Lần đầu gặp gỡ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái hoàng thái hậu lên tiếng: "Không cần đa lễ đâu. Đứa trẻ này, đến đây ngồi cạnh ta."

"Dạ." Tiết Tĩnh Xu chậm rãi nhẹ nhàng, ngồi trên tú đôn một cách quy củ.

Thái hoàng thái hậu lại nói: "Ngẩng đầu lên cho ta nhìn một cái."

Tiết Tĩnh Xu nghe lời ngẩng đầu. Lông mi nàng vẫn rũ xuống, không dám nhìn xung quanh.

Khuôn mặt của nàng có vài nét giống mẹ. Hai mươi năm trước bà nổi danh mỹ nhân của đô thành, so với bà nàng càng thêm phần xuất sắc hơn. Dung mạo dịu dàng xuất trần, bởi vì ở lâu trong gió tuyết lạnh giá nên trên người cũng mang theo vài phần lạnh nhạt, càng thêm rung động lòng người.

Thái hoàng thái hậu không ngừng khen ngợi: "Thật là một cô nương khéo léo thanh khiết."

Tiết Tĩnh Xu hơi cúi đầu, dường như đang thẹn thùng.

Giọng thái hoàng thái hậu ngày càng hiền từ, "Đứa bé ngoan, không cần câu nệ đâu. Lại nói con còn phải gọi ta một tiếng cô tổ mẫu đấy, đều là người một nhà cả thôi."

Thái hoàng thái hậu cũng họ Tiết, là chị ruột của Thừa Ân công Tiết lão thái gia. Bàn về vai vế thì Tiết Tĩnh Xu quả thật phải gọi bà là cô tổ mẫu.

Tuy nhiên ở trước mắt đây, nàng không nghĩ rằng thái hoàng thái hậu thật sự cho nàng gọi như vậy nên chỉ nhẹ nhàng gật đầu, "Dạ."

"Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

"Mười bảy ạ." Tiết Tĩnh Xu nói.

Hầu như con gái mười bốn tuổi đã bắt đầu bàn chuyện hôn sự rồi, sớm thì mười lăm, muộn thì mười sáu xuất giá. Còn nàng đã mười bảy tuổi rồi nhưng trong nhà cũng không nhắc tới. Đây cũng chẳng phải thái độ bình thường gì.

Nhưng thái hoàng thái hậu chỉ gật đầu rồi lại hỏi tiếp: "Ta nghe nói mấy năm nay ngươi rời nhà ở ngoài thành, thế thường ngày hay làm gì?"

Tiết Tĩnh Xu nói: "Ở trong am ni cô rất nhàn rỗi, trước kia chỉ đọc mấy quyển sách linh tinh giết thời gian."

Bình thường các khuê nữ không cần phải tinh thông cầm kì thi họa nhưng cũng nên biết một hai thứ. Nữ công may vá thì không cần quá tinh xảo, chí ít đến thời điểm quan trọng cũng có thể ra tay.

Nàng ở trên núi nên không có người chỉ dạy, cũng chẳng có nhiều tiền để đi mua những thứ đồ đó. Nàng chỉ đọc mấy quyển sách linh tinh trong am ni cô, hiểu được chút ít thuật kì hoàng (*). Khi trời đẹp thì cùng Liễu Nhi lên núi tìm thảo dược để chơi đùa cũng như tự học điều phối hương liệu.

(*) Thuật kì hoàng: chỉ học thuật trung y hoặc y thuật, lí luận trung y.

Hôm nay ở trên xe ngựa, Liễu Nhi nói trên người nàng có hương của cổ tùng, có lẽ là do hôm qua bị dính vào.

Nếu là tiểu thư khuê các bình thường thì câu trả lời này chắc chắn sẽ không làm người khác vừa lòng nhưng thái hoàng thái hậu lại khẽ gật đầu đồng ý nói: "Không tệ đâu, nhà chúng ta không giống với nhà khác. Muốn học cái này, muốn thêm cái kia vậy còn phải hầu hạ người khác thế nào nữa? Đọc vài quyển sách để hiểu thêm được ít lẽ phải, tu tâm dưỡng tính là điều quan trọng nhất. Lúc thường ngày ngươi hay đọc sách gì?"

Tiết Tĩnh Xu chọn mấy quyển, trong đó có kinh Phật cũng có kinh thuốc nữa.

Thái hoàng thái hậu cười nói: "Tiểu cô nương, chọn sách đọc không khác bà cụ này là bao đâu, cũng do chúng ta có duyên đấy. Về sau ngươi tiến cung nhiều một chút, chúng ta cùng nhau thảo luận."

Tiết Tĩnh Xu đang định đáp lời thì bỗng ngoài điện truyền đến tiếng thái giám cao giọng nói: "Hoàng thương giá lâm." –^.^–

Nàng giật mình, nhớ lại lời Tuệ Hương thì đứng lên khỏi tú đôn, cúi đầu quỳ trên mặt đất.

Trong phòng không có một tiếng động, tất cả mọi người đều đang quỳ, chỉ có thái hoàng thái hậu vẫn ngồi ở vị trí ấy.

Tiếng bước chân trầm ổn của một người vang lên từ xa đến gần, người nọ vào trong điện rất nhanh.

Tiết Tĩnh Xu cúi đầu, nàng chỉ nhìn thấy một đôi giày thêu hình rồng vàng đi qua người nàng mang theo hơi lạnh từ bên ngoài.

"Đứng lên đi." Hoàng đế nhìn không chớp mắt lướt qua mọi người sau đó làm lễ với thái hoàng thái hậu, "Tôn nhi thỉnh an hoàng tổ mẫu, hôm nay hoàng tổ mẫu thấy thế nào?"

Tiết Tĩnh Xu đứng lui sang một bên, nàng không ngồi nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro