Hurt - Chap 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 33:

Vào một buổi sáng đẹp trời, khi Yunho mang cà phê lên lầu cho Yoochun thì thấy cậu ngồi ngẩn người trên ban công.

Hắn xuất viện đến nay đã được hai tuần và trong hai tuần này Yoochun thi thoảng lại có chút đăm chiêu, có lúc lại như người mất hồn. Ban đầu Yunho nghĩ rằng Yoochun bởi vì vẫn lo lắng cho bệnh tình của hắn nhưng thời điểm hắn sung mãn ép cậu đến thở không được thì cậu vẫn có thể thất thần. Tình hình suy ra không phải Yoochun lo lắng cho hắn. Vậy chuyện gì khiến bảo bối của hắn quan tâm như vậy?

Đến khi Yunho đặt tách cà phê lên bàn, Yoochun vẫn không hay biết gì.

"Park Yoochun"

Yoochun giật mình ngẩng đầu, nhìn về phía hắn _ "A?"

"Em nói muốn uống cà phê mà, uống đi"

Yoochun cười cầm ly uống một hớp.

Yunho nhìn thấy Yoochun dù uống cà phê nhưng vẫn không mấy để tâm, liền có chút suy nghĩ phức tạp nhíu mày.

Rốt cuộc Yoochun đã gặp phải chuyện gì? Hắn rất muốn biết.

Hắn không thích cảm giác bị Yoochun gạt ra phía sau. Hắn muốn biết tường tận mọi suy nghĩ của Yoochun, muốn Yoochun cái gì cũng phải cho hắn biết.

"Yoochun?"

Yoochun nâng mắt lên, đối diện với đôi mắt nghiêm túc đầy thu hút của hắn khiến tim cậu đập hẫng đi một nhịp. Cậu bối rối cúi đầu. Trong lòng đang không biết mở lời hỏi việc Yoomi thế nào thế mà cậu lại....tất cả cũng tại Yunho, ai kêu anh ấy càng lúc càng đẹp trai như thế.

"Vừa rồi em suy nghĩ cái gì?"

"Không có gì đâu"

"Nhất định em đang có chuyện giấu anh, tại sao không cho anh biết?"

"Không có gì mà"

Jung Yunho híp mắt, đè thấp âm thanh, đây chính là điềm báo hắn đã bắt đầu tức giận _ "Không lẽ ....em đang nghĩ đến thằng đàn ông khác? Kim JaeJoong?"_ Nhắc đến Kim JaeJoong, Yunho hận không thể đuổi anh ra khỏi Hàn Quốc. Mặc dù bây giờ thân tâm của Yoochun đều đã là của hắn rồi nhưng dạo gần đây Yoochun đã liên lạc lại với Kim JaeJoong. Chuyện này đã được hắn thông qua bởi vì Kim JaeJoong nắm rõ bệnh án của Yoomi trước kia và Yoochun gặp Kim JaeJoong cũng chỉ vì chuyện này mà thôi. Nhưng nghĩ lại kể từ khi cùng nhau gặp mặt trong nhà hàng hôm đó. Sau khi trở về Yoochun luôn trong tình trạng bần thần thế này. Lý nào hai người này lại muốn nối lại tình xưa? Nghĩ đến điều này, toàn thân Yunho phát lạnh. Trong đầu hắn thậm chí còn hiện lên hình ảnh ban cho Kim JaeJoong cái chết thảm khốc nhất.

Yoochun kinh ngạc nhìn về phía hắn. Cậu vừa tức giận vừa buồn cười đứng lên, lúc đi ngang qua Yunho còn nhịn không được kéo lỗ tai hắn _ "Thật chịu không nổi anh!!!"

"Yoochun!!!"_ Mặt Yunho đen lại, hắn bắt lấy Yoochun kéo cậu lại. Áp người lên tường _ "Em không được giấu anh chuyện gì, chúng ta đã cùng sinh cùng tử, còn có gì tạo khoảng cách giữa chúng ta nữa!?"

"Em đừng như lúc trước, cái gì cũng để trong lòng, đừng đem anh để bên ngoài mà"_ Yunho tận sâu đáy lòng luôn là cảm giác bất an, sợ mất đi Yoochun bất kì lúc nào. Bởi vì Yoochun không nói rõ với hắn mà hắn hoảng sợ.

Hai mắt hắn đỏ lên, sau đó vì giật mình sợ làm Yoochun đau mà buông Yoochun ra. Hắn xoay người tính đi ra ngoài để trấn tĩnh lại thì Yoochun từ phía sau ôn nhu ôm lấy hắn.

Yunho trẻ con đến mức khiến cậu đau lòng.

"Yunho, em mấy ngày nay muốn hỏi anh tin tức của Yoomi nhưng anh vừa khỏi bệnh, công việc cứ ào ào tới nên em sợ làm anh rối thêm. Đã lâu em không liên lạc với con bé nên ngày nào cũng thấp thỏm, chỉ như vậy thôi. Còn nữa, sao anh có thể nghĩ em và JaeJoong thành ra cái dạng đó. Em trước giờ chỉ xem anh ấy như anh trai thôi mà!"

Biết thế cậu giải thích rõ ngay từ đầu, chỉ tại tính cậu quá mức cẩn thận, sợ này sợ kia nên làm Yunho khó chịu. Yoochun vùi mặt vào lưng Yunho, thở dài một hơi.

Yunho nghe tiếng thở dài của cậu. Hắn xoay người nắm lấy tay Yoochun, tay còn lại nâng mặt Yoochun lên đối diện với mình. Hắn nhìn thẳng vào mắt cậu, đến khi không thấy sự lảng tránh hay bối rối gì của Yoochun hắn mới hỏi lại lần nữa.

"Thật không? Chỉ như vậy thôi?"

"Thật!"_ Yoochun nhăn mặt nói.

Yunho lúc này mới nhẹ thở ra, bật cười ôm Yoochun vào lòng.

"Đồ ngốc này, muốn hỏi gì thì cứ hỏi chứ còn sợ này nọ, bộ anh là người ngoài sao?"

"Không phải, em chỉ ...." _ Yoochun hơi xụ mặt trong lòng hắn nhưng Yunho không thấy.

"Anh biết, anh biết, em chỉ vì nghĩ cho anh thôi" _ Yunho cười xòa_ "Chuyện Yoomi em không cần lo lắng. Mới đầu hạn chế không cho em gọi điện cho con bé vì thời gian đó Yoomi đang tiến hành trị liệu, em gọi Yoomi lại nhớ nhà đòi về thì ảnh hưởng lắm nên anh mới dặn em đừng gọi nhiều chứ có cấm em gọi đâu!? Như anh nói đó, Yoomi được mổ ghép tim rất thành công" _ Nói đến đây, Yunho có chút chột dạ gãi gãi mũi. Hắn tặc lưỡi một cái rồi kéo Yoochun ngồi lên giường, có chút e ngại nói tiếp.

"Thật ra, Yoomi không cho anh nói đâu, con bé tính cho em bất ngờ thế nhưng thấy em lo lắng thành dạng này rồi thì anh không nỡ chút nào ~ Cuối tháng này Yoomi về nước, ấy ấy em đừng trợn lên nhìn anh như thế, mà ....con bé không về một mình...."

Yoochun nhíu mày _ "Không về một mình? Ý anh là sao vậy?"

Yunho cười cười _ "Nó về cùng với bạn trai của nó, tên Allan, tên này là bạn của anh đồng thời cũng là bác sĩ điều trị cho Yoomi" _ Chậc, nói ra có sai lầm không đây!?

Yoochun há hốc miệng, mãi sau mới giận dữ hét lên _ "Cái gì chứ!?!?"

Yunho gượng cười nhìn cậu, biết ngay mà. Hắn đã nói trước với Yoomi rồi, tính tình Yoochun như vậy, lại thêm có mỗi Yoomi là em gái. Đảm bảo khi nhìn thấy Allan, Yoochun sẽ hận không thể giết chết cậu ta. Yoomi sau khi qua Mỹ cũng thay đổi khá nhiều, tuy đều theo hướng tích cực nhưng mà nói gì thì nói cũng không biết Yoochun có chấp nhận được sự thật này không nữa.

Chuyện Yoomi còn đang khiến Yoochun ngồi trên đống lửa thì sau đó một tuần, Jung chủ tịch đột nhiên gọi hai người đến gặp ông nói chuyện. Yoochun hiểu rõ Jung chủ tịch không hề ưa mình. Bấy lâu nay đa phần vì ở trước mặt Yunho nên ông không tỏ rõ thái độ ra thôi. Yoochun vẫn còn nhớ như in ánh mắt căm hận của ông khi ở trong bệnh viện.

Khi Yoochun đang nhớ tình cảnh ngày đó thì Yunho khoác vai cậu nói khẽ _ "Ba gọi đảm bảo là liên quan đến mẹ"

Yoochun ngẩng đầu nhìn hắn.

"Mẹ ở nhà chúng ta gần một tháng rồi, em không biết đấy thôi chứ ba chưa bao giờ rời mẹ lâu như vậy. Ba của anh tính tình cổ hủ cứng nhắc nhưng ông rất yêu mẹ. Mặc dù ông vì sĩ diện nhiều lần làm mẹ tổn thương nhưng lần nào ông cũng phải đến cầu hòa trước, lần này chẳng qua ông gây ra chuyện quá lớn, dám làm tổn hại anh nên mới khiến mẹ tức giận như vậy, anh là tâm can bảo bối của mẹ và ông bà mà"_ Yunho vừa nói vừa không khỏi đắc ý. Ba mẹ của hắn sao hắn không hiểu cho được, chẳng qua hắn cũng muốn nhân cơ hội dạy cho ba một bài học nên mới không khuyên can mẹ câu nào chứ nếu không chỉ cần hắn mở lời, hai vợ chồng họ sớm đã làm hòa rồi.

"Nếu vậy Jung chủ tịch gọi chúng ta tới là để giúp ông giảng hòa với Jung phu nhân!?"

"Anh nghĩ vậy"_ Yunho nhìn cậu cười _ "Đừng nói gì với mẹ, chờ kết quả rồi tính tiếp"

Yoochun chỉ không hiểu, nếu cần người làm cầu nối thì chỉ cần Yunho là được, cớ sao phải thêm cậu vào làm gì? Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Yoochun vẫn rất tôn trọng Jung chủ tịch vì ông dù thế nào cũng vẫn là ba của Yunho. Còn cậu mồ côi cha mẹ cho nên đối với tình thân cậu vẫn luôn mang theo một khao khát mơ hồ.

Hôm gặp Jung chủ tịch cậu mới thấy rõ ông già đi rất nhiều. Chỉ trong một thời gian ngắn, dù ông vẫn làm tốt mọi việc nhưng sức sống trong mắt của ông không còn thấy nữa. Không chỉ Yoochun mà Yunho nhìn thấy cũng không nén được tiếng thở dài.

"Ba, dạo này không nghỉ ngơi cho tốt à?"_ Yunho đi tới đỡ ông ngồi xuống ghế. Jung chủ tịch không giống như trước tỏ ra khó gần mà còn nở nụ cười.

"Ba không sao, Yunho, mẹ con thế nào rồi?"

Yunho máy móc trả lời_ "Mẹ vẫn vậy thôi, nếu ba muốn nói gì thì nói thẳng với mẹ là được rồi, cần gì...."

"Không giống nhau đâu"_ Jung chủ tịch bi thảm nói, sau đó ông nhìn hai người _ "Cùng ngồi xuống nói chuyện đi"

Yoochun nhìn qua Yunho rồi hai người cùng ngồi xuống.

"Ba xin lỗi"

Jung chủ tịch nhìn hai người nói ra câu này.

Yunho thoáng chốc sửng sốt nhìn ông vì hắn không thể tin một người cao ngạo như ba mình mà cũng có ngày nói ra được ba chữ này với hắn.

"Ba trước giờ đã làm sai rất nhiều chuyện, Yunho, là ba không tốt, con tha thứ cho ba được không?"_ Jung chủ tịch hai mắt u tối nhìn con trai mình  _ "Mẹ con nói rồi, trừ khi con chịu tha thứ cho ba nếu không kiếp này ba sẽ không thể gặp mẹ con nữa. Thế nhưng ba nói lời này không phải chỉ để cho qua rồi được mẹ con tha thứ. Ba đã suy nghĩ rất nhiều, từ nhỏ đến lớn ba chưa từng dành thời gian để cùng con vui đùa như những cha con bình thường khác. Ba luôn muốn con phải đứng trên đầu mọi người nên ép con vào một khuôn khổ sắt thép, cũng vì ba quá mức kì vọng vào con"_ Nói đoạn, ông chuyển mắt qua Yoochun _ "Chuyện con yêu Yoochun làm ba chịu đả kích rất lớn nhưng đến giờ này, người làm con tốt lên lại chính là nó, người cứu con khỏi lưỡi hái tử thần cũng là nó. Ba không còn lý do gì để ngăn cản hai đứa. Ở đây, ba xin chúc phúc cho hai đứa"

Yunho nhất thời không biết nói gì. Hai bàn tay đặt trên gối run rẩy khó kìm nén. Đầu hắn cúi xuống nên không thể nhìn rõ sắc mặt hiện giờ của hắn.

Đột nhiên có một bàn tay dịu dàng nắm lấy tay hắn. Bàn tay này vô cùng thân thuộc và ấm áp. Hắn quay sang nhìn, Yoochun ôn nhu mỉm cười nhìn hắn.

"Anh không trách ba nữa mà, phải không?"

Dưới câu hỏi của Yoochun, Yunho thấy trong lòng như gỡ bỏ được nhiều thứ rối rắm. Hắn nắm tay Yoochun, im lặng trong chốc lát rồi nhìn Jung chủ tịch.

"Ba thật sự cảm thấy có lỗi với con và ba muốn tác thành cho con và Yoochun thật chứ?"

Jung chủ tịch mạnh mẽ gật đầu. Đôi mắt già nua của ông đã đỏ gay gắt như chỉ cần một tác động nhỏ thôi cũng khiến nước mắt yếu ớt kia sẽ chảy xuống.

Yunho đứng dậy, hắn đi tới bên rồi quỳ một gối xuống bên cạnh Jung chủ tịch. Lần đầu tiên trong suốt hai chục năm qua hắn ôm lấy ba của mình, nghẹn giọng nỉ non _ "Ba à, gia đình chúng ta bắt đầu lại đi ba, gia đình bốn người chúng ta được không ba?"

Cuối cùng nước mắt đảo một vòng lại ồ ạt chảy xuống, Jung chủ tịch ôm chầm lấy Yunho. Ông với chất giọng trầm thấp chỉ có thể gọi tên con mình_ "Yunho....Yunho à...."

Yoochun nhẹ nhàng lấy tay lau đi nước mắt. Với cậu đây thật sự là một cái kết viên mãn cho Yunho. Cuối cùng anh ấy cũng có thể có được hạnh phúc trọn vẹn.

Sau này, ba mẹ Yunho cũng là ba mẹ của cậu. Cậu nhất định sẽ hết lòng hiếu kính với hai bác.

Hết chap 33.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro