#4 Return From theUnder

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba chữ nhỏ nhoi cũng khiến tay chân Taehyung bủn rủn. Công sức gã những tháng trước đã chính thức đổ sông đổ biển. Thật ngu ngốc và ích kỉ khi Taehyung chỉ muốn triệt tiêu khát vọng của Yoongi chỉ để giữ Yoongi lại bên mình, để thõa mãn cái nhu cầu tệ bạc chết tiệt của loại người mang cái tên mĩ miều - tình yêu.

Taehyung thua rồi. Min Yoongi vẫn chưa hề quên.

"Thật ngu ngốc khi anh lại cố làm em trở nên vui vẻ."

Min Yoongi sững lại thoáng chút bối rối. Em không hiểu ý gã và cũng cố tình không hiểu. 'Cố làm em vui?' Vui đó không hề giúp ích gì cho gã cả. Thời gian dành cho nhau ngắn nhưng cũng đủ để em hiểu tư vị con người của Taehyung, rằng gã không bao giờ làm những điều thừa thãi không có ích cho gã. Vậy, gã nói làm em vui là có ý gì? Đáy mắt Min Yoongi khẽ dao động, lòng đột nhiên nhói khi nhìn thấy vẻ mặt thoáng buồn của gã. Em đã nói gì sai sao?

Không...

Em không sai, chỉ là Taehyung đã quá kì vọng về niềm hạnh phúc rẻ tiền gã mang lại cho em, có thể đem em về một cuộc sống như người bình thường. Taehyung đáng thương, gã nên khắc sâu trong đầu Yoongi không hề giống như những con người gã vẫn hằng ngày gặp mặt. Em là một bông hoa hồng đỏ giữa rừng hoa dại trắng muốt. Em chưa bao giờ giống họ, và Taehyung không thể áp dụng niềm vui tầm phào lên em.

"Đi." 

Taehyung đáp lại một lời hờ hững, gã chìa tay về em. Đôi mắt Yoongi khẽ dao động. Nhưng rồi cũng nắm lấy tay gã. Taehyung kéo em đứng dậy rồi cầm lấy chiếc áo khoác treo trên móc ra ngoài.

--o0o--

Một nhỏ một lớn, hai bóng dáng nối đuôi nhau trên vỉa hè thành phố. Taehyung đi trước Yoongi theo sau. Cả hai sãi bước đều trên nền gạch lạnh lẽo của những ngày đầu xuân. Gã và em men theo vỉa hè tiến ra rìa thành phố cách đó không xa. Con đường càng xa trung tâm thành phố càng trở nên tồi tàn hơn vì không được đầu tư tiền bảo trì. Ban đầu có ít khó khăn cho gã và em vì mặt đường xạc lỡ khá nhiều. Mất năm phút tiếp, cả hai mới chạm đến khu vực nhỏ được lưới, rào bao quanh rất kĩ càng, ngoài ra còn được dán hẳn một biển cảnh báo đỏ chói phía trên. Là một ngọn đồi nhỏ.

"Đi, anh dẫn em."

Min Yoongi, sao em lại sợ? Em biết rõ là gã sẽ giết em sau bao lâu thử vô phương ngàn cách bất thành. Và chính em cũng mong mỏi có được cái chết. Vậy tại sao trong người Yoongi lúc này lại dấy lên một sự sợ hãi không rõ nguyên do?

Yoongi run rẫy nắm lấy tay Taehyung. Gã luôn có một bàn tay ấm áp đủ để bao bọc em, cho em cái cảm giác bình yên mà chưa bao giờ có người dám mang lại cho một sinh vật như em. Nhưng lúc này, em nắm lấy, em lại thấy nó lạnh lẽo đến đáng sợ một cách kì lạ.

Từ khi nào một con người rõi đời như em lại biết đến chữ sợ?

Một giây nào đó, Min Yoongi chỉ muốn kéo Taehyung lại và kêu gã đưa cả hai về nhà.

"Em chờ anh tí nhé."

Như một hình thức trấn an bình thường, Taehyung đặt lên trán Yoongi một cái hôn nhẹ. Lúc Taehyung rời đi, Yoongi mới ý thức được nơi mà hai bàn chân nhỏ của em đang đứng. Là một công trình đã bị bỏ hoang. Em không rõ đây là nơi nào, em chưa từng đặt chân tới những góc khuất trên địa phận Daegu mà. Yoongi cứ đứng ngơ như vậy đợi Taehyung dù cho trời dần trở lạnh, thổi xơ tóc em.

Một phút, năm phút, mười phút, mười năm phút, hai mươi phút, em bắt đầu có biểu hiện hoảng loạn. Gã không quay về, em bắt đầu rời khỏi vị trí Taehyung đã an định cho mình và tìm gã. Em chạy vào công trình hoang, tìm từng phòng cũng không thể tìm thấy được cái mùi thơm nhẹ trên người gã.

Yoongi chạy vòng ra sân sau. Em trơ người đứng trước mặt Taehyung. Hai tay gã lấm đất, cầm một chiếc xẻng cũ kĩ. Lúc đó trời đứng bóng, ánh nắng soi sáng khắp nơi, vậy mà cũng chẳng thể soi thấu tư vị của gã lúc này. Yoongi cảm giác lạnh sống lưng khi bắt phải đôi mắt vô hồn của Taehyung. Em không biết ánh mắt đó nói lên xúc cảm gì của Taehyung. Đau thương? Mất mát? Hân hoan? Hay trống rỗng?

Lần này, Yoongi nắm tay Taehyung nhưng gã không phản ứng, không bao lấy tay em. Trong lòng em có chút hụt hẫng nhưng vẫn theo chân gã mà đi.

Taehyung dẫn em, cả hai dừng lại trước một hố đất nhỏ còn mới. Hẳn đây là công sức hai mươi phút vừa qua của gã.

"Taehyung..."

Min Yoongi trong vài giây lại lạnh toát của người. Taehyung nắm tay em dĩ nhiên nhận ra điều đó. Gã cũng không nói thêm, chỉ nhìn em với đôi mắt phẳng lặng đáng sợ, cả gương mặt không hề biểu hiện lên một tia cảm xúc.

"Đây là cái huyệt. Anh sẽ chôn em ở đây."

Cả đời Kim Taehyung chưa bao giờ nghĩ gã sẽ nói câu đó với một người khiến gã mê mệt, không cần biết cảm nắng tạm thời hay lâu dài, gã luôn trân trọng thứ tình cảm như bồ công anh trong gió này. Taehyung là con người, cũng biết đau khi chính tay tách mình ra khỏi người mình yêu.

Bước vào trong cuộc sống của nhau là điều dễ, điều khó khăn là tự kéo mình ra khỏi vòng tuần hoàn đã quen với người ấy.

Đen đủi thay, Kim Taehyung thật sự quen mùi của Min Yoongi rồi.

Min Yoongi im lặng, Kim Taehyung cũng im lặng. Sự im lặng chết chóc bao trùm lên cả khuôn viên vào đầu chiều nắng nóng. Gã cẩn thận trải một tấm khăn xuống huyệt để em nằm không đau. Với hy vọng nhỏ nhoi sẽ thành công, em nhắm hờ mi, cố gắng không để tâm đến cảm giác đất đang dần phủ chân mình.

"Taehyung."

Đôi mắt cáo hé mở. Taehyung nhìn vào cũng chỉ là mớ hỗn độn, như có cả tấn côn trùng bò rạp lên nhau dưới đáy mắt ấy vậy. Gã không biết Yoongi đang vui hay buồn nữa.

"Một phần tư số tiền thưởng em để dưới ngăn bàn, còn chìa khóa em để trong phong thư dưới gối. Sau đợt này, nếu em chết thì sẽ có người gửi ba phần tư còn lại đến tài khoản của anh."

Min Yoongi vắt tay lên trán. Kim Taehyung lại tiếp tục công việc.

Đôi môi mỏng không thôi lầm bầm đầu tranh tư tưởng. Một bên Taehyung ích kỉ muốn giữ Yoongi lại, nếu lần chôn sống tại nơi đất nhiễm độc mà thành công gã sẽ không còn gặp lại em lần nào nữa. Bên còn lại, Taehyung lại muốn giết chết em theo nguyện vọng em. Nghe có vẻ kì lạ nhưng em đã bị dày vò tâm lí suốt cả những năm trường ròng rã, cớ sao gã lại vì mong muốn tình thương của mình mà chứng kiến em tiếp tục bị mục rửa từ bên trong tâm hồn. Lúc Taehyung lấp đất đầy hố, người gã cũng vả mồ hôi đầy mặt. Đó cũng là lúc hắn nhận chiều đã đổ bóng rồi.

Kim Taehyung nặng nề lê bước chân gã đi về. Cảm giác như có cả một cục chùy nặng cả trăm tấn xích vào chân gã. Taehyung không biết mình đã đi luẩn quẩn đâu đó bao lâu và bao nhiêu vòng rồi. Gã chỉ nhận ra gã bước về nhà Yoongi lúc trời đã tối.

Tiếng bản lề kéo dài theo nhịp thở hụt hẫng của gã. Hằng ngày, mỗi lần gã đi ra ngoài và bước về nhà. Thứ đầu tiên đập vào mắt gã lúc nào cũng là một con mèo nhỏ ngoan ngoãn nằm ngủ co ro trên chiếc sofa sờn cũ. Và gã sẽ đến đó hôn trộm lên trán em rồi chỉnh chăn lại. Dường như Taehyung đã hình thành thói quen đó. Nay khi bước về, căn nhà tối om, nguồn ánh sáng duy nhất là ánh đèn đường bên ngoài hắc vào qua khung cửa sổ khiến gã có chút không quen.

Không còn ai chờ gã về, gã chôn Yoongi và được một mớ tiền rủng rỉnh rồi. Cớ sao lại buồn như vậy?

Kim Taehyung như một cái xác không hồn. Đúng sáu ngày tiếp kể từ khi chôn Yoongi, Taehyung không rời căn nhà nhỏ bé. Trông gã như một con nghiện đáng thương thiếu thuốc phiện. Ban ngày gã chẳng ra khỏi nhà, chỉ đi loanh quanh trong phạm vi sofa, nhà bếp và nhà tắm. Đến việc ăn Taehyung cũng bắt đầu bỏ bê, gã chỉ ăn qua loa để đảm bảo cơ thể duy trì được sự sống tồi tàn. Đêm xuống, gã lại bắt đầu thả hồn vào những lon bia và chương trình nhạt nhẽo vô vị trên tivi để sáng dậy thứ đầu tiên gã luôn dẫm phải là vỏ lon rải rác xung quanh sofa.

"Em thật ác độc Yoongi a~ Hại anh ra nông nổi này."

Ngày cuối cùng trong chu kì bảy ngày bản thân Taehyung đặt ra để chờ Yoongi. Từ sáng tới chiều gã mệt mỏi ngủ mê trên giường, tối mở mắt ra lại thất vọng khi bên giường còn lại vẫn là khoảng không trống trơn vương mùi người gã nhớ.

Kim lớn đồng hồ chỉ đúng chín giờ đêm. Ngày cuối cùng, Yoongi vẫn không về với gã. Vậy mai gã đã phải rời khỏi đây rồi. Không còn em, nơi đây không còn gì để giữ chân gã.

Taehyung nhấn mình vào bồn tắm để làn nước lạnh tràn vào từng khẽ tóc, khoan tai, khoan mũi. Gã đã bắt đầu tự hành hạ bản thân kể từ khi Yoongi đi. Gã thực sự nhớ em. Gã đang dần mất bản ngã và phải yếu ớt dựa vào cái lạnh của nước mà duy trì sự tỉnh táo mỏng manh của mình. Căn phòng yếu đèn yên lặng chỉ còn mỗi tiếng nước chảy róc rách như phim kinh dị đột nhiên lại bị phá vỡ bởi tiếng xoay nắm cửa đột ngột. Đôi mắt lờ đờ của Taehyung hướng ra cửa phòng tắm đột nhiên mở cực đại ra. Taehyung đích thị không tin vào mắt mình. Gã thực sự mừng rỡ.

Yoongi trở về trước mặt gã.

"Taehyung... hức-c..."

"Mèo con, sao em lại khóc?" 

Gã mừng rỡ hóa cuồng.

Yoongi trở về với hình dạng thôi lôi, quần áo xộc xệch bám bẩn, gương mặt lem luốc với mái tóc rối còn dính đất. Em đang khóc. Báu vật nhỏ của gã đang khóc. Điều đó khiến hắn cuống lên chạy lại nơi Yoongi mặc cơ thể vẫn lõa lồ, còn ướt.

Taehyung không ngại bẩn vì người gã thương. Taehyung ôm chặt Yoongi vài lòng rồi hôn lên trán em. Yoongi nhận được nguồn hơi ấm lập tức như con mèo nhỏ mà chui rúc vào lồng ngực rắn chắc của Taehyung.

"Không sao. Anh vẫn ở đây."

Taehyung tì môi lên tóc Yoongi rải rác xuống mũi, má, tai giống như một hình thức an ủi ngọt ngào.

Yoongi biết gã ôm em đi đến bồn tắm. Em biết gã nhấn em xuống nước. Em nghĩ gã định giết em nhưng việc gã làm lại hoàn toàn vượt xa cảm tính của em. Taehyung mạnh tay xé hết đồ mặc rách rưới của Yoongi thành từng mảnh. Gã vơ lấy chai sữa tắm rồi đổ hết lên người em. Em hoảng loạn, tay chân bắt đầu vùng vẫy nhưng người vốn nhỏ bé như em thì làm sao đọ nổi với nam nhân vốn sức khỏe dẻo dai như Taehyung được. Chi Yoongi đều bị một tay gã khóa chặt, phần còn lại bị Taehyung ra sức mà lấy bông tắm chà sát.

"Đừng nháo. Anh không muốn em lấm lem thế này đâu."

Kim Taehyung đặt bàn tay to lớn của mình lên lồng ngực trắng nõn đang phập phồng theo nhịp thở gấp. Min Yoongi nhìn gã, ánh mắt của gã ôn nhu và yêu chiều hơn bao giờ hết khiến cho em an tâm phần nào. Cả cơ thể sau đó phó mặc Kim Taehyung cọ rửa mọi vị trí.

Khi đã đảm bảo nam nhân nhỏ nhắn trong bồn đã được tẩy rửa tinh khiết, Taehyung mới lấy khăn ra lau cho Yoongi rồi cuốn em lại như một cuộn sushi bé tẹo.

Min Yoongi có vẻ mệt, từ lúc trở về, đến việc tắm cũng đích thân Taehyung làm cho. Nói có vẻ buồn cười nhưng đến lúc gã sốc dậy, Yoongi mới tỉnh giấc. Hóa ra em đã ngủ từ lúc để mặc cơ thể cho gã kì rửa.

Taehyung ôm Yoongi ra ngoài giường lớn. Gã đặt em nằm nghiên xuống. Vốn đã định tắt đèn đi ngủ nhưng gã chợt nhận ra tóc em vẫn chưa khô và gã cũng vậy...

Taehyung đi lấy máy sấy tóc và quay lại.

Công việc sấy tóc cho em có lẽ đã hoàn thành vỏn vẹn nếu như khăn tắm của em không rơi xuống sàn.

"Con mẹ em Yoongi. Hình như nó cứng lên rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro