Hurt - Chap 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 26:

Vừa bước vào phòng làm việc, văn kiện Yunho tiếp nhận từ tay Tae Won bị hắn ném thẳng vào sọt rác. Tae Won đi theo sát hắn trầm trọng nói_ "Cậu chủ, chuyện ông chủ đóng băng toàn bộ tài khoản của cậu ở Seoul sẽ khiến việc kinh doanh của chúng ta gặp trở ngại, kiểu này chắc ông chủ thật sự muốn ép cậu phải cưới Kim tiểu thư rồi"

"Mẹ nó, ông già ra tay quá nhanh"_ Yunho tức tối đạp đổ bàn trà. Hắn vừa mới từ bệnh viện về liền sau lưng hắn làm trò đó. Có lẽ ông già đã biết gì đó rồi nên mới làm như vậy. Đã thế lần này Kim Tae Hee vì đi với hắn mới bị thương, khẳng định bên kia muốn nhân vụ này bức hôn hắn.

Ông già, nếu ông còn muốn dùng cách này để khống chế tôi thì ván cờ này ông thua chắc rồi.

"Tae Won, cậu ra ngoài trước đi, tôi có cách giải quyết rồi"

Tae Won tất nhiên tin tưởng vào Yunho, có điều hắn vẫn chần chờ không bước ra.

Yunho híp mắt nhìn_ "Còn gì nữa?"

"Cậu chủ, tôi vừa nhận được tin tức tay chân của chúng ta trong sở truyền ra, bọn người tấn công Kim tiểu thư hôm nay đồng loạt khai nhận do Yoochun thuê bọn chúng, tôi đã cho người chặn đầu hết nên thông tin này không bị truyền ra ngoài, tôi e ông chủ khi biết tin sẽ ...."

Yunho cười lạnh_ "Hóa ra là vậy"

Tae Won cảm thấy kinh ngạc vì không ngờ cậu chủ lại bình tĩnh như thế.

Yunho vẫn cho Tae Won lui ra, hắn mở máy tính lên, xem xét một vài ngân hàng mang những cái tên rất lạ. Sau đó đặt mua hai vé đi Osaka, Nhật Bản.

Trước khi đi, hắn cũng nên đáp lễ Kim Tae Hee một chút chứ nhỉ.

Tôi còn tưởng cô thông minh hơn Lee Yoon Ah nhiều, thì ra cũng chỉ giỏi dùng thủ đoạn và cách che giấu tâm tư thôi. Cô đã có gan đụng tới Yoochun thì tôi cũng không thể để cô nhàn rỗi được rồi.

Trong lúc Yunho tất bật ứng phó với thật nhiều biến động sắp tới thì Yoochun ngồi tận hưởng cảm giác yên bình lúc này. Cái khoảnh khắc cậu không chút do dự rút súng bắn vào gã bịt mặt tấn công Yunho, cậu đã nghĩ, Yunho không thể bị thương! Từ khi nào Yunho trở nên quan trọng với cậu như vậy? Nhớ lại trước đây, hắn tìm đủ mọi cách khuất phục cậu, cậu như muốn chết đi sống lại với hắn, trong lòng cậu tràn đầy oán hận nhưng dần dần đối với tình cảm cố chấp của Yunho, nghe được cuộc đời cô độc và đáng thương của hắn, cậu lại cảm động.

Tính tình Yunho không xấu, chỉ cần không đụng hắn thì hắn sẽ không rảnh rỗi tìm người gây sự. Chỉ là với hoàn cảnh và thân phận của mình, Yunho không thể không máu lạnh vô tình.

Ở trong bệnh viện, mẹ Jung đã nói với cậu, nếu cậu muốn ở bên Yunho thì con đường sau này của hai người cậu nên chuẩn bị sẵn tâm lý chịu đựng. Những khó khăn và thách thức hơn còn chưa tới đâu. Cậu bây giờ là một ngoại lệ của Yunho và đồng thời cũng sẽ trở thành mối hiểm họa cho Yunho. Nói thẳng ra, mọi vấn đề nảy sinh sau này chắc chắn bắt nguồn từ cậu, cho nên bà khuyên cậu hãy suy nghĩ cho thật kĩ. Nếu cảm thấy không thể gánh vác thì nên sớm tìm cơ hội rời khỏi Yunho.

Yoochun cười khổ. Rời đi sao? Ngày xưa chưa có tình cảm với Yunho, cậu đã không thể chạy thoát. Bây giờ hắn đã chiếm một vị trí quan trọng trong tim của cậu, sự ràng buộc này càng khiến cậu và hắn cột chặt lại với nhau. Cậu đã không thể rời xa hắn nữa rồi.

Yoochun nhìn những lá vàng khô rơi đầy trên ban công. Cậu cảm thấy nhớ cô em gái tội nghiệp của mình quá đi mất. Con bé luôn rất thích ngắm lá rơi vào mùa thu, với bệnh tim bẩm sinh, con bé luôn phải nằm trong bệnh viện, cho nên niềm an ủi duy nhất của con bé chính là được nhìn khung cảnh lá rơi ngoài sân bệnh viện. Yunho không mấy khi cho cậu liên lạc với Yoomi, cậu hỏi lý do hắn cũng không nói. Dạo gần đây hắn bộn bề công việc nên cậu cũng không tiện hỏi thăm về Yoomi. Cậu đành phải chờ vụ việc bên Kim tiểu thư thu xếp ổn thỏa mới hỏi hắn vậy.

Cộc, cộc,cộc.

"Cậu Yoochun, tôi vào được không ạ?"_ Bà Yeon Yoo khẽ nói. Mặc dù bà được đặc cách có thể ra vào phòng Yoochun để tiện chăm sóc cậu nhưng bà vẫn tôn trọng hỏi ý kiến Yoochun trước. Nhỡ đâu Yoochun đang làm gì mà bà đi vào thì quá đường đột.

Yoochun thu lại tầm nhìn, cậu ôn nhu mỉm cười tắt đi công tắc bảo vệ rồi đi ra mở cửa.

"Dì Yeon Yoo?"

"Cậu chủ dặn đem cơm lên cho cậu"_ Bà Yeon Yoo đưa khay đựng thật nhiều thức ăn phong phú cho Yoochun.

Yoochun thật bất đắc dĩ_ "Yunho sao cứ như vậy, thôi đi, để con xuống ăn cùng mọi người, anh ấy đã không ăn cùng con, không lẽ lại bắt con ăn cơm một mình!?"_ Yoochun nhận lấy khay thức ăn, cũng nhanh chóng đóng cửa theo bà Yeon Yoo xuống lầu.

"Dì Yeon Yoo, Yunho ở trong thư phòng à?"

"Đúng vậy, vừa rồi nghe nói Tae Won vào thông báo việc gì đó rồi bị cậu chủ đuổi ra"

Yoochun cảm thấy không yên tâm. Cậu liền nói với bà Yeon Yoo.

"Con vào gặp Yunho một lát, có gì lát nữa con ăn sau"

Bà Yeon Yoo vội lắc đầu_ "Cậu ăn đã rồi làm gì thì làm, lỡ như cậu chủ biết cậu chưa ăn lại làm mình làm mẩy lên thì chết"

Yoochun bật cười_ "Không sao đâu, với lại con chưa thấy đói, vậy đi nha"

Yoochun đứng trước thư phòng của Yunho. Cậu còn chưa đưa tay lên gõ cửa, vậy mà giống như có thần giao cách cảm, Yunho từ bên trong đã đột nhiên mở cửa ra.

Yoochun ngạc nhiên đưa mắt lên nhìn hắn mà Yunho cũng đồng thời cũng mang vẻ mặt kinh ngạc. Hắn nhanh chóng tỉnh táo lại, vừa cười vừa gãi gãi mũi.

"Tự nhiên anh cứ có cảm giác em chờ bên ngoài cho nên ra mở thử, không ngờ là..."

Yoochun chậm chạp giơ hai tay ra. Yunho thì không hiểu cậu đang tính làm gì. Hắn nhíu mày nhìn cậu.

Yoochun ngần ngại tiến tới thật gần hắn, sau đó ôm chầm lấy hông Yunho, ôm thật chặt, đầu cậu dụi vào ngực hắn, hưởng thụ hơi ấm từ hắn. Đây là lần đầu tiên Yoochun chủ động đến thế. Yunho sắc mặt mừng rỡ, hắn khẩn trương ôm lấy Yoochun.

"Sao thế? Sao tự nhiên lại chạy đến ôm anh vậy?"

Yoochun lắc đầu_ "Em cũng không biết"

Yunho không tin. Hắn nâng cằm Yoochun lên, để cậu nhìn thẳng vào hắn.

"Em đang bất an đúng không?"

Yoochun trầm mặc. Cậu không né tránh ánh mắt của hắn, chỉ là cậu không biết nên trả lời thế nào.

Yunho thở ra một hơi, hắn cúi người hôn lướt lên môi Yoochun, nở nụ cười hết sức tự tin.

"Em không cần phải lo lắng bất cứ chuyện gì, Jung Yunho anh luôn có cách giải quyết mọi chuyện, em chỉ cần ở bên cạnh anh và làm điều em thích là được rồi. Yoochun, tin tưởng anh không?"

Vành mắt Yoochun thoáng đỏ lên, cậu không chút do dự gật đầu.

"Vậy thì được rồi"_ Yunho hai tay ôm hờ lấy eo Yoochun, cười nói_ "Ngày mai theo anh đi một chuyến, đến gặp ông bà nội anh ở bên Nhật, chuyến đi này rất quan trọng.... sau khi dứt điểm mọi thứ, anh sẽ đón Yoomi về đây sống cùng chúng ta, bên Mỹ báo lại cuộc phẫu thuật của Yoomi rất thành công cho nên em đừng mặt ủ mày chau nữa"

"Thật như vậy sao? Yoomi... em ấy khỏe như người bình thường rồi??"_ Yoochun không giấu được kích động. Sau một thời gian dài lo lắng, đây thật sự là tin tức tốt lành.

"Ưm.... Có lẽ.... chờ Yoomi về thì em biết ngay chứ gì!"_ Yunho cười cười, thuận tay nhéo eo Yoochun một cái.

"Yunho, cảm ơn anh, vô cùng cảm ơn anh"_ Yoochun xúc động không thôi. Cậu ôm lấy Yunho, giọng nghẹn ngào không biết thể hiện nội tâm thế nào. Điều cậu có thể làm chỉ là lặng im rơi những giọt nước mắt trong suốt.

Nước mắt kia.... Chất chứa hạnh phúc và biết ơn của cậu với hắn.

Yunho đau lòng lau đi hàng nước mắt kia. Hắn nhẹ giọng khuyên nhủ_ "Đừng khóc, mỗi lần thấy em khóc anh nhịn không được"

"Yunho, vừa rồi anh nói phải đi Nhật, khi nào thì đi?"_ Yoochun hít sâu vào, ngăn không cho bản thân khóc lóc nữa.

"Ngày mai"

"Gấp vậy sao? Em còn chưa kịp chuẩn bị gì cả"

"Cái gì cũng không cần mang, ở bên đó ông bà sẽ chuẩn bị hết cho chúng ta"

***

Kim Tae Hee sau phẫu thuật tỉnh dậy lúc 8h tối. Khi đó ở trong bệnh viện chỉ có ba mẹ cô và Jung phu nhân. Cô nhìn xung quanh không thấy bóng dáng Jung Yunho thì buồn bã đến mức cái gì cũng không nói. Mẹ của Kim Tae Hee sao không biết Tae Hee nghĩ gì, ấm ức quay qua nói với Jung phu nhân.

"Chị Jung à, Tae Hee tỉnh rồi, chị gọi Yunho đến thăm nó một chút được không?"

Từ đầu đến cuối Jung Yunho chỉ ghé qua như một cơn gió, hoàn toàn không để ý gì đến an nguy của Tae Hee, hắn chẳng qua chỉ đến cho có lệ mà thôi.

Jung phu nhân chiều ý gọi điện thoại cho Yunho. Lúc ấy hắn đang ăn tối cùng Yoochun trên ban công. Yunho nhìn dãy số của mẹ, lập tức biết mẹ gọi để làm gì. Hắn để điện thoại sang bên, mặc kệ nó.

Yoochun nhìn hắn_ "Ai gọi mà anh không nghe vậy?"

Yunho cười cười, không có gì, giờ này mà có người gọi thì toàn chuyện vớ vẩn thôi.

Có sao? Yoochun khó hiểu. Chuyện vớ vẩn mà cũng có giờ giấc hẳn hoi? Cậu biết Yunho gạt mình nhưng không muốn vạch trần thôi.

Qủa nhiên mẹ Jung hiểu hắn, chỉ gọi một cuộc rồi thôi.

Jung phu nhân không cảm xúc với gia đình Tae Hee_ "Thật ngại quá, Yunho có lẽ đang bận nên không nghe máy"

"Giờ này còn bận gì chứ? Dù có bận đi chăng nữa thì có chuyện gì quan trọng hơn Tae Hee? Tae Hee là hôn thê của nó cơ mà!?"

Jung phu nhân thở dài, câu này nếu nói về Park Yoochun may ra còn có lý.

Bà nhẹ nhàng khuyên nhủ Tae Hee_ "Con là một cô gái hiểu chuyện, con thông cảm cho Yunho chứ? Có gì ngày mai bác kêu nó đến thăm con chịu không? Con mới tỉnh, muốn ăn gì không chúng ta mua cho?"

Kim Tae Hee ôm một bụng tâm sự, lắc đầu không muốn ăn. Cô mời mọi người về hết, để một mình cô nghỉ ngơi được rồi. Nói thì nói vậy nhưng mẹ Kim Tae Hee vẫn phải ở lại, còn Jung phu nhân và ba của cô thì trở về. Chờ hai người kia về rồi, mẹ Kim Tae Hee chạy ra đóng kín cửa, mới nhanh chóng ngồi lên giường giận dữ nói.

"Kế hoạch rõ ràng là bắn vào thằng kia, sao bây giờ người vào bệnh viện là con vậy hả????"

Hết chap 26.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro