Kỳ Thi Sơ Cấp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 28: Kỳ thi Sơ cấp (Thượng)

Đam mỹ: Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực

Tác giả: Tô Du Bính

Biên tập: Nguời Nào Đó (nguoinaodo.wordpress.com)

.

Hôm sau đi làm, Quan Miên trực tiếp tắt bỏ tất cả lựa chọn của hệ thống, sau đó tìm một vị trí thoải mái tựa lưng ngủ.

Thể Hồ Thanh Tỉnh cô đơn ngồi gõ búa hơn hai tiếng đồng hồ, mà vẫn chẳng thấy thấy y có dấu hiệu tỉnh lại, liền nhịn không được đem búa xích lại gần y một chút, rồi lại một chút, một chút…

Nghe một tràng âm thanh đinh đinh đang đang vang lên bên tai, Quan Miên chậm rãi mở to hai mắt.

“Ngươi tỉnh rồi à?” Thể Hồ Thanh Tỉnh cười tủm tỉm hỏi.

Quan Miên híp mắt nhìn hắn.

Khuôn mặt Thể Hồ Thanh Tỉnh nhanh chóng hiện lên tia xấu hổ cùng chột dạ do bị nhìn thấu, “Nếu không, ngươi cứ ngủ một lúc nữa đi?” Hắn vội vàng cầm cây búa dời sang chỗ khác.

“Ngươi đã chơi Tinh Chiến bao giờ chưa?” Quan Miên đột nhiên hỏi.

Thể Hồ Thanh Thỉnh tỉnh táo lại, liền dịch về chỗ cũ, “Đã từng. Nhớ năm đó, ta còn là sát thủ trong khu lính mới, chuyên gia rèn giũa bọn họ.”

“Thế đã từng chỉ huy tinh hạm chưa?”

Tươi cười trên mặt Thể Hồ Thanh Tỉnh sụp mất một nửa, “Mỗi tinh hạm chỉ có một quan chỉ huy thôi.”

Quan Miên nhìn hắn.

“Thực ra, ta cũng chỉ là lính mới ở Tinh Chiến.” Thể Hồ Thanh Tỉnh khẽ ho một tiếng, “Thực lực của ta chỉ được phát huy triệt để trên chiến trường vật lộn và vũ khí lạnh thôi.”

“Vậy ngươi thường dùng loại máy bay chiến đấu nào?”

“Thắng Lợi.” Thể Hồ Thanh Tỉnh nghĩ một chút rồi đưa ra đã đáp, “Lực công kích của nó rất mạnh. Ước Mơ lại quá yếu. Chỉ cần thao tác bên đối phương hơi tốt một chút, né tránh được Truy Tung, thì rất dễ dàng thu phục nó.”

Quan Miên im lặng.

Thể Hồ Thanh Tỉnh hiếu kì hỏi: “Ngươi định chơi Tinh Chiến à?”

“Hôm qua ta mới thử.”

“Kết quả sao?”

“Một thắng, một thua.”

“Khá ổn mà.”

Quan Miên chậm rãi đứng lên, kéo bảng điều khiển ra, bắt đầu làm việc.

“Ngươi định chuyển trò chơi à?” Thể Hồ Thanh Tỉnh ngập ngừng hỏi. Thường thì những người hay chơi một trò sẽ chán rất nhanh. Dù sao đều phải sử dụng khoang thuyền trò chơi, thì tội gì không thử mấy trò khác nữa chứ.

Quan Miên đáp: “Không. Tạm thời ta còn chưa nghĩ đến.”

“Tạm thời?”

“Cứ chơi từng trò từng trò một là được.”

Thể Hồ Thanh Tỉnh bật cười, “Ngươi định từng bước chinh phục tất cả các game à?”

Quan Miên không chút do dự thừa nhận, “Ân”

Thể Hồ Thanh Tỉnh xúc động nói: Đúng là thiếu niên đang ở kỳ trưởng thành có khác, lý tưởng thật vĩ đại biết bao. Bất quá, kỳ trưởng thành của ngươi sao lại dài đến vậy?”

Quan Miên nói: “Cuộc đời ta còn dài hơn.”

Thể Hồ Thanh Tỉnh giật mình nói: “Chẳng lẽ ngươi định dùng cả đời để chơi game sao?” Với chế độ phúc lợi hiện tại, thì không phải là không được, nhưng nếu y dự định làm vậy thật thì nhất định sẽ phải gánh chịu không ít áp lực từ dư luận xã hội. Nhất là từ phía gia đình vợ tương lai. Xã hội hiện tại tuy không phân biệt nghề này nghề kia, nhưng lý tưởng sống thì vẫn bị phân chia từ cao đến thấp. Nam nhân mà không có trí tiến thủ, không có mục tiêu, không có khao khát thì định sẽ bị người đời phỉ nhổ. Người nào cũng phải có lý tưởng riêng của mình, cho dù nó không thực tế, cho dù không ai tin tưởng mình sẽ thực hiện được, thì vẫn còn tốt hơn là không có gì.

“Mai ta sẽ thi trở thành Sơ cấp số liệu phân tích sư.” Hắn nói.

Quan Miên nhớ lại lần thi lên Sơ cấp số liệu phân tích sư của rất nhiều năm về trước. Khi ấy y vẫn còn học trong trường, cuộc thi cũng là do nhà trường đứng ra tổ chức. Lúc đó, y là người duy nhất đạt được điểm tối đa, về sau trở thành giai thoại được lưu truyền.

Thể Hồ Thanh Tỉnh không biết Quan Miên đang chìm đắm trong quá khứ huy hoàng, u oán nói: “Ngươi đoán coi, mai ta sẽ đánh trúng mấy câu?”

Quan Miên không hiểu ý hắn lắm.

“Vạn nhất được 0 thì phải làm sao bây giờ?” Thể Hồ Thanh Tỉnh buồn bực nói. Vì tôn trọng nhân quyền thí sinh, thành tích trừ bỏ đương sự ra, sẽ không ai nhìn thấy. Nhưng nếu người khác hỏi hắn thì biết phải làm sao đây? Cứ nghĩ đến việc mình phải ăn con không tròn trĩnh, bị bạn gái cũ khinh bỉ là đầu óc Thể Hồ Thanh Tỉnh lại ngày càng đau hơn.

“Chọn tất cả C đi.”

“A?”

“Trừ phi vận may của ngươi là âm, bằng không nhất định sẽ trúng một câu.”

“…” Hắn còn đang hy vọng trúng vài câu đây này. Thể Hồ Thanh Tỉnh biến lo lắng thành vô lực.

Lằng nhằng đến giữa trưa, cuối cùng Thể Hồ Thanh Tỉnh cũng hoàn thành xong công việc. Nước tới chân mới nhảy, lập tức logout ôn bài.

Quan Miên ăn trưa xong, mới chính thức bước vào giai đoạn làm việc.

Một mình ngồi đập búa quả nhiên là chuyện nhàm chán nhất trên đời, trách không được Thể Hồ Thanh Tỉnh gặp được y, lại như bắt được vàng.

Y cầm búa gõ từng nhát, trong đầu lại chậm rãi nghĩ đến vài đề mục được công nhận là khó giải. Độ mạnh yếu của sóng điện não được quyết định bởi độ khó của đề, chứ không phải kết quả, vì thế gần đây y đã bắt đầu chuyển sang giải đề khó…

Lúc này, trên trời đột nhiên xuất hiện một đám mây đen khổng lồ bay ngang qua đầu Quan Miên, chắn đi ánh mặt trời giữa trưa.

Quan Miên ngẩng lên nhìn.

Một con quái vật khổng lồ từ trên trời hạ xuống.

Bởi vì y hiện tại vẫn đang trong hình thức làm việc, cho nên cũng không nghĩ đến việc bỏ trốn, mà chỉ thản nhiên liếc mắt một cái rồi lại cúi xuống tiếp tục gõ búa.

Lúc con quái vật khổng lồ chỉ còn cách Quan Miên tầm ba bốn mét, thì nó đột nhiên nhảy bật đến cạnh y, khiến bụi cát bay lên dày đặc như sương mù.

Tiếng gõ búa vẫn đinh đinh đang đang vang lên đều đặn trong màn cát bụi, phá lệ có chút cố chấp.

“Ngươi là loại phản ứng chậm hay to gan lớn mật không biết sợ vậy?” Hắc Ám Đại Công ngồi đĩnh đạc trên lưng Dực Long, mỉm cười hỏi.

“Ít nhất không phải loại ăn no rửng mỡ.”

Hắc Ám Đại Công khẽ nhíu mày, “Hình như ngươi có vẻ không hoan nghênh ta?”

“Bỏ từ ‘hình như’ đi, đem dấu chấm hỏi cuối câu đổi thành dấu chấm tròn.”

“Không phải hôm qua còn chủ động tới tìm ta sao.”

Quan Miên khẽ nhíu mày. Y bỗng có dự cảm, nếu nghiệt duyên giữa hai người bọn họ mà trở nên sâu đậm, thì chắc chắn Hắc Ám Đại Công sẽ đem chuyện y chủ động tìm hắn hôm qua nói cả đời.

“Hôm qua là lần đầu ngươi chơi Tinh Chiến à?” Hắc Ám Đại Công nhảy khỏi lưng Dực Long, rồi tìm một chỗ cạnh Quan Miên ngồi xuống. Một chân hắn gập lại, một tay gác ở trên đầu gối, thần thái cực kỳ nhàn nhã, thong dong. Đôi chân thon dài được tà áo đen che khuất, ẩn hiện những đường cong rõ ràng sắc bén, giống hệt con người hắn vậy, tùy thời đều có thể vung quyền lên chiến đấu với bất kỳ kẻ nào.

“Là lính mới, biểu hiện hôm qua của ngươi không tồi.” Hắc Ám Đại Công nói: “Hơn nữa còn rất có tinh thần dâng hiến.” Hắn bỗng nhớ tới lần chiến đấu gần đây với Hà Kỳ Hữu Cô, lúc đó Quan Miên còn đứng bên cạnh chỉ điểm, nếu hắn nhớ không lầm, thì y cũng mách nước để Hà Kỳ Hữu Cô đồng quy vu tận với hắn — Đều là dùng mạng chính mình để đổi lấy thành công.

Quan Miên nói: “Ta thua một lần, không có nghĩa là sau này sẽ vẫn thua.”

Khóe miệng Hắc Ám Đại Công khẽ cong lên, “Ta rất khâm phục những người nói được làm được, hy vọng sự kiên trì này của ngươi sẽ không vì số lượng gia tăng mà nảy sinh biến hóa.”

Quan Miên nói: “Tạm thời ta sẽ không nhận khiêu chiến của ngươi.”

Hắc Ám Đại Công nghiêng đầu, tóc mai trên trán cũng vì thế mà nghiêng theo, che khuất mất đôi con ngươi đang lóe lên vẻ nguy hiểm, “Nga… Ta có thể đem những lời này, hiểu thành ngươi đang cầu xin tha thứ không?”

Quan Miên nói: “Ta có thể đem đầu ngươi coi là đầu heo không?”

Hắc Ám Đại Công bật cười.

Trong ấn tượng của rất nhiều người, hắn bị coi là một kẻ tâm cao khí ngạo, tính tình táo bạo. Nhưng trên thực tế, thì lại rất ít khi hắn thực sự nổi nóng. Cũng vì loại tính cách này, mà nhiều người cho rằng, đó chính là lý do khiến hắn liên tiếp khiêu chiến và bức bách đối thủ, không giữ được phong độ hoàn hảo mà thường ngày vẫn tỏ ra. Tuy là vậy, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không vì những lời lẽ mạo phạm đơn giản này mà đi bực tức với đối phương.

“Có thể. Đây là tự do của ngươi. Trên thực tế, có rất nhiều người muốn đem đầu ta đánh thành đầu heo, chẳng qua là bọn họ không có dũng khí nói ra mà thôi.”

“Ta không muốn đánh ngươi, ta chỉ muốn đem đầu ngươi bổ ra xem thử, cấu tạo có giống người thường một trăm phần trăm không hay có một ít lão heo trong đó.”

Hắc Ám Đại Công cười lớn, “Ngươi muốn hạ thấp ta, làm gì phải liên lụy cả trư huynh.”

Quan Miên kinh ngạc nhìn hắn một cái.

Ám Hắc Đại Công nói: “Có phải ngươi đang cảm thấy, thời điểm ta không đánh nhau, thì con người cũng không đến nỗi nào phải không?”

Quan Miên gật đầu, “Đúng vậy. Xã hội bây giờ, lượng người hiểu rõ bản thân mình ngày một ít.”

“Sao lại làm culi?”

“Để xây dựng xã hội ngày càng giàu mạnh hơn.”

“Ngươi là Trung cấp số liệu phân tích sư à?”

“…” Quan Miên đột nhiên nâng tay gõ mạnh cây búa xuống đất.

Ánh mắt Ám Hắc Đại Công nhìn y đầy sắc bén, chẳng khác gì bác sỹ ngoại khoa đang giải phẫu bệnh nhân.

Cây búa lại “đinh” một tiếng gõ xuống mặt đất, tiếng vang so với lúc đầu còn to hơn vài phần.

[Hệ thống] Nhắc nhở: Nhát búa vừa rồi không đạt đủ năng lượng, không tính.

Quan Miên lạnh nhạt nói: “Sao ngươi lại hỏi vậy?”

“Tuy ngươi né máy bay chiến đấu và truy kích dưới góc độ rất chuẩn xác. Nhưng trước mỗi lần điều chỉnh góc độ, ngươi lại tạm ngừng trong một khoảng thời gian nhất định, tựa như quá trình máy tính đang tính toán đưa ra đáp vậy. Người lái giỏi sẽ dựa vào trực giác của mình để đưa ra phán đoán, cho dù có gặp phải tình huống chuyển biến hai trăm bảy mươi độ thì vẫn sẽ giải quyết một cách lưu loát triệt để, không ngừng lại một giây nào.”

Quan Miên nói: “Ngươi đa tâm rồi. Ta tạm dừng là để…”

Hắc Ám Đại Công nhàn nhã chờ y đưa ra đáp án.

“…Tìm kiếm cảm xúc, tích lũy kinh nghiệm.” Quan Miên nói xong, liền quay sang tiếp tục công việc của mình.

“Ta thật vui khi đã biết được đáp án.” Hắc Ám Đại Công tủm tỉm cười, “Điều đó chứng tỏ ngươi là một đối thủ rất mạnh.”

Quan Miên nói: “Ngươi không thất vọng à?”

“Sao phải thất vọng?” Hắc Ám Đại Công nói: “Đã chơi game thì phải kiếm được đối thủ ngang sức ngang tài với mình. Số liệu phân tích sư, chẳng qua cũng chỉ là vài người có đầu óc hơn máy tính thôi, chỉ cần tìm ra được trình tự thích hợp, thì máy tính có thể thay thế bọn họ làm mọi việc.”

Quan Miên nắm thật chặt cây búa trong tay, “Máy tính không thể đưa ra quyết định.”

“Nhưng chúng sẽ đưa ra gợi ý dựa trên số liệu có sẵn, điểm ấy không phải rất giống với số liệu phân tích sư sao?”

Quan Miên hỏi: “Ngươi có vẻ rất ghét số liệu phân tích sư thì phải?”

Hắc Ám Đại Công nhún vai, “Không phải tất cả, chỉ một vài người trong số họ mà thôi.”

“Ví dụ như?”

Hắc Ám Đại Công gập người đứng dậy, nói: “Tinh Nguyệt nghiệp đoàn có một Cao cấp số liệu phân tích sư.”

Quan Miên bỗng dưng cảm thấy căng thẳng.

Hắc Ám Đại Công cười híp mắt, “Ngươi muốn biết không?”

“Lượng người trở thành Cao cấp số liệu phân tích sư trên toàn quốc không nhiều lắm.”

“Cho nên số người ta ghét cũng có giới hạn. Chừng nào thì ngươi kết thúc công việc?”

“Ta nói rồi, ta tạm thời sẽ không tiếp nhận khiêu chiến của ngươi.”

“Ta chỉ là định mang ngươi đi luyện cấp thôi mà.” Hắc Ám Đại Công cười không rõ ý tứ.

Hết chương 28

Chương 29: Kỳ thi Sơ cấp (Trung)

Đam mỹ: Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực

Tác giả: Tô Du Bính

Biên tập: Người Nào Đó (nguoinaodo.wordpress.com)

.

Khái niệm dẫn người luyện cấp của Hắc Ám Đại Công hiển nhiên là không giống với người thường. Bởi vì hắn vừa không tổ đội, vừa không hỗ trợ đánh quái, mà chỉ nhàn nhã đứng xem ở bên cạnh.

Quan Miên dùng Sơ cấp Ám Tiễn từng chút từng chút đâm vào sau lưng lũ thỏ  răng nhọn.

“Vì sao không chạy qua chạy lại?” Hắc Ám Đại Công hỏi.

Quan Miên một bên giơ tay nhặt vật phẩm rơi ra từ thi thể thỏ, một bên không chút để ý đáp, “Ta chạy tại chỗ.”

“Cho dù là chơi game bàn phím hay chơi game 3D, thì chạy đều rất quan trọng.”

Quan Miên tự hồi huyết cho mình, “Tiết kiệm thể lực cũng rất quan trọng.”

Hắc Ám Đại Công mỉm cười nhìn y, “Xem ra ngươi rất ít khi rèn luyện thân thể.”

“Ta nghĩ ngươi nên tiết kiệm thể lực của mình đi.”

Hắc Ám Đại Công có chút khó hiểu khẽ nhíu mày.

“Ngậm miệng.”

Hắc Ám Đại Công tựa lưng vào cây, chân khẽ quơ đi quơ lại, “Ngậm miệng rồi sẽ chán lắm.”

Quan Miên vừa đánh thỏ vừa nói: “Ta cứ nghĩ là người rất bận rộn.”

Hắc Ám Đại Công nói: “Thì ta đang tranh thủ thời gian trong lúc bận rộn đây, ngươi có cảm thấy vinh hạnh không?”

“Có. Ta cảm thấy xui xẻo đang bám theo mình.”

Lúc này, từ trên trời xuất hiện hai con dơi, hai kẻ che mặt kín mít không biết từ đâu nhảy bật xuống khỏi lưng bọn nó.

Gần như chỉ trong nháy mắt, Quan Miên lập tức chạy qua bên cạnh.

Hắc Ám Đại Công vỗ tay, nói: “Chạy cũng không đến nỗi nào.”

Quan Miên cau mày nhìn mấy người vừa tới.

Hai kẻ kia không biết tốt xấu, trực tiếp rút kiếm chém về hướng Quan Miên.

Quan Miên lập tức quay người bỏ chạy.

Bất quá tốc độ của y vô cùng hữu hạn, vừa mới chạy vài bước đã bị đối phương một kiếm đâm thủng ngực. Trong tích tắc hóa thành bạch quang, Quan Miên thấy Hắc Ám Đại Công đứng trước mặt, nâng tay chào tạm biệt mình.

Sau khi Quan Miên chết, hai kẻ kia cũng không có ý định dừng lại, trực tiếp tiến lên tấn công Hắc Ám Đại Công.

Hắc Ám Đại Công khẽ cong khóe miệng, tia sáng trong mắt lạnh hơn băng, chỉ khẽ lóe mình một cái đã biến mất khỏi tầm nhìn của hai người bọn họ.

Hai kẻ kia chấn động, vội vàng xoay người tìm kiếm hắn, thì chỉ thấy một bóng kiếm lóe lên, cả hai song song hóa thành bạch quang bay về phía chân trời.

Hắc Ám Đại Công thu kiếm lại, lấy một con Huyết tinh linh ra bắt đầu viết thư.

Lúc Quan Miên mở mắt, thì chợt phát hiện mình đang ở bên trong một tòa cung điện âm trầm quỷ dị. Bên cạnh y, không ngừng có người xuất hiện rồi lại nhanh chóng tiêu thất ở trong hư không.

Bảng điều khiển chủ động hiện ra trước mặt Quan Miên, y đang phân vân lựa chọn, thì chợt thấy hai thân ảnh quen thuộc xuất hiện trước mặt mình. Tuy đã sớm dự liệu, nhưng y thật không ngờ là bọn họ lại đến nhanh như vậy.

Đối phương chỉ quay sang liếc nhìn y một cái, cũng không nói gì mà trực tiếp lôi bảng điều khiển ra, sau đó nhanh chóng biến mất ở trong cung điện.

Quan Miên một lần nữa đem lực chú ý chuyển về bảng điều khiển. Hệ thống đưa ra ba sự lựa chọn:

Quay về nơi sinh ra.Quay về nơi vừa tử vong.Quay về tổng bộ của nghiệp đoàn.

Quan Miên nghĩ một chút, liền lựa chọn quay về nghiệp đoàn.

Lập tức chỉ trong nháy mắt, y đã có mặt ở tổng bộ của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn. Mấy game thủ phụ cận tựa hồ đã quen với việc người khác đột nhiên xuất hiện cạnh mình, nên chẳng hề kinh ngạc gì.

Quan Miên theo bản năng đưa mắt nhìn bốn phía, tìm kiếm thân ảnh Hà Kỳ Hữu Cô, nhưng hiển nhiên không phải lần nào hắn cũng có thể nhanh chóng xuất hiện trước mặt y.

Lúc này, một con Huyết tinh linh từ trên trời giáng xuống, khẽ đậu trên bờ vai Quan Miên.

Kẻ xa xỉ chuyển sử dụng Huyết tinh linh để truyền tin, Quan Miên chỉ biết có một — Đó cũng chính là kẻ y muốn tránh xa nhất. Suy nghĩ kĩ càng một hồi, y cuối cùng vẫn mở ra xem. Người gửi quả nhiên là Hắc Ám Đại Công.

[Hắc Ám Đại Công: Chim nhỏ bị thương, ngươi đi lạc ở đâu rồi? Có cần ta tự tay gấp một chiếc máy bay giấy để vòng về đón người không?]

Quan Miên vò thư thành một cục, rồi tùy tiện ném đi, coi như không nhìn thấy.

Vừa mới bước chân ra khỏi đại môn tổng bộ, đã thấy Hắc Ám Đại Công đang chờ sẵn ở phố đối diện, bên môi vẫn cong lên nụ cười tủm tỉm thường ngày. Hắn thấy Quan Miên đi ra liền nâng tay lên ngoắc ngoắc.

“…”

Quan Miên coi như không thấy, thản nhiên chuyển hướng sang đường khác.

Hắc Ám Đại Công không nói gì, chậm rãi theo sát phía sau y.

“Đây là Phạm Thụy thành nhỉ.” Quan Miên nói.

Hắc Ám Đại Công nói: “Ta không phải kẻ mù đường.”

Quan Miên nói: “Nghiệp đoàn lớn nhất ở đây là Tinh Nguyệt nghiệp đoàn.”

Hắc Ám Đại Công mỉm cười, “Ta biết. Số lần ta tới đây tuyệt đối hơn ngươi rất nhiều.”

Quan Miên nói: “Ngươi không sợ mình sẽ phơi thây đầu đường sao?”

Hắc Ám Đại Công nói: “Trừ bỏ thí luyện tràng ra, người chơi không thể PK ở bất cứ chỗ nào trong thành.”

Quan Miên nói: “Ngươi quả nhiên vẫn ý thức được bản thân thiếu mạng bao nhiêu người.”

“Ta sẽ rất vui nếu mọi người đều có suy nghĩ này, và nếu bọn họ nguyện ý chuyển thành thực tiễn, thì ta sẽ càng cao hứng hơn.” Mặc dù từ đầu tới cuối Hắc Ám Đại Công đều mỉm cười, nhưng không hiểu vì sao Quan Miên lại thấy ngữ khí của hắn rất lạnh lẽo.

“Ngươi lại định đi tra tấn lũ thỏ á?” Hắc Ám Đại Công hỏi.

Quan Miên lôi kéo bảng điều khiển ra, đáp: “Không, ta định logout đi ngủ.”

“Tốt. Vậy mai gặp lại.” Hắc Ám Đại Công hoàn toàn không hiểu ‘uyển chuyển cự tuyệt’ của người khác là gì.

Lúc này, một con tiểu tinh linh không biết từ đâu đột nhiên bay tới, Quan Miên đưa tay tiếp được.

Chẳng lẽ là Hà Kỳ Hữu Cô sao? Nếu đúng là vậy thì sẽ thành cái cớ tốt thoát khỏi Hắc Ám Đại Công.

Y mở thư ra, thấy lạc khoản không phải là người mà mình nghĩ đến thì hơi ngẩn người một chút, thế mà lại là Thể Hồ Thanh Tỉnh.

Thể Hồ Thanh Tỉnh hàm súc hỏi y ngày mai có rảnh không, có thể bồi hắn đến trường thi hay không.

Chữ viết trên thư hơi lộn xộn, có thể nhìn ra thời điểm Thể Hồ Thanh Tỉnh viết lá thư này, tâm tình hắn vô cùng rối rắm cùng khẩn trương.

Quan Miên có phần hơi do dự. Nguyên nhân lớn khiến y sở dĩ lựa chọn võng du là bởi không muốn phát sinh quan hệ với người khác ngoài hiện thực, nhưng Thể Hồ Thanh Tỉnh lại khác, hắn là bằng hữu đầu tiên của y sau khi ra tù, là người từ khi nhận thức đến nay vẫn luôn yên lặng quan tâm cùng chiếu cố y. Mỗi lần y cần có người bên cạnh để giãi bày tâm sự, thì hắn luôn là người đầu tiên xuất hiện. Mà yêu cầu hiện tại hắn đưa ra cũng chỉ đơn giản là làm phiền mình một chút, y nghĩ không ra lý do để cự tuyệt.

Hắc Ám Đại Công hỏi: “Thư tình à?”

Quan Miên đem thư gấp lại rồi cất vào túi, “Sao? Ngươi tính chen một chân à?”

Hắc Ám Đại Công nhún vai nói: “Ta chỉ muốn biểu đạt sự đồng tình với bạn gái ngươi thôi mà, có thể dễ dàng nhận thấy, ngươi mà một người không biết săn sóc kẻ khác.”

“Ta lại càng cảm thấy đồng tình với bạn gái ngươi hơn, bởi ngươi là một kẻ ưa bạo lực.”

Hắc Ám Đại Công bật cười lớn, “Ngươi nói đúng, thế nên, để phòng trường hợp ta đánh bạn gái đến mức phải vào tù, ta đã quyết định mở một con đường sống cho tất cả nữ nhân.”

Quan Miên có chút kinh ngạc, liếc mắt nhìn hắn một cái, “Ngươi là người đồng tính à?”

Hắc Ám Đại Công mỉm cười, “Ta tự kỷ”

“Vậy thì tốt. Nếu tự dưng muốn ngược đãi bản thân, thì nhớ đừng nương tay nhé.” Quan Miên lấy ra một tiểu tinh linh, bắt đầu viết thư nhận lời Thể Hồ Thanh Tỉnh, sau đó thuận tiện hỏi thăm luôn địa điểm cùng thời gian gặp mặt, y làm xong tất cả mới nhàn nhã quay người trở về Lạc Nạp Tư Gia.

Hắc Ám Đại Công hỏi: “Ngươi định đi đâu? Ta có thể cho ngươi đi nhờ.”

Bước chân Quan Miên hơi ngừng lại trong chốc lát, một lúc sau mới trả lời: “Lạc Nạp Tư Gia”

Hắc Ám Đại Công gọi Dực Long ra.

Một con quái vật khổng lồ bỗng dưng xuất hiện trong thành, khiến cho không ít người chú ý, thậm chí còn có kẻ nhận ra thân phận của Hắc Ám Đại Công, đứng ở xa chỉ trỏ.

Hắc Ám Đại Công nhảy lên lưng Dực Long xong, mới hướng Quan Miên ngoắc ngoắc.

Quan Miên hơi do dự một chút, rồi cuối cùng vẫn lựa chọn trèo lên. Nếu có cơ hội tiết kiệm thời gian cùng công sức thì nhất định phải lợi dụng triệt để, đó là một trong những tiêu chí tồn tại của số liệu phân tích sư.

Dực Long hai chân bật khỏi mặt đất, đôi cánh mở rộng ra bay vút lên không trung. Nhìn thành thị phía dưới ngày càng nhỏ, Quan Miên có chút khẩn trương bám lấy vảy trên lưng nó.

“Đừng sợ.” Hắc Ám Đại Công nhẹ nhàng an ủi y, “Nếu chẳng may có ngã chết, thì cũng sẽ không đau bằng một kiếm ban nãy đâu.”

Quan Miên hỏi: “Ngươi giết bọn họ sao?”

Hắc Ám Đại Công mỉm cười, “Ta giúp ngươi báo thù đó, ngươi có cảm động không?”

“Chứ không phải là bọn họ cũng định giết ngươi à?”

“Quá mức thành thật sẽ không đáng yêu đâu!”

“Ít nhất sẽ không đáng ghét như kẻ suốt ngày nói dối.”

Dực Long bay vài vòng xong, rốt cục mới chịu tiến vào vùng núi Lạc Nạp Tư Gia.

Nhìn Dực Long cứ bay loạn trên trời mà không có ý định hạ cánh xuống, Quan Miên bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

Hắc Ám Đại Công khẽ nói: “Nếu cứ như vậy nhảy xuống, thì liệu có bị ngã chết không nhỉ?”

Quan Miên nhắm mắt lại, lạnh nhạt nói: “Nếu ngươi muốn, ta có thể giúp người toại nguyện.”

Hắc Ám Đại Công bật cười, chỉ huy Dực Long hạ cánh. Trước khi nó kịp tiếp đất, thì Quan Miên đã nhảy ra.

Dực Long lập tức vọt lên không trung tạo ra một đường parabol hoàn mỹ, hướng chân trời mênh mông bát ngát phía trước bay đi.

Gót chân Quan Miên vừa mới tiếp đất, đã nghe thấy giọng Thể Hồ Thanh Tỉnh vang lên bên tai, “Con chim lớn thế, ai cưỡi nó vậy?”

Quan Miên không muốn nhắc đến người này, liền thuận miệng nói: “Một kẻ rất nhàm chán.”

Thể Hồ Thanh Tỉnh cũng không hỏi nhiều, rất nhanh lại đem lực chú ý rời đến cuộc thi ngày mai, hưng phấn hỏi Quan Miên: “Mai ngươi sẽ đi cùng ta thật sao?”

“Ân. Bất quá ngươi phải tự làm bài.”

Thể Hồ Thanh Tỉnh mừng rỡ, “Đương nhiên đương nhiên. Không hiểu sao… cứ nghĩ đến việc ngày mai có ngươi đi cùng, là tự dưng ta lại cảm thấy an tâm hơn.”

“Chín mươi chín mũ ba bằng bao nhiêu?”

Tươi cười trên mặt Thể Hồ Thanh Tỉnh lập tức cứng lại.

Quan Miên vỗ vỗ bờ vai hắn, “Chín trăm bảy mươi nghìn hai trăm chín mươi chín.”

Thể Hồ Thanh Tỉnh buồn bực nói: “Nếu họ cho mấy câu kiểu này thì nhất định ta sẽ chết.”

“Loại đề kiểu này không chiếm nhiều lắm đâu.”

“Sao ngươi biết?”

Quan Miên mặt không đổi sắc đáp: “Lúc trước ta cũng từng thi rồi.”

“A? Sau đó thế nào?” Thể Hồ Thanh Tỉnh hiếu kỳ hỏi.

Quan Miên mặt không đỏ, tim không loạn, mở miệng nói dối: “Ta chỉ biết làm mấy bài đơn giản, còn lại đều bỏ qua.”

Thể Hồ Thanh Tỉnh vò đầu nói: “Sao ta cứ có cảm giác… những thứ bị ngươi gọi là bài đơn giản, cũng đủ để ngươi được miễn thi, trực tiếp lấy bằng?”

“Bởi vì ngươi không phải là giám khảo cuộc thi Sơ cấp số liệu phân tích sư.”

Thể Hồ Thanh Tỉnh vỗ bờ vai y, nói: “Hảo huynh đệ, chờ ta thi đỗ rồi sẽ cố gắng trở thành giám khảo, lúc đấy ngươi sẽ được miễn thi, trực tiếp lấy bằng luôn.”

Quan Miên thấy hắn nói chuyện cực kỳ nghiêm túc, liền gật đầu, “Vậy trước tiên giải thử mấy bài này xem sao, ta cũng muốn xem thử xác suất ngày mai thi đỗ của ngươi là bao nhiêu phần trăm?”

“…” Thể Hồ Thanh Tỉnh quay lưng bỏ chạy.

Hết chương 29.

Chương 30: Kỳ thi Sơ cấp (Hạ)

Đam mỹ: Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực

Tác giả: Tô Du Bính

Biên tập: Người Nào Đó (nguoinaodo.wordpress.com)

Đúng giờ báo thức, nệm ngủ tự động bật lên.

Quan Miên vừa mở to mắt, đã phát hiện mình đang ngồi trên ghế, đồng hồ điện tử trên tường hiển thị sáu giờ.

Y vừa lau mặt, vừa đấu tranh tư tưởng xem có nên quay lại giường không, nhưng hiển nhiên tấm nệm đã bị lộn 90 độ, không cho y cơ hội này.

Đánh răng, rửa mặt, ăn điểm tâm.

Y dùng tổng 15 phút để giải quyết tất cả những việc này, sau đó mới mở tủ quần áo tìm một cái T-shirt và quần jeans mặc lên người. Xã hội hiện đại sau khi trải qua một ngàn năm, bắt đầu quay về con đường phục cổ như xưa. Trang phục thời Đường, kiểu áo Tôn Trung Sơn, áo T-shirt, Sơmi,… tất cả đều có thể dễ dàng bắt gặp trên đường, ngược lại, những loại trang phục ảo tưởng vũ trụ từng thịnh hành ở thế kỷ ba mươi lại rất nhanh xuống cấp, bị con người loại bỏ.

Các học giả nổi tiếng về chuyên ngành xã hội đã giải thích như thế này: “Con người từ lúc sinh ra đã ghét sự phiền toái. Mà trang phục ảo tưởng vũ trụ lại đi kèm quá nhiều phụ kiện, nhìn qua chẳng khác gì người tị nạn… Cho nên, tuy nó có thể khiến người khác cảm thấy diễm lệ trong phút chốc, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là một vệt sao băng ngang qua bầu trời, dùng sinh mệnh ngắn ngủi lóe lên một chút rồi biến mất khỏi lịch sử.”

Đương nhiên, lý do Quan Miên lựa chọn bộ đồ này cũng vì nó khá đơn giản—-

Và đây cũng là thứ đồ duy nhất, sở giới thiệu công tác cung cấp cho y.

Tuy Thể Hồ Thanh Tỉnh sống tại thành phố khác, nhưng may mắn là phương tiện giao thông hiện tại rất phát triển. Dưới lòng đất, trên mặt đất, trên bầu trời, chỉ cần ngươi muốn sử dụng thì đều có thể lựa chọn. Hơn nữa loại nào cũng chạy rất nhanh, độ an toàn rất cao.

Phương tiện Quan Miên lựa chọn, chính là tàu Long điện ngầm dưới lòng đất.

Tàu Long điện ngầm chính là sự nâng cấp cao hơn của tàu điện ngầm. Nó không chỉ thông đường bốn phương, mà còn chạy qua khắp mọi ngõ ngách ở các quốc gia.

Hơn cả, nguyên nhân chính khiến Quan Miên lựa chọn nó là bởi nó miễn phí.

Quan Miên đưa lịch trình mà mình muốn đi vào trong máy tính, sau đó dựa theo chỉ dẫn của nó, tiến vào sân ga để tìm tàu.

Hôm nay là cuối tuần, nên lượng người sử dụng Long điện ngầm không nhiều. Chiếc tàu dài ngoẵng giống hệt một con rắn, vùn vụt vùn vụt xuyên qua các ngõ ngách nhỏ phía dưới lòng đất.

Quan Miên nhân cơ hội này nhắm mắt dưỡng thần. Đợi đến khi tàu dừng lại thì vừa đúng tám giờ ba mươi phút, cách giờ Thể Hồ Thanh Tỉnh vào thi còn nửa tiếng.

Y theo cầu thang đi lên mặt đất, tùy tiện bắt một chiếc xe đến trường thi – Cửa Đại học BC.

Phía trên cửa được treo một tấm bảng điện tử lớn, thay phiên truyền phát thông tin giám khảo và danh sách thí sinh.

Quan Miên đưa mắt nhìn qua một lượt, rồi đột nhiên dừng lại.

Những cái tên quen thuộc lần lượt chạy qua, phần còn lại là danh sách thí sinh đi thi dài lướt thướt.

“A! Hóa ra ngươi tới thật.” Quan Miên còn chưa kịp phản ứng, một thân thể nóng hầm hập đã ôm chầm lấy vai y.

Quan Miên quay đầu, hỏi: “Thể Hồ Thanh Tỉnh?”

Thể Hồ Thanh Tỉnh đại khái cũng ý thức được đây là hiện thực, liền ngượng ngùng thu hồi tay, nói: “Ta cứ tưởng là ngươi không đến.”

Quan Miên nói: “Dù ta có đến cũng không thể giúp ngươi làm bài thi.”

“Nhưng có thể truyền sức mạnh cho ta.” Thể Hồ Thanh Tỉnh nắm chặt tay nói: “Gặp được ngươi ta sẽ càng kiên định hơn.”

Quan Miên nói: “Nhớ phải giữ bình tĩnh là được.”

Thể Hồ Thanh Tỉnh đột nhiên nhỏ giọng nói: “Ta và tên kia chung một trường thi.”

Quan Miên nói: “Ngươi định nhìn trộm bài hắn à?”

Thể Hồ Thanh Tỉnh giật mình, “Trường thi có hơn mười camera, sao ta có thể làm bừa được.!”

“Nếu không định nhìn bài, thì việc ngươi chung trường thi với hắn có khác gì đứng cạnh cái cột điện?”

Thể Hồ Thanh Tỉnh nói: “Có lẽ ta sẽ cảm thấy vui hơn nếu đứng cạnh cái cột điện.”

Quan Miên nói: “Sắp đến thời gian rồi, vào thôi.”

Thể Hồ Thanh Tỉnh đi phía sau y, nhỏ giọng nói: “Ngươi thử ra đề đi?”

“Chín mươi chín mũ ba bằng bao nhiêu?”

“Không phải đã hỏi hôm qua rồi sao?”

“Thế đáp án bằng bao nhiêu?”

“…Ta quên mất rồi. Ngươi hỏi đơn giản một chút!”

“Ba mũ chín mươi chín?”

“… Câu hỏi lúc nãy của ngươi là ‘chín mươi chín mũ ba’ phải không? Đợi chút, ta phải hảo hảo suy nghĩ lại.”

Đưa Thể Hồ Thanh Tỉnh vào đến trường thi, Quan Miên cuối cùng cũng gặp được tình đình cùng bạn gái cũ của hắn.

Tình địch quả nhiên giống hệt những gì Thể Hồ Thanh Tỉnh hình dung, so với hắn thấp hơn, so với hắn béo hơn, so với hắn khó coi hơn, so với hắn túng thiếu hơn. Theo đánh giá của Quan Miên, thì tên tình địch này vẫn còn một ưu điểm, đó là hắn không thích cười do hàm răng bị ố vàng. Trong thời đại y học phát triển tiên tiến như hiện nay, mà để cả hàm răng ố vàng như vậy quả là một chuyện không hề dễ dàng, bởi vì nó không chỉ khác với gu thẩm mỹ của người thường, mà nhìn qua còn khá độc nhất vô nhị.

So với tên tình địch kia, thì bạn gái cũ của Thể Hồ Thanh Tỉnh hoàn toàn tương phản, mắt to, miệng nhỏ, ôn nhu dịu dàng.

Thời điểm nhìn thấy Thể Hồ Thanh Tỉnh, ánh mắt nàng có chút hoảng hốt nhưng lại rất nhanh quay về bộ dạng bình tĩnh lúc đầu. Nàng ung dung ngồi tại ghế chờ trước cửa trường thi, lẳng lặng mà đợi vị hôn phu của mình.

Quan Miên liếc mắt nhìn gia quyến đang đợi toàn là nữ nhân, đột nhiên cảm thấy sự tồn tại của mình có chút nổi bật.

Thời gian đã trôi qua hơn phân nửa, lúc này, một trong hai vị giám khảo đi qua hàng ghế chờ.

Quan Miên nguyên bản đang ngủ gà ngủ gật, đột nhiên lại bừng tỉnh.

Vị giám khảo kia dường như cảm giác được ánh nhìn của y, liền xoay đầu lại, thấy rõ Quan Miên xong chợt lắp bắp kinh hãi, “Học trưởng!”

Nhóm gia quyến đang mải mê tán gẫu, cũng đồng loạt quay sang nhìn bọn họ.

Quan Miên khẽ nhíu mày, đứng lên đi sang bên cạnh.

Vị giám khảo kia hơi do dự một chút, rồi đưa mắt nhìn chàng thanh niên còn lại đang coi thi trong phòng.

Thanh niên kia mỉm cười, làm tư thế ‘cứ tự nhiên’ với hắn.

Vị giám khảo lúc này mới vội đuổi theo Quan Miên.

“Học trưởng, hai năm nay ngươi đã đi đâu? Sao đến một chút tin tức cũng chẳng có vậy.” Vị giám khảo không đợi Quan Miên mở miệng đã oán giận nói: “Suốt thời gian đó, hội học sinh đã tổ chức hơn mười lần gặp mặt, mà ngươi một lần cũng không đến, khiến ta bị Dương đạo sư niệm đến đau cả đầu.”

Quan Miên nói: “Nga.”

Vị giám khảo kia tựa hồ đã quen với kiểu lời ít ý nhiều của Quan Miên, tiếp tục hỏi: “Học trưởng, ngươi hiện tại đang làm cho công ty nào? Vì cái gì một chút tin tức đều không có?”

Quan Miên nói: “Ta đang chờ sắp xếp việc làm.”

Vị giám khảo kia khẽ giật mình, “Sao lại vậy được? Ngươi là Cao cấp số liệu phân tích sư! Cả nước có bao nhiêu công ty muốn mời còn chẳng được?! Ngươi nếu cần gấp, thì cứ bảo ta, cam đoan lương tháng rất cao.”

Quan Miên nói: “Vậy sao ngươi không tự tiến cử mình?”

Vị giám khảo cười khan, “Ta còn phải thi lên Cao cấp số liệu phân tích sư nữa chứ. Nếu đi làm bên ngoài thì cả tuần sẽ rất bận rộn, cứ ở trong trường vừa học vừa làm thì cơ hội đỗ sẽ cao hơn. Ta không có thiên phú dị bẩm giống học trưởng, chỉ việc đi thi là sẽ đỗ!”

Quan Miên khẽ rũ mí mắt.

Vị giám khảo kia dường như lại nhớ tới chuyện gì, kêu lớn: “Đúng rồi, ta phải giới thiệu một người với ngươi Lúc hắn thi đỗ Cao cấp số liệu phân tích sư cũng còn rất trẻ.”

Quan Miên bắt lấy cánh tay hắn, nói: “Ta không muốn người khác biết mình là Cao cấp số liệu phân tích sư.”

Vị giám khảo nghe vậy liền sững sờ, hỏi: “Tại sao?”

Quan Miên nói: “Phiền toái.”

“Đi. Vậy ta sẽ nói ngươi là học trưởng lớp âm nhạc mà ta đang theo học.” Vị giám khảo kia không đợi Quan Miên đồng ý, đã lôi kéo y đi về hướng chàng thanh niên lúc nãy, “Người này ngoài mặt dễ dãi, nhưng đầu óc thâm sâu khó lường.”

Chàng thanh niên kia thấy bọn họ đi tới, liền nộ ra nụ cười thân thiết.

“Vị này là học trưởng của ta, Quan Miên, ách, âm nhạc chuyên nghiệp.” Hắn lại tiếp tục giới thiệu chàng thanh niên, “Vị này hiện tại đang là giáo sư đặc biệt của trường, kiêm tổng giám đốc tập đoàn Tinh Thần, Đoạn Thiều Tinh.”

Đoạn Thiều Tinh mỉm cười, “Đời này, ta khâm phục nhất là các chuyên gia trong ngành âm nhạc, bởi vì đó là thứ ta hoàn toàn dốt đặc cán mai. Nếu có cơ hội được nghe Quan tiên sinh chơi nhạc, thì còn gì bằng.”

Vị giám khảo kia khẽ nhăn trán, “Học trưởng của ta thuộc chuyên ngành thanh nhạc, xướng nam cao.”

Đoạn Thiều Tinh kinh ngạc, “Vậy thì càng khó hơn.”

Vị giám khảo kia thấy má trái của mình sắp bị Quan Miên lườm cho cứng đơ, liền vội nói: “Ta phải vào nhìn qua thí sinh một chút, không thể tiếp tục bồi hai vị. Có gì hai vị cứ chậm rãi tán gẫu nhé.”

Quan Miên khẽ nhíu mày, chưa kịp nói gì thì vị giám khảo kia đã giống như con thỏ nhỏ chạy vào trường thi.

Đoạn Thiều Tinh mỉm cười, “Ta nhìn Quan tiên sinh có chút quen mặt, tiên sinh có chơi võng du không?”

Quan Miên nhìn nhìn hắn, rồi đột nhiên nói “Ta cũng thấy hai chữ ‘Thiều Tinh’ này có chút quen tai.”

Hai người nhìn nhau chằm chằm, tựa hồ giống như cùng nhớ đến chuyện gì đó, nhưng đều không vạch trần.

Cuộc thi chấm dứt, từng nhóm thí sinh theo thứ tự bước ra.

Thể Hồ Thanh Tỉnh là người ra cuối cùng, khuôn mặt đầy vẻ uể oải.

Quan Miên thấy vị tình địch kia liếc mắt sang phía bên này, vừa vênh váo xem thường, vừa tự tin giống như chắc chắn là mình sẽ đỗ.

Bạn gái cũ của Thể Hồ Thanh Tỉnh tiến lên hỏi han ân cần.

Tên tình địch kia vung tay lên cao, nói: “Cũng được.” Ngụ ý là chắc chắn sẽ đỗ.

Nghe thấy hắn kiêu ngạo như vậy, sắc mặt Thể Hồ Thanh Tỉnh nhanh chóng trở nên xám xịt.

Quan Miên hỏi: “Đề thi thế nào?”

“Có trắc nghiệm, phán đoán, tính toán, và phân tích ngắn gọn đáp an.”

“Đã có trắc nghiệm thì chắc sẽ không ăn trứng vịt.”

Thể Hồ Thanh Tỉnh buồn bực nói: “Nhưng trắc nghiệm có rất nhiều câu.”

“Vậy cứ khoanh bừa hết là được.”

Thể Hồ Thanh Tỉnh có chút u oán nhìn y, “Tại sao ngươi không sớm nói cho ta biết?”

“Vì bọn họ không mời ta ra đề thi.”

“Aish, lần này trượt chắc rồi, tính tính toán toán, ta đã biết trước là mình không hợp với nó mà.” Thể Hồ Thanh Tỉnh đột nhiên đấm ngực, “Ta chỉ là không cam lòng, không cam lòng thôi!”

Quan Miên nhìn hắn chằm chằm, rồi đột nhiên nói: “Mời ta ăn cơm đi.”

“Hả?” Tay đang đấm ngực ngừng lại một chút.

“Ta muốn ăn lẩu.”

“Gì cơ? Nga.”

“Đi thôi.”

“Từ từ đã. Vì sao ta đã không thi đỗ, lại còn phải mời ngươi ăn cơm?”

“Vì ta không có tiền.”

“…” Không phải bọn họ mới được phát tiền lương sao, Quan Miên thế nào đã tiêu hết cả rồi.

Hết chương 30

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro