Hurt _ Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 7:

Ring……..Ring………Ring…….

Đang nằm ôm Yoochun thì điện thoại từ công ty gọi đến.

“Alô”

Yunho nằm ngửa ra, một tay nghe điện thoại, một tay vẫn để Yoochun kê đầu lên rồi ôm lấy vai cậu.

“Có chuyện gì?”

“Chuyện nhỏ nhặt như thế cũng cần tôi ra mặt sao?”

Gương mặt anh tuấn của Yunho nhăn lại, chắc chắn hắn lại nghe được chuyện khiến hắn không hài lòng.

Yoochun vẫn là ngoan ngoãn nằm im, thiết nghĩ, có lẽ chỉ cần cậu chịu khuất phục một chút thì đau khổ sẽ giảm bớt, mà đúng như vậy thật, dạo gần đây hành động của hắn đã chứng minh điều đó.

“Được rồi, lát tôi sẽ ghé qua”

Giọng Yunho vẫn đều đều bên tai. Những việc hắn bàn luận qua điện thoại với người kia cậu nghe cũng không hiểu gì, chờ Yunho tắt máy xong Yoochun cũng tự động ngồi dậy.

“Không nằm nữa sao?”_ Yunho cũng bật dậy theo Yoochun, nhìn cậu mà cười.

“Không”

Chỉ đáp một câu cộc lốc. Mà Yunho dường như cũng không giận nên cậu chỉ khẽ thở dài rồi bước xuống giường. Vết thương cũng bớt đau vì cậu uống thuốc rất điều độ hơn nữa lại xức thuốc thường xuyên nên vết thương cũng khá mau lành.

Yunho để tự ý cậu di chuyển chứ không áp đặt như ngày đầu. Yoochun đi vào phòng tắm, đi chậm thôi nhưng cũng không đến mức cần người đỡ. Lúc cậu đang làm vệ sinh cá nhân đột nhiên Yunho từ phía sau ôm chặt lấy eo cậu làm Yoochun giật mình, theo phản xạ Yoochun chống cự lại, nhưng hắn vẫn là không buông.

“Anh….anh mau buông….”_ Yoochun chật vật cố né hai cánh tay gọng kìm của hắn.

Yunho chỉ tốn một ít sức liền cố định cậu lại. Hấn vùi mặt lên sau gáy Yoochun, hít nhẹ một hơi rồi cười nói.

“Vợ của anh sao lại khó chiều thế này nhỉ…..”_ Hắn mang theo ý cười khi nhìn Yoochun đang cúi gằm mặt xuống_“Em đừng đi xuống lầu, quà sẽ tự được mang lên, không được làm trái ý anh đấy, lát anh phải đến công ty không ở nhà cùng em được nhưng anh chỉ đi một lát rồi về, vì vậy đừng nghĩ tới việc trốn đi”_ Yunho nửa đùa nửa thật, hắn biết rõ dù Yoochun có trốn hắn có đào cả Seoul này lên hắn cũng sẽ đào để tìm cho ra cậu.

“Nghe rõ chưa?”_ Yunho khẽ liếm lên vành tai Yoochun.

Yoochun hoảng sợ né đầu sang bên, vội vã gật gật đầu.

Ra chiều hài lòng, Yunho vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi mà buông Yoochun ra, hắn ngả ngớn đòi Yoochun đánh răng rửa mặt cho hắn, tất nhiên cậu không chịu, hắn giả vờ hờn giận, nhìn mặt hắn đúng là có nét trẻ con đến không ngờ được, nhưng Yoochun vẫn là lắc đầu.

Cậu đứng nép sang một bên nhường chỗ cho hắn. Yunho chuẩn bị rất chu đáo, đồ cá nhân đều mua mới cho cậu, Yunho miệng đầy bọt biển nhìn sang Yoochun, nói sao em không đánh tiếp đi, Yoochun nói nhường hắn đánh trước, Yunho giằng lấy bàn chải của Yoochun, trét kem cho cậu, cuối cùng vẫn là cả hai cùng đánh. Nhìn khung cảnh quả là rất giống một cặp vợ chồng mới cưới, có chút nghịch ngợm, có chút thẹn thùng rồi pha lẫn một chút lãng mạng.

Yoochun cố gắng làm cho xong rồi chạy ra khỏi phòng tắm. Cậu luôn cố gắng để không cùng Yunho một chỗ, cậu vẫn rất sợ hắn. Nhưng Yoochun càng né tránh thì tham vọng trong Yunho càng lớn, hắn đã là rất nhẫn nhịn, đáng tiếc Yoochun lại không nhìn ra sự nhẫn nại của hắn nên vẫn vô tình khơi mào dục vọng của Yunho.

Yunho từ tốn bước ra, trên tay cầm một thứ gì đó, hắn nhìn Yoochun ngồi trên giường cảm thấy thích thú không gì để diễn tả. Yunho mon men tới gần, khuỵu gối một chút rồi ngồi chổm hổm trước mặt cậu.

“Cạo râu cho anh đi”

Yoochun trợn mắt lên nhìn hắn. Mặt cậu lộ vẻ khó tin khi vừa ngẩng lên đã tiếp xúc với vẻ mặt trẻ con hiếm có của Yunho.

“Tôi….tôi không biết cạo….”_ Lời Yoochun nói là thật lòng, cậu cũng là con trai, bình thường chỉ tự cạo xềnh xoàng cho mình, cậu chưa bao giờ phục vụ người khác ở khoản này.

“Anh chỉ cho”_ Yunho hôm này tâm trạng vui vẻ khác thường, hắn nắm tay Yoochun kéo cậu đứng lên, một lần nữa đưa cậu vào phòng tắm, ‘hự’ một cái, Yoochun còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã thấy chính mình ngồi trên bệ gần bồn rửa mặt.

Yunho nhét đồ cạo râu vào tay Yoochun, hai tay của hắn thì vòng qua eo cậu, bệ hơi cao nên khiến Yoochun lúc này cao hơn hắn một cái đầu, khoảng cách lý tưởng cho kế hoạch của hắn.

“Râu chỗ nào em cạo chỗ ấy, thế thôi!”_ Yunho nhắm mắt lại, ngẩng mặt lên chờ đợi sự phục vụ của Yoochun.

Yoochun nhìn hắn một lát, bất đắc dĩ một tay đưa lên giữ cố định cằm, một tay chuẩn bị cạo. Cảm nhận được da thịt Yoochun đụng chạm, Yunho vô cùng hài lòng, bất giác hắn siết chặt eo cậu hơn mà không biết. Yoochun cũng không để ý, cậu tập trung cạo râu cho hắn, chỉ cạo thôi, trong lòng không hề có ý niệm gì.

:

:

Phải mất rất nhiều thời gian Yunho mới chịu rời khỏi Yoochun.

Hắn rời nhà là đã 9h, lố giờ làm của công ty tới hai tiếng. Nhưng hắn nằm trong CEO nên đến trễ như thế cũng không có vấn đề gì.

Sau khi Yunho đi khỏi, Yoochun ngồi lại trên giường. Nhìn xung quanh căn phòng, thật là một nơi sang trọng và tiện nghi nhưng nếu đổi lại cậu vẫn thích cái phòng trọ chật hẹp kia của mình hơn. Cuộc sống tuy vất vả đầy lo toan nhưng đổi lại cậu được tự do làm việc, tự do làm những thứ mình muốn làm. Còn bây giờ, được người khác lo cho cái ăn cái mặc, vật chất không thiếu nhưng cậu lại bị giam hãm như thế này, bị khống chế mọi thứ mà không có quyền được phản kháng.

Thở dài. Yoochun đang định nằm lại thì nghe tiếng gõ cửa.

Cộc…cộc…cộc….

“Vào đi”_ Yoochun đứng lên đi ra mở cửa.

Vừa mới mở ra thì bóng dáng của một cô gái nhỏ chạy xà vào lòng cậu.

“Anh Hai!!!”

Yoomi không khống chế được xúc động hét lên, nghe giọng nói vọng ra cô còn ngờ ngợ, đúng là anh hai rồi, đúng là Yoochun Oppa của cô rồi, thật không thể tin được!

YooMi ôm chặt lấy Yoochun khóc nấc lên. Bao nhiêu nỗi sợ hãi, lo nghĩ, nhớ mong cứ thế tuôn ra bằng nước mắt.

Yoochun khẽ đẩy YooMi trong lòng mình ra, cậu căng mắt quan sát thật kĩ, như không tin cậu còn hỏi người lại người em yêu thương của mình.

“YooMi? Là em thiệt sao? Anh không nằm mơ chứ?”_ Nước mắt cũng bắt đầu rơi ra từ khoé mi.

“Oppa, là em đây, YooMi đây….hức….em nhớ anh quá….nhớ chết đi được….”_ Nói rồi lại ôm chặt lấy Yoochun, khóc nức nở.

Yoochun run rẩy ôm siết lấy cô em gái nhỏ. Đã bao lâu rồi hai anh em mới gần nhau thế này? Cậu và YooMi không phải ở trường hợp lâu ngày xa cách thế nhưng hoàn cảnh của hai anh em cậu….. không thể chỉ nói là nói được.

Chờ YooMi ngưng khóc, Bác Kang, quản gia của Yunho mới khẽ lên tiếng.

“Đây chính là quà cậu chủ chuẩn bị cho cậu, hai anh em vào phòng nói chuyện đi, cứ tự nhiên”

Nói xong Kang quản gia liền để YooMi bước hẳn vào trong phòng, khép cánh cửa lại rồi đi xuống lầu.

Yoochun dẫn YooMi vào ngồi lên chiếc giường của cậu và Yunho. Khỏi nói cô bé trầm trồ thế nào về căn phòng, ngó nghiêng hết chỗ này đến chỗ kia. Lúc này Yoochun mới để ý tới bộ váy YooMi đang mặc.

“Em mặc bộ này đẹp thật đấy YooMi….”

Chiếc váy này chắc chắn do Yunho chuẩn bị. Hắn có mắt thẩm mĩ thật, cả đời cậu không biết có mua nổi cho con bé mặc không, bây giờ nhờ diễm phúc Yunho ban cho mà nó được ướm trên người con bé.

“Thật sao? Hihi”

YooMi thích ý ra mặt, cô bé xoay một vòng cho Yoochun xem, con gái mà, tiêu chuẩn làm điệu có sẵn trong máu.

Yoochun cũng mỉm cười, nụ cười hiếm hoi của cậu, và có lẽ cũng là nụ cười cuối cùng của cậu chăng?

“Oppa, cậu chủ của nhà này là bạn của anh à?”_ Lúc này YooMi mới đề cập đến khúc mắc trong lòng mình.

Yoochun giật mình.

Quan hệ giữa cậu và Yunho….. tuyệt đối không thể để cho YooMi biết, nếu để con bé biết cậu bị…bị….không được, tuyệt đối không được!

Thấy Yoochun thất thần, YooMi chạy lại nắm lấy tay Yoochun.

“Anh à, nhìn anh xanh xao lắm, nếu mệt thì nghỉ ngơi đi, trả lời em sau cũng được”

Rất nhanh nhẹn, YooMi đỡ Yoochun ngồi vào giường. Thật ra YooMi thoáng đã thấy những nốt xanh đỏ trên cổ Yoochun, cậu mặc áo sơ mi không hề phòng bị mà để YooMi thấy được. YooMi chỉ cau mày chốc lát liền dãn ra, không để Yoochun nhận thấy được, cô bé vẫn cười tươi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Ngay lúc đó, bên dưới lầu lại xảy ra chuyện.

:

:

Lee Yoon Ah, vị hôn thê chưa chính thức của Yunho không biết từ đâu nghe được tin tức của Yoochun, cô ả tức giận nhân lúc Yunho vắng mặt mà đến sinh sự, tính cách tiểu thư ngang tàng của cô ta cũng không được lòng mọi người trong căn biệt thự riêng này.

Lee Yoon Ah mang theo vài tên bảo vệ không biết sống chết lao xồng xộc vào biệt thự của Yunho, miệng lưỡi chua chát.

“Thằng điếm đó đâu? Ra đây bổn tiểu thư gặp mặt coi”

Kang quản gia từ bên trong nghe chất giọng the thé của cô ta đã thấy khó chịu, ông bên cạnh Yunho từ bé, biết thừa Yunho cũng không ưa gì cô ta nhưng là nể mặt cha cô ta nên mới nhường nhịn một chút, thế mà dám không có sự cho phép của Yunho mà cả gan sinh sự ở đây, đúng là gan to bằng trời.

Quản gia Kang phong thái điềm tĩnh từ trong bước ra.

“Lee tiểu thư, có chuyện gì mà phiền cô đến tận đây”

Ông mang theo tách trà nóng trên tay, tỏ rõ ý xem thường cô ả.

Lee Yoon Ah tức lắm nhưng không làm gì được, Kang Jee, quản gia của Yunho không phải muốn chọc vào là chọc, nếu cô còn muốn cuộc sống yên ả sau này. Nhưng cô nàng không biết rằng, cô nàng đang cố tình gây khó dễ cho người còn có thế với Yunho hơn cả Kang Jee.

“Không nói với ông, lôi thằng điếm kia ra, tôi xem nó có tài cán gì mà dám cướp chồng của bổn tiểu thư”

Một cô gái xinh đẹp thế nhưng miệng lưỡi thì đanh đá đúng là không thể làm người ta yêu mến được, chỉ làm uổng đi khuôn mặt đẹp.

Người làm trong biệt thự tất cả đều ra ngoài đại sảnh. Họ vừa muốn xem cô tiểu thư này muốn gì đồng thời làm theo lời cậu chủ dặn là phải bảo vệ Yoochun trên lầu.

Trong biệt thự chỗ nào cũng đều lắp camera. Và ở đại sảnh là nhiều nhất, tới ba cái, không biết vô tình hay cố ý mà các máy quay đều hướng Yoon Ah mà ghi hình, giống như để làm bằng chứng phạm tội của cô ả vậy, thế nhưng Yoon Ah tiểu thư lại không hề hay biết.

“Lee tiểu thư, mong cô cẩn thận trong lời nói, ở đây không có thằng điếm nào mà cô cần tìm, muốn kiếm hạng đó sao cô không kiếm chỗ khác mà lại đến đây?”

“Không cần ăn nói dài dòng, Park Yoochun, chính là thằng điếm tôi kiếm đó”

Từng lời từng chữ của mọi người ở đại sảnh đểu được ghi âm lại.

Kang quản gia trên trán bắt đầu xuất hiện mấy gân xanh, nhưng ông vẫn từ tốn mà cười, đấy chính là đặc điểm lợi hại của Kang Jee.

“Lee tiểu thư thật khéo đùa, cậu Yoochun đây là khách quý của cậu chủ, cô nhục mạ cậu ấy như vậy không sợ cậu Yunho nổi giận sao?”

Lee Yoon Ah cười ra một tràng.

“Tôi là vợ sắp cưới của anh ấy, không lẽ vị trí của thằng đó còn cao hơn tôi? Mang nó ra, có gì tôi sẽ chịu trách nhiệm hết”

Nói đoạn cô ta ra hiệu cho người của cô ta xét nhà.

Kang quản gia thầm nghĩ, chỉ tại cậu chủ không nghe lời mình, biệt thự lớn như thế mà lại không phái người về đây bảo vệ, bây giờ để người ta lớn lối.

Nghĩ là nghĩ thế nhưng ông thừa biết Yunho làm gì cũng đều là có dụng ý. Chăm sóc Yunho từ nhỏ đến lớn, bản tính thằng nhóc này ông còn không hiểu sao.

Quản gia Kang không hề ngăn cản cô ta làm bậy, thậm chí còn tránh người qua cho bọn người kia lên lầu xem xét.

Lee Yoon Ah đắc thắng. Cứ ngầng cao mặt lên nhìn Kang quản gia.

Cô cứ cười đi. Cười cho đã khi còn có thể.

“Bác Kang à, cậu Yoochun đang trên lầu đó”_ Mấy người làm thấy quản gia Kang không cản trở gì thì cảm thấy lo lắng.

“Không sao đâu”_ Kang Jee khẽ nhìn vào thư phòng, ở đó có một người đàn bà đang đứng khoanh tay bên trong, ông khẽ gật đầu.

Người đàn bà đó là vú nuôi của Yunho, vợ của Kang Jee. Được chồng cho phép, bà nhanh chóng nhấn số, gọi cho một người, Jung Yunho.

P/s: Spoil tí cho mọi người ngóng, chap kế hoặc nếu cham thì kế nữa sẽ có Ya típ, lại dã man nữa nha, em báo trước thôi, ai không đọc được Yunho oppa tiếp tục sự nghiệp độc ác thì ..... hix.....

Cảm ơn mọi người đã ủng ôộ fic của em!

*ôm ôm*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro