Hurt_ Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 3 a>>

Sau đêm tàn khốc hôm ấy…. vào sáng hôm sau Yoochun bị sốt rất cao, khắp người toàn vết thương khiến cậu đau đớn và có lẽ nặng nhất chính là hạ bộ của cậu. Nó bị nhiễm trùng và sưng tấy lên. Tinh thần cậu cũng bị tổn thương nặng nề. Vốn Yoochun cứ nghĩ chỉ cần mình cố gắng thì dù sóng gió có ập đến như thế nào cậu cũng sẽ dũng cảm đối mặt. Nhưng rồi sao !? Bây giờ ngay cả chính bản thân mình cậu cũng không tài nào chấp nhận…. Mệt mỏi quá…. Đầu cậu bây giờ nặng như bị búa tạ giáng vào, thân người nhấc không nổi nữa cũng không còn đủ tỉnh táo để nhận ra mình đang ở đâu… thiên đàng hay địa ngục…

Rồi cậu cảm nhận được hơi ấm bàn tay ai của ai đó đang đặt lên trán mình, hơi thở dồn dập bên cạnh, có vẻ như đang sợ hãi hay lo lắng cho cậu thì phải. Ai thế nhỉ!? YooMi!? Đúng rồi, ngoài em ấy ra cậu đâu còn ai là người thân nữa…. Thế nhưng…. Sao bàn tay ấy to lớn quá, cậu đang mỏi mệt thế này thật chỉ muốn rúc sâu vào trong cánh tay ấy. Cậu muốn nghỉ ngơi. Đã lâu không có cảm giác thảnh thơi, lúc nào cũng lo toan về cuộc sống hàng ngày, tiền bạc, bệnh tình của Yoomi, ứng nhân xử thế…. Biết bao chuyện phải lo…. Nhưng cậu không còn sức để lo nữa rồi, thân thể rã rời, cậu muốn ngủ, ngủ một lát có lẽ sẽ đỡ hơn.

Yunho như phát hoảng khi thấy Yoochun cứ lịm dần trong vòng tay của hắn. Sáng sớm nay khi tỉnh dậy, hắn thấy người uể oải khác thường cứ như hôm qua mới đánh đấm vài trận vậy. Nhìn sang bên cạnh, con người mà hắn hành suốt đêm qua đang thở từng đợt khó nhọc, gương mặt cậu hiện lên vẻ mặt khổ sở khó tả, đôi môi khô nứt, bầm dập vì những nụ hôn mạnh bạo, thậm chí những vệt máu bởi những cú tát vẫn còn nguyên trên khóe môi của cậu. Gương mặt trắng ngần bây giờ đầy vết bầm tím, mắt Yoochun nhắm chặt, nước mắt thấm đầy đôi mi đẹp.

Hắn đã nhớ ra tối qua hắn đã làm những gì rồi.

Những tưởng không nhớ gì, không ngờ rượu cũng không thể xóa nhòa những tội lỗi của hắn.

Tội lỗi ư!? Yêu cũng là tội!? Tại sao hắn làm như vậy !? Chỉ vì hắn quá yêu thương cậu thôi, chỉ vì nôn nóng muốn cậu sớm là của hắn, muốn cậu chấp nhận hắn. Nhưng cậu đã làm gì!? Từ chối hắn, còn dám dạy đời hắn, lòng tự tôn của Jung Yunho này vốn cao ngạo nghễ, không dễ gì để người khác tự tiện làm tổn thương dù là ai đi chăng nữa.

Khẽ chạm vào đôi má tím bầm, thấy Yoochun nhăn mặt lại, hắn biết cậu đang khổ lắm…. sao người lại nóng ran thế này. Hắn cảm nhận tim hắn đang đập rất mạnh. Đau lòng, hắn không dám nhìn xuống thân thể của Yoochun mà chỉ dám nhìn mặt cậu để xem tình hình. Yoochun thở rất yếu ớt, lồng ngực phồng lên rồi hạ xuống nhẹ đến mức hắn những tưởng cậu không thở nổi nữa.

“Yoochun!!”

Hắn gọi. Hắn muốn cảm nhận một chút sự sống của cậu. Nhưng cậu không trả lời, đáp lại hắn chỉ là sự im lặng đến đáng sợ. Rồi hắn chợt nghĩ, lỡ Yoochun quá hoảng sợ hắn rồi lấy cớ này bỏ hắn mà đi mất luôn không. Hắn lo sợ.

Mãi mới có được cậu, hắn không lý nào dễ dàng buông cậu ra như thế.

Không suy nghĩ thêm, hắn lật đật khoác tạm một bộ quần áo rồi bế Yoochun lên.

Chạy xuống dưới lầu, hắn không để ý ánh mắt kì lạ, hiếu kỳ của mấy con người đang đứng xung quanh, hắn chỉ cần biết hắn phải cứu Yoochun, phải giành lại Yoochun từ trong tay mấy bậc siêu nhiên mà xưa nay hắn vẫn không tin là tồn tại ấy.

Vẫn ôm chặt lấy Yoochun, miệng hắn ra lệnh cho bọn thuộc hạ gọi xe cấp cứu, gọi xe cấp cứu ngay.

:

:

“Hôm nay em thấy thế nào!?”

“Dạ khỏe hơn nhiều, dạo này không lên cơn đau đột xuất mấy!”

“Vậy thì tốt! Hôm qua Yoochun không tới thăm em à?”

“Dạ, em chờ mãi… chắc anh ấy lại bận việc….”

“…..”

Nhìn cô bé có gương mặt bầu bĩnh nhưng xanh xao trông xa xăm ra bên ngoài làm anh không khỏi chạnh lòng. Yoomi chữa trị ở đây đã lâu, thật ra nằm viện chỉ là để kéo dài sự sống cho cô bé thêm ngày nào hay ngày ấy chứ bệnh tình cô bé đã chuyển biến rất nặng.

Yoochun biết rõ điều đó nhưng cậu vẫn nuôi hy vọng, hy vọng Yoomi sẽ gặp may mắn, hy vọng cô bé sẽ được sống. Là một cô bé đang tuổi mới lớn nhưng Yoomi không được hưởng những điều vui vẻ, hạnh phúc mà em đáng được có. Hằng ngày, em phải vật lộn với những cơn đau chỉ trời mới thấu, nhưng em lại không kêu than nửa lời, em không muốn anh trai của em thêm lo lắng.

Jaejoong rất cảm phục cá tính mạnh mẽ và lối biết suy nghĩ của cô bé. Anh cũng rất cảm động trước tấm lòng và nghị lực của Yoochun.

Chỉ nói chuyện với Yoochun vài ba lần khi cậu hỏi thăm bệnh tình của Yoomi nhưng anh cũng đủ cảm thấy rằng tâm hồn Yoochun cũng đẹp như chính vẻ bề ngoài của cậu vậy.

Phải thú nhận rằng, chính vì yêu thích Yoochun mà anh đã xin trưởng khoa cho tiếp quản bệnh lý của Yoomi, nhưng đó chỉ là mục đích ban đầu, còn bây giờ anh xem Yoomi như em gái ruột của mình vậy. Anh thương yêu và chăm sóc cô bé hết mình. Cũng chính vì như vậy nên nếu người ngoài nhìn vào nhiều khi sẽ nghĩ anh, Yoochun và Yoomi là người trong một nhà cơ đấy.

“Em còn sống được bao lâu nữa JaeJoong oppa!?”

Cô bé ngoảnh mặt lại. Nhìn thẳng vào mắt JaeJoong đợi chờ câu trả lời.

Khác với Yoochun có đôi mắt buồn, Yoomi lại có đôi mắt to, sáng. Ánh mắt cô bé kiên định như có thể nhìn thấu đối phương, và không cho phép người đối diện có thể lừa dối cô.

“Sao lại hỏi vậy cô bé!? Em sẽ khỏe lại và sống rất lâu!”

“Yoochun oppa không có ở đây nên anh không cần giấu em. Bệnh em, em là người rõ nhất…..”

Nói đoạn cô bé lại nhìn ra bên ngoài.

“Em không sợ chết. Em chỉ lo cho Yoochun oppa thôi…. Em đi rồi anh ấy không còn ai là người thân…. Cuộc sống sẽ rất thê thảm…..”

Hoảng sợ trước lời lẽ của Yoomi, JaeJoong định nói mấy lời thì cô bé lại chặn lại.

Yoomi một lần nữa quay lại và nhìn thẳng vào JaeJoong, lần này cô bé kèm theo một nụ cười sáng, đúng là anh em, nụ cười giống nhau đến như thế.

Cô bé với tay, có ý muốn nắm lấy tay JaeJoong. Anh đang đứng nhưng rồi kéo ghế ngồi cạnh giường bệnh của cô bé, đưa tay ra cho cô bé nắm.

Nắm chặt lấy bàn tay của JaeJoong, Yoomi nhìn anh rồi cười.

“Bàn tay anh to lớn và ấm lắm đấy… với bàn tay này, anh chắc hẳn sẽ bảo vệ được Chun oppa của em…. Giờ chỉ có hai anh em, anh cứ nói thật nhé…. Em có chuyện này muốn anh hứa…”

“ừ, với Yoomi, cái gì anh cũng hứa!”

JaeJoong cười, biết không thể vờ trước mặt cô bé được nữa.

“Em không nói quở, nhưng nếu em có chuyện gì xảy ra, anh nhất định phải luôn ở bên Yoochun oppa, chăm sóc, quan tâm và bảo vệ anh ấy. Nếu anh không làm tròn nghĩa vụ đã hứa với em…. Nhớ này, có làm ma em cũng sẽ không tha cho anh!”

Giọng cô bé nói chắc, gần như muốn đe dọa. Lời nói đúng là có vẻ trưởng thành thật nhưng vẫn có chút trẻ con trong đó khiến JaeJoong không khỏi phải bật cười.

Yoomi sao có thể đáng yêu như thế….

“Anh cười gì chứ!? Em đang nói chuyện nghiêm túc đấy! Anh có hứa không !?”

Yoomi cau mày tỏ ý không vừa lòng trước thái độ của JaeJoong, đôi môi vô thức trề ra.

“Anh hứa!”

JaeJoong phải kiềm chế lắm để không bật cười trước hành động của cô bé. Đúng, Yoomi thật sự rất ngoan. Ngoan đến mức khiến người ta phải đau lòng khi cô bé lại quá đỗi tốt lành như thế.

Yên tâm khi nghe JaeJoong hứa, Yoomi buông tay anh ra, thở hắt ra một cái, giống như vừa trút được gánh nặng. Có lẽ cô bé sợ anh sẽ không đồng ý, lỡ cô mất đi, Yoochun sẽ phải bơ vơ, lủi thủi một mình, như vậy cô sẽ không tài nào nhắm mắt nổi.

Hai anh em đang trò chuyện vui vẻ, bỗng người hộ lý chạy xộc vào phòng.

“Anh JaeJoong! Đến phóng cấp cứu ngay, có người bệnh lạ lắm…..”

Nghe tới đó, anh vội đứng bật dậy. Nhưng không quên quay lại phía sau, xoa xoa đầu Yoomi.

“Yên tâm đi, anh sẽ luôn ở bên Yoochun. Em sẽ không sao đâu…..”

Nói xong, chào cô bé rồi chạy nhanh ra ngoài.

Nhìn bóng dáng JaeJoong đi khuất dần, cô bé lại nhìn ra cửa sổ, sao lại có cảm giác bất an thế này…….

_ _ _ _ _

cảm ơn mọi người đã ủng hộ cho uke nha.... ngâm fic lâu như vậy, thật xin lỗi quá!

Theo chân người hộ lý, JaeJoong chạy gấp đến phòng cấp cứu.

Bên trong phòng, một người con trai cao lớn, khá điển trai trên tay bồng thêm một người khác đang đứng gần giữa phòng. Phòng cấp cứu chỉ dành cho bác sĩ và bệnh nhân, thân nhân đâu được phép vào trong.

Anh đang định lên tiếng trách thì mấy cô y tá chạy vào nhanh chóng phân trần.

“Em đã chặn anh ta lại nhưng anh ta cứ một mực xông vào…”_ Một cô y tá đứng ra nói.

Yunho vốn rất nóng tính, đứng chờ nãy giờ mà mấy y bác sĩ cứ lèng èng qua lại cứ như đang trêu tức hắn. Nổi nóng, Yunho quát lên.

“Các người làm ăn kiểu gì thế hả!? Còn không mau cứu người!?”

Yunho như phát điên. Trong đầu hắn đã có ý nghĩ sẽ kêu ông già xóa xổ cái bệnh viện này. Ôm Yoochun người cứ lả đi, ruột gan hắn như có lửa đốt.

Đang lúc nước sôi lửa bỏng thì điện thoại hắn reo, trên màn hình hiện ra số điện thoại ông bố già của hắn.

Nhẹ nhàng đặt Yoochun nằm xuống giường, hắn ra hiệu bảo JaeJoong nhanh chóng khám cho cậu, hắn liền ra ngoài nghe máy.

Lúc nãy, khi Yunho bế Yoochun, gương mặt Yoochun bị che khuất vào phía trong nên JaeJoong không thấy mặt cậu. Giờ đây, gương mặt thân quen hiện rõ mồn một khiến JaeJoong không khỏi hốt hoảng.

Cửa phòng cấp cứu đóng lại…

Yoochun vẫn thở thoi thóp, mà có vẻ càng lúc càng yếu hơn. Các y bác sĩ bắt tay ngay vào việc sơ cứu cho cậu. JaeJoong là bác sĩ chính, vừa nhìn thấy mặt Yoochun, anh không thể giữ nổi bình tĩnh, vội vàng chạy ngay vào chỗ Yoochun. Miệng liên tục gọi, Yoochun, Yoochun nhưng cậu vẫn mê man.

“Anh JaeJoong, cậu ấy sốt cao lắm!”

Cô phụ tá tiêm thuốc hạ sốt cho cậu.

Chạm vào mặt cậu, ngay cả anh cũng phải hơi rụt tay lại vì người Yoochun nóng hừng hực. Cậu sôt cao quá. Nếu chỉ là cảm sốt thong thường chắc không đến nỗi như thế, nhưng nếu trước đó cơ thể cậu đã suy nhược lại thêm một vết thương nặng nào đó hành thì mới dẫn đến sốt hôn mê thế này.

Nhìn sơ qua rõ ràng đâu có vết thương nghiêm trọng!? Lẽ nào…

Jaejoong nhanh chóng cởi chiếc áo cậu đang mặc, đúng hơn là chỉ khoác vì khi Yunho đưa cậu đến bệnh viện, vội vàng nên chỉ mặc nhanh cho cậu che thân rồi đi ngay.

Và khi chiếc áo được cởi ra, một màn màu đen bỗng che mất tầm nhìn của anh.

Thật không thể tin được…..

“Ôi trời ơi….”_ Cô phụ tá kinh hoảng phải thốt lên khi nhìn thấy cơ thể bầm dập của cậu.

Vết hôn.

Vết cắn.

Vết cào cấu,

Có cả vết bị đánh chi chit từ cổ cậu trở xuống.

Làn da toàn vết mẩn đỏ, vết bầm và trầy xước trải dài khắp người.

Cơ thể cậu có thể nói ai nhìn thấy cũng phải khiếp sợ và đau xót bởi sự tàn tạ của nó.

Tim JaeJoong thắt lại. Anh gần như không thể thở nổi, những dấu tích này là như thế nào!? Tối qua cậu không đến thăm YooMi…..Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!?

Rồi anh liên tưởng tới hình ảnh cái người lúc nãy, người mà ôm Yoochun chặt cứng đưa cậu đến đây. Anh ta trông rất lạ, đúng là từ lúc quen Yoochun đến giờ chưa hề gặp, liệu có can dự gì trong chuyện này không!? Mọi chuyện chưa có gì chắc chắn bởi vì không hề có đầu mối hay chứng cứ gì cả. Đúng, anh không nên hấp tấp. Trước mắt cứ là chữa chạy cho Yoochun đã, chờ cậu tỉnh lại chắc chắn sẽ biết rõ ngọn ngành.

Yoochun thế này, chỉ có anh, tên ngoài kia và mấy người phụ tá ở đây biết. Yoomi nằm viện ở đây đã lâu, có nhiều nhân viên trong bệnh viện biết hai an hem cũng không có gì lạ, vì vậy cần phải bịt đầu họ trước, lỡ họ bàn tán hay báo cho Yoomi biết thì nguy. Cô bé sẽ không tài nào chịu nổi.

Nghĩ là làm, JaeJoong nhanh chóng dặn dò, cân nhắc tỉ mỉ với họ, nói họ giữ gìn lời ăn tiếng nói cẩn thận, còn bệnh án của Yoochun để anh lo liệu, mọi người đừng ai lời ra tiếng vào nha.

Jaejong vốn có uy tín trong bệnh viện, nói tất nhiên họ nghe. Yên tâm khi họ hứa chắc chắn, anh liền nói họ cứ ra ngoài, Yoochun để anh chăm sóc, bệnh cậu không nghiêm trọng, cũng không phải ca phẫu thuật nên không cần phụ. Anh còn dặn dò thêm, nếu có ca bệnh quan trọng, hãy chuyển bệnh nhân đến phòng kế bên và gọi bác sĩ trực hôm nay, bữa nay xem như anh nghỉ làm.

Thế rồi những người phụ tá dần ra ngoài hết, chỉ để JaeJoong và cậu trong phòng cấp cứu.

:

:

Về phần Yunho, ông chủ Jung gọi hắn về gấp. Công ty có cuộc họp quan trọng không thể không có hắn.

Họp lần này là một đối tác rất khó tính, nhưng vị đối tác này đã bị Yunho quy phục dù chỉ gặp hắn có một lần. Công việc làm ăn của nhà họ Jung thuận lợi thế cũng nhờ trí thông minh và tài lãnh đạo của hắn.

Yunho giỏi giang như vậy nên ông chủ Jung rất đỗi cưng chiều. Hắn quậy nhưng việc lợi hắn làm cũng không ít, vì thế, Yunho mà gây ra chuyện gì bên ngoài, có người về báo lại, ông ta lập tức dàn xếp, và khi Yunho về cũng chỉ nhắc nhở chứ không trách móc nửa lời.

Mà có trách cũng không được khi Jung phu nhân cứ kè kè nhắc khéo bênh con sau lưng.

Yunho phân vân không biết nên về hay ở lại bên Yoochun.

Đang khó nghĩ thì hắn thấy các y bác sĩ đi ra, hắn ngay lập tức chạy lại hỏi xem Yoochun thế nào. Đã được dặn trước nên những người đó chỉ nói Yoochun sẽ không sao, đã có JaeJoong lo trong đó, anh không cần lo.

Tình hình có vẻ ổn, hắn liền nhờ bọn họ trông nom Yoochun, hắn sẽ quay lại ngay.

Như sực nhớ chuyện gì, hắn lại quay lại, dúi vào tay cô y tá một xấp tiền, nói cô lo thủ tục nhập viện và chăm sóc Yoochun cẩn thận, sau khi cậu ra phải sắp xếp căn phòng tốt nhất, chỉ một mình cậu nằm để yên tĩnh, phải làm đúng như lời hắn dặn, tốn bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề. Nói rồi hắn quay lưng đi thẳng.

Để lại mấy cô y tá cứ há hốc mồm nhìn xấp tiền rồi nhìn bóng dáng hắn đi dần.

:

:

Nói là quay lại ngay nhưng công việc níu chân hắn khiến hắn không thể trở lại bệnh viện. Việc hắn quay lại thăm Yoochun cũng là đã qua một ngày.

Vết thương Yoochun bị nhiễm trùng, vùng kín bị rách, JaeJoong đau lòng nhưng chỉ còn cách hết lòng chữa trị và săn sóc cậu. Anh biết cậu đã bị cưỡng hiếp. Nhìn dấu tích còn để lại trầm trọng thế này cũng đủ tưởng tượng ra cậu đã chống cự ra sao và đau đớn đến thế nào.

Sau khi khám cậu trong phòng cấp cứu xong, Yoochun được chuyển vào phòng bệnh loại tốt theo yêu cầu của Yunho, mà nếu Yunho không nói thì chính Jaejoong cũng sẽ làm điều đó. Nghe mấy người phụ tá nói lại, JaeJoong càng lúc càng nghi ngờ cái người mang tên Yunho này.

Yoochun vẫn chìm trong cơn mê sảng hơn một ngày sau đó, và những ngày đó Yunho cũng không có mặt. JaeJoong chính là người túc trực ngày đêm, theo dõi sát sao tình hình của Yoochun, chỉ cần cậu nói mê thôi cũng khiến JaeJoong lo lắng đến phát sốt. Và không hề uổng công, đến chạng vạng ngày thứ hai thì Yoochun tỉnh.

Ánh sáng hắt hiu của buổi chiều tà chiếu le lói qua khe cửa và đến chỗ Yoochun nằm. Cậu mở mắt, nhìn phía trước đều là màu trắng. Đây là đâu vậy!? Yoochun tự hỏi. Không gian bốn bề im ắng…. nằm yên một lát, Yoochun khẽ động đậy người, cơ thể nhức nhối ê ẩm, cậu rên lên khe khẽ.

Jaejoong đi lấy nước trở lại phòng, thấy Yoochun đã tỉnh, anh mừng quýnh. Vội chạy lại.

“Yoochun! Tỉnh rồi hả em!?”

Anh đưa tay sờ lên trán Yoochun xem cậu còn sốt không. Đã mát hơn rất nhiều.

Yoochun hướng đôi mắt mệt mỏi quay lại nhìn anh thì mắt cậu như có thần khí trở lại khi chạm phải nụ cười tươi, dịu dàng của JaeJoong. Ánh mắt anh hiền và ấm áp đang nhìn cậu.

“JaeJoong!?”

Anh quàng tay qua cổ Yoochun và ôm chặt lấy cậu. Ấm quá. Đây chính là hơi ấm của cậu. Cuối cùng Yoochun cũng đã quay lại với anh rồi. JaeJoong hạnh phúc cứ ôm lấy Yoochun.

Cậu định ngồi dậy, nhưng ngay tức thì JaeJoong cản lại, anh buông cậu ra, nói em chưa thể ngồi ngay được, vết thương sẽ còn đau lâu, và phải mất một khoảng thời gian, ít nhất là một tuần em mới có thể đi lại bình thường được.

Đang định hỏi Yoochun em đã gặp phải chuyện gì thì anh bắt gặp ánh mắt vô hồn của cậu, ý định đó liền xẹp xuống ngay, đã là chuyện không vui tốt nhất không nên nhắc lại, khi nào Yoochun muốn nói, ắt hẳn sẽ tự nói. Thế là JaeJoong thôi không hỏi nữa.

Yoochun nói cậu còn mệt, muốn nghỉ thêm, liền nói JaeJoong để cậu một mình. Thử hỏi Yoochun thế này làm sao JaeJoong nỡ rời cậu, thế là anh ngang bướng không đi, cứ ngồi ở đó.

Bất quá thế là Yoochun rơi nước mắt, giọng cậu nhỏ và khàn, không lẽ em bây giờ muốn yên tĩnh một mình cũng không được!?

JaeJoong nghe xong thì hoảng hốt nói anh không có ý đó, chỉ là lo cho em. Thấy Yoochun cứ cúi gằm mặt, biết cậu muốn anh đi, JaeJoong liền gật gật đầu, ừ thì anh đi, nhưng có chuyện gì thì nhấn chuông, anh sẽ tới liền.

Yoochun im lặng.

Ngồi lại một mình, đúng là phía dưới đau thật, cậu chợt cảm thấy thật buồn cười, cuối cùng cậu cũng thành loại bị người ta khinh thường. Là con trai lại bị một người con trai khác cưỡng đến mức bất tỉnh, mà lại không cách nào thoát thân.

Cảm giác tủi nhục bao trùm lấy thân hình bé nhỏ, ngồi co quắp trong gian phòng tối không một bóng người.

:

:

Yoochun với ý nghĩ có lẽ Yunho đã đạt được mục đích, chắc sẽ không kiếm cậu nữa liền thấy bình tâm một chút, cậu chỉ thắc mắc sao mình lại đến được bệnh viện của JaeJoong…. Không biết Yoomi thế nào, mấy ngày không thấy anh vào thăm chắc nhóc con lo lắm.

Cậu đi lại không tiện, tính nhờ JaeJoong đỡ thì có cô y tá thông báo với cậu rằng anh phải đi công tác với vị trưởng khoa, đã đi từ sớm, chắc đến chiều mới về. Yoochun gật đầu, lương tâm hơi áy náy vì tối qua đã đuổi JaeJoong như vậy. Anh tốt như thế, chăm sóc cậu và YooMi chu đáo như thế đã không biết ơn còn xua đuổi anh.

Bí thế, Yoochun đành ngoan ngoãn nằm im trong phòng.

Đang yên ổn như thế bất chợt cậu cảm thấy chột dạ, rồi sau đó lại nghe có rất nhiều bước chân tiến về phía phòng mình. Lạ thật, căn phòng này chỉ có mình cậu ở, đâu có bệnh nhân khác mà có người đến thăm!?

Tiếng bước chân càng lúc càng gần.

Tim Yoochun đập thình thịch, trời ơi…. JaeJoong không có ở đây…. Lỡ….lỡ có gì…..Yoochun bắt đầu nhận thấy điều chẳng lành.

Đến khi bước chân dừng lại ở trước cửa, Yoochun gần như nìn thở khi nhìn về phía nó.

Và cánh cửa dần dần mở ra…

Màu tóc ấy…..

Khuôn mặt ấy….

Jung Yunho!??

Mặt Yoochun tái mét khi gương mặt tươi cười đểu giả của Yunho xuất hiện. Cậu như là sắp chết đi lần nữa vậy.

Tim Yoochun co thắt dữ dội, các mạch máu như bị tắc nghẽn không thể lưu thông khiến người cậu như tê dại đi, không thể có bất kì phản ứng nào. Mắt cậu cứ trợn lên nhìn hắn.

Tại sao hắn lại đến đây!?

Cảnh tượng đau đớn kia lại xuất hiện trong tâm trí như một thước phim quay chậm… từng chi tiết thật rõ rang …. Cơ thể cậu run lên vì sợ hãi…. Nỗi kinh hoàng đó cả đời cậu cũng không thể quên….

Yunho nhìn biểu hiện của Yoochun cũng biết nó nói lên điều gì, nhưng hắn mặc kệ. Hắn đi vào và theo sau là năm, sáu tên bảo vệ cũng cùng hắn bước vào phòng.

Hắn đặt giỏ trái cây lên kệ bàn rồi đi lại chỗ cậu.

Yoochun sợ nên liền lùi lại phía sau.

“Ngoan, anh có làm gì em nữa đâu…. Xin lỗi, vì công việc nên giờ anh mới đến với em được…. em thấy sao rồi!?”_ Hắn hỏi, đồng thời đưa tay lên tính chạm vào mặt Yoochun.

Thấy tay hắn tiến tới, Yoochun sợ hãi liền la toáng lên.

“Không!! Tránh xa tôi ra…tránh ra…làm ơn….”

Yoochun khóc, khóc kịch liệt, tay cậu ôm lấy đầu như không muốn nhớ tới nỗi kinh hoàng đó. Cậu sợ Yunho, sợ lắm. Cậu không dám chống đối hắn nữa. Cậu không còn sức lực để có thể làm chuyện đó.

Yoochun sợ hãi, co rúm người vào góc giường, nước mắt đầm đìa trên gương mặt.

Yunho đã nhẫn nhịn hết cỡ, hắn đã cố gắng thu xếp công việc chỉ để đến xem cậu thế nào, vậy mà cậu xử sự như thế đấy, không thể nén thêm, hắn tức giận hùng hổ đi tới chỗ cậu, dùng sức cầm lấy cổ tay Yoochun và kéo mạnh lên, đồng thời táng mạnh vào mặt cậu, mặc kệ Yoochun đang có bệnh trong người.

*Bốp*

Cú tát như trời giáng, Yoochun ngã lăn ra sàn, chưa kịp định thần cũng như nước mắt vẫn chưa kịp rơi thì cậu lại bị kéo lên. Hắn nắm chặt lấy vai cậu, hắn gằn từng tiếng.

“Đừng thách tôi! Nể tình em còn bệnh nên Jung Yunho này mới ráng nhường nhìn, đừng tưởng được đằng trên lên đằng đầu!”

Nói xong, hắn đẩy mạnh lại Yoochun vào giường. Vết thương bị đụng chạm mạnh liền nhói lên đau đớn. Yoochun run rẩy, cậu im bặt không dám khóc nữa nhưng nước mắt cứ thế không kiểm soát mà rơi xuống. Cậu thấy má mình nóng rát. Không biết cậu sẽ còn bị đánh thêm bao nhiêu lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro