Chương 3: Hoàng Thượng (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng thượng cao lớn ngẩng đầu sải bước. Hai bước của Tiết Tĩnh Xu mới bằng một bước của hắn, chỉ trong chớp mắt, hai người đã ra đến hành lang uốn khúc.

Tiết Tĩnh Xu nhìn hắn từ phía sau. Đến tận bây giờ, nàng đã có thể xác định mục đích của việc bị gọi tiến cung ngày hôm nay – chỉ sợ thái hoàng thái hậu muốn nàng vào cung nhưng hoàng thượng lại không vui.

Mặc dù nàng ở ngoài thành nhiều năm nhưng việc thiên hạ đổi chủ cũng có biết. Sáu năm trước tiên đế bị bệnh nặng, các hoàng tử từ đấu tranh ngầm chuyển ra ngoài ánh sáng. Lúc đó người có hy vọng lên ngôi nhất là đại hoàng tử do Sở quý phi sinh và thái tử được Vương hoàng hậu sinh ra. Hai vị hoàng tử và hai nhà bên ngoại đã xé rách da mặt từ lâu, đến nỗi người chết thì ta sống.

Tất cả mọi người đều đang đợi, chờ xem ai là người chiến thắng cuối cùng, là chủ nhân chân chính của thiên hạ này.

Nhưng không ai ngờ rằng, người cuối cùng bước ra từ màn đấu đá quyền lợi ấy lại là kẻ im hơi lặng tiếng nhất, thế lực yếu kém nhất – Lục hoàng tử.

Vị hoàng tử này vừa đăng cơ đã thể hiện thủ đoạn phi phàm của mình. Chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã nắm trọn triều đình trong tay, những hoàng tử hoặc là kinh tài tuyệt diễm (*) hoặc là xuất thân cao quý, giữa dòng chảy của thời gian đều đã bị cuộc đời quên lãng.

(*) kinh tài tuyệt diễm: đẹp khiến người khác phải kinh sợ.

Tài năng của kim thượng (*) lòng dạ và cách đối nhân xử thế không cái nào là không khiến người ta khen ngợi. Duy chỉ có một điều khiến các lệnh thần sầu lo, đó chính là từ ngày đăng cơ đến nay, hậu cung của hắn trống vắng, không một bóng người.

(*) kim thượng: cách gọi vua thời Tam quốc.

Khi hoàng đế còn là hoàng tử, bởi vì địa vị của mẹ đẻ thấp kém thế nên nhà ngoại suy tàn. Hắn cũng chưa từng biểu hiện năng lực hơn người nên không được tiên hoàng coi trọng.

Chờ đến tuổi thành thân, mẹ đẻ của hắn lại qua đời, hắn liền giữ đạo hiếu ba năm. Tiên hoàng thấy nhi tử không xin cũng không hỏi nhiều vẫn cứ mặc kệ hắn.

Ba năm sau kì tang vừa hết, Phùng tiên đế lại băng hà. Hoàng đế ra chỉ lệnh với thiên hạ, muốn giữ hiếu ba năm vì tiên đế.

Mãi đến hai năm trước mới hết hiếu kì. Khi đó hoàng đế đã hai mươi mốt, trên triều cũng có người nhắc đến việc phong phi lập hậu.

Hoàng đế nghe xong cũng không biểu hiện thái độ gì gọi là không hài lòng nhưng mấy ngày sau, những đại thần dâng tấu sẽ gặp đủ việc như bị người tố cáo, hoặc vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp, nhận hối lộ, do người nhà liên lụy. Kết quả không ngoài việc bị mất chức quan, thậm chí ngay cả đầu cũng khó giữ.

Sau mấy bận, chúng đại thần đã nắm rõ tình hình của hoàng thượng thì lại càng quý cái mạng già của mình hơn. Không ai dám vuốt lông trên đầu hổ nữa, chuyện nạp phi mở rộng hậu cung cứ thế bị trì hoãn từ năm này qua năm khác.

Đồng thời, các tin đồn mịt mờ về hoàng đế cũng được mọi người trong thành âm thầm lưu truyền.

Tất nhiên Tiết Tĩnh Xu không biết chuyện này. Nàng chỉ biết chuyện hôm nay khiến hoàng thượng không vui, chính nàng cũng không vui một chút nào.

Chỉ tiếc là tâm nguyện của nàng cho tới giờ đều không quan trọng.

Đang suy nghĩ thì đã ra bên ngoài, hoàng đế chắp tay đứng trước cửa điện, không biết là do thời tiết lạnh giá hay gì, bóng lưng của hắn thoạt nhìn lại càng thêm lạnh lẽo.

Mặc dù thái hoàng thái hậu nói để hoàng đế tiễn nàng nhưng Tiết Tĩnh Xu cũng không dám nghĩ rằng hắn sẽ thực sự tiễn nàng. Bởi vậy nàng phúc thân, nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng, thần nữ xin cáo lui."

Hoàng thượng nghiêng người, ánh mắt rơi vào người nàng.

Tiết Tĩnh Xu cứng đờ người.

Hoàng đế rời mắt khỏi người nàng rất nhanh sau đó dùng giọng nói bình thản trầm ổn: "Đức Lộc, chuẩn bị kiệu đưa Tiết cô nương xuất cung."

"Dạ." Đức Lộc khom người đáp rồi vội vã đi ra khỏi cung Trường Nhạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro