máu trên đầu vai sư tôn. Cả căn phòng này đều tràn ngập mùi sinh lê hương, nhưng cũng không che được mùi thuốc.

Nàng hơi hơi mím môi, khi Yến Phất Quang nhìn về phía nàng, không tự chủ được nói: "Sư tôn, không thì con bôi thuốc cho người trước? Bôi thuốc xong chúng ta đi cũng được."

...... Bôi thuốc?

Biểu tình của Yến Phất Quang hơi hơi dừng lại.

Hắn nhìn về phía Bạch Lang, lại chỉ nhìn thấy Tiểu Bạch Long biểu tình một mảnh vô tội, tựa hồ cũng không biết chính mình vừa nói gì.

Trong phòng yên lặng.

Lư hương còn đang đốt.

Yến Phất Quang không biết nghĩ tới cái gì, ý vị thâm trường nhìn nàng một cái, cuối cùng nhướng mày nói: "Được, vậy Tiểu Bạch tới bôi thuốc cho vi sư đi."

"Vâng."

Bạch Lang ngây ngốc gật gật đầu, cũng không biết chuyện bôi thuốc này có bao nhiêu tư mật.

Yến Phất Quang cởi ra trung y trên người, Bạch Lang mới chú ý tới không chỉ đầu vai có thương tích, cả phía sau lưng cũng có.

Miệng vết thương kia hình như là kiếm thương, nhưng lại không quá giống bình thường.

Khi Bạch Lang bôi thuốc, thậm chí có thể nhìn thấy có bóng đen vẫn luôn di động.

Nàng hơi hơi nhíu mày.

Cảm giác trước đó bôi thuốc hình như không có tác dụng gì, nàng do dự một chút, tay quệt thuốc mỡ.

Yến Phất Quang nhắm hai mắt nhìn như không chú ý, nhưng linh thức lại bao phủ toàn bộ phòng.

Khi nhìn thấy Bạch Lang quệt thuốc, biểu tình hơi dừng một chút.

Bạch Lang hoàn toàn không chú ý tới sư tôn vẫn luôn nhìn mình.

Sau khi nàng quệt một ít thuốc, nhíu nhíu mày, nhẹ nhàng bôi lên miệng vết thương.

Cảm giác mát lạnh theo chỗ tiếp xúc truyền đến, Yến Phất Quang hơi nhíu nhíu mày.

"Sư tôn đau không?"

Bạch Lang thấy thân thể hắn căng chặt, không khỏi hỏi.

Trên thân thể những đường gân nổi lên rõ ràng, miệng vết thương thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ.

Bạch Lang cảm khái thiên hạ đệ nhất nhân quả thực không dễ làm, động tác lại càng nhẹ nhàng hơn.

Nhưng nàng càng nhẹ, lại càng ngứa.

Giống như lông chim phất qua, làm cho đầu ngón tay tê dại.

Yến Phất Quang thả linh thức nhìn bộ dáng Bạch Lang cúi đầu nghiêm túc, biểu tình trên mặt có chút phức tạp.

Nàng lúc này chính là một bộ dáng thiếu nữ xinh đẹp, khi bôi thuốc lông mi dài chợt lóe chợt lóe, ngay cả trên chóp mũi bởi vì khẩn trương cũng thấm chút giọt mồ hôi nhỏ, có vẻ đặc biệt đáng yêu.

Ngón tay Yến Phất Quang không khỏi vuốt ve vài cái, tâm tình vốn phức tạp lại chậm rãi biến đổi thành một dạng khác.

Tiểu long này lo lắng hắn xảy ra chuyện như vậy sao?

Hắn rõ ràng đã nói không có việc gì, nhưng Bạch Lang vẫn thật cẩn thận, sợ không cẩn thận chạm vào miệng vết thương nơi đó làm hắn đau. Yến Phất Quang trước kia chưa bao giờ như vậy.

Nhưng không thể phủ nhận, động tác của Bạch Lang vẫn làm trong lòng hắn nhu hòa xuống.

Ngay cả chính hắn cũng không có phát giác, mày vẫn luôn nhíu chặt cũng bất tri bất giác chậm rãi thả lỏng.

Linh tán này tuy rằng không biết dùng dược liệu gì, nhưng rất hữu dụng, sau khi Bạch Lang cẩn thận bôi thuốc xong, thực mau đã bị miệng vết thương hấp thu.

Sau một nén nhang thời gian, Bạch Lang bôi thuốc xong, nhớ tới động tác của phụ vương lúc trước khi ngón tay mình bị thương phải bôi thuốc, cúi đầu ở trên lưng sư tôn nhẹ nhàng thổi.

"Ân, như vậy liền không đau."

"Sư tôn người đừng cử động, con thổi cho người."

Yến Phất Quang vừa định kéo áo lên, ngón tay đột nhiên buộc chặt.

Hắn trên lưng dùng sức, ngay cả gân xanh cũng nổi lên. Bạch Lang lại còn không rõ nguyên do.

"Di, sư tôn, người làm sao vậy?"

Nàng nháy mắt vẻ mặt vô tội ngây thơ.

Yến Phất Quang không nói gì, chỉ hít một hơi thật sâu, đáy mắt nặng nề.

Hắn dùng sức lực rất lớn, mới buông ngón tay ra.

Trong mắt Bạch Lang, chỉ nhìn thấy sư tôn bỗng nhiên biểu tình thay đổi, ngay cả động tác cũng có chút thô lỗ, quần áo nhăn hết vào cũng không phát hiện ra.

Nàng vốn là muốn nhắc nhở, nhưng khi nhìn đến đáy mắt sư tôn có chút đỏ lên, bị dọa sợ, vội nuốt xuống lời nói trong miệng.

Không khí trong phòng so với vừa rồi càng thêm kỳ quái.

Bạch Lang cảm giác tâm tình sư tôn lúc này còn kém hơn khi nàng lần trước làm nổ bánh trôi.

Nhưng là vì sao a?

Nàng lần này đâu có đả thương sư tôn?

Bạch Lang thật sự có chút nghi hoặc. Vừa rồi rõ ràng là bôi thuốc bình thường , sao sư tôn lại tức giận rồi?

Ánh mắt nàng trong suốt.

Yến Phất Quang quay đầu.

Lúc này nhìn nàng, một bụng hỏa không thể phát tác.

Nhìn đến Tiểu Bạch Long đáy mắt thanh triệt, phát giác chỉ có hắn nghĩ lung tung, mím môi, kéo áo lên nghiến răng nghiến lợi: "Về sau, lúc bôi thuốc không cần thổi!"

"Như vậy không phải là sẽ không đau sao?" Bạch Lang lặng lẽ nói.

Yến Phất Quang:......

Còn biết tranh luận?

"Vi sư không đau."

"Vi, sư, một, chút, cũng, không, đau!"

Bạch Lang không nhịn nổi: "Sư tôn, người không cần gạt con, con xem người vừa rồi nhịn đau nhịn đến gân xanh cũng nổi lên."

Được lắm, không khí càng thêm an tĩnh.

Bạch Lang hậu tri hậu giác che miệng lại, ý thức được mình lại nói sai.

Cuối cùng cái đề tài này lấy ánh mắt Yến Phất Quang tựa cười như không cười mà kết thúc.

Bạch Lang không dám lại mở miệng.

Qua một lát, thấy Yến Phất Quang ngồi xuống, mới thật cẩn thận nói: "Sư tôn, con bắt được một con yêu thú, người vừa nói thủy lao......"

"Cho nên?" Yến Phất Quang nhàn nhạt hỏi lại.

Đã quên lúc đầu nói muốn về việc đi thủy lao.

Bạch Lang:...... Thôi được rồi.

Dù không đi thủy lao, cũng nên có khen thưởng nha?

Dù sao yêu thú này chính là việc vui ngoài ý muốn a.

Nàng chớp đôi mắt nhìn Yến Phất Quang, trong mắt ý tứ rất là rõ ràng.

Nhưng mà lúc này sư tôn còn đang tức giận lại hoàn toàn không để ý tới nàng.

Sau khi hắn uống một ngụm trà, phất ống tay áo nhàn nhạt nói: "Vi sư bôi thuốc xong cảm thấy mệt mỏi, muốn ngủ một lát. Ngươi nếu muốn lưu lại, vậy ở bên cạnh chép Thái Thanh Kinh đi."

Bạch Lang:...... A?

???!!!

"Chép Thái Thanh Kinh?" Bạch Lang thiếu chút nữa cho rằng mình nghe lầm.

Nhưng thần sắc của Yến Phất Quang lại đánh vỡ ảo tưởng của nàng.

Nàng ngàn vạn lần không nghĩ tới, mình rõ ràng là lập công, vì sao vẫn phải bị phạt chép sách?!

Sư tôn đây là có ý kiến đối với nàng đi?

Đúng không?

Nàng vừa rồi còn bôi thuốc cho hắn. Cho dù hắn là sư phụ cũng không thể như vậy đi?

Bạch Lang phẫn nộ tột đỉnh.

Sau khi Yến Phất Quang lên tiếng, mặt ngoài thì đáp ứng, trên thực tế đáy lòng đã bắt đầu mắng ầm lên, tất cả các thể loại mắng chửi đều lôi ra hết, đối với Yến Phất Quang quả thực là căm thù đến tận xương tuỷ.

"Sao? Không chép sách?"

Yến Phất Quang giả mù sa mưa hỏi một câu, tựa hồ có chút kinh ngạc nàng vì sao chưa động thủ.

Bạch Lang mím môi, cảm thấy sư tôn đối với mình có ý kiến, càng thêm giả mù sa mưa: "Sư tôn, người nói đều đúng. Chỉ là con bỗng nhiên nhớ tới đã quên chưa đưa chìa khóa cho sư huynh canh gác hôm nay."

"Người trước tiên ở đây đợi chút, con trả lại chìa khóa xong sẽ quay lại đây chép sách."

Đây đã là lần thứ hai trong hôm nay Bạch Lang đối với người khác nói "Trước tiên ở đây đợi chút". Mấu chốt là, hai người đều tin.

Yến Phất Quang không biết tâm tư Bạch Lang, cho rằng nàng chưa giao chìa khóa cho đệ tử thay phiên, vì thế liền đại phát từ bi gật gật đầu.

"Cũng được, ngươi đi trả lại chìa khóa trước đi."

"Vi sư ở chỗ này chờ ngươi."

Tiểu Bạch Long đối với hắn thích đến không được, ngay cả bôi thuốc cũng không giống người thường.

Tuy rằng bản tôn lần này nhắc nhở nàng lần sau không cần như vậy, nhưng đã nguyện ý sau buổi trưa bồi nàng, chắc là lần này làm cho tiểu long kia cao hứng đến tìm không ra phương hướng đi.

Yến Phất Quang trong lòng nghĩ như vậy, ngước mắt nhìn Bạch Lang, thần sắc thập phần vô tư.

Bạch Lang:......

Vậy ngươi cứ đợi đó đi.

Nàng giả mù sa mưa cáo biệt xong, liền thuận tay đóng cửa.

Hẹn với hai người, nàng muốn đi đối phó ai đây?

Đương nhiên là —— thực thiết thú a.

Nàng cũng đâu có ngốc, vì sao phải ngơ trên núi chép sách đây.

Khi Yến Phất Quang lần đầu tiên ngây thơ chờ Bạch Lang.

Nàng lúc này đang nhấc thực thiết thú từ trong thủy lao lên, à không, Cổn Cổn, đây là tên nàng mới đặt cho hắn.

Một người một thú ở phòng bếp làm một bình sữa, sự tức giận của Cổn Cổn do đợi cả đêm liền tiêu tan.

Hắn ôm bình, ngồi dưới đất xoa xoa cái bụng béo lại to lên một chút.

"Tiểu Bạch, ta biết ngươi sẽ không gạt ta."

"Biểu đệ của ta vẫn luôn nói ngươi là kẻ lừa đảo, nhưng ta không tin."

Tay Bạch Lang đang xoa đầu gấu dừng một chút, không chút nào chột dạ nói:

"Ngươi không cần tin hắn, hắn chính là ghen ghét chúng ta nhất kiến như cố (lần đầu tiên gặp mà như đã thân quen từ lâu) mà thôi."

Cổn Cổn gật gật đầu.

"Ân, ta tin tưởng ngươi, ta biết ngươi là người tốt."

"Cho nên, nhất kiến như cố là cái gì?"

Bạch Lang:......

"Nhất kiến như cố chính là ta nguyện ý đem rất nhiều bình sữa cho ngươi."

Cổn Cổn đã hiểu.

Hắn nhớ kỹ gật gật đầu, dùng sức cầm long trảo (chân rồng) của Bạch Lang.

"Ngươi nói rất đúng, từ nay về sau chúng ta chính là nhất kiến như cố hảo bằng hữu!"

"Bạn tốt hôm nay tâm tình không tốt, đi, chúng ta xuống núi đi dạo phố đi."

Một rồng một gấu đối thoại: "Ta mang ngươi đi ăn đồ ăn còn ngon hơn sữa kia."

Cổn Cổn gật gật đầu.

"Tốt quá."

"Đây là linh thạch ta tích góp được, đều cho ngươi."

Hắn từ phía dưới lông bụng lấy ra một đống linh thạch giá trị xa xỉ, đưa cho Bạch Lang.

"Nghe nói Thái Thanh Tông các ngươi thực nghèo, một chút chút lòng thành."

Bạch Lang...... đột nhiên không kịp phòng ngừa, cảm nhận được bị vũ nhục.

Tuy rằng, nàng hiện tại quả thật không nhiều tiền bằng một con gấu. Nàng nhìn Cổn Cổn liếc mắt một cái, sau khi xác định đối phương là thật tâm đưa linh thạch.

"Ngươi yên tâm, ta có tiền nhất định sẽ trả lại cho ngươi."

Ai, nàng hiện tại đã lưu lạc đến mức phải đi lừa tiền của một con gấu.

Nhưng Cổn Cổn lại một chút cũng không phát hiện đến Bạch Lang dụng tâm hiểm ác. Ở trong lòng hắn, Bạch Lang cho hắn ở phòng giam miễn phí cùng sữa uống miễn phí, vậy đã là hảo bằng hữu duy nhất sau bao năm từ khi gấu hắn sinh ra.

Hai người ở phòng bếp đánh cướp xong liền xuống núi.

Chẳng qua...... Bạch Lang nhìn bộ dáng hiện tại của Cổn Cổn, cảm thấy lấy trình độ khẩn trương của mọi người hiện nay đối với yêu thú, nếu như hắn lấy bộ dáng như này mà ra ngoài, còn chưa đi đến sơn môn Thái Thanh Tông, đã bị bắt trở lại đi.

Cổn Cổn không hiểu ánh mắt của Bạch Lang, đứng tại chỗ ngoan ngoãn để nàng nhìn nửa ngày, liền nghe nàng nói: "Ngươi bộ dạng như này tương đối dễ xảy ra chuyện. Chúng ta phải giả dạng một chút."

Cái này Cổn Cổn hiểu.

Hắn dù ngốc cũng biết nhân loại đều tương đối chán ghét yêu thú. Giống biểu đệ hắn cái loại này càng làm mọi người muốn đánh. Cổn Cổn ra ngoài cùng bằng hữu mới đi chơi, không thể liên lụy bằng hữu.

"Nếu không ta biến thành hình người đi?"

"Ngươi còn có thể biến thành hình người?"

Bạch Lang có chút kinh ngạc.

Cổn Cổn nói: "Ngươi biết đấy, yêu thú không phải thuộc Yêu tộc của các ngươi, không hóa hình được. Bất quá ta có học qua thuật biến hình, có thể tạm thời ngụy trang thành nhân loại."

Thuật biến hình?

Bạch Lang vừa nghe cái này liền có hứng thú.

Nếu có thể ngụy trang thành người, như vậy hai kẻ bọn họ xuống núi liền rất thuận lợi.

Nàng để Cổn Cổn biến hình.

Sau khi bỏ bình sữa xuống, Cổn Cổn niệm chú ngữ, ngay sau đó, biến thành một sư huynh làm nhiệm vụ mà lúc trước Bạch Lang đã gặp qua.

"A, cái này không được."

"Vị sư huynh này ở trong tông nhân duyên rất tốt, ngươi biến thành bộ dáng của hắn thực dễ dàng bị vạch trần."

Cổn Cổn nghĩ nghĩ, lại biến thành một vị sư tỷ.

Bạch Lang lập tức lại lắc lắc đầu.

Nàng nhìn Cổn Cổn vẻ mặt nghi hoặc, dừng một chút, bỗng nhiên lấy ra một bức bức họa.

"Người này, thấy chưa, ngươi biến thành người này."

"Ngươi ngụy trang thành hắn, đi ra ngoài liền không có người dám hỏi ngươi."

Cổn Cổn theo ánh mắt nàng nhìn qua, liền thấy được một người mặc cẩm y màu đen, khuôn mặt theo lời nói của nhân loại là người tuấn mỹ đến cực điểm.

Bên cạnh bức họa kia còn có một cái tên, là —— Yến Phất Quang.

Cổn Cổn nhìn cũng cảm thấy túi da này không tồi, vì thế tâm niệm vừa động, liền theo bức họa biến.

Bạch Lang ngừng thở, muốn nhìn xem thành quả.

Chờ đến khi Cổn Cổn mở mắt ra, nàng thiếu chút nữa cho rằng chính là tên quỷ đáng ghét sư tôn kia đang ở đây.

Bất quá ngay sau đó, Cổn Cổn hàm hậu cười liền phá hủy khí chất tùy ý trên dung mạo Yến Phất Quang, trở nên ngốc ngốc.

Bạch Lang nhíu nhíu mày, lại dạy hắn mấy câu hay nói của Yến Phất Quang.

"Cổn Cổn, từ giờ trở đi ta liền gọi ngươi là sư tôn, đợi chút lúc nhìn thấy người, ngươi ngàn vạn không thể cười."

"Bảo trì cao lãnh, gật đầu hoặc là trầm mặc đều được."

Bạch Lang không yên tâm dặn dò.

Cổn Cổn tuy rằng khờ, nhưng vẫn luôn thực nghe lời.

Nghe lời này xong, duỗi tay nắm lấy tay Bạch Lang nói: "Tiểu Bạch yên tâm, ta đã biết."

Bạch Lang nửa tin nửa ngờ, nhưng nghĩ có nàng ở bên cạnh, dù có biểu hiện kém hẳn là cũng sẽ không quá kém đến đâu đi.

Nghĩ như vậy, một nén nhang sau, hai người liền đi tới trước sơn môn.

Ngoài dự đoán chính là, biểu hiện của Cổn Cổn phi thường tốt, quả thực chính là sư tôn chính gốc, thiên phú dị bẩm.

Hắn dùng diện mạo của Yến Phất Quang, mặt vô biểu tình, toàn bộ khí chất của một con gấu đều phát ra.

Ở trước sơn môn, chấp thủ đệ tử vốn thấyBạch Lang còn muốn dò hỏi một chút. Nhưng khi nhìn thấy "Phất Quang chân quân" bên cạnh lập tức ngậm miệng lại.

"Chân quân mời."

Đệ tử đứng hai bên sôi nổi hành lễ.

Cổn Cổn bình tĩnh gật gật đầu, thần thái, kỹ thuật diễn xuất vẫn luôn giữ vững.

Bạch Lang rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.

"Sư tôn, chúng ta đi thôi." Nàng nhắc nhở một câu.

Những sư huynh kia cũng không dám nhìn thẳng Phất Quang chân quân, đầu càng thêm thấp.

Cứ như vậy, hai người "Thầy trò" giả này một đường nghênh ngang đi ra sơn môn.

Bạch Lang lúc trước được đại sư huynh trực tiếp qua Truyền Tống Trận mang vào trong núi, còn không biết bên ngoài là bộ dáng gì đâu. Nhưng cũng may hai người đều có pháp lực trong người, cũng không sợ.

Nàng từ túi Càn Khôn lấy ra đồ vật có thể định vị, liền lôi kéo Cổn Cổn đi vào trong thành.

Lúc này mới vừa sau giờ ngọ, đúng là thời điểm náo nhiệt nhất của Đông Chiếu Thành. Hai người Bạch Lang đi vào, nhìn thấy đầy đường người. Bất quá cùng thành trấn khác bất đồng chính là, ở đây có cả người thường và tu sĩ.

Bạch Lang đã thấy có người bán kẹo hồ lô, lại thấy có cả tu sĩ ở bên ngoài bày quán.

Cổn Cổn cũng là lần đầu tiên đi vào thành trấn của nhân loại, xem đến hoa cả mắt, nước miếng không tự giác chảy ra.

Ân, ngươi có thể tưởng tượng một tên mang bộ mặt tiên quân giống hệt Yến Phất Quang đang chảy nước miếng sao?

Bạch Lang trầm mặc, không khỏi nói: "Cổn Cổn, ngươi hiện tại đã là một người thành thục, ngươi phải học biết cách thu liễm một chút."

"Như thế nào thu liễm?"

"Yến Phất Quang" quay đầu, mới vừa hé miệng, nước miếng tựa như dòng suối nhỏ nháy mắt làm ướt quần áo.

Bạch Lang:......

Thôi bỏ đi.

"Ngươi không cần thu liễm."

"Như này rất tốt."

Dù sao cũng không có người nhận thức ngươi, nàng lui một bước an ủi bản thân.

Ở trong ấn tượng của Bạch Lang, Yến Phất Quang thuộc về loại chỉ ru rú trong nhà, chỉ có đệ tử Thái Thanh Tông mới thấy qua, những người khác căn bản đều không quen biết.

Nghĩ đến hiện tại đệ tử trong tông đều bởi vì sự tình năm đại tiên môn mà lưu lại trong tông, Bạch Lang liền yên tâm, mang theo Cổn Cổn đi dạo.

Nàng đầu tiên là mua cho Cổn Cổn một cái khăn để lau nước miếng, đeo vào dưới gương mặt làm thiên địa thất sắc kia của Yến Phất Quang, lại dặn dò hắn không được tháo xuống.

Nhìn khăn trắng nhỏ trên cằm, Cổn Cổn có chút không được tự nhiên kéo kéo: "Tiểu Bạch, cái này có chút phiền phức."

Bạch Lang kéo tay hắn xuống nói: "Ngươi xem nước miếng của ngươi lại sắp chảy ra rồi, không mang cái này thì lại phải mua quần áo mới, chúng ta tiết kiệm chút tiền để chơi cái khác đi."

"Được thôi."

Cổn Cổn bị thuyết phục.

Ngay sau đó lại nói: "Tiểu Bạch, ta muốn ăn cái đồ màu đỏ đỏ kia."

Bạch Lang quay đầu nhìn, đây không phải là ma quỷ mỹ thực kẹo hồ lô mà trước đây Cố Xuân Lăng mua cho nàng sao?

Nghĩ đến bộ dáng Cổn Cổn bị chua đến nhăn mặt nhăn mũi.

Bạch Lang dừng một chút, thập phần hào phóng mua cho hắn một cái.

Nhưng sau khi nàng lấy một cây kẹo, Cổn Cổn lại bất động.

"Làm sao vậy?"

Bạch Lang không rõ nguyên do.

Cổn Cổn hơi xấu hổ nói: "Tiểu Bạch, này không đủ ăn a."

"Hay là chúng ta mua nhiều chút?"

Bạch Lang:...... "Ngươi muốn bao nhiêu?"

Nàng trong lòng có chút dự cảm không tốt, ngay sau đó, Cổn Cổn lấy cả cây cọc rơm, rút toàn bộ kẹo hồ lô cắm ở trên xuống, lẩm bẩm: "Nhiêu đây hẳn là đủ rồi đi."

Bạch Lang...... trơ mắt nhìn Cổn Cổn ăn một đống kẹo hồ lô, thử thăm dò hỏi: "Ngươi ăn no chưa?"

"Ăn no?" Cổn Cổn có chút nghi hoặc.

"Chưa a."

"Vừa rồi chỉ là hơi thèm mà thôi."

"Ngươi yên tâm, ta sẽ giữ bụng chờ ngươi dẫn ta đi ăn đồ ăn ngon."

Bị ánh mắt tín nhiệm của Cổn Cổn bản "Yến Phất Quang" nhìn, Bạch Lang vốn muốn khuyên hắn tiết chế một chút, nhưng trong nháy mắt lại phảng phất như mất trí, đầu óc mê man, tâm hư vinh bành trướng lên.

Dưới đôi mắt nhỏ đáng thương hề hề kia, Bạch Lang hào khí vỗ vỗ túi linh thạch: "Không sao, ngươi cứ việc ăn, chúng ta có rất nhiều tiền."

Cứ như vậy, hai người từ đầu đường ăn tới cuối phố.

Trong thành Đông Chiếu liền xuất hiện kỳ cảnh như vậy.

Một đám bán hàng rong đuổi theo hai người không ngừng xum xoe.

"Tiên tử, ngươi nhìn xem bạch thiết bánh này của ta, thơm ngọt mềm mại, ăn cực kỳ ngon."

"Tiên trưởng, còn có cái này, cái này rất lợi hại, thịt gà khô, tổ truyền tay nghề của nhà chúng ta, còn cố ý bỏ thêm tía tô linh thảo quý báu."

"Nếm một miếng, tuyệt đối không hối hận!"

Bạch Lang: "Không, chúng ta đã......"

Nàng còn chưa nói xong, Cổn Cổn đã nhận toàn bộ đồ ăn.

Toàn bộ bị hắn ăn vào bụng, Bạch Lang phảng phất nghe thấy được thanh âm linh thạch chảy đi.

Bạch Lang:...... Nàng cảm giác nàng bị lừa rồi, đã nói đưa linh thạch cho nàng bảo quản, cảm giác còn chưa có cầm nóng được một canh giờ, tất cả đều tiêu hết rồi.

Trải qua một canh giờ sau, Bạch Lang lúc này đã vô pháp bảo trì mỉm cười.

Nàng một phen giữ chặt Cổn Cổn, ngăn lại tay hắn đang không ngừng nhận lấy mỹ thực, kiên định nói: "Ta mệt rồi, chúng ta trước tìm một quán trà vào uống trà đi."

Cổn Cổn tiếc nuối thu hồi tay.

Bất quá ngay sau đó lại hưng phấn lên.

"Quán trà a, ta biết, có rất nhiều đồ thơm thơm."

Khi hắn dùng thanh âm trầm thấp ưu nhã nói ra từ láy khả khả ái ái, tay người bán hàng rong run một chút, đồ vật trong tay thiếu chút nữa không cầm nổi.

Nhưng nhìn đến ánh mắt thâm trầm của "Yến Phất Quang" lại một câu cũng không dám nói, mãi cho đến khi hai người rời đi, mới dám nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu.

"Bây giờ những người lớn lên đẹp trai đều lưu hành cách nói như vậy sao?"

"Không được, ta cũng phải học một tiếng trở về để nói với lão bà."

Lúc hai người rời đi cũng không có chú ý tới, cách đó không xa trên lầu Tàng Bảo Các, đang có một người ngồi.

Già Ly thánh tăng vốn hôm nay ra ngoài có việc, hắn lần này tới Đông Uyên Châu, trừ bỏ việc yêu thú, còn muốn ở Tàng Bảo Các mua một thứ.

Thứ này chỉ có trong thành Đông Chiếu của Đông Uyên Châu mới có.

Sau khi xử lý xong việc, Già Ly liền mang theo đệ tử Vô Đỉnh Tự đi ra.

Tiên thảo kia lúc trước đã thương lượng xong, vốn có thể trực tiếp lấy đi, nhưng hôm nay chủ sự lại không ở trong các, Già Ly liền đợi thêm một lát.

Hắn ngồi ở lầu hai Tàng Bảo Các, đúng là địa phương có tầm nhìn tốt nhất Đông Chiếu thành.

"Chủ sự một lát nữa sẽ trở về, làm phiền thánh tăng đợi lâu."

Đệ tử Tàng Bảo Các đưa lên một ly trà cẩn thận nói.

Già Ly thánh tăng khẽ lắc đầu.

"Không sao."

Hắn đang nói, sa di bên cạnh lại bỗng nhiên hoảng sợ.

"Di, thánh tăng, ngài xem phía dưới."

"Phía dưới hình như là Thái Thanh Tông Phất Quang chân quân cùng Bạch tiên tử a, hai người bọn họ hôm nay sao cũng tới đây?"

Lại còn có hứng thú đi dạo phố như vậy?

Tiểu sa di có chút nghi hoặc.

Già Ly sau khi nghe đến tên, đầu ngón tay dừng một chút, ánh mắt chuyển hướng dưới lầu, liền nhìn thấy Bạch Lang lôi kéo ống tay áo Yến Phất Quang, hai người không biết đang nói cái gì, rất nhanh đã lẫn vào trong đám đông.

Là tiểu long kia.

Ánh mắt Già Ly dừng lại ở phía dưới.

Bạch Lang còn không biết mình cùng Cổn Cổn ngoài ý muốn bị người quen nhìn thấy.

Ngắn ngủn hơn một canh giờ, hai người đã trở thành người nổi tiếng ở Đông Chiếu thành, sau khi thoát khỏi những người bán hàng rong nhiệt tình đó, nàng mang theo Cổn Cổn đi tới một gian trà lâu đã sớm hỏi thăm tốt giá cả.

Tóm lại, chỉ cần không tiêu nhiều tiền là được.

Gọi lên một ly trà rồi ngồi thật lâu, cũng không được bao nhiêu linh thạch.

Bạch Lang nghĩ như thế, sau đó bởi vì mắt chột, bị trời xui đất khiến, bỏ qua quán trà lúc trước đã tra được giá cả bình thường, vào một trà lâu đắt nhất toàn Đông Chiếu thành.

Trà lâu này vốn chỉ mở cho khách quý, yêu cầu nghiệm chứng linh thạch mới có thể đi vào. Nhưng Bạch Lang cùng "Yến Phất Quang" hai người thật sự là lớn lên rất có tính lừa gạt.

Hai người đều là một thân cẩm y quý báu, khí chất nổi bật, vừa thấy liền khiến cho người khác cảm thấy không phải người thường.

Đặc biệt là Yến Phất Quang.

Đúng là trời quang trăng sáng, chỉ đứng ở chỗ đó liền rực rỡ cả căn phòng.

Tiểu nhị tiếp đãi ở cửa do dự một chút, còn chưa kịp ngăn trở đã thấy bọn họ đi vào.

Sau khi đi vào, Bạch Lang liền cảm giác được rất nhiều đôi mắt đang đánh giá bọn họ.

Nàng không để ý đến những ánh mắt đó, chỉ nghĩ trà lâu giá bình thường sẽ có rất nhiều người đáng ghét. Sau khi nhìn hoàn cảnh cũng không tệ lắm, liền lập tức lôi kéo Cổn Cổn lên lầu ngồi.

"Nhị vị tiên trưởng, muốn gọi gì?" Tiểu nhị tiến lên nói.

Trong tay hắn cái gì cũng không cầm.

Mọi người đều biết, trà lâu càng cao cấp càng không có bảng giá, đây đã là nhận thức chung của mọi người tới nơi này.

Nhưng Bạch Lang lại không biết, nàng vốn chuẩn bị gọi loại rẻ nhất trong bảng, nhưng mà đợi nửa ngày lại không thấy tiểu nhị lấy ra bảng giá, không khỏi có chút kỳ quái.

Bạch Lang ho nhẹ nhắc nhở.

Tiểu nhị kia vẫn không động.

Nàng không khỏi hơi hơi nhíu mày.

Sao trà lâu này phục vụ kém như vậy?

Nàng đã nhắc nhở cả nửa ngày, cái gì cũng không lấy ra.

Bạch Lang đang nghĩ phải làm sao uyển chuyển nhắc nhở lại lần nữa.

Cổn Cổn một bên thấy nàng ho khan, sốt ruột.

"Tiểu Bạch, ngươi có phải bị cảm nắng không?"

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn biểu tình khó coi, trực tiếp nói: "Ngươi còn đứng đó làm cái gì? Còn không mau đem trà đắt nhất ở nơi này của các ngươi mang tới."

Bạch Lang vốn là giả ho khan, lần này bỗng nhiên biến thành ho thật.

"Không, không cần......"

Nàng nói còn chưa dứt lời, đã bị Cổn Cổn đè tay lại.

"Không sao, ngươi nếu mệt, dựa vào trên vai ta nghỉ ngơi một lát."

Bạch Lang:......

Nàng thật sự tức chết rồi.

Bỏ đi, may mắn nàng cơ trí mang Cổn Cổn tới trà lâu giá bình thường. Trà có ngon hơn nữa cũng không đắt lắm, bằng không......

Bạch Lang nghĩ như vậy, đáy lòng miễn cưỡng xem như nhẹ nhàng thở ra.

Lại không nghĩ rằng —— đoạn khí này thở ra quá sớm.

......

Một canh giờ sau, hai người ở trong quán trà hết uống lại ăn, làm cho ánh mắt tiểu nhị đều thay đổi.

Thậm chí cuối cùng chủ sự còn đến tặng cho hai người một cái thẻ ưu đãi.

Dùng cái thẻ này, là có thể rẻ được một phần mười.

Bạch Lang cảm thấy thực vừa lòng.

Cổn Cổn cũng cao hứng mở cái thẻ trên tay: "Tiểu Bạch, chúng ta có thể được ưu đãi một ngàn linh thạch đó."

Một ngàn linh thạch a.

Bạch Lang lộ ra tươi cười như kiếm được mẻ lớn, ngay sau đó tươi cười cứng đờ, bỗng nhiên phản ứng lại.

"Từ từ, ngươi nói bao nhiêu tiền?"

Cổn Cổn thành thành thật thật: "Ưu đãi một ngàn linh thạch."

Tiểu nhị bên cạnh lúc này cũng làm hết phận sự cười nói: "Nhị vị tiên trưởng, ngài lần này tiêu phí tổng cộng là chín ngàn linh thạch."

"Muốn trả linh thạch trực tiếp sao?"

Chín, chín ngàn linh thạch?

Thật tốt.

Bạch Lang dừng một chút, có chút lúng túng nói: "Ngươi nghe ta giải thích, kỳ thật là như thế này, chúng ta lần này tới, đã quên không mang đủ tiền, không bằng ngươi để ta......"

......

Một nén nhang thời gian sau, bởi vì ăn cơm bá vương, hai người bị bắt lấy.

"Thân ái, không trả hết tiền không được đi."

"Nếu không có tiền, liền bán nghệ đi."

Yến Phất Quang đợi Bạch Lang thật lâu, chưa thấy nàng trở về, không khỏi nhíu nhíu mày.

"Sao lâu như vậy? Chẳng lẽ có chuyện gì trên đường làm trì hoãn?"

Hắn lầm bầm lầu bầu, nắm chặt tay.

"Vẫn là chờ một chút đi. Từ trên núi đến thủy lao cũng cần không ít thời gian."

Yến Phất Quang vẫn luôn chờ a chờ, từ giữa trưa chờ đến buổi chiều, còn không thấy Bạch Lang trở về, không khỏi có chút sinh ra nghi ngờ.

Tiểu long này không phải là chạy trốn đi?

Hắn khẽ nhíu mày, nghĩ nghĩ, ánh mắt dời về phía gương đồng bên cạnh.

Một trận gợn sóng qua đi, cảnh tượng trong gương đồng liền hiện ra.

Hắn thực muốn nhìn tiểu long này đang ở đâu.

Yến Phất Quang nghĩ như vậy, cầm lấy gương đồng, liền thấy được trong gương hình ảnh vừa chuyển, bỗng nhiên xuất hiện một người giống hắn như đúc.

Ngay sau đó, người giống hắn như đúc kia ở sau bình phong, trên tai cài đóa hoa đỏ thẫm, bắt đầu vỗ ngực khiêu vũ, động tác thập phần cay mắt.

Đúng lúc này, hắn nghe thấy được thanh âm Bạch Lang.

"Đa tạ các vị phụ lão hương thân cổ vũ."

"Tiếp theo chúng ta sẽ biểu diễn một bài múa cột tự sáng tạo có độ khó cực cao!"

Khi giọng nói của nàng vừa ra, tên "Yến Phất Quang" mang đóa hoa đỏ thẫm kia hàm hậu cười, tay đặt lên trên ống thép bên cạnh...:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro