Chương 90: Hẳn Là Ngày Thường Đã Giả Trang?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đợi sau khi Hoàng Liên Nhu nói xong, Hoàng Bắc Hạ mới thu hồi ánh mắt, tay không ngừng vuốt ve cái chén.

Trong đầu không ngừng tự hỏi.

     Nàng đại khái đoán được Lưu thị khẳng định sẽ mượn tay người khác đến ngáng chân nàng, cũng có thể đoán được người kia hẳn là Liễu di nương, nhưng lại đoán không được cô muội muội này của nàng, thế mà lại cố ý chạy tới nói cho nàng biết.

     Hoàng Bắc Hạ sẽ không ngây thơ cho rằng vị muội muội này chỉ là có việc nên mới làm như vậy.

    "Có thể là Tam muội muội suy nghĩ nhiều rồi. Nhị phu nhân không thích ta, cũng không dám động tay động chân vào lễ của ta đâu. Dù sao đến lúc đó người mất mặt cũng là chính bà ta, có phải không?"Hoàng Bắc Hạ có chút lơ đễnh nói.

  "Ai nha, đại tỷ tỷ sao người lại hồ đồ rồi. Nhị phu nhân chính là không dám động thủ, cho nên mới mượn tay di nương của muội đối phó tỷ nha!"

     Hoàng Liên Nhu dừng lại, phát hiện ngôn ngữ của mình tựa hồ có chút hơi quá. Hít sâu hai cái mới nói: "Đại tỷ tỷ, nếu là ở lễ cập kê của tỷ mà xảy ra sai sót, đến lúc đó sẽ bị toàn bộ người trong kinh đô chê cười, hôn sự của tỷ cùng Tứ hoàng tử, đều có thể sẽ trở thành vấn đề."

     Hoàng Liên Nhu cũng không muốn cùng Hoàng Bắc Hạ nói những lời này, nhưng thấy Hoàng Bắc Hạ không có chút ý tứ nào trong lòng, không nhịn được có chút gấp gáp. Nàng tuyệt đối không thể để cho Liễu di nương trở thành kẻ chết thay Nhị phu nhân, nếu không nàng cũng sẽ xong luôn!

Lúc Hoàng Bắc Hạ nghe Hoàng Liên Nhu nói đến hôn sự của nàng và Tứ hoàng tử, đôi mắt giật giật, nghĩ. Cùng cái loại người này từ hôn thì làm gì mà khiến cho thanh danh của mình đi xuống được!

    "Tam muội muội còn có chuyện gì khác muốn nói sao?"Mặc cho Hoàng Liên Nhu nói hồi lâu, mí mắt Hoàng Bắc Hạ quả thực đều không chớp.

     Hoàng Liên Nhu thấy thế, cắn răng, đột nhiên từ chỗ ngồi đứng dậy, thẳng tắp quỳ trên mặt đất.

    "Tam muội muội ngươi làm cái gì vậy?"Hoàng bắc hạ con ngươi tối sầm lại, có chút không lớn vui sướng nói.

"Đại tỷ tỷ, chuyện trước kia Nhu Nhi thật xin lỗi đại tỷ tỷ, xin đại tỷ tỷ đại nhân đại lượng, tha thứ cho Nhu Nhi, Nhu Nhi là thật sự biết sai rồi"Hoàng Liên Nhu quỳ trên mặt đất, vành mắt đỏ hoe nói.

     Hoàng Bắc Hạ lông mày khẽ nhíu một cái, Hoàng Liên Nhu trước khia không ít lần bỏ đá xuống giếng (ý là nói đểu, nói xấu ấy) Hoàng Bắc Hạ, cho nên nàng mới không thể nào thích Tam muội muội này.

     Đây không phải là chê cười sao? Nàng không tìm Hoàng Liên Nhu tính sổ cũng đã là may rồi không tệ rồi đấy.

     Hoàng Bắc Hạ không nói gì.

Hoàng Liên Nhu lại tiếp tục nói: "Lần này Nhu Nhi đến nói cho đại tỷ tỷ chuyện này, là thật sự không muốn nhìn thấy đại tỷ tỷ bị người khác tính kế, đương nhiên, cũng không muốn di nương của mình thay người gánh tội."Hoàng Liên Nhu vẫn rất thông minh, biết rằng nếu như không đem sự thật của mình nói ra, Hoàng Bắc Hạ sẽ không tin, mấy phần thật mấy phần giả, thật thật giả giả mới là tốt nhất.

     Hoàng Bắc Hạ như có điều gì đó suy nghĩ, nhìn Hoàng Liên Nhu trước mắt, đột nhiên lên tiếng hỏi: "Ta ngược lại rất hiếu kì, Tam muội muội rõ ràng thông minh như vậy, bộ dạng ngày thường, là giả vờ?"

"Cái này..."Hoàng Liên Nhu biết Hoàng Bắc Hạ chắc chắn sẽ hỏi như vậy, thân thể khẽ run lên, trên mặt tựa hồ đang suy nghĩ cái gì đó, cuối cùng vẫn quyết định nói ra toàn bộ.

    "Chuyện cho tới bây giờ, Nhu Nhi cũng không gạt đại tỷ tỷ."Hoàng Liên Nhu lau khô lệ, trên mặt hơi lộ ra chút hận ý."Không sai, ngày bình thường Nhu Nhi một bộ dạng không có đầu óc đều là giả vờ."

     Hoàng Bắc Hạ con ngươi lấp lánh, tiếp tục nghe.

"Đại tỷ tỷ cũng biết, di nương của Nhu Nhi xuất thân thấp hèn, nếu không phải dựa vào ân sủng của phụ thân, sợ là cuộc sống trong phủ cất bước gian nan. Huống chi Nhị phu nhân vẫn luôn xem chúng ta không vừa mắt, nếu không phải không có cơ hội, sao lại có thể tha cho chúng ta đến nay?"

     Hoàng Liên Nhu dừng lại một hồi, tiếp tục nói: "Nếu như Nhu Nhi vừa mới bắt đầu đã thể hiện ra hào quang của mình, sợ là đã sớm sống không được đến ngày hôm nay."


    "Hiểu được như thế nào là thu liễm cánh chim của mình, ẩn nhẫn khắp nơi, để Nhị phu nhân cho rằng ngươi chỉ là một thứ nữ không có ý nghĩa, đối bà ta mà nói không có bất kỳ uy hiếp gì, cho nên tự nhiên cũng sẽ không vội vã muốn trừ bỏ ngươi, chiêu này của ngươi ngược lại rất thông minh."

  Hoàng Bắc Hạ cười nói, tuổi còn nhỏ đã có tâm kế và ẩn nhẫn như thế, xem ra Tam muội muội này quả thật không đơn giản a!

    "Đại tỷ tỷ nói đùa, Nhu Nhi bất quá cũng là vì bảo vệ mình thôi."Hoàng Liên Nhu lộ ra trên mặt một nụ cười khổ.

     Hoàng Bắc Hạ không thể phủ nhận, "Cho nên lần này mục đích để ngươi tới đây, không đơn giản chỉ là để cho ta đề phòng Nhị phu nhân đi."

     Trên mặt Hoàng Liên Nhu cười một tiếng: "Đại tỷ tỷ thật sự là thần cơ diệu toán."

     Nếu đổi lại là Hoàng Bắc Hạ trước kia, Hoàng Liên Nhu tuyệt đối sẽ không bộc bạch như thế này. Nhưng gần đây Hoàng Bắc Hạ tựa hồ biến thành người khác, luôn luôn khiến Lưu thị trước nay một tay che trời nếm biết bao nhiêu thiệt thòi lớn, lúc này Hoàng Liên Nhu mới chú ý.

     Hoàng Liên Nhu cũng đã nghĩ thật lâu mới quết định đi tới đây, bởi vì, một khi nàng đã bước một bước này, thì cho thấy về sau nàng và Hoàng Bắc Hạ chính là người cùng thuyền.

Hoàng Liên Nhu nếu muốn có thể ở trong phủ chiếm được một chỗ tốt thì nhất định phải đủ khả năng chống lại Nhị phu nhân và Hoàng Liên Sở! Thân phận thì rõ ràng không thể thay đổi, chỉ có thể đem mẫu tử Lưu thị kéo xuống nước, nàng mới có cơ hội chuyển mình. Nàng không cam tâm, không cam tâm cả một đời sống ở dưới bóng ma của Hoàng Liên Sở.

     Cho nên nàng muốn cược một phen! Cược Hoàng Bắc Hạ sẽ thắng. Mặc dù trong đó có nguy hiểm rất lớn, một khi Hoàng Bắc Hạ sụp đổ, nàng cũng tuyệt đối xong theo!

     Nhưng nếu như không cá cược! Thì đời này của nàng đều không có hi vọng!

     Cùng Hoàng Bắc Hạ liên thủ đối phó Nhị phu nhân, nói không chừng còn có thể có một tia hi vọng!

(Phong: cứ thế này thì hay rồi😌)

Nghĩ đến đây, Hoàng Liên Nhu kiên định nhìn Hoàng Bắc Hạ nói: "Việc đã đến nước này, Nhu Nhi muốn cùng đại tỷ tỷ liên thủ đối phó Nhị phu nhân!"

     Trên mặt Hoàng Bắc Hạ có chút lạnh, cô muội muội này có phải là có chút quá mức tự cho mình là đúng.

    "Ngươi không sợ ta nói cho Nhị phu nhân tâm tư của ngươi sao?"

     Vẻ mặt của Hoàng Liên Nhu cứng lại, sau đó lại nói: "Nhu Nhi tin tưởng đại tỷ tỷ sẽ không như vậy làm, bởi vì đại tỷ tỷ không có lý do làm như vậy."

     Hoàng Liên Nhu nói rất đúng, Hoàng Bắc Hạ sẽ không như vậy làm, cũng không có ý định làm như vậy.

    "Ngươi, rất hận Nhị phu nhân?"Hoàng Bắc Hạ không trả lời vấn đề của Hoàng Liên Nhu mà hỏi ngược một câu

"Hận? Há lại chỉ có chữ hận? Đại tỷ tỷ cũng không biết." Trên mặt Hoàng Liên Nhu bỗng dưng trở nên có một chút thê lương, bên trong đôi mắt đều là hận ý. "Năm đó, thời điểm di nương sinh ra muội, Nhị phu nhân sợ di nương sinh ra nam hài, thế là thừa dịp phụ thân không ở đó, đổi bà đỡ của di nương để hòng động chân động tay, dẫn đến việc di nương bị xuất huyết nhiều, kém chút nữa mạng của chúng ta không giữ được. May mắn mệnh ta lớn, sống tiếp được, nhưng vẫn bị di chứng, những năm gần đây, mỗi lần bệnh lạnh phát tác, xương cốt toàn thân cũng giống như bị xé nứt thống khổ, nếu không phải do Nhị phu nhân, ta làm sao có thể biến thành như vậy, mà từ đó được biết di nương của muội cũng rất khó mang thai."

     Hoàng Liên Nhu đột nhiên mở to hai mắt, dùng con ngươi đỏ rừng rực nhìn Hoàng Bắc Hạ nói: "Đại tỷ tỷ, tỷ nói xem muội có nên hay không hận bà ta?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro