Đắm Chìm (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rốt cuộc nên đi hay là không đi? Rikimaru có chút rối rắm, Đằng Thôn nói nhất định tối nay bọn họ vẫn chưa đi, nếu mình muốn biết chân tướng thì buộc phải đi một chuyến, có điều anh cứ luôn cảm thấy có gì đó không đúng, vậy nên mới không dám tùy tiện hành động.

Và rồi không biết làm cách nào mà Châu Triết lại nhận được tin tức nhanh như vậy, lão thuê một nhóm người và vũ khí giao cho anh, nói nhất định lần này phải đem hàng trở về cho lão.

Nhìn từng dòng tin nhắn lạnh lùng khiến Rikimaru không còn dám do dự, Châu Triết đa nghi như vậy, nếu lần này giải quyết không ổn chỉ sợ sẽ càng đi càng sai.

Màu đen bao phủ toàn bộ tòa kiến trúc, ánh trăng mờ mịt, gió đêm thổi bay từng phiến lá xào xạt, một tràng tiếng ồn xuất hiện bên ngoài cô nhi viện.

Rikimaru để người Châu Triết phái tới đứng phòng thủ ở cửa trước và cửa sau, còn anh thì dẫn theo một số thuộc hạ có thể tin được tiến vào cô nhi viện bằng đường hầm, việc anh biết đến sự tồn tại của nó là do viện trưởng lén nói cho anh nghe khi anh còn bé, viện trưởng bảo đi bằng đường này sẽ nhanh hơn so với đi vào bằng cửa chính.

Anh vốn chỉ muốn mang tâm lý thử xem sao, kết quả đường hầm có thể đi thật, nhưng nó rất dơ, rất loạn, nhìn là biết không ai đi qua, cả bọn bị sặc chỉ có thể lấy cù chỏ che mũi, khi thuộc hạ cầm pin dò đường, dường như anh đã liếc thấy một người phụ nữ, nhưng ánh đèn chỉ chợt lóe nên cũng nhìn không rõ.

Ba phút sau, bọn họ chui từ đường hầm lên mặt đất, Rikimaru híp mắt quan sát xung quanh, xem ra đã đến gần phòng làm việc của cô nhi viện rồi. Anh ra lệnh cho mọi người chia ra hành động, số lượng hàng hóa bị cướp lần này không ít, không thể có chuyện không để lại chút dấu vết gì được, thậm chí nếu gặp phải trường hợp đặc biệt có khi còn phải dùng cách thương lượng mới mong lấy lại được hàng.

Rikimaru tìm khắp nơi cũng không thu hoạch được gì, lục xoát một lúc hình như chỉ còn sân sau viện là chưa tìm tới, nếu còn không phát hiện được gì thì tối nay xem như công cóc.

Tay phải cầm đèn pin, tay trái cầm súng lục, Rikimaru chậm rãi né người qua, ánh mắt di chuyển theo ánh đèn, đột nhiên anh trông thấy một cái bóng đen từ bên trái vọt qua cực nhanh, anh lập tức cảm thấy căng thẳng, ánh mắt nghi ngờ rọi đèn pin theo hướng cái bóng.

"Meow ——"

Đèn pin rọi lên người một chú mèo hoang, nó bất mãn kêu một tiếng, sắc trời đã tối, một tiếng kêu như thế cũng thật khiến người ta nổi da gà. Rikimaru nhìn ra sau lưng mèo hoang, là cánh cửa đó, nhỉ? Cửa cũng không bị khoá. . .

"Két ——" Anh chậm rãi đẩy cánh cửa gỗ, tiếng cửa mở phá tan sự yên tĩnh xung quanh, đèn pin chiếu sáng mặt tường xi măng cũ nát, anh cố gắng ép bản thân bình tĩnh lại, dưới ánh sáng đèn pin màu xám của xi măng càng trở nên ảm đạm, thật ra bên trong không đổ nát như anh nghĩ, thậm chí còn có vẻ có người ở.

Anh đi thẳng đến giữa nhà, mới vừa bước lên bậc thang đèn trong phòng liền bật sáng, một bóng người ngồi bên cửa sổ, người kia bất động, nghe thấy có tiếng bước chân nhưng cũng chỉ dùng giọng điệu mệt mỏi nói chuyện với anh.

Rikimaru cảnh giác lùi lại hai ba bước, anh nắm chặt súng trong tay, anh cảm thấy giọng của người phụ nữ này rất quen tai, lại nghĩ không ra ai sẽ ở nơi này, rốt cuộc thì sự tò mò cũng thôi thúc anh bước vào.

Vừa tiến lên anh đã nhắm thẳng họng súng vào người vừa nãy đứng cạnh cửa sổ, thế nhưng cảnh tượng trước mắt đã khiến anh ngớ người: Một người phụ nữ trung niên, tóc tai bù xù đang ngồi ngay ngắn trên mép giường nhắm mắt dưỡng thần, còn cổ tay thì bị xích trên giường.

"Viện trưởng Lê?"

Rikimaru không nhìn rõ mặt bà, nhưng trực giác nói cho anh biết người này chính là viện trưởng Lê, nhưng vì cái gì? Chẳng phải bà đã về hưu vì lý do sức khỏe hay sao? Vậy mà giờ lại bị nhốt ở đây?

Nghe thấy giọng Rikimaru, người phụ nữ bất ngờ mở mắt, bà há miệng như muốn nói điều gì, lại đột nhiên đỡ đầu khom lưng, vẻ mặt thống khổ, Rikimaru vội tiến lên đỡ bà, nhưng cánh tay vừa chạm vào đã bị bà đẩy ra khiến anh không hiểu gì cả.

"Viện trưởng, người sao vậy?

"Cậu là ai? Tôi không biết cậu! Đi ra ngoài, đi ra ngoài."

"Con là Riki đây viện trưởng! Người không nhớ con sao?"

"Riki? Lực Hoàn?" Cái tên như gợi lại chút ký ức trong bà, sau đó lại là một tràng cười quỷ dị: "Cậu sao có thể là Riki chứ? Sao có thể lớn đến như vậy, tôi còn đang suy nghĩ nên chọn nhà nào tới nuôi Riki mà. . ."

Rikimaru nhìn trạng thái của viện trưởng liền biết chuyện lần này không đơn giản, anh cẩn thận dò xét.

"Vậy người sẽ để Châu gia hay là. . ."

"A ——— không! Không thể! Châu gia. . .Châu Triết là tên giết người, Riki không thể đi. . ." Người phụ nữ mất khống chế, giọng run rẫy, trong lòng Rikimaru cảm thấy rất phức tạp.

Nếu viện trưởng không đồng ý vậy tại sao năm đó Châu Triết lại khẳng định lão có thể nhận nuôi anh? Nhưng bây giờ không phải là lúc suy nghĩ nhiều như vậy, anh chỉ có thể đè chặt viện trưởng lại, dùng giọng điệu dịu dàng trấn an bà, chờ tâm trạng bà ổn định rồi mới có thể hỏi tiếp.

"Sao người lại ở đây? Là có người ép người ở đây phải không?"

"Tôi không biết. . .Tôi quên, nhưng thỉnh thoảng cậu trai rất tốt sẽ đến thăm tôi, sẽ cho tôi thuốc, uống xong đầu sẽ hết đau!"

Nói đến đề tài này bà lại rất bình tĩnh, vì vậy Rikmaru thừa thắng xông lên hỏi thật nhiều.

"Cậu trai? Vậy cậu ta ở đây làm gì? Dáng dấp cậu ta ra sao?"

Người phụ nữ nhìn thẳng vào mắt Rikimaru mà không nói năng gì, cuối cùng chậm rãi nhìn lên trời, Rikimaru theo ánh mắt bà đi tới cửa sổ, phía trên có một miếng vải màu trắng, đại khái dùng để che nắng.

Bà chỉ tay vào cửa sổ, còn làm động tác vén đồ lên, khi Rikimaru làm theo bà vén tấm vải lên, nhìn thấy rất nhiều hình vẽ và. . .

Trên hình còn ghi ngày tháng, vừa nhìn liền biết đây là khoảng thời gian lúc anh còn ở cô nhi viện, mặt anh bị khoanh tròn, bút mực màu đỏ quỷ dị in trên mỗi tấm hình. Điều khiến anh rợn tóc gáy chính là những bức vẽ trẻ con, cho dù là vẽ theo phong cách đáng yêu, chỉ là. . .Thời gian không đúng, thời gian trên những bức vẽ, cả nội dung của chúng cũng đều là những điều xảy ra lúc anh đã sống ở Châu gia, theo lý thì viện trưởng làm sao có thể biết những chuyện này. . .

Anh đặt xấp tranh lên bàn để xem kĩ hơn, nhưng khi ấn vào kẹp tranh. Anh cúi đầu nhìn kẹp tranh và giá vẽ bên cạnh, hình như chúng chỉ vừa mới được mua gần đây.

Trong lòng anh đột nhiên xuất hiện một phỏng đoán hoang đường.

"Người. . .Người còn nhớ Châu Khả Vũ không?"

"À ta nhớ rồi, Riki và Khả Vũ là bạn tốt!" Nghe viện trưởng nói, Rikimaru nhếch môi, nhìn thái độ của viện trưởng, có lẽ Khả Vũ không liên quan gì tới việc này.

"Có điều là —— ta nói con nghe thằng nhóc ấy đúng là quỷ ham ăn mà, nếu không phải ngày đó nó đòi ăn thì tốt rồi." Người phụ nữ bất đắc dĩ cười.

"Cái gì?" Rikimaru mờ mịt.

Người phụ nữ bổ sung nói: "Chính là ngày ta phát hiện chứng cứ Châu Triết giết người định đi báo án đấy, nhưng Khả Vũ lại quấn lấy ta đòi mua kem trà xanh, ta không lay chuyển được thằng bé nên đành đi mua cho nó, kết quả vừa ra khỏi cửa liền bị người của Châu Triết bắt đi, sau khi bị chụp thuốc mê thì không biết ta bị đưa đến đâu nữa. . ."

Người phụ nữ hưng phấn, hoa tay múa chân như đang kể chuyện, sắc mặt của Rikimaru ở đối diện âm u cực kỳ.

Những suy đoán điên cuồng hiện lên trong đầu anh, khiến anh cảm thấy bức rức: Không được! Phải rời khỏi nơi này. Anh vội vàng muốn mở khóa cho viện trưởng, nhưng lại không mang theo dụng cụ, anh cúi đầu cau mày kiểm tra.

"Viện trưởng, ở đây có thứ gì để mở khóa không."

Viện trưởng đột nhiên bật cười, ánh mắt phóng ra sau lưng anh, gật đầu với người nào đó.

"Có lẽ con nên trực tiếp hỏi người kia sẽ nhanh hơn đó, cậu ta có chìa khóa."

Khi Rikimaru phản ứng lại, cổ của anh đã bị ống tiêm đâm vào, dược liệu phát huy tác dụng rất nhanh, chờ đến lúc anh che vết thương muốn xoay người xem rõ đối phương là ai thì đã quá muộn, anh ngã vào lòng người sau lưng, nhưng trong lúc mơ hồ anh nghe thấy người kia nói.

"Riki, chúng ta đều có được thứ mình muốn."

Hết chương 7.

Dạo này mình đang sắp xếp lại file trong máy tính với sắp xếp Notion để chuẩn bị cho năm học mới nên hơi bận xíu, nhưng mình sẽ tranh thủ edit hết truyện này tại vì mình mới nhắm được một bộ kia rất "cẩu huyết" dự là sẽ rất hấp dẫn nên mọi người ráng chờ nha 🥰

À mà truyện "Đắm Chìm" này nó dark thật đó mọi người, còn hai chương nữa sẽ tiết lộ mọi chuyện, mọi người thử đoán xem người bí ẩn là ai nè.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro