Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

One

Vương Nhất Bác vốn định hẹn gặp Khương Khương, kết quả Khương Khương nhắn tin cho cậu trước: "Hai người các cậu có phải hay không đã ở bên nhau rồi?"

Tiêu Chiến vẫn chưa đi ra, cậu theo bản năng liếc nhìn về phòng vệ sinh, sau đó thẳng thắn thừa nhận: "Đúng, tôi thích anh ấy."

Một lúc lâu Khương Khương vẫn chưa hồi âm, Tiêu Chiến bước ra cùng cậu ngồi xuống thảm lông, đầu nhẹ nhàng kề sát cậu, "Khương Khương không muốn gặp anh sao?" Y có chút ủ rũ, "Anh cảm thấy cô ấy rất tốt, lại xinh đẹp, tiếc là cô ấy hình như không thích anh cho lắm."

"Đây không phải là lỗi của anh, học trưởng." Vương Nhất Bác nhìn điện thoại, màn hình tối đen phản chiếu hình ảnh hai người, giống như một giấc mộng vô thực, Tiêu Chiến đã cùng cậu bên nhau, nhưng việc cấp thiết hiện tại vẫn là giải quyết sự công kích cá nhân đang càng lúc càng ác liệt trên diễn đàn trường học. "Em ấy tức giận cũng là bởi vì anh, anh sẽ xin lỗi em ấy, xem có thể khiến bạn em ấy xóa bài đăng kia không."

Ngón tay Tiêu Chiến cẩn cẩn dực dực móc lấy ngón tay Vương Nhất Bác, "Anh với em cùng nhau."

Khương Khương một lúc rồi vẫn chưa hồi âm, vậy nên hai người chỉ có thể chủ động đi tìm cô, việc này ngược lại không khó, thời khóa biểu của các cô tra một lát liền tìm được, buổi sáng học chuyên ngành, học một mạch đến tiết cuối cùng.

Vương Nhất Bác dẫn Tiêu Chiến đến chờ trước cửa phòng học của Khương Khương, vốn là người qua người lại rất đông, lại thêm hai người thật sự trở nên vô cùng chói mắt, sinh viên qua lại kiềm lòng không đậu mà lén nhìn bọn họ. Vương Nhất Bác thị lực rất tốt, ánh mắt lại dọa người, ai nhìn Tiêu Chiến cậu liền trừng mắt với người đó. Mấy nữ sinh bị lườm nguýt đều sợ phát khiếp, vội vàng cúi đầu vờ như đang chơi điện thoại.

Chủ đề: Vương Nhất Bác dẫn Tiêu Chiến đến gặp bạn gái cũ!!!

1L: Chủ post

Đệt mợ cậu ta trừng tôi! Dọa chết tôi rồi, dọa chết tôi rồi!

2L: Ăn dưa hóng chuyện

3L: Ăn dưa hóng chuyện x2

4L: Ăn dưa hóng chuyện x3

5L: Ăn dưa hóng chuyện x4

.

.

.

95L: Mấy bạn ăn dưa có thể ăn tới trang sau không? Trâu bò, bojiyixiao* không hổ là tôi, đỉnh lưu trường học.

*Nguyên văn là 波卿一笑 pinyin là [bojiyixiao], mình tra gg thì thấy hiện ra clip Bác Tiêu rất nhiều nên có lẽ là lấy các chữ cái đầu ghép lại giống BJYX.

96L: Phát trực tiếp nhanh một chút đi, hiện tại đang làm gì vậy!

97L: Chủ post

Vương Nhất Bác buộc giày cho Tiêu Chiến.JPG

Ờm, hiện tại đang tú ân ái.

98L: Đệt, này cũng quá chán ghét rồi, may là tôi không phải bạn gái cũ của Vương Nhất Bác, không thì tôi tự kỷ mất.

99L: Hai người họ đến làm gì? Tôi quả thực không hiểu được vì sao lại muốn cùng nhau đi tìm bạn gái cũ?

100L: Nghi ngờ hợp lý rằng Tiêu Chiến có thai rồi.

101L: ...

102L: ?

103L: Đậu má cũng không phải không có khả năng!

104L: Mặc dù chúng ta là npc, nhưng tôi vẫn biết chắc thiết lập câu chuyện không phải là ABO mà! Mang con mẹ ngươi à?

105L: Không đúng, cho dù mang thai rồi, cũng nên đi tìm mẹ Vương Nhất Bác chứ, tìm bạn gái cũ làm gì?

106L: Đợi lát nữa Tiêu Chiến nước mắt ràn rụa nói với Khương Khương, "Anh mang thai con của cậu ấy rồi, xin lỗi em, nhưng đứa con không thể không có ba, em buông bỏ đi để bọn anh có thể ở bên nhau huhuhu."

107L: 106L có bệnh hả, anh Chiến đã làm cái gì mà cậu nữ hoá anh ấy, lão tử đi báo cáo rồi.

108L: Cua béo*, ngươi đến rồi sao, modo* tỷ tỷ có đây không?

*Không phải mình sai lỗi chính tả đâu mà là mấy bạn này cố ý viết như vậy để khịa Tiểu phi hiệp với Motorjiejie thôi.

109L: Chủ post

Khương cô nương bước ra rồi!!!

110L: Mau mau mau phát trực tiếp!

111L: Đánh đánh! Kéo tóc kéo tóc!

112L: Chủ post làm nhanh chút đi!

...

Khương Khương nhìn thấy cái nắm tay của hai người ở ngoài cửa, tức đến mức muốn nghẹt thở, đặc biệt là sau khi Tiêu Chiến nhìn thấy cô, vô cùng ra vẻ làm bộ làm tịch muốn trốn tránh.

"Có chuyện?" Khương Khương nhắm mắt làm ngơ, không thèm đếm xỉa tới Tiêu Chiến, hướng Vương Nhất Bác mà hỏi.

"Tôi đến để nhận lỗi, trước đây không suy nghĩ đến cảm nhận của cậu." Vương Nhất Bác nói "Nhưng mà chúng ta đích thực đã chia tay rồi, tôi cũng không tốt, sẽ có người con trai khác tốt hơn đang chờ cậu."

Khương Khương hốc mắt đã đỏ lên rồi, Vương Nhất Bác nói sẽ có người tốt hơn, nhưng mà có ai so được với cậu chứ? Cô có chút không cam tâm, nghĩ đến thời gian cùng Vương Nhất Bác quen nhau, cậu chở cô trên con đường lộng gió, cậu đưa cô đi ăn khắp ngõ ngách thành thị, lúc cô bị ốm Vương Nhất Bác ngốc nghếch mua thuốc đến đưa cho cô, có khi còn bị bà cô ký túc xá truy đuổi, cậu tốt như vậy, thích cô như vậy, bắt đầu từ lúc nào khoảng cách giữa cô và cậu càng lúc càng lớn như vậy.

Cô cho rằng là tự ti, nhưng Vương Nhất Bác cảm thấy là đố kỵ.

Ban đầu cô cũng hoà nhã lại biết nói đạo lý, nhưng Vương Nhất Bác quá chói mắt rồi, cô không thể tìm thấy một người giống như trân bảo quý hiếm đến vậy, tận lực nghĩ cách muốn đem cậu giấu đi. Không cho phép cậu giao tiếp quá nhiều, bởi vì cậu qua lại với những người đó nhiều một chút liền cãi nhau, soát điện thoại, kiểm tra, đều là chuyện thường ngày, mỗi một lần giận dỗi, là một lần nói chia tay, khiến cậu mệt mỏi vô cùng. Tình yêu mà luôn ở trong sự ngờ vực cùng giày vò, lâu dần đều sẽ bào mòn đi. Lần cuối này cô vẫn tưởng sẽ như mọi khi, cô làm loạn, Vương Nhất Bác sẽ lại dỗ dành cô quay về, không ngờ tới một lần này, cậu sẽ không còn quay đầu lại nữa.

Khương Khương kìm nén nước mắt, kiên cường ngẩng cao đầu, không để một giọt lệ nào rơi xuống. "Chia tay thì chia tay, thế nào, còn muốn tôi chúc mừng cho hai người sao?"

"Bài đăng kia, bài công kích cá nhân, có thể khuyên bạn cậu xoá bỏ đi không?" Vương Nhất Bác nói thẳng vấn đề.

"Làm phiền em rồi, Khương Khương." Tiêu Chiến cũng nói theo, "Không muốn xóa cũng không sao, anh biết việc này không liên quan gì tới em."

"Đừng làm bộ làm tịch nhu nhu nhược nhược nữa có được hay không?" Khương Khương chuyển hướng sang Tiêu Chiến, "Tôi đã thoái lui rồi anh còn muốn tôi như thế nào nữa?"

Tiêu Chiến vô thức nhìn về Vương Nhất Bác, sau đó hoảng hốt cúi thấp đầu xuống, "Ý anh không phải như vậy..."

Vương Nhất Bác có chút khó chịu, "Cậu đừng nói anh ấy."

Khương Khương trong lòng vừa thông suốt lại vừa tức giận, nước mắt nhịn không được mà chảy xuống, từng giọt từng giọt tuôn rơi, cô siết chặt nắm tay, lòng thầm nghĩ, "Được thôi, cậu đã thích trà xanh như vậy, vậy tôi cũng làm cho cậu xem."

Cô đứng sát mép cầu thang, một chân đạp giữa không trung, Tiêu Chiến cách cô gần hơn, cô lướt mắt nhìn xung quanh, cuối cùng kề sát vào Tiêu Chiến, muốn nói cái gì đó, đột nhiên giống như bị người đẩy ra, người đối diện với hướng cầu thang mà rơi xuống!

Sự tình thay đổi quá đột ngột, Vương Nhất Bác còn chưa kịp phản ứng, Tiêu Chiến đã kịp thời nhào qua, vươn tay về phía Khương Khương, miễn cưỡng bắt được cánh tay cô, nhưng bởi vì quán tính, cả hai đều theo đó mà ngã xuống.

Two

204L: Hai người đều ngã luôn rồi?

205L: CMN! Tiêu Chiến ôm cô ấy ngã xuống luôn? Người không sao chứ?

206L: Chủ post

Đều đi qua xem hết rồi, tập trung đông lắm, tôi đã xem qua một chút, Khương Khương không sao cả, cô ấy có lẽ bị dọa sợ rồi, Tiêu Chiến che chắn cho cô ấy, còn may là cầu thang không cao lắm, cuối cùng hai người họ lăn lăn ra sau, đụng phải vách tường, toàn bộ đều là Tiêu Chiến một mình chống đỡ.

207L: Chủ post

A, Vương Nhất Bác trông có vẻ rất sốt ruột!

208L: Phí lời, vợ ngươi ngã ngươi không lo lắng hả?

209L: Nói được lời này sao, Chiến ca là đàn ông đấy nhé!

210L: Muốn vào bệnh viện sao? Hiện tại ngươi có vấn đề gì rồi?

211L: Chủ post

Khương Khương khóc có hơi dữ, Tiêu Chiến đang an ủi cô, Vương Nhất Bác thì gọi điện thoại, có lẽ là muốn gọi xe.

212L: Đáng sợ, đây là kịch bản gì vậy?

213L: IQ của tui thấp quá rồi, tui nghĩ không ra...

....

Khương Khương kéo cánh tay Tiêu Chiến qua nhìn, càng khóc dữ hơn, kẻ mắt đều khóc trôi hết rồi, Tiêu Chiến nghe đến phiền, trên miệng thì vẫn đang an ủi cô, "Không có việc gì, không có đau đâu."

Vương Nhất Bác không để cô chạm vào người y, tự mình đem người sang một bên mà bảo hộ, xót xa muốn chết, vén mở cổ áo Tiêu Chiến, nhìn từ đằng sau, một mảng bầm đen ở xương bả vai.

"Xảy ra chuyện gì vậy, thế nào mà cả hai người đều ngã xuống vậy?" Cậu chỉ sợ động một chút Tiêu Chiến sẽ đau, vì thế lại không dám chạm vào y nữa.

Khương Khương khóc đến cả mặt đều nhem nhuốc, mũi cũng thở không thông, nghèn nghẹt, giọng nói ồm ồm, cô vẫn không chịu bỏ cuộc, nhưng trong lòng lại vô lực, cô không ngờ tới Tiêu Chiến sẽ che chắn cho cô, cả người đều giống như dùng nắm đấm đấm vào đám vải bông, cái gì cũng không thể phát tiết được, "Anh rõ ràng biết rằng là tôi cố ý, dựa vào đâu lại kéo tôi?"

Vương Nhất Bác nhìn Khương Khương, có chút bực bội, "Cậu cố ý? Cậu có biết việc này rất nguy hiểm hay không? Cậu điên rồi hả?"

Hai người họ một người chỉ trích một người khóc, người xung quanh vây xem càng lúc càng đông, Tiêu Chiến nghĩ thầm, "Phải làm! Nếu không phải em hãm hại tôi, tôi có thể hướng tới kéo em sao? Còn may phản ứng đủ nhanh, nếu vạn nhất đầu óc Vương Nhất Bác không tốt, đau lòng cho em vậy tôi phải làm sao đây! Đau chết lão tử rồi...."

Nhưng y nhịn rồi nhịn, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng, dứt khoát thuận nước đẩy thuyền, tay vịn bả vai, tay kia thì túm lấy góc áo Vương Nhất Bác, "Đừng trách Khương Khương nữa."

Vương Nhất Bác khó chịu cũng tiêu tan đi một ít, cuối cùng, ngồi xuống với y trước cầu thang, ở trong đám người vây xem mà chờ đợi huynh đệ lái xe tới đón.

Khương Khương nhận khăn giấy của một cô gái đưa qua, lau lau mặt, "Bài đăng kia tôi sẽ bảo bạn xoá đi, sau này hai chúng ta sẽ không mắc nợ gì nhau nữa, nhưng tôi sẽ không buông bỏ Vương Nhất Bác."

Sau đó cô nhìn sang Vương Nhất Bác, rõ ràng có chút tủi thân, còn thêm vẻ mặt kiên quyết, "Dù sao cũng có một ngày cậu sẽ biết được anh ta là hạng người gì."

Cô đứng lên đi trước, gót giày giẫm lên mặt đất phát ra tiếng vang, giống như dáng vẻ cô quật cường lần sau cuối, cô không có cách nào đi nhìn xem ánh mắt của người khác, bởi vì lúc quay người đi, nước mắt lại ngăn không được mà tuôn trào.

Three

Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác hơi có chút chuyện bé xé ra to, nhất định phải kéo y đi tới bệnh viện, rõ ràng chỉ là vài mảng máu bầm tụ lại, còn phải chụp X quang, tiêu tốn không ít thời gian.

Y ở trong phòng một mình cực kỳ buồn chán, cầm điện thoại lướt diễn đàn, bài đăng công kích cá nhân kia đã xoá, lại nhìn xem bài đăng đang on top lúc trước, Khương Khương trực tiếp dùng ID tên thật, cô ở trong đó phát biểu: "Vương Nhất Bác và tôi hiện tại đã chia tay rồi, tuy nhiên cuối cùng sẽ quay về bên cạnh tôi thôi."

Tiêu Chiến kìm lòng không đậu để lộ ra một nụ cười mỉm. A! Mối quan hệ càng nguy hiểm mới khiến cho y càng dồi dào cảm xúc mãnh liệt.

Y ấn mở đoạn video quay hai người bọn họ hôm nay đi tìm Khương Khương xem qua, cuối cùng bất luận mọi dư luận đều đứng về phía bọn họ, thỉnh thoảng có một vài bình luận phản đối, cũng rất nhanh chìm ngập trong đó.

Vẹn cả đôi đường.

Vương Nhất Bác cầm ga giường đứng trước cửa giống như cún con chờ chủ, trông thấy y bước ra, ánh mắt đều sáng lên, "Bác sĩ nói thế nào?"

Bác sĩ bước ra theo, đầu cũng không ngẩng lên, "Chuyện gì cũng đều không có, bôi chút thuốc mỡ là được."

"Vậy thôi?" Vương Nhất Bác hoài nghi.

Vị bác sĩ cười nhạt một tiếng "Nếu không cậu còn muốn có chuyện gì sao?"

Tiêu Chiến ngồi trên moto của Vương Nhất Bác về nhà, y dán sát người trên lưng Vương Nhất Bác, ôm chặt lấy cậu, Vương Nhất Bác một tay không sợ mà buông tay lái nắm lấy đôi bàn tay, bị Tiêu Chiến bắt được, "Lái xe cho tốt đi."

Hai người quấn quýt ngọt ngào thẳng đến lúc về nhà Tiêu Chiến. Tiêu Chiến lần mò hết túi quần, mới ngại ngùng lên tiếng, "Nhất Bác, anh quên mang theo chìa khoá rồi, hôm nay anh có thể qua nhà em không?"

Vương Nhất Bác gật gật đầu, một đường đi đều choáng váng, Tiêu Chiến dựa vào cậu, cơ thể rất thơm, cậu kích động đến mức xe cũng không biết mở, chỉ cảm thấy tiết trời cũng tốt, gió thổi cũng nhẹ nhàng.

Đây là lần đầu tiên cậu dẫn Tiêu Chiến về nhà, cũng là một căn phòng đơn giản, trên sàn chất đầy những logo và mũ bảo hiểm, thu dọn gọn gàng, Tiêu Chiến bước vào sau, đi thẳng đến nhà bếp, mở tủ lạnh ra, quả nhiên, ngoại trừ bia và các loại thức uống thì cái gì cũng không có.

"Uống chút bia?" Tiêu Chiến lấy ra một lon bia, Vương Nhất Bác sợ y uống rồi sẽ khó chịu, liền lắc đầu như trống bỏi, Tiêu Chiến mới không thèm nghe cậu, bĩu môi bật mở lon bia.

Y nhẹ hớp một ngụm, giống con mèo con đang vụng trộm miếng cá chớp mắt quan sát, "Rất ngon." Y đẩy cho Vương Nhất Bác, nhân tiện vén vén mái tóc, đếm thầm trong lòng, năm.

Vương Nhất Bác miệng đắng lưỡi khô, tại nơi y vừa uống qua mà nhấp một ngụm, Tiêu Chiến chống cằm, hỏi cậu, "Cái đó là gì vậy?"

Vương Nhất Bác thuận theo hướng y nhìn qua, trông thấy y chỉ đều là lego, lập tức phấn chấn lên, bắt đầu giảng giải từ nguồn gốc của lego, Tiêu Chiến nghe đến hai mắt cười cong cong, bộ dáng thập phần nghiêm túc, nghe tới chỗ trọng yếu, còn rất kinh ngạc khen ngợi cậu, "Thật lợi hại."

Vương Nhất Bác còn lo rằng y sẽ cảm thấy nhàm chán, kết quả là Tiêu Chiến tràn ngập sùng bái, khiến cậu ngay lập tức tự tin nhân lên gấp bội, một mạch đem tất cả mũ bảo hiểm bên cạnh nói hết một lượt. Tiêu Chiến kỳ thực nghe vào không bao nhiêu, y nhìn thấy Vương Nhất Bác một bộ dạng mặt mày hớn hở liền vui vẻ, một bên uống bia một bên đếm ngược trong lòng, bốn.

Đợi đến sau khi y uống hết một lon bia, y biết, căn cứ vào sự hiểu biết của y đối với bản thân, lúc này chắc chắn khuôn mặt đều đã đỏ rồi, thế là y mượn cớ đem hai mắt cong thành lưỡi liềm, âm thanh nhỏ dần, "Nhất Bác, nóng quá à."

Y trông giống như vô tình vén mở cổ áo, thực tế là ngay cả áo kéo mở ra cũng đã tính toán hết rồi. Quả nhiên, Vương Nhất Bác trông thấy bộ dáng ngà ngà say, lời nói đều lắp bắp cả lên, "Em, cái đó, học trưởng, anh có muốn thay áo khác không?"

Tiêu Chiến nhìn thấy cậu ngăn không nổi ánh mắt liếc nhìn bên trong cổ áo mình, giả vờ không biết, dựa sát vào cậu hơn, "Anh muốn mặc áo em mặc rồi cơ, anh thích mùi hương của em."

Ba.

Vương Nhất Bác đã hoàn toàn quên mất lego, mũ bảo hiểm, rõ ràng tửu lượng rất tốt, lại giống như Tiêu Chiến mặt ửng đỏ, Tiêu Chiến dụi vào hõm vai cậu, hít sâu một hơi, "Muốn mặc áo của Nhất Bác để trên người đượm mùi hương của Nhất Bác." Y cố ý nói thì thầm, như vậy Vương Nhất Bác mới phải tập trung lắng nghe, mà sau khi cậu đã hiểu được hàm ý trong đó, phản ứng của não bộ sẽ tăng thêm một bậc.

Hai.

Sau đó y ngẩng đầu lên, đầu lưỡi đỏ hồng xinh đẹp chậm chạp đưa ra, gian khổ không thôi mà lướt qua vành tai đã đỏ chót của Vương Nhất Bác, lưu lại một vệt ám muội, "Nhưng mà anh muốn nhiều hơn nữa, để mùi hương Vương Nhất Bác thấm đẫm bên trong anh."

Tiêu Chiến âm thầm đếm lần cuối, Một.

Khi y đếm xong một tiếng cuối cùng, Vương Nhất Bác nghiêng mặt qua, môi đặt lên môi y. Hai người song song ngã xuống dưới thảm sàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro