『Mặc Liễu』 Bị Hệ Thống Ép Ghép Đôi?! (7-8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

07.

"Ta thích ngươi..."

Chu Chính Đình núp trong kiệu vừa cười thầm xem kịch vừa nhàn nhã nhấp một ngụm trà, nhưng tiếng gọi hoảng hốt của 004 đã phá vỡ sự yên tĩnh, "Chủ nhân!! Thiện cảm của sư phụ ngươi giảm rồi!!!"

Cái gì... cái gì cơ?! Chu Chính Đình suýt nữa thì phun trà ra, 004 thấy vậy lập tức che miệng anh lại, Chu Chính Đình mất một lúc mới hồi phục lại sau sự kinh ngạc.

"Ngươi nói gì? Ngươi không nhìn nhầm chứ?" Khuôn mặt anh đầy vẻ không thể tin được. "Ta đã xem qua vài lần rồi, tuyệt đối không sai."

Sư phụ của anh thật sự... Là một mỹ nhân chủ động thổ lộ, mà thiện cảm của anh không tăng lại còn giảm, thật khó mà hiểu nổi!

Bên ngoài kiệu, Mặc Hiểu Hắc nhíu mày, không hiểu tại sao Liễu Nguyệt lại đột ngột thổ lộ với mình... Chẳng lẽ là vì muốn bảo vệ Chu Chính Đình sao...

"Liễu Nguyệt... Chu Chính Đình dù sao cũng là đồ đệ của ta, cho dù ta có giận đến đâu, cũng sẽ không tổn thương hắn, ngươi không cần phải nói lời trái với lòng để bảo vệ hắn... Ta... chúc phúc cho các ngươi..." Nói xong câu này, Mặc Hiểu Hắc cắn răng quay người rời đi.

Thì ra, hắn đã hiểu nhầm mối quan hệ giữa mình và Liễu Nguyệt... Trong kiệu, Chu Chính Đình nhíu mày, mình phải nói rõ với hắn... nhưng 004 đã ngăn lại, "Chủ nhân, hãy quan sát thêm đã." Chu Chính Đình nhẹ nhàng nâng vải màn lên. Dưới ánh trăng tinh quái, hắn thấy Liễu Nguyệt nắm lấy tay áo của Mặc Hiểu Hắc.

Mặc Hiểu Hắc cứng người, Liễu Nguyệt ở rất gần, hắn thậm chí có thể ngửi thấy hương vị ngọt ngào từ cơ thể y, "Ta... không phải nói những lời trái lòng, ta nói những điều này... cũng không phải vì muốn bảo vệ Chính Đình."

Mặc Hiểu Hắc nuốt nước bọt, "Vậy là... vì lý do gì...?"

"Bởi vì..." Liễu Nguyệt dừng lại, chiếc quạt nhẹ nhàng lướt qua ngực Mặc Hiểu Hắc, "Bởi vì ta thật sự thích ngươi."

004 hưng phấn kêu lên, "Thiện cảm đã quay lại rồi!!!"

Ngay sau đó, chiếc quạt bị Mặc Hiểu Hắc nắm chặt trong tay, hắn kéo Liễu Nguyệt vào lòng, nhìn y với ánh mắt sâu thẳm, "Những gì ngươi nói, phải chịu trách nhiệm."

"Được," Liễu Nguyệt đưa bàn tay trắng muốt, từ từ gỡ bỏ mũ che mặt của hắn, những ngón tay dài nhẹ nhàng vuốt ve những đường nét trên khuôn mặt hắn, "Những gì ta nói, nhất định sẽ chịu trách nhiệm đến cùng."

Dưới ánh trăng, Mặc Hiểu Hắc cúi đầu hôn lên môi Liễu Nguyệt, y bị hôn đến mềm nhũn, nhưng lại bị hắn ôm chặt lấy eo, không thể trốn đi đâu được.

Trong kiệu, Chu Chính Đình đã bị sốc, không phải... họ nên biết rằng anh còn ở đây sao… điều này thật... điên rồ!

Khi Chu Chính Đình lấy lại bình tĩnh, sư phụ của anh đã đè Liễu Nguyệt xuống đất, chiếc thắt lưng vàng xinh đẹp rơi sang một bên, Chu Chính Đình lại một lần nữa ngây ra, không phải, anh hiểu cảm xúc vui mừng khi hai người họ ở bên nhau... nhưng! Anh vẫn còn ở đây, họ thật sự không coi anh là người ngoài sao…

Hừm... họ chắc chắn đang đùa giỡn... Chu Chính Đình cố gắng tự trấn an bản thân, nhưng 004 lại gào thét trong đầu anh.

"Ta... ta... họ định làm ở đây thiệt luôn hả?!"

08.

Chu Chính Đình bị tiếng la của 004 làm cho tai đau, nhưng lại sợ làm gián đoạn hứng thú của hai người bên ngoài, đành phải hạ thấp giọng, "Ngươi có thể đừng có hoảng hốt như vậy không, có gì mà phải ngạc nhiên... Hửm...?"

Anh dõi theo ánh mắt của 004, nhận ra cổ áo của Liễu Nguyệt đã bị Mặc Hiểu Hắc kéo ra, lộ ra làn da trắng muốt, Mặc Hiểu Hắc đang cúi đầu nhẹ nhàng cắn vào xương quai xanh của Liễu Nguyệt...

Chu Chính Đình quay mặt đi, thầm nghĩ: "Mình đã thấy hết rồi, sao còn sống nổi qua đêm nay? Sư phụ của mình sẽ không muốn bịt miệng mình chứ? Trước đây còn tưởng hắn là người chính trực, không ngờ lại là một tên phong lưu và bệnh hoạn như vậy...!"

Khi Chu Chính Đình đang âm thầm suy nghĩ, giọng nói của Mặc Hiểu Hắc vang lên, "Đồ đệ, ngươi chưa nhìn đủ sao?"

Chu Chính Đình đỏ mặt khi nghe câu đó, vội vàng đứng dậy ra khỏi kiệu, không quên nhắm mắt lại, "Sư phụ, người và sư mẫu... à không, sư phu, hai người vào trong phòng làm việc đi, ta ngủ bên ngoài."

Mặc Hiểu Hắc hài lòng gật đầu, "Ngươi hãy đi ở tạm chỗ sư mẫu một đêm, chuyện tối nay..."

"Ta không thấy gì cả..."

"Vậy là tốt." Mặc Hiểu Hắc vỗ vai Chu Chính Đình, "Ta sẽ không tính toán chuyện ngươi đánh nhầm ta, về đi ngủ thôi." Nói rồi, hắn lập tức bế Liễu Nguyệt lên, trở về phòng.

Tiếng nói của Liễu Nguyệt vọng lại từ xa... "Chính Đình, đừng gọi ta là sư mẫu... ta không phải." Có lẽ bị Mặc Hiểu Hắc chặn lại, lời y chưa nói hết đã im bặt.

Chu Chính Đình chỉ biết thở dài, "Hai người này thật sự tiến triển nhanh quá..."

Trong kiệu, Chu Chính Đình nhìn 004, "Ta đã hoàn thành nhiệm vụ này rồi, phải không?" 004 gật đầu, "Xem như hoàn thành."

"Vậy có phải có thể trở về không?"

"Có thể trở về... Chủ nhân, hãy chờ một ngày nữa, ngày mai tham gia lễ bái sư, ta sẽ đưa ngươi về." 004 nói.

"Được..." Chu Chính Đình gật đầu, trong lòng hơi luyến tiếc khi phải rời đi, nhưng để giữ sự cân bằng của thế giới, anh buộc phải trở về. Dưới ánh trăng mờ ảo, kiệu sang trọng biến mất trong màn đêm.

"Mặc Hiểu Hắc... ngươi có thể học được điều gì đó về việc trân trọng người khác không...?" Đêm đã khuya, Liễu Nguyệt nằm trên giường, nhăn mặt, tựa vào thắt lưng, cảm thấy Mặc Hiểu Hắc thật quá đáng, không chỉ vượt qua giới hạn mà còn không biết xấu hổ lạm dụng y nhiều lần.

Mặc Hiểu Hắc vừa thay ga trải giường bẩn, chuẩn bị lên giường, đã bị Liễu Nguyệt một cú đá xuống, "Ngươi xuống đi, không được lên giường!"

Mặc Hiểu Hắc mặt mũi đầy tủi thân, "Vừa rồi không hài lòng sao? Hay muốn thêm một lần nữa?"

Liễu Nguyệt: "... Thôi được rồi... Đừng có gây rối nữa, ngày mai còn phải tham gia lễ bái sư."

"Được, nghe lời ngươi." Mặc Hiểu Hắc lên giường, ôm Liễu Nguyệt vào lòng rồi cùng nhau ngủ. Chu Chính Đình thông qua đạo cụ nhìn họ, không khỏi nở một nụ cười, "Thật tốt quá..."

Sáng hôm sau, Chu Chính Đình theo Bách Lý Đông Quân và Doãn Lạc Hà vào học đường, năm vị công tử đã đến. Ba người bắt đầu bái từ Tiêu Nhược Phong, đến Mặc Hiểu Hắc thì hắn mở miệng đã nói mình là đệ tử thứ tư.

"Đệ tử thứ tư của Lý tiên sinh ở học đường, Mặc..."

"Liễu Nguyệt!" Bên cạnh, Liễu Nguyệt ngay lập tức cắt lời hắn, Bách Lý Đông Quân không còn cách nào khác, đành phải gọi tên của họ, rồi gọi thêm sư huynh, Doãn Lạc Hà tự nhiên hành lễ với Liễu Nguyệt, nhưng gọi là Ngũ sư thúc, Liễu Nguyệt hài lòng gật đầu.

Chu Chính Đình thì thực hiện đầy đủ lễ bái sư, gọi Mặc Hiểu Hắc một tiếng sư phụ, rồi quay sang Liễu Nguyệt, "Tứ sư thúc." Nụ cười vừa nở trên khuôn mặt Mặc Hiểu Hắc lập tức đông cứng lại.

"Được rồi sư phụ, ngươi vốn dĩ là Lão Ngũ, cho dù tối qua ngươi chiếm ưu thế, thứ tự cũng không thay đổi." Chu Chính Đình thì thầm chỉ có họ mới nghe thấy. Liễu Nguyệt mặt đỏ bừng, "Chính Đình... Đừng nói nữa..."

Chu Chính Đình mỉm cười, đây là lần cuối cùng anh nhìn thấy họ, "Khi ta không có ở đây, mọi người cũng phải sống tốt..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro