TRÙNG BIỆT NAM SƠN [5]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Trùng Biệt Nam Sơn [重别南山]

_Nguyện Văn Kỳ Tường [愿文褀翔]

@Hạ Linh Bội Luận [夏令悖论]


________________

7.

Nghiêm Hạo Tường mặc dù coi thường sức mạnh của Lưu Diệu Văn, bị làm đến một nửa cũng không phản kháng, anh nói chỉ cần hưởng thụ thôi, Mã Gia Kỳ chưa thay cậu là được.

Lưu Diệu Văn nghe xong câu này lại hung hăng làm đến hai tiếng đồng hồ.

Dáng vẻ Nghiêm Hạo Tường ngửa đầu tinh thần có vẻ tốt, anh ngồi dậy dựa đầu vào tường, lấy ra một bao thuốc lá mới để hút, điều hòa trắng bị kham kham phủ đến vòng eo, lộ ra một đoạn hình xăm hoa hồng nhỏ.

Trên đó vẫn còn vài dấu răng, tuy không rõ ràng, nhưng xác thực chính là Lưu Diệu Văn cắn.

Cậu không biết vì sao đối với đóa hoa hồng này sẽ hứng thú như vậy, đến lúc làm lại không nhịn được mà cắn, Nghiêm Hạo Tường tức giận đẩy đầu cậu ra nhưng không có tác dụng.

"Lưu Diệu Văn. " Nghiêm Hạo Tường mở miệng, thanh âm có chút khàn, có lẽ là vì khi nãy lăn giường hoặc là vì hút thuốc, "Cậu lúc đó, nói thích tôi?".

Lưu Diệu Văn nằm dưới chăn, lưỡng lự gật gật đầu.

"Cậu vẫn rất dũng cảm." Nghiêm Hạo Tường nhắn mắt lại, "Gia Kỳ thích tôi hơn bốn năm rồi, cũng chưa dám nói với tôi. "

Lưu Diệu Văn ghì chặt tấm chăn.

"Gia Kỳ là đối tác tốt nhất của tôi, được làm việc chung với anh ta là may mắn của tôi. " Nghiêm Hạo Tường bên cạnh không kiêng nể, thậm chí không nhìn đến khuôn mặt đầy u ám của Lưu Diệu Văn, "Vốn dĩ nghĩ rằng có thể cùng anh ta ăn ở một đoạn nữa, bây giờ xem ra Quan Nam Sơn có khả năng chính là *phong sơn chi tác của tôi và anh. "

*phong sơn chi tác: có thể nghĩa của nó là tác phẩm cuối cùng hoặc là lần hợp tác kết thúc, mình cũng không chắc (phong ở đây là niêm phong, đóng chặt) .

"Cậu sẽ không cảm thấy tôi tàn nhẫn chứ? " Nghiêm Hạo Tường cúi đầu nhìn cậu, điếu thuốc trong tay bị ngắt đoạn, tàn thuốc rơi trên nền nhà gạch trắng.

Lưu Diệu Văn không biết nên nói thế nào.

Nghiêm Hạo Tường là một người như vậy, nói anh tàn nhẫn anh sẽ đem bạn đối tốt với anh ấy từng chút ghi nhớ trong lòng, còn nếu nói anh không tàn nhẫn thì anh lại buông thủ đoạn mềm dẻo loạn tim bạn.

"Lưu Diệu Văn, cậu hôm nay cũng tính là cùng tôi ngủ rồi. " Nghiêm Hạo Tường cười cười, "Vậy anh trai dạy miễn phí cho cậu một đạo lí đời người. Đừng tin vào cái gì tình yêu chó chết, giống như mối quan hệ của tôi và Mã Gia Kỳ trước đây là vững chắc nhất đáng tin nhất. Lúc cần thiết thì làm điều cần thiết, lúc không gặp thì như không liên quan, cái loại tình yêu này sinh không mang đến chế.t không mang đi. "

Lưu Diệu Văn bỗng nhiên rất thật thà mà hỏi, "Anh chính là vì điều này mới đến diễn Bạch Hiểu sao? "

Không gian tĩnh lặng một hồi, Nghiêm Hạo Tường rất lâu mới có thể thành ngôn, chỉ là ý muội thâm trường nhìn Lưu Diệu Văn.

"Bạch Hiểu và tôi không giống nhau. " Nghiêm Hạo Tường nói, "Tôi liên kết với nhân vật này. Tôi đã từng nghĩ, Mã Gia Kỳ chính là vì tôi mà tạo ra Bạch Hiểu. "

Bạch Hiểu là một thiếu niên *dị trang tích lớn lên xinh đẹp có tính lương thiện, cậu ấy tin vào tình yêu và dám yêu, cuối cùng dùng bản thân thân vượt qua tình yêu sống chế.t cảm hóa Trình Kha. Nghiêm Hạo Tường và cậu ấy tưởng chừng như cực Nam và cực Bắc, cậu ấy đa nghi nhạy cảm,, lại ngoan trường quái gở, cậu kiên quyết không đổi chán ghét tình yêu. (Là kiên quyết yêu đó :>)

Không ai biết cậu ấy vì sao lại nuôi thành loại tính cách bên lề này, sao lại có người không khao khát tình yêu? Bản thân Nghiêm Hạo Tường cũng không biết, dù sao anh cũng đã qua cái tuổi yêu đương rồi.

"Tôi muốn diễn Bạch Hiểu. " Nghiêm Hạo Tường nói, "Tuy đối với cậu ta có tràn đầy thương hại, nhưng không thể phủ nhận, cậu ta quá dũng cảm rồi. "

Bạch Hiểu đối mặt với *lưu ngôn phi ngữ dám chống chọi nước lũ, đối mặt có người phí bán cũng có thể ngẩng cao ngay thẳng. Thậm chí đến cuối cùng thua trên người Trình Kha, cậu ấy có dũng khí đối mặt với cái chế.t.

*lưu ngôn phi ngữ: lời nói bịa đặt có ý phỉ bán.

Nhập vai quá sâu, không biết ai trở thành ai.

"Lưu Diệu Văn, " Nghiêm Hạo Tường quay đầu lại, "Cậu xem xong kịch bản, có ấn tượng rất sâu với lời thoại nào không?"

Kịch bản này là Mã Gia Kỳ từng bút từng nét tự mình viết, mỗi một trang đều là tâm huyết của hắn.

Sau khi anh xem xong 《Quan Nam Sơn》chính là quyết định cùng Mã Gia Kỳ cắt đứt quan hệ trói buộc, lợi người lợi mình, 《Quan Nam Sơn》là tác phẩm chuyển hóa dự bị của Mã Gia Kỳ, nếu như thành công, hắn không thể lại giới hạn bộ bộ tác phẩm chỉ dùng Nghiêm Hạo Tường cái người này, đến lúc đó sẽ có hơn chục nghìn người tranh nhau tìm Mã Gia Kỳ hợp tác, mà anh cũng sẽ dần dần bị lãng quên.

Ai đều sẽ như thế, xu hướng nguyên tắc tránh thiệt hại là bản năng sinh vật, càng là thích cái mới ghét cái cũ.

"Em thích nhất Bạch Hiểu trước lâm chung nói với Trình Kha một câu. "

"Anh ơi muốn thay anh đến nơi phía Nam Nam Sơn"
"哥哥要替你去南山以南的地方了。"










_____________________

Toi tưởng lần này là xong được hết, nhưng mà vẫn còn 8. nữa cơ!!!!!!!!!!! 🥲🤌
Lâu lâu mới có thời gian với cảm hứng chạy đi dịch mà còn dữ quá :'))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro