Hoàng Thượng (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng đế cũng không để ý tới, phía sau hắn có một vị thái giám nhanh chóng bước đến khoát tay để các nàng lui xuống.

Hai cung nữ lui tới chỗ đám người bên ngoài, không kìm được len lén quay đầu lại nhìn. Cung nữ bé hơn nhỏ giọng hỏi người bên cạnh, "Tỷ tỷ, cô nương đi cùng bệ hạ là ai?"

Cung nữ lớn hơn cũng chỉ tầm mười lăm mười sáu tuổi. Nàng liếc mắt nhìn hoàng đế cực nhanh sau đó đưa mắt sang nhìn Tiết Tĩnh Xu. Quan sát trên dưới một lượt vì sợ bị người phát hiện nên quay đầu lại rất nhanh rồi khẽ lắc đầu, giọng nói có chút phức tạp: "Không biết, chắc là tiểu thư nhà đại thần nào đó."

"À" Tiểu cung nữ thở nhẹ, "Từ trước tới giờ muội chưa thấy bệ hạ đi cùng cô nương nào cả. Tỷ tỷ, ngươi nói trong cung không có vị nương nương nào đúng không?"

Một cung nữ nữa vội lên tiếng: "Đừng nói nữa, đây không phải việc mà chúng ta có thể bàn luận. Đi nhanh đi."

Tiểu cung nữ che miệng không dám nói nữa, hai người cúi đầu vội vã rời đi.

Hoàng đế đến trước cây đào rồi dừng lại.

Tiết Tĩnh Xu ngẩng đầu nhìn. Cái vườn này rất nhỏ, ngoại trừ hai cung nữ vừa rồi thì trong vườn chẳng có ai cả.

Phía sau đã không còn ngự liễn, thái giám và Tuệ Hương vốn dĩ luôn theo sát không biết đã lặng lẽ lui xuống từ lúc nào. Trong phạm vi mấy chục bước chỉ còn lại nàng và hoàng đế.

Bông tuyết rơi bám dày trên cành hồng mai, đầu các nhánh cây lộ ra những cánh hoa đỏ tươi rực rỡ, như thoa phấn hồng điểm xuyết giữa nền tuyết trắng xóa đẹp lay động lòng người.

Từ đầu đến cuối hoàng đế không mở miệng. Tiết Tĩnh Xu cũng không nói gì, chỉ im lặng đứng sau hắn.

Không lâu sau, ở ngoài hoa viên truyền đến chút tiếng động. Đức Lộc – người phải đi chuẩn bị kiệu đã trở về.

Hoàng đế xoay người nhìn Tiết Tĩnh Xu.

Cho dù lúc nãy đã có kinh nghiệm nhưng lại bị hắn nhìn, Tiết Tĩnh Xu vẫn thấy không tự nhiên. Nàng rũ mắt khẽ mân môi, ngón tay lặng lẽ nắm chặt chiếc áo choàng.

Đột nhiên một cành hồng mai xuất hiện trước mặt nàng. Nhị hoa run rẩy trong tuyết, muốn rơi nhưng lại không rơi.

Tiết Tĩnh Xu cả kinh, lần đầu tiên quên quy củ ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái. Tuy rằng cúi đầu lại rất nhanh nhưng cũng đủ để nàng có thể thấy rõ tướng mạo của hoàng đế trẻ tuổi.

Hoàng đế cực kì anh tuấn, nhưng khi hắn còn là hoàng tử đã từng có người đùa, tướng mạo của hắn không giống Lục hoàng tử chút nào cả, chỉ có gương mặt là có thể tạm chấp nhận. Mà sau khi hắn lên ngôi, lại không có ai dám nhìn thẳng mặt hắn. Năm đó người đã từng giễu cợt hắn, giờ cũng không còn cơ hội mở miệng nói chuyện nữa.

Ý thức được bản thân mình thất lễ, Tiết Tĩnh Xu vội vàng phúc thân, "Hoàng thượng thứ tội."

Dường như hoàng đế không hề để ý, đưa cành hồng mai đến trước mặt nàng.

Tiết Tĩnh Xu không biết hắn có ý gì, chần chờ một chút mới đưa tay ra nhận rồi nhẹ giọng nói: "Đa tạ hoàng thượng."

Hoàng đế gật đầu sau đó đứng chắp tay, "Đức Lộc, mời Tiết cô nương lên kiệu."

Giọng hắn không lớn nhưng Đức Lộc đứng cách xa vài chục lập tức chạy chậm đến rồi lên tiếng: "Dạ, mời Tiết cô nương theo nô tài lên kiệu."

Tiết Tĩnh Xu nhẹ nhàng gật đầu lại thi lễ, "Thần nữ cáo lui."

Nàng cầm cành hồng mai, chậm rãi rời khỏi vườn hoa nhỏ, đi về phía chiếc kiệu.

Tuệ Hương đứng bên cạnh kiệu nhìn Tam tiểu thư đi tới. Nàng khoác áo choàng trắng như tuyết, tay cầm cành hồng mai kiều diễm đi trong làn tuyết rơi, tựa như thần tiên hạ phàm từng bước từng bước tiến vào bên trong thế tục hồng trần.

Chưa bao giờ Vân Hương thanh tỉnh như thế này. Lúc trước Tam cô nương không được coi trọng, bị người quên lãng ở ngoài thành, thậm chí ngay cả một cái áo choàng cũng chẳng có. Từ nay về sau, chỉ sợ là sẽ bay lên đầu cành, làm mọi người muốn trèo cao cũng không nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro