Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu trốn ở trong nhà từ sáng cho tới chiều, nằm trong phòng hết ngủ lại dậy hết dậy rồi đi uống sữa, uống sữa xong liền ngồi trong phòng đọc sách, đọc xong liền buồn chán mà nằm ngủ, cứ vậy cho tới năm giờ chiều.

Đột nhiên cậu biến mất gần nữa ngày, Tiêu Chiến có chút lo lắng mà tìm tới Trần Vũ, rốt cuộc Trần Vũ cũng chỉ có thể nói dối rằng mình không biết.

Anh nằm ở trên võng, tay gác lên trán, chán nản nhắm mắt lại.

"Được rồi, anh với em chỉ là bạn bè thôi, cũng là mới quen sao có tư cách giận anh vì mấy chuyện này, với lại.....đây là chuyện cá nhân của anh, em, em là người ngoài mà."

Tiêu Chiến mở mắt, ngồi dậy, khẽ thở dài.

Anh nhìn ra biển, tiếng sóng vỗ ầm ầm, hoàng hôn dần xuất hiện trên bầu trời còn có mấy chú chim hải âu đang bay lượn trên bầu trời, anh dời tầm nhìn mình qua nhà cậu, rốt cuộc lại chỉ thấy cánh cửa đó chưa một lần mở cửa cũng chẳng thấy cái bảng mặt cười.

"Nhất Bác, cứ coi như là anh có lỗi vì đã hành xử không suy nghĩ đi. Nhưng mà ít nhất em cũng phải cho anh có cơ hội được giải thích chứ. Cứ tránh né như vậy, thật khiến anh khó chịu." anh rời khỏi võng, chân trần bước trên làn cát mịn, đi về phía hoàng hôn.

Tiêu Chiến vừa đi khỏi thì cửa nhà bên cậu cũng vừa mở ra.

Bàn chân trần chạm vào làn cát mịn, đôi mắt lại được ngắm hoàng hôn cam hồng, cậu mỉm cười đi tới chỗ thân thuộc của mình.

Ở đây có một vài vách đá được xen kẽ với nhau ở một góc phía xa xa gần biển, cậu hay ra đấy để ngắm hoàng hôn.

Do vách đá to lớn nên chúng đã tạo được một góc khuất, khiến người ngoài không thể thấy bên trong, và, cậu hay trốn ở đấy, một mình im lặng ngắm nhìn mọi thứ.

Ngồi trên một bề phẳng trên vách đá, cậu thả lỏng bản thân, cậu lặng lẽ ngắm nhìn những chú hải âu đang tự do bay lượn trên trời.

"Sao ở thế giới này con người lại phức tạp thế nhỉ? Cũng không biết ba mẹ hiện giờ như thế nào nữa, có khỏe không? Có còn nhớ tới con không?"  đưa tay lau vội nước mắt, Vương Nhất Bác chẳng muốn khóc tí nào.

Nhưng mỗi lần nghĩ về ba mẹ, cậu không thể không khóc.

"Nhất Bác!" sau lưng vang lên tiếng gọi, Nhất Bác không nói gì chỉ vỗ nhẹ vài cái xuống chỗ kế bên cạnh mình, ý gọi người kia tới đây.

"Sao biết tao ở đây?" đợi người kia ổn định chỗ ngồi, lúc này cậu mới nhìn Trần Vũ, mỉm cười hỏi.

"Làm sao mà không biết. Tao chơi với mày từ đó giờ mà. Tao còn nhớ, lúc nhỏ, mày hay nhớ cô chú Vương thế là mày hay trốn ra đây ngồi...rồi khóc...rồi ngủ quên luôn." Trần Vũ nói nhỏ lắm, nhưng cậu lại nghe được hết.

Chậc một tiếng, Vương Nhất Bác đưa tay xoa đầu Trần Vũ. Tính ra, ông trời cũng còn thương cậu đó chứ.

"Khi nào về?"

"Chiều mai về."

"Lúc nào rảnh thì nhớ về, ông bà năm nhớ mày nhiều lắm đó."

Đột nhiên, Trần Vũ ôm cậu, bật khóc. Cậu ấy khóc như chưa từng được khóc, khóc tới nỗi mệt lả thì lại im lặng.

Trần Vũ không hiểu sao lúc nhìn cậu, lại bất giác muốn khóc, phải chăng cái bóng lưng kia quá cô đơn, phải chăng người bạn này của cậu quá đáng thương đi.

Trần Vũ không thể làm được gì cho cậu cả, chỉ có thể ở bên cạnh, an ủi và động viên những khi người bạn này yếu lòng và mệt mỏi nhất. Nhìn Vương Nhất Bác bề ngoài hay cười vậy thôi chứ thật ra cậu cô đơn lắm, cậu không có được cảm giác an toàn. Trần Vũ hiểu điều đó hơn ai hết!

Và đột nhiên Trần Vũ lại muốn khóc cho chính bản thân mình. Cậu ấy về đây không chỉ muốn thăm ông bà năm mà còn là muốn tâm sự cùng với người bạn thân này của mình.

Trong một lần phá án, Trần Vũ đã không thể bảo vệ đứa bé đó. Ánh mắt của đứa bé đó nhìn Trần Vũ.....rồi khi ôm đứa bé vào lòng, trên tay là máu, lần đầu tiên Trần Vũ cảm thấy mình thất bại. Thất bại, vì không thể cứu lấy một mạng người, cứu lấy một gia đình.

Trần Vũ nức nở, đau lòng nhắm mắt lại, nói bên tai cậu.

"Tao....hức.....tao đã không thể cứu được đứa bé đó, tao....đã rất cố gắng, cố gắng giữ bình tĩnh để nói chuyện với tên tội phạm đó, rốt cuộc ngay khi bắt được rồi hắn lại cướp súng từ tao.....nhắm đứa bé ấy mà bắn......Nhất Bác,......tao.....tao.....hức, tao không thể quên được lúc mà đứa bé ấy nằm trong tay tao, đứa bé đó đã có bao nhiêu lo sợ, đau đớn."

"Hức....hức....Nhất Bác, tao bất lực lắm!"

Cậu vỗ nhẹ lưng Trần Vũ như an ủi, cậu hiểu rõ người bạn này của cậu.

Mạnh mẽ, lạnh lùng, ít nói vậy thôi chứ bên trong vẫn còn là một thiếu niên trẻ, đầy đam mê và nhiệt huyết những gì mình chọn, nhưng vẫn không trách những lúc yếu lòng.

"Sao lại nhắm tới đứa bé đó chứ? Chẳng phải làm vậy cũng thật tàn nhẫn." cậu nói thầm, trong lòng cũng thương cảm cho đứa bé đó.

"Vì đứa bé đó, là kết quả của việc ngoại tình." Trần Vũ buông cậu ra, lau nước mắt trên mặt mình.

"Vợ của anh ta ngoại tình với bạn thân của anh ta, sau đó người vợ mang thai, anh ta nghĩ đó là con mình nên hết mực chăm sóc cho hai người, sau đó mọi chuyện vỡ lẽ, người chồng vì vậy mà bắt cóc đứa bé đó, sau đó...."

Cậu thở dài, nhìn qua sóng biển đang dập dìu.

Đã quyết định xây dựng với nữa kia một gia đình rồi cớ sau lại yêu người khác?

"Tại sao trong tình yêu lại có sự phản bội trong đó vậy?" cậu bất giác hỏi, mà Trần Vũ cũng chọn cách im lặng.

Tình yêu làm gì biết phản bội?

Chỉ là do con người phản bội với nhau thôi.

"Không hẳn là trong tình yêu, là do con người chọn cách hèn hạ đó để đối xử với nhau." Tiêu Chiến lên tiếng, từ sau đi tới.

Theo sau là Cố Ngụy. Hắn bước nhanh hơn anh tới chỗ Trần Vũ, đau lòng ngồi kế bên cạnh.

Hắn đem Trần Vũ ôm vào lòng, nói.

"Anh biết là em không ổn từ sau đêm đó rồi mà, vậy mà cứ giấu anh cho bằng được, em biết em như vậy anh đau lòng lắm không?"

"Trần Vũ, em không có lỗi. Nhớ điều đó cho anh. Với lại, tên hung thủ ấy cũng đã phải đền mạng rồi. Em đừng từ dằn vặt chính mình nữa."

"Đừng làm anh lo, từ nay về sau, có gì cứ nói với anh, anh.....anh muốn được chăm sóc, yêu thương, bảo vệ em. Anh cũng muốn...." hắn nhìn qua cậu, rồi lại di chuyển ánh mắt mình qua Trần Vũ, nói tiếp " Cũng muốn được như Nhất Bác, được cùng em tâm sự, cùng em trải qua sóng gió của cuộc đời này."

Trần Vũ nghe vậy, càng ra sức ôm hắn vào lòng, vùi mặt mình vào trong ngực hắn.

"Cho dù, em đã có người mình thích rồi, Trần Vũ à....anh muốn nói là, anh yêu em."

Trần Vũ dụi dụi vào ngực hắn, nói.

"Biết ngay là anh sẽ hiểu lầm mà, không phải người em thích đang ở đây sao?"

"Hả?" hắn buông Trần Vũ ra, hỏi lại.

"Người em thích đang ở đây?"

" Người đó làm bác sĩ, là một người tốt bụng, tính tình chu đáo, cẩn thận, tinh tế, hay chăm sóc em, bảo vệ.....yêu thương em vô điều kiện." Trần Vũ nhìn hắn, chậm rãi nói.

" Người ấy, là Cố Ngụy!"

Nghe Trần Vũ nói vậy, hắn lúc này như được bay trên thiên đường, niềm hạnh phúc như vỡ òa.

Hắn ôm Trần Vũ, thì thầm bên tai.

" Trần Vũ. Cảm ơn em, cảm ơn em. Anh yêu em!"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro