『Mặc Liễu』 Bị Hệ Thống Ép Ghép Đôi?! (3-4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

03.

"Bây giờ hối hận... còn kịp không...?" Chu Chính Đình nói với biểu cảm đầy chán nản.

"Không kịp rồi~" 004 nói, "Chủ nhân đừng nghĩ nữa, làm nhiệm vụ đi!"

Chu Chính Đình vô cùng bực bội nhưng cũng không có cách nào khác. Với sự trợ giúp của đạo cụ tăng tốc, anh khéo léo di chuyển, kéo chiếc khăn che mặt của Liễu Nguyệt xuống.

Đẹp... Đây là cảm giác đầu tiên. Tiên tử... Đây là cảm giác thứ hai.

Chu Chính Đình vẫn còn giữ một góc của tấm vải trắng trong tay, người cứng đờ lại.

"Được rồi." Liễu Nguyệt nhẹ nhàng kéo lại tấm khăn, hắng giọng, "Chu Chính Đình, qua."

Anh qua rồi sao? Khi rời khỏi trường thi, Chu Chính Đình vẫn còn choáng váng...

Mấy ngày trôi qua...

Vào ngày diễn ra kỳ thi cuối cùng, Chu Chính Đình không xuất hiện. Liễu Nguyệt ngồi trên bục, cau mày, thầm nghĩ thật đáng tiếc.

Mặc Hiểu Hắc bên cạnh nhìn thấy ánh mắt của y chăm chú hướng về cổng vào, không khỏi cười lạnh: "Sư đệ luôn không thích những nơi như thế này, lần này đến là vì tên họ Chu đó sao?"

Liễu Nguyệt nhướn mày, "Trước hết, ta mới là sư huynh. Thứ hai, đúng vậy, ta đang chờ hắn, có vấn đề gì không?"

Chu Chính Đình vừa bước vào đã nghe được lời của Liễu Nguyệt, sau đó là ánh mắt lạnh lùng của Mặc Hiểu Hắc, khiến anh không khỏi rùng mình.

Ánh mắt của Liễu Nguyệt lại chuyển sang nhìn Gia Cát Vân bên cạnh, "Đối thủ này thật đáng sợ."

Mặc Hiểu Hắc cũng gật đầu đồng tình. Thấy vậy, Liễu Nguyệt bỗng nhiên nổi hứng trêu chọc: "Sư huynh như ta, ngươi đã chịu đựng bấy lâu nay, phải không?" Vừa nói, y vừa dùng quạt chỉ vào ngực Mặc Hiểu Hắc. Trong giây tiếp theo, đầu kia của chiếc quạt bị Mặc Hiểu Hắc nắm chặt lại, "Ta mới là sư huynh."

Dưới sân, Chu Chính Đình chứng kiến toàn bộ cảnh tượng này. "Haiz, 004, ta muốn dùng khoá tình nhân!"

"Được thôi, chủ nhân muốn làm gì?" 004 không ngần ngại đáp.

"Khoá hai người họ lại đi." Chu Chính Đình cười gian, "Đợi đến khi thi xong rồi mới thả ra."

"Không ngờ đấy, chủ nhân cũng khá hiểu trò vui." 004 nghe lời Chu Chính Đình, lập tức khoá hai người lại với nhau.

"Được rồi, ngươi là sư huynh." Liễu Nguyệt nói, rồi định rút quạt về, nhưng thử vài lần vẫn không được. Liễu Nguyệt cau mày, chẳng lẽ do Mặc Hiểu Hắc nắm quá chặt? Y kéo mạnh hơn, nhưng thay vì lấy lại được quạt, y lại bị kéo thẳng về phía Mặc Hiểu Hắc.

"Buông tay." Liễu Nguyệt cau mày ra lệnh. Mặc Hiểu Hắc cũng nhận ra điều gì đó không ổn, "Không buông được." Dù cả hai có cố gắng thế nào, họ vẫn không thể buông quạt ra, dính chặt vào nhau.

Mặc Hiểu Hắc ngừng lại một chút, "Ngươi đứng vững đi, ta sẽ kéo thử, ngươi buông tay." Liễu Nguyệt gật đầu, chỉ còn cách làm như vậy thôi.

Mặc Hiểu Hắc dùng lực kéo mạnh, nhưng Liễu Nguyệt không đứng vững, bị kéo thẳng từ bên này bục đến bên kia, ngã nhào vào người Mặc Hiểu Hắc.

Chu Chính Đình thấy vậy, liền nhanh chóng bảo 004 siết chặt thêm khoá tình nhân. Với lực kéo của khoá, cú ngã của Liễu Nguyệt khiến Mặc Hiểu Hắc cũng ngã xuống đất. Hai người nhìn nhau trân trối, trong khi bên cạnh, Lôi Mộng Sát há hốc miệng ngạc nhiên, "Quan hệ của hai người này... từ khi nào trở nên tốt thế này?"

04.

"Không phải chứ, hai người họ vốn có quan hệ như vậy sao?!"

Bên dưới, mọi người đều im lặng, mắt không rời khỏi cảnh tượng này. Tay của Lôi Mộng Sát run rẩy, ngay cả miệng mở rộng cũng run theo, nửa ngày trời mà không nói được lời nào.

Toàn trường đều sững sờ, chỉ có Chu Chính Đình là mím môi, cố nén cười. Cảnh này quá đỗi kịch tính, thậm chí cả hai nhân vật chính cũng không phản ứng kịp ngay lập tức.

Không phải chứ, chuyện gì đang xảy ra vậy, sao ta đột nhiên ngã nhào lên người hắn? Liễu Nguyệt cảm thấy đầu óc quay cuồng, y chống tay lên sàn định đứng dậy.

"004, nhanh lên, nới lỏng khóa tình nhân một chút."

Tuy nhiên, lệnh của Chu Chính Đình lại chậm mất một chút, khóa tình nhân không kịp kéo dài khoảng cách, vừa khi Liễu Nguyệt chống nửa người dậy thì bị khóa tình nhân kéo mạnh trở lại, ngã thẳng vào ngực Mặc Hiểu Hắc.

"Rầm!" một tiếng, Lôi Mộng Sát nhăn mặt. Dù người bị đập không phải là hắn, nhưng âm thanh này nghe cũng đủ đau rồi. Cuối cùng hắn không thể chịu nổi nữa, liền kéo một tay mỗi người, may mắn lôi được cả hai người dậy.

"Thi đại khảo, thi đại khảo, có chuyện gì thì về nhà mà giải quyết, tối nay giải quyết được không... hahaha..."

Lôi Mộng Sát đặc biệt nhấn mạnh từ "tối nay", khiến hai nhân vật chính lườm hắn đầy sát khí.

Lưng Lôi Mộng Sát lạnh toát, vội vàng tránh xa họ một chút, rồi quay lại giảng quy tắc cho đám học sinh, trong khi hai người kia vẫn lúng túng nắm chiếc quạt gấp trong tay, nhưng bị khóa chặt không thể làm gì khác, Liễu Nguyệt đành rụt tay vào trong ống tay áo, từ xa trông giống như một đôi tình nhân đang trêu đùa.

Bên kia, Chu Chính Đình chọn gia nhập vào đội của Bách Lý Đông Quân, theo lời 004 nói thì, đi theo nhóm nhân vật chính thì không thể sai lầm!

"004, bây giờ ta đang ở cảnh giới gì?" Vì tò mò, Chu Chính Đình hỏi 004.

"Kim Cang Phàm cảnh," 004 đáp, "Ta đoán ngươi sắp hỏi tại sao không phải cảnh giới cao hơn, để ta nói cho ngươi nghe, đó là vì ngươi có nhiệm vụ bái sư, tổ chức tạm thời thay đổi ý định, muốn ngươi bái một trong Bát công tử của Bắc Ly làm sư phụ. Nếu cảnh giới của ngươi cao hơn, bọn họ sẽ không dạy ngươi được nữa..."

Chu Chính Đình bất đắc dĩ nói: "Sao ngươi nói nhiều thế, ta vốn dĩ không định hỏi tại sao mà."

004: "..." Thực sự muốn hỏi tổ chức xem, hệ thống chửi ký chủ có vấn đề gì không!!!

Một nhóm người chuẩn bị đến Huyền Vũ Lâu, Chu Chính Đình vội kéo Bách Lý Đông Quân lại, "Đừng đi chỗ đó."

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào anh, "Vậy đi đâu?"

Chu Chính Đình nhìn về phía thành, "Đến Thanh Long Môn."

Sắc mặt Doãn Lạc Hà thay đổi đôi chút, ánh mắt nhìn Chu Chính Đình cũng khác đi.

"Yên tâm, ta không phải là người do họ phái tới." Đi ngang qua Doãn Lạc Hà, Chu Chính Đình nói nhỏ.

Nhìn theo bóng lưng anh, Doãn Lạc Hà cau mày, rốt cuộc tên này là ai, sao hắn lại biết?

Mọi người đều đi về phía bên trái, khi đi ra khỏi Thanh Long Môn, Lý Trường Sinh vẫn chưa đến. Chu Chính Đình lấy cớ mua đồ để rời đi.

"Không phải đã nói là bái Lý tiên sinh sao?" Chu Chính Đình với vẻ mặt bất đắc dĩ hỏi 004.

"Nhiệm vụ tiếp theo của ngươi đều liên quan đến Liễu Nguyệt và Mặc Hiểu Hắc, ngươi phải trở thành đệ tử của một trong Bát công tử thì mới có nhiều cơ hội tiếp cận họ hơn," 004 đáp như điều hiển nhiên, "Họ đến rồi, ngươi mau trốn đi quan sát!"

"Xung quanh chẳng có lấy một viên đá, không phải chứ, ngươi bảo ta trốn đâu?"

004 làm vẻ suy nghĩ, rồi ngay lập tức ném Chu Chính Đình lên tán cây gần đó.

Chu Chính Đình cảm thấy có 004 là một phúc phận.

"Ai trong các ngươi muốn bái sư?" Dưới gốc cây, Lý Trường Sinh hỏi mọi người. Triệu Ngọc Giáp là người đầu tiên rút lui, Doãn Lạc Hà cũng xin lui vì cho rằng bản thân chưa học được nhiều. Lý Trường Sinh nhìn về phía Bách Lý Đông Quân và Diệp Đỉnh Chi. Diệp Đỉnh Chi nói rằng mình đã có sư phụ, còn Bách Lý Đông Quân thì được Lý Trường Sinh nhận làm đệ tử.

Bên cạnh đó, Doãn Lạc Hà xin phép cáo từ định rời đi, nhưng một chiếc quạt gấp đã ngăn lại, giọng của Liễu Nguyệt vang lên: "Cô nương, có muốn bái ta làm sư phụ không?"

"Tại sao?" Doãn Lạc Hà có phần ngạc nhiên.

"Bởi vì... cô xinh đẹp."

Câu nói vừa dứt, Chu Chính Đình rõ ràng cảm nhận được sắc mặt của Mặc Hiểu Hắc lại đen thêm vài phần.

"Sư đệ à, có đệ tử đúng là khác hẳn, đúng không?"

"Sư huynh của con đều đã nhận đệ tử, con không nhận lấy một người sao?" Lý Trường Sinh quay sang nhìn Mặc Hiểu Hắc.

"Không có ai phù hợp." Mặc Hiểu Hắc quay đi, không nhìn họ.

"Ký chủ! Cơ hội tốt!"

"Cơ hội gì chứ, ta không muốn xuống... ui... daaa..."

004 lập tức đá một phát khiến Chu Chính Đình rơi thẳng từ trên cây xuống. Người gần nhất là Liễu Nguyệt nghe thấy tiếng động liền quay lại, Chu Chính Đình ngã thẳng vào vòng tay y...

Giọng 004 vang lên: "Ký chủ, ký chủ mau dậy... người kia sắp tức chết rồi..."

Chu Chính Đình chậm rãi thoát ra khỏi vòng tay của Liễu Nguyệt, nghĩ đến việc Liễu Nguyệt luôn cưng chiều đệ tử, anh không ngần ngại hành lễ bái sư. Nhưng khi ngẩng đầu lên, điều anh đối diện không phải là dung mạo tuyệt thế của Liễu Nguyệt, mà là... một chiếc nón lá đen?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro