Hurt _ Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 11:

“Hắn đi xa rồi em còn nhìn cái gì?”

Yunho bất mãn khi Yoochun mang theo vẻ mặt áy náy cứ nhìn theo bóng dáng JaeJoong mãi không thôi. Hắn không thích trong mắt Yoochun còn có người khác. Hắn ôm lấy eo Yoochun gần như cưỡng ép mà kéo cậu vào trong.

 Bên trong thức ăn đã được chuẩn bị sẵn sàng. Yunho phất tay cho mấy tên bảo vệ cùng người làm đi ra ngoài hết chỉ để lại hắn và Yoochun. Chỉ còn lại hai người, Yoochun hoảng sợ, mãi cũng không dám ngồi gần hắn, cậu cứ đứng ở một bên góc tường. Ánh mắt dè chừng mà nhìn Yunho.

Yunho lúc này đã ngồi vào bàn. Hắn đang vô cùng bị mất hứng. Lúc về nhìn thấy Yoochun đã khỏe hắn rất vui mừng, cứ nghĩ sẽ cùng vợ hắn ăn một bữa trưa ngon lành không ngờ hắn ngồi đây còn vợ hắn đứng cách hắn tới năm mét, không những thế nhìn hắn không khác gì nhìn quái vật. Jung Yunho hắn nổi tiếng đẹp trai, tiêu sái có gì đáng sợ chứ (Anh xem lại cách hành sự của mình đi =.=)

“Lại đây”_ Yunho cố gắng phát ra âm thanh nhỏ nhẹ nhất của hắn.

Nghe hắn gọi, Yoochun thoáng rụt người lại. Cậu dù cố gắng thế nào cũng không thể áp chế nổi cảm giác ghê sợ đã ăn sâu vào tâm khảm mình. Chuyện hắn cưỡng bức cậu lần hai, hắn xem như không có chuyện gì xảy ra nhưng cậu thì không làm được. Người bị hại là cậu, người hoảng sợ nhất cũng là cậu, thử hỏi ai có thể sống với kẻ chính mình hận đến thấu xương mà vẫn phải ăn chung ở chung hay không?

Yoochun lắc lắc đầu.

“Anh ăn…ăn trước… tôi sẽ ăn sau…”

Cậu mong hắn đừng ép cậu nữa, hắn mau mau ăn cho xong rồi đi làm đi. Đến lúc đó cậu sẽ cùng với mọi người ăn sau, như vậy cũng thoải mái hơn.

Không ngờ Yunho tức giận đập tay lên bàn phát ra một tiếng động lớn. Yoochun bị dọa sợ điếng người. Bảo vệ ở ngoài nghe động vội vã xông cửa vào.

Yunho trán nổi đầy gân xanh trừng mắt ra ngoài cửa. Hắn gầm lên.

“Cái gì hả? Tôi có gọi mấy anh vào sao?”

Mấy người bảo vệ đứng ngơ ra bên ngoài.

“Còn không mau cút ra”_ Yunho mặt đanh lại.

Bọn người kia nhanh chóng rút ra ngoài. Tự nhủ lát có nghe thêm tiếng động nào cũng không dám đi vào nữa.

Yoochun run rẩy, cậu đứng càng nép hơn về góc tường.

Yunho nhịn không được nữa, hắn đứng dậy, đi tới chỗ Yoochun, thô bạo túm lấy cánh tay cậu mà lôi ra.

“Đừng, đừng”_ Yoochun hoảng sợ mà tay chân khua lung tung, Yunho cảm nhận cậu cứ đụng chạm vào thân thể mình liền nhịn không được hắn một tay giữ cố định sau gáy của Yoochun ép cậu nâng mặt lên.

Yoochun còn chưa kịp hiểu hắn định làm gì thì đã thấy mặt hắn phóng to trước mặt cậu, sau đó chính là môi hắn ép lên môi cậu. Yoochun hoảng hốt muốn hét lên nhưng tất cả thanh âm sợ hãi đều bị nghẹn trong cổ họng. Hắn chỉ đơn thuần mà hôn cậu, lưỡi không hề tiến vào bên trong. Chỉ môi áp môi. Mắt Yoochun vẫn cứ trợn to lên nhìn hắn. Hắn cũng mở mắt nhìn cậu. Cứ thế mắt to trừng mắt nhỏ.

Hắn không hôn sâu nhưng cứ chặn môi như vậy cũng thú vị nên hắn có ý định khi dễ Yoochun một chút. Qủa nhiên một lúc sau Yoochun không có đưởng thở liền giãy giụa muốn thoát ra. Yunho xấu xa giữ cậu càng chặt lại, mặt Yoochun vì khó thở  mà đỏ gạch lên, cuối cùng Yunho cũng buông cậu ra. Thoát được một cái cậu liền ôm ngực thở dốc. Sợ hãi cũng quên luôn từ khi nào.

Yunho tà tà cười.

“Em không biết khi hôn cũng phải thở sao?”

Lời nói ra trơ trẽn không gì tả nổi. Yoochun mặc dù nổi giận nhưng cũng không dám nói gì hắn, cái tên mặt dày đó, cậu mới không thèm chấp.

Thấy Yoochun khuôn mặt hồng nhuận vì tức giận mà trở nên vặn vẹo lại khiến Yunho rất vui vẻ, bởi vì ít ra cậu cũng đã lộ một vẻ mặt khác trước hắn. Chứ biểu hiện sợ hãi của cậu, hắn xem đến muốn sợ theo cậu luôn rồi.

“Còn không mau ra ăn cơm?”

Yunho ngồi lại vào bàn, cầm đũa lên, tâm trạng dễ chịu hơn bắt đầu gắp đồ ăn. Hắn gắp một phần thức ăn bỏ vào chén của Yoochun.

“Còn đứng đó, hay muốn ăn môi của anh tiếp đây?”

Còn đang lưỡng lự, nghe hắn nói thế, Yoochun tức khắc ngồi vào bàn ăn, nhắm mắt nhắm mũi mà gắp đồ ăn vào miệng.

Yoochun vẫn dùng chiêu cũ, không nói chuyện với hắn. Yunho thì không  muốn bữa ăn quá mức yên tĩnh thế này thế là hắn tự mình độc thoại. Hắn kể về việc hắn làm ở công ty, gặp những hạng người nào và hắn đã đối phó với bọn người xấu ra sao. Khi nhắc đến cách xử trí tàn bạo của hắn, không khí xung quanh Yunho tồn tại một mảnh màu đen, không gian u ám hẳn. Cả con người hắn như chìm trong đó, cô quặn và lạnh lẽo.

Yoochun giật mình, cậu giương mắt lên nhìn. Nhìn thấy Yunho như càng ngày càng bị hút sâu vào vòng xoáy đen phía sau, cậu hoảng sợ vô cùng, bất giác Yoochun vất luôn đôi đũa xuống đất, chồm người lên mà ôm chặt lấy Yunho, cậu vừa ôm hắn vừa run, miệng không ngừng lẩm nhẩm, đừng sợ, anh đừng sợ, còn có tôi, còn có tôi…. Và dường như Yoochun không phát giác ra… người đang sợ là Yoochun mới đúng.

Yunho bị hành động bất ngờ này của Yoochun dọa cho không ít.

Hắn ngồi trơ ra như tượng đá. Yoochun ôm lấy cổ hắn, mặt hắn áp hẳn vào ngực của Yoochun, hắn nghe thấy rất chân thật tiếng tim Yoochun đang đập, đập rất gấp gáp, hẳn là đang lo sợ đây. Hai tay của Yunho còn đang giơ lên giữa không trung, rồi hắn chầm chậm khẽ đặt tay lên hông Yoochun, rồi như có như không ôm lại cậu.

Cơ thể Yoochun thật là ấm áp. Dễ chịu quá, Yunho cảm thán. Hắn thật muốn cơ thể mình nhỏ lại một chút để Yoochun ôm vào lòng.

Còn đang tận hưởng giây phút hạnh phúc khó có thể có được. Hắn chợt nghĩ tới lý do Yoochun làm như vậy.

Hắn vẫn giữ nguyên tư thế hai người ôm nhau. Hắn khẽ lên tiếng.

“Sao tự nhiên em….”

Yoochun không hề để ý đến hành động mờ ám của mình. Cậu khẽ nhích người ra một chút, hai tay nâng mặt Yunho lên.

“Anh…. Rốt cuộc anh bị làm sao….lúc nãy anh như bị ma quái muốt chửng, làm tôi sợ muốn chết”

Yunho lần nữa trơ mặt ra. Yoochun đang nói gì vậy ah?

Yunho không hiểu là tất nhiên bởi vì Yoochun là một con người rất nhạy cảm. Những người nhạy cảm họ thường cảm nhận rất sâu sắc tình cảm, cảm xúc của người khác. Họ không hề có khả năng tâm linh, chẳng qua có những lúc họ nhìn thấy những hình ảnh tượng trưng cho cảm xúc của người đối diện do chính họ tưởng tượng ra mà thôi.

Yunho không biết phải nói thế nào, hắn cứ gượng gượng cười.

“À…. À…..”

Yoochun nhìn nhìn lại xung quanh, tất cả đã trở lại như cũ. Cậu làm như thật thở phảo một hơi, miệng lại nói, không sao, không sao rồi.

Cậu lúc này mới giật mình vì mình ngồi quá gần với Yunho, vội tránh xa hắn, nhưng Yunho đã kịp ôm cậu lại. Hắn phấn khích mà hét lên.

“Anh không cần biết em nói cái gì, chỉ cần biết Yoochun quan tâm anh ah~ Anh hảo hạnh phúc ~ Hảo hạnh phúc nha~”

Ở bên ngoài, người làm cùng bảo vệ lại nghe tiếng hét của cậu chủ. Bọn họ đồng loạt bịt tai lại, xem như không nghe thấy cái gì hết, không biết chuyện gì hết. Cậu chủ của bọn họ mà cũng có lúc không biết kiểm soát cảm xúc như thế ah?

Cuối cùng Yunho và Yoochun cũng chỉ mới gắp được mấy miếng đồ ăn chứ cũng chưa ăn được gì nhiều. Yunho lại phải tiếp tục đến công ty nên đành phải cho người làm vào dọn hết.

Yoochun không quen ăn không ngồi rồi, cậu thấy Yunho đi lên lầu rồi liền nhanh tay dọn dẹp bàn ăn cùng những người làm trong nhà. Người làm bọn họ không ngờ Yoochun lại ngoan như vậy, đa phần bọn họ đều ở tuổi trung niên, có hai ba cô tuổi dưới hai mươi thôi nên cảm thấy quý mến Yoochun vô cùng. Tuy nhiên bọn họ ai lại không biết Yoochun chính là tâm can bảo bối của cậu chủ ah, tất nhiên không thể để Yoochun làm.

Yoochun cũng không thỏa hiệp, nói có ăn phải có dọn, cậu cũng không giàu có gì nên những chuyện thế này đều là những chuyện hay làm, mọi người không phải ngại, thế là tiếp tục xắn tay áo lên làm.

Yunho tưởng Yoochun sẽ theo mình lên lầu rồi chuẩn bị đồ cho hắn đi làm, nhưng hắn đã lên được mười phút mà vẫn không thấy Yoochun đâu.

Yunho khó chịu đi xuống lầu liền nhìn thấy vợ yêu của hắn đang đứng rửa chén, bà quản gia cùng những người làm khác đang đứng xung quanh năn nỉ cậu. Yunho thở dài, hắn biết tính của Yoochun, nhưng hắn dùng trăm phương ngàn kế ép cậu ở bên hắn không phải là để làm những chuyện như thế này ah.

Tuy nhiên hắn cũng không bắt Yoochun dừng ngay công việc lại mà đứng vào một bên rồi lén quan sát cậu.

Yoochun dù sao cũng không phải là một cậu trai mới lớn. Cậu cũng cao ráo và có bề ngoài khá anh tuấn. Yoochun cao trên mét tám chứ không ít, vậy mà đứng rửa chén nhìn lại rất hút mắt. Cậu không ẻo lả cũng như làm màu như những cô tiểu thư mà hắn gặp. Cũng không quá sỗ sàng, hoang dã như những cô gái dân quê. Yoochun của hắn trung hòa mọi khuyết điểm đó.

Yoochun là người hắn nhìn trúng. Cậu cũng là người duy nhất khiến hắn xúc động đến như vậy. Hơn nữa, Yoochun lại ngoan hiền, đúng là làm người khác không thể không có cảm giác yêu thương. Thuộc hạ cùng người làm của hắn đều là những người được tuyển chọn, không dễ gì bị mua chuộc và tỏ ra thiện cảm với ai. Vậy mà Yoochun chỉ mới đến đây một thời gian ngắn, bọn họ đã thân thiện với cậu như vậy. Đó là điều không phải ai cũng làm được.

Bà quản gia vô tình nhìn ra bên ngoài thì ngay đúng nhìn vào tầm mắt của Yunho. Bà suýt la lên nhưng Yunho đã kịp thời chặn lại. Hắn ra hiệu cho bà im lặng, cứ xem như hắn không có ở đây.

Khoảng mười phút sau thì Yoochun rửa xong. Đã một thời gian không làm việc này, cảm thấy có chút nhơ nhớ. Yoochun tự cảm thấy chính mình thật đáng xấu hổ, chỉ mới ăn sung mặc sướng một thời gian đã chây lười thế này rồi.

Vừa quay ra liền nhìn thấy Yunho meo meo cười đứng đó. Cậu thoáng giật mình nhưng trấn tĩnh lại được ngay.

“Anh đợi em lâu rồi, mau lên chuẩn bị đồ cho chồng em đi làm đi”

Yunho sắc mặt không đổi hướng Yoochun ra lệnh, nói là ra lệnh nhưng giọng điệu có vẻ giống làm nũng hơn.

:

:

Yoochun không biết chọn đồ gì cho hắn, cậu loay hoay đứng ở  chiếc tủ lớn mà không tài nào biết phối đồ như thế nào.

Yunho nhìn cậu lúng ta lúng túng mà buồn cười. Hắn ngồi trên giường cười cười.

“Lấy cho anh quần tây đen, áo sơ mi đen loại hở ngực, không cần cà vạt”

Yoochun nhanh chóng làm theo lời hắn. Cậu lấy đúng đồ như hắn nói rồi đặt lên trên giường.

Yunho đứng dậy rồi đứng im như vậy.

Yoochun khó hiểu nhìn hắn, đồ đã lấy còn không mau mặc còn đứng đấy là sao, bộ hắn không sợ trễ làm?

“Mặc cho anh”

Yunho đơn giản ra lệnh.

Yoochun trợn mắt lên nhìn hắn.

Biết cậu đang nghĩ gì, hắn thở dài rồi cười.

“Mặc áo thôi, quần….tất nhiên anh tự mặc”

Không khí lúc đó quả thật kì dị không thôi.

Lúc Yoochun cài cúc áo cho hắn, cậu nhịn không được liền hỏi thăm về Yoomi. Không ngờ Yunho đã cho cậu một câu trả lời ngoài sự mong đợi của cậu.

“Đừng lo, anh đưa con bé qua Mĩ chữa trị, có cho vú nuôi kèm theo, vú nhất định sẽ chăm sóc con bé như con gái. Hơn nữa, anh có nhờ một bác sĩ giỏi nhất điều trị, Yoomi sẽ không yểu mệnh như em vẫn nghĩ….”

Yoochun nâng đôi mắt ầng ậc nước nhìn hắn.

“Yoomi bị bệnh tim rất nặng, con bé không còn nhiều thời gian…. Tôi chỉ muốn kéo dài thời gian cho con bé….”

Yunho nhếch miệng cười, hắn xoa xoa đầu cậu.

“Ngốc quá…. Đó là vì em không có tiền, anh đưa Yoomi qua đó để cấy ghép tim, tuy phần trăm thành công chỉ có 30% nhưng dù còn 1% cũng phải thử đúng không, rất may mắn chính là có người hiến tim nên mới có thể cấy ghép cho Yoomi được. Bên người hiến anh cũng đã bồi đắp chu toàn. Sauk hi Yoomi lành bệnh, anh sẽ đón con bé về bên chúng ta, được không?”

Sự xúc động gần như vỡ òa. Chuyện của Yoomi chính là tảng đá lớn đè nặng trong lòng Yoochun bấy lâu nay. Vậy mà Yunho lại thu xếp ổn thỏa đến không ngờ được. Yoochun biết cũng chỉ có hắn mới có thể làm được những chuyện như vậy cho cậu. Yoochun cảm thấy rằng những chuyện cậu chịu đựng bấy lâu nay hoàn toàn xứng đáng. Yoomi có thể sống….thật kì tích….bác sĩ nào cũng nói với cậu Yoomi sống không quá vài tháng nữa. Thật may mắn quá.

Yoochun khóc rất lớn, khóc rất nhiều nhưng những giọt nước mắt này là những giọt nước mắt hạnh phúc của cậu.

Yoochun dựa vào ngực Yunho mà khóc, cậu không ngừng cảm ơn hắn, cảm ơn hắn đã cứu Yoomi, chỉ cần cứu được Yoomi thôi, hắn muốn sao cậu cũng sẽ đáp ứng, cậu sẽ dùng cả đời của mình để báo đáp hắn.

“Cảm ơn….cảm ơn anh….”

Yunho vừa cười vừa xoa xoa lưng cậu an ủi. Vì Yoochun, chuyện nhỏ này đáng là gì cơ chứ.

 “Chết, anh còn phải đi làm”

Yoochun sực nhớ đến chuyện dang dở đang làm. Nhìn lại thì chiếc áo đen Yunho mới mặc đã ướt nhẹp nước mắt nước mũi của cậu ở vùng ngực. Yoochun xấu hổ không biết làm sao.

Vậy mà Yunho lại nói không sao, lát khô ấy mà, nước mắt của Yoochun không nên bỏ phí ah~

Yoochun thấy hắn nham nhở. Lau lau nước mắt, đi đến bên tủ lựa một cái áo màu nâu không tay đưa cho hắn.

“Anh đi làm mặc thế có phong cách quá không?”

Yunho nhìn nhìn. Hắn vốn mang khí chất cao ngạo, giờ mặc áo sơ mi nâu… đã hở ngực….còn không tay… không phải dọa chết người sao?

Yoochun không nói gì, chỉ bắt hắn lột cái áo đen ra, bức ép hắn mặc áo nâu vào. 

Mặc xong chính Yoochun cũng phải ngơ ngác. Hắn mặc nhìn oai phong và đẹp kinh khủng. Yoochun thầm nghĩ tên này nếu không làm thương nhân cũng có thế làm người mẫu nha.

Yunho mặc có chút không quen, cứ muốn thay ra nhưng Yoochun nằng nặc không chịu. Hắn tất nhiên sẽ làm theo ý Yoochun. Cái áo này là mẹ hắn mua, hắn chưa từng mặc…. nếu để Jung phu nhân, mẹ hắn biết, dám tối nay mở tiệc ăn mừng lắm….

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro