Hurt _ Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 9/Hurt:

“Thế nào? Còn muốn chạy đi đâu?”

Jung Yunho chậm rãi từ ngoài bước vào trước ánh mắt khó thể tin của Yoochun. Yoochun chỉ mới thoát khỏi hắn được ba, bốn ngày, chưa gì hắn đã tìm ra được cậu, như thế chẳng phải quá nhanh đi. Thế nhưng Yoochun không hề biết rằng, thật ra Yunho tìm được cậu chỉ trong một ngày mà thôi bởi vì những ngày trước hắn chỉ là trừng trị nhà họ Lee, đồng thời cậu cũng vô tình quên mất thực lực thật sự của Jung Yunho, hắn, là lão đại, là con cưng của ông chủ lớn tại Hàn Quốc này và là một con người cực kì thông minh.

Yoomi đừng ở phía sau, mặc dù cô không phải dạng con gái nhút nhát thế nhưng khi trông thấy Yunho, cảm nhận được khí thế bức người của hắn liền cảm thấy rất sợ hãi, cô đứng nép vào lưng Yoochun, tay nắm chặt lấy góc áo của người anh trai sắc mặt đã sớm trắng bệch từ khi Jung Yunho bước vào.

Yunho dừng cuốc bộ, hắn đứng cách Yoochun khoảng ba mét, mắt nheo nheo lại khó chịu vì Yoomi ôm sát lấy Yoochun của hắn.

Nhìn thấy Yunho ,ông chủ tiệm bánh nhỏ mừng quýnh cả lên, ông ta cùng mấy người làm buông Yoochun cùng Yoomi ra, chạy lại đon đả chào đón Yunho.

“Cậu Jung, tôi đã làm đúng như lời cậu dặn, cậu trai đây….”_ Ông ta nhìn nhìn Yoochun hãy còn ngây người_ “Không hề bị chút thương tổn nào…. Người hiện còn đang ở đây…”_ Ông ta cười hì hì, hai tay xoa xoa vào nhau, ý muốn của ông ta quá rõ ràng, đó chính là tiền thưởng Yunho đã treo cho người nhìn thấy Yoochun.

Yunho đút hai tay vào túi quần, khẽ nhếch miệng cười.

“Tôi biết….ông đã làm rất tốt”

Từ phía sau Yunho một người thanh niên bước lên, thanh niên này ước chừng lớn hơn Yunho vài tuổi, anh ta tên là Tae Won, chính là cánh tay trái đắc lực của hắn.

Tae Won cũng có gương mặt rất lạnh lùng. Anh ném lên quầy một phong bì, không nói không rằng liền quay về vị trí ban đầu.

Ông chủ tiệm bánh mắt sáng lên, ục ịch chạy tới quầy, tay run run mở phong bì ra xem, không biết bên trong là bao nhiêu nhưng sau khi xem xong ông ta ngay lập tức bất tỉnh làm mấy người làm trong tiệm hoảng hốt một trận.

Yunho không thèm để tâm đến những trò hề trước mặt, hắn nãy giờ vẫn chỉ nhìn chăm chăm vào Yoochun.

“Em còn đứng đấy làm gì, em muốn tự đi hay để anh bế về đây?”

Yunho tiến lại gần với Yoochun, nhưng cậu thảng thốt liền lùi xuống né hắn, nhưng lý nào hắn để cậu toại nguyện, Yunho ngay lập tức bắt lấy cổ tay Yoochun, kéo cậu lại gần rồi khẽ siết chút lực lên tay cậu.

“Đi chơi thế là đủ rồi....”_ Hắn cúi sát xuống, miệng kề sát vào bên tai của Yoochun_ “Em có sức chạy trốn chứng tỏ thân thể đã đủ khoẻ mạnh rồi nhỉ....anh....”

Hắn bỏ dở câu nói, nhưng hơi nóng liên tục phả vào mặt Yoochun. Có ngu ngốc cũng biết hắn đang có ý gì, Yoochun hoảng sợ né tránh hắn nhưng cậu giãy giụa cũng vô ích. Yoochun sợ liền khóc ra, cậu dường như quên mất Yoomi hãy còn bên cạnh mình, dương đôi mắt ầng ậc nước lên nhìn hắn.

“Tôi....xin anh....hãy buông tha cho tôi...tôi....mệt mỏi quá rồi....”

Cả người cậu run rẩy. Gương mặt cúi gằm mà khóc không ra tiếng.

Cậu phải biết rằng chỉ trừ khi hắn tự động ruổng bỏ cậu, nếu không dù cậu có mọc cánh cũng không thể thoát khỏi hắn. Sao cậu lại ngu ngốc như thế, đúng là quá hồ đồ rồi.

Jung Yunho nhìn cậu. Hắn dang tay ra định ôm cậu vào lòng thì đột nhiên bị đẩy mạnh ra, bất ngờ khiến hắn bị đẩy lùi vài bước.

Yunho căm tức giương đôi mắt đục ngầu lên nhìn. Yoomi cũng đang nước mắt ngắn nước mắt dài đứng chắn trước Yoochun.

Thấy anh trai khóc, người em gái này sao có thể đành lòng ah....

“Không được ăn hiếp anh trai tôi!”

Yoomi nhìn chòng chọc vào Yunho như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

Dù cô không biết anh trai cùng con người trước mặt này có quan hệ gì nhưng chỉ cần làm anh hai khóc, anh hai đau khổ thì người gây nên những điều ấy cho anh hai chính là người xấu.

Yoochun bị Yoomi làm cho một trận hoảng sợ. Cậu không kịp ngăn Yoomi, cô nhóc làm sao biết Jung Yunho đáng sợ như thế nào, cậu vội nhìn xem sắc mặt của hắn. Qủa nhiên hắn đã bị Yoomi chọc giận.

Cậu còn chưa kịp nói đỡ tiếng nào thì Yunho đã cho người lôi Yoomi đi.

“Không được”

Yoochun hoảng hốt muốn kéo lại em gái nhưng Yunho đã nhanh ôm lấy cậu.

“Anh buông....buông tay... thả em gái tôi ra....”_ Yoochun vất vả giãy giụa trong lòng hắn.

“Đem con nhỏ đó vào chiếc xe phía sau, đưa về chỗ của tôi rồi giao cho Kang Jee, chú ấy sẽ biết phải làm gì”

Yunho một bên phân phó cho Tae Won, một bên giữ chặt lấy Yoochun.

“Cứu em.... hức....cứu em với, anh hai, anh hai...”_Yoomi ra sức muốn thoát thân nhưng làm sao cô có thể địch lại bốn năm người đàn ông cao to kia.

Yoochun bất lực nhìn Yoomi bị đưa đi mà khóc ngất. Cậu còn tên cô bé đến khàn cả giọng nhưng Yoomi vẫn từng bước bị lôi ra ngoài.

“Yoomi, trời ơi, con bé bị bệnh.... anh nỡ đối xử với nó như vậy sao.... Jung Yunho.... anh không phải con người!”_ Cậu gào lên trong lòng hắn.

“Cứu em anh hai, cứu Yoomi ah...huhu....”_ Yoomi vừa giãy vừa khóc.

Yunho khó chịu nhăn mi lại.

Tae Won nhìn thấy, nhanh trí liền dùng chút lực đánh mạnh vào gáy Yoomi, cô bé ngay lập tức bất tỉnh.

Bọn người của Yunho dễ dàng khiêng cô bé lên chiếc xe màu đen đang chờ sẵn bên ngoài.

Yoochun chứng kiến cảnh đó khiến cậu gần như phát điên.

“Bọn khốn nạn! Các người là lũ ác ôn!”

Yoochun ra sức thoát khỏi sự kìm kẹp của Yunho mà gào thét. Nhưng hắn rất nhanh chế ngụ được cậu, Yunho nhếch miệng cười, dùng sức lôi cậu ra bên ngoài.

“Bây giờ là đến lượt em”

“Buông ra, mau buông tôi ra”

Cậu cố gắng đạp đánh vào hắn.

Nhưng đổi lại chỉ là gương mặt rất thoả mãn của Yunho.

“Đúng, cứ đánh đi, như vậy mới là Park Yoochun, em đã nhiệt tình như thế thì tôi không cần phải nương tay nữa”

Cuối cũng Yoochun vẫn bị đẩy vào trong xe. Yunho chủ động cầm lái. Mặc cho Yoochun có dùng sức đập hay cạy cửa thế nào thì chiếc xe vẫn dần lăn bánh rồi chạy nhanh dần....

:

:

Yoochun một lần nữa trở về căn biệt thự đó.

“Đưa cậu ấy về phòng, canh giữ bên ngoài chờ tôi quay lại”

Yunho ra lệnh cho người của mình.

Yoochun thế là bị lôi lên lầu. Cậu tự cười cho số phận của mình, cái cầu thang này, chưa lần nào cậu có thể tự đi qua nó, một lần được Yunho bế, một lần bị người của cô tiểu thư kia kéo xuống đánh bây giờ cũng là bị người ta lôi lên. Con người.... nhiều khi có đôi chân cũng như không.

Yoochun bị đẩy mạnh vào trong phòng. Cậu nhìn nhìn căn phòng xa hoa....tự mỉm cười rồi lẩm bẩm... xin chào....tao lại trở về đây....

Cậu lết thân thể mệt mỏi ngồi lên trên giường. Cậu bò ra giữa giường rồi ngồi đấy. Cậu thật bất tài, ngay cả em gái mình cũng không bảo vệ được, bản thân cũng còn không biết làm sao...

Cậu ôm lấy thân thể chính mình, cậu sợ quá, Jung Yunho....hắn.... quá đáng sợ....

Cậu cắn chặt môi, thân thể đã từng bị hắn làm nhục, nếu hắn dám làm một lần nữa, cậu sẽ chết, nhất định sẽ chết. Nước mắt bắt đầu chảy ra. Cả người cậu run sợ, mắt Yoochun nhìn chằm chằm vào cánh cửa, lát nữa hắn quay lại... cậu phải làm gì đây...phải làm gì mới thoát khỏi hắn....

Còn đang hoảng loạn đột nhiên cậu nghe tiếng bước chân lên lầu, rồi tiếng to nhỏ bên ngoài, sau đó là tiếng bước chân đi xuống lầu.

Giật mình Yoochun sợ hãi càng cuộn tròn người lại.

Cánh cửa chợt mở.

Jung Yunho bước vào trong phòng.

Hắn khẽ khép cánh cửa lại rồi đối với cậu mỉm cười.

“Giờ trừng phạt đã tới, tôi sẽ cho em biết thế nào là khuôn phép”

Nội dung ẩn

Vừa dứt lời, Jung Yunho lột nhanh chiếc áo sơ mi của mình rồi ném xuống sàn, mắt hắn đục ngầu nhìn chằm chằm vào cậu.

Tức khắc Yunho lao đến chỗ Yoochun, hắn vồ lấy cậu khiến cho Yoochun giật mình thảng thốt. Cậu trợn mắt nhìn hắn hoảng sợ. Khuôn mặt lạnh băng, Yunho tiến đến lại gần Yoochun khiến cho cậu lùi dần, đến khi lưng đã chạm tường. Yunho nhào tới, vồ vập lấy đôi môi đáng thương của cậu. Anh bòn rút từng chút sinh lực cuối cùng của Yoochun. Cảm giác khó thở ập đến, nước mắt dần dần trào ra nơi khóe mắt Yoochun, cậu liều mạng giãy giụa, kí ức ghê sợ của lần đầu tiên kia ùa về khiến cậu càng thêm kinh sợ.

Yunho vẫn giữ chặt cậu, những sự chống cự yếu ớt của Yoochun chẳng hề hấn gì với hắn, ngược lại, Yunho còn bị kích thích hơn nữa. Hắn đẩy mạnh cậu xuống giường, tiếp tục hành hạ đôi môi đã sưng tấy của Yoochun. Chiếc lưỡi ẩm ướt của hắn mạnh bạo lùng sục khắp vòm miệng cậu, dường như đang muốn nuốt chửng tất cả những thứ hắn cho là của hắn, cụ thể hơn nữa, hắn cho rằng cậu là của riêng hắn. Yoochun thở một cách khó khăn bên dưới Yunho. Hắn lần tìm đến lưỡi cậu và trêu đùa nó, cậu khẽ rên lên. Về việc này thì không thể phủ nhận Jung Yunho là một kẻ chuyên nghiệp. Yunho mút mạnh môi dưới của Yoochun, làn da mỏng manh trên môi cậu bật máu, vị tanh nồng dần lan tỏa trong miệng cả hai. Yunho dừng lại, anh nhả môi cậu ra và liếm nhẹ lên vết thương đang rỉ máu. Anh là một con quái vật! Yoochun vò chặt tấm drap giường, cậu run rẩy khi nhìn vào đôi mắt đầy dục vọng của Yunho. Nước mắt vẫn tiếp tục rơi.

“Khốn nạn, anh là một tên khốn nạn”_ Biết không thể nào thoát, cậu dùng tận sức mà gào vào mặt Yunho, tay chân liên tục đập vào người hắn nhưng điệu bộ đó chỉ làm tăng thêm ý muốn chà đạp cậu của hắn mà thôi.

”Tốt, rất sung sức!”_ Yunho đê tiện cười_”Nhưng tay em đúng là luôn vướng víu...”

Hắn tóm lấy hai tay của cậu, sau đó rút thắt lưng rồi nhanh chóng trói tay cậu vào đầu giường.

Không dừng lại ở đó, Yunho với tay mở ngăn kéo gần đó, lấy ra một vỉ thuốc toàn những viên thuốc trắng rất nhỏ.

Hắn lấy ra một viên rồi dùng tay bóp mắt khớp hàm của Yoochun ra.

“Anh...anh định làm gì? Uưm....um.... b...o....ưm....”

Yoochun sợ hãi kháng cự, tức thì hắn nhét viên thuốc vào miệng cậu rồi ép cậu nuốt xuống.

Yoochun bất lực lắc lắc đầu nhưng viên thuốc nhỏ bé đã trượt xuống cổ họng.

“Cái này sẽ giúp em thoải mái hơn...”

Yunho tươi cười, lần này đúng là trừng phạt nhưng sẽ nhẹ tay một chút. Hắn thầm nghĩ.

Xé toạc chiếc áo mỏng của Yoochun, hắn vùi mặt xuống làn da thơm mịn của cậu. Tận hưởng vị ngọt dịu nơi cậu, Yunho không khỏi rên rỉ những tiếng đầy thỏa mãn. Từng dấu hôn đỏ ửng kèm lẫn những dải nước trăng trắng được Yunho trải đầy lên làn da trắng ngần của cậu. Cảm giác đê mê lan tỏa dần khắp người Yoochun, cậu không còn sức chống cự nữa, những vết hằn đỏ do dây trói trên tay khiến cậu đau rát. Bàn tay vô tình của Yunho vò mạnh hai đầu nhũ của cậu khiến cậu bật lên những tiếng kêu đau đớn. Cảm giác đau chạy dọc sống lưng Yoochun. Một cảm giác khác lại tiếp tục, sự ướt át trong miệng Yunho khiến cậu rùng mình. Hắn ngậm chặt lấy một bên của cậu, để cho cái lưỡi điêu luyện làm việc của mình. Yoochun khó có thể kiềm chế, cậu bật lên những tiếng rên đầy kích thích, tấm drap giường nhăn nhúm dưới thân cậu. Bất chợt Yunho cắn và nút mạnh đầu nhũ cậu khiến nó rỉ thứ nước tanh tanh màu đỏ. Yoochun thét lên đau đớn, nước mắt cũng theo đó ứa ra. Cơn đau xuyên suốt khắp cơ thể, cậu cầu xin hắn trong nước mắt. Nhưng kẻ tàn nhẫn đó vẫn không thôi hành hạ cậu. Yunho làm điều tương tự với bên còn lại, hắn trải thứ nước đỏ có vị tanh nồng đó xuống bụng cậu. Yoochun run rẩy, đôi mắt cậu như đang mờ đi vì nước mắt và đau đớn.

Yunho vòng lên trên, hắn liếm đi giọt nước mắt đọng trên má cậu rồi trở lại với đôi môi đang tái đi vì lạnh của Yoochun. Hắn thò cái lưỡi ướt át đầy kinh tởm của mình vào trong miệng cậu. Yoochun có thể cảm nhận được vị tanh của máu và vị mặn của nước mắt chính cậu. Cái lưỡi của Yunho càn quét và sục sạo trong khuôn miệng của Yoochun. Bàn tay hắn lại trượt xuống cạp quần và nhanh chóng lột mạnh chiếc quần jeans chật chội của cậu. Yunho cởi bỏ nốt phần y phục trên người của mình rồi trườn xuống bên dưới, hắn xé bỏ mảnh vải thừa cuối cùng trên người Yoochun. Cậu hoảng sợ, cố gắng vùng vẫy nhưng càng chống cự, sợi dây thừng càng siết chặt tay cậu hơn. Yunho cười khẩy nhìn Yoochun và sau đó một cảm giác ấm nóng bao bọc toàn bộ thành viên của cậu

“Không! Tôi xin anh!!!!! Đừng mà!!”

Bỏ ngoài tai những lời khẩn cầu của cậu, Yunho tiếp tục làm đủ mọi trò để có thể hành hạ cậu. Yoochun run rẩy, phần vì sự khoái cảm không biết có từ đâu, phần vì sợ. Cậu cắn chặt môi dưới đến bật máu, nhất định cố không cho lọt ra một tiếng rên nào. Yunho vẫn đang vùi đầu bên dưới cậu.

”Aaaaaaaaaaaaaaa!!!!!”

Một tiếng thét đầy đau đớn của Yoochun. Thành viên của cậu bật máu sau khi Yunho dùng răng tuốt ngược nó. Máu tươi hòa cùng với thứ nước đùng đục tanh nhờn đó trong miệng Yunho, Yoochun đau đến tê dại người, cậu không ngừng cầu xin hắn dừng lại. Cậu không thể chịu được nữa, chố đó vẫn chưa lành, cậu cảm thấy thật nhục nhã, tại sao Park Yoochun này lại bị người ta làm nhục hết lần này đến lần khác chứ.... Từ lâu trái tim của Yoochun đã đầy những vết thương sâu hoắm rồi.

Yunho liếm láp nốt những giọt chất lỏng kinh tởm đó lần cuối cùng rồi trườn lên trên nhìn Yoochun. Nước mắt đã hoen khô xung quanh đôi mắt đau khổ của cậu.

”Tươi tỉnh lên đi, em khiến tôi cụt hứng đấy”

“Anh là con quái vật”_ Yoochun khóc nấc.

Một tiếng động khô khốc vang lên, xé toạc không khí tĩnh lặng đáng sợ. Hắn tát cậu, một cái tát bỏng rát. Tưởng như đã cạn nhưng rồi nước mắt lại tuôn ra. Sự ôn nhu của hắn lúc trước là giả dối, tất cả là giả dối, Yoochun nhắm mắt lại. Nước mắt rơi xuống nơi in hằn 5 ngón tay đỏ ửng trên má Yoochun khiến nó rát hơn nữa, nhưng giờ đây, nỗi đau trong tim cậu còn lớn hơn. Yunho vẫn lạnh lùng tiếp tục công việc, thậm chí đôi mắt còn chẳng vương một chút hối hận. Hắn tự cởi bỏ thứ quần cuối cùng trên người rồi đẩy Yoochun xuống. Cậu chống cự vô ích. Yunho vẫn ấn chặt đầu Yoochun xuống bên dưới mình, cậu áp mặt vào thành viên của anh, cảm giác khó thở và tức nghẹn nơi lồng ngực. Không còn cách nào, Yoochun buộc phải ngậm lấy toàn bộ cái của hắn. Sự ghê tởm chạy tận lên đỉnh đầu Yoochun. Nước mắt lại tiếp tục rơi. Cậu giống như một công cụ sex của hắn, anh bắt làm gì là phải làm, bắt cởi đồ là phải cởi, bắt lên giường cả đêm là phải lên. Sự tủi nhục trào dâng, Yoochun khóc nhiều hơn nữa. Yunho vẫn bật ra những tiếng đầy dục vọng, hắn cong người lên, vô tình đưa sâu thành viên của mình vào trong miệng cậu. Yunho phun thẳng thứ nước tanh tưởi đó vào họng Yoochun. Mùi vị kinh khủng xộc lên mũi cậu, Yoochun ho sặc sụa, ho đến nôn ọe, nhưng kẻ đó vẫn lãnh đạm.

Còn chưa kịp bình tĩnh lại thì Yoochun đã nhanh chóng bị đẩy xuống bên dưới anh. Yunho gác hai chân cậu lên ngang eo mình. Yoochun hoảng sợ tột cùng, có cảm giác như cái chết đang cận kề, cậu gào lên

“Không!!! Đừng mà Yunho, tôi xin anh!!!”

Nhưng chỉ như gió thoảng qua tai, Yunho cắm phập thành viên của mình vào cái lỗ nhỏ chật hẹp của cậu. Một lần nữa tiếng hét lại vang lên khắp căn phòng. Yoochun quằn quại bên dưới Yunho, không có sự chuẩn bị, không có dầu trơn, cơn đau như xé rách đôi người cậu. Nước mắt ứa ra ướt đẫm một phần ga giường, đôi môi đã bị cậu cắn đến bật máu lần thứ ba. Ngón tay cậu cào rách tấm drap giường nhăn nhúm. Chưa khi nào cậu muốn chết như lúc này, mỗi cú thúc của Yunho là một sự hành hạ đối với Yoochun. Cửa của cậu quá nhỏ so với kích thước của hắn, nó chưa được nới rộng để sẵn sàng cho cuộc khám phá thô bạo này. Cậu thít chặt lấy thành viên của anh, nhưng chính sự chật chội đó lại gây hứng thú cho Yunho. Từng cú thúc của hắn nhanh và mạnh hơn nữa. Cơn đau như muốn giết chết Yoochun, cậu gồng cứng ngưới khiến hai sợi dây thừng càng sít chặt cổ tay cậu. Tốc độ ra vào của Yunho tăng chóng mặt, lên đến đỉnh điểm của sự khoái cảm, hắn không kiềm chế được những tiếng rên thỏa mãn. Đã thích ứng hơn, cơn đau của Yoochun cũng dịu dần, mồ hôi bám rịt trên trán và khắp cơ thể cậu. Khuôn mặt đỏ bừng, Yoochun chạm tới cơn khoái cảm, đầu óc cậu bỗng chốc trở nên xám xịt, chỉ còn những hơi thở dồn dập lẫn trong tiếng rên đầy khoái cảm. Yunho cúi xuống mút mát làn da mỏng dịu ngọt bên dưới cổ Yoochun. Cậu run lên trống tiếng rên gấp gáp. Mắt cậu mờ đi, đầu óc mụ mị, Yunho vùi hẳn mặt xuống cổ cậu, rồi chuyển xuống khuôn ngực trắng mịn trong khi vẫn không ngừng cường độ bên dưới. Yunho hôn Yoochun một cách điên cuồng, nụ hôn nóng bỏng và mãnh liệt. Không khí trong phổi Yoochun lại bị rút ra trong khi hai cái lưỡi cứ quấn lấy nhau. Yoochun không thể tin khi trong người lại có cảm giác khoãi cảm tràn đầy, chuyện này là sao? Thân thể chính mình từ khi nào lại dâm đãng như vậy?

Những cú thúc cuối cùng trước khi chạm tới điểm nóng của cả hai người. Yoochun nghiến chặt răng khi cảm nhận sự ấm nóng của hắn đang lấp đầy bên trong cơ thể cậu.

Yoochun nấc lên... xong rồi sao.....

Thế nhưng cậu chưa kịp mừng Yunho đã ngay lập tức lật người cậu nằm sấp xuống.

“Chưa đâu, làm một lần nữa”

Yoochun vô lực giãy giụa.

“Dừng.... Ahhhhhhh”

Tiếp tục một trận chiến tiếp theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro