Chương 4: Khả năng diễn xuất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 4: Khả năng diễn xuất

Hot search treo còn chưa bao lâu, nhưng độ nóng này quả thật kinh người. Trường diễn xuất có mỹ nữ vốn là không kỳ quái, chỉ là không biết là ai lại đến góp vui, đem nữ sinh Bắc Ảnh (1) bới lên hết một lần, nhiệt độ lại tiếp tục tăng lên.

(1) Học viện điện ảnh Bắc Kinh

Sau đó Cố Nhiêu bởi vì tẩy trang lại càng làm kinh động, đứng vững vàng ở hot search. Cố Nhiêu còn đang mong đợi xuất hiện một cái gì đó càng kinh bạo hơn, đem chuyện này hạ nhiệt độ.

Nhưng mà không có.

Đêm nay phá lệ gió êm sóng lặng, không có chuyện lớn phát sinh, ngược lại là về việc cô có phẫu thuật thẩm mỹ hay không, trên mạng càng ầm ĩ càng hăng. Đề tài mới "Nữ thần mặt mộc Tống Thanh Hòa có phẫu thuật thẩm mỹ hay không?" lại bị đưa lên.

[Sweeteilo: Nhìn là biết, các ngươi qhxjj (cái này editor chịu, tác giả vốn viết tắt thế này) thời trung học tuyệt đối không dễ nhìn như vậy. Fan não tàn, photoshop hay phẫu thuật thẩm mỹ chọn một trong hai, lý giải một chút đi chứ? ]

[ Dưỡng cư Tiên tử: Chúng ta qhxjj không biết động đến ai, làm cho đám antifan các người nhảy tới nhảy lui, đã từng gặp qua người nào cố gắng trang điểm cho khuôn mặt mình xấu như vậy sao? Nói là phẫu thuật thẩm mỹ cũng thật sự búa đá thật bá. (Khúc này tớ cũng không biết chuyển sang sao luôn T.T) ]

Cố Nhiêu nhìn nhiệt độ chỉ tăng không giảm, triệt để rơi vào mất ngủ.

Cô dựa vào vách tường, ngón tay xuyên qua các kẽ tóc, sâu kín thở dài một hơi. Cô hiện tại có chút khiếp sợ khả năng ăn dưa (2) của quần chúng, lại có thể kéo dài ra nhiều thứ như vậy.

(2) Khả năng ăn dưa ý chỉ khả năng hóng thị phi scandal của người nổi tiếng

Không có kết thúc!

Không đến nửa giờ, trận đấu tranh luận cô có phẫu thuật thẩm mỹ hay không, kết thúc bằng một chiến thắng áp đảo dành cho nhóm fan của Cố Nhiêu. Sau đó bắt đầu có những phân tích khiến cho Cố Nhiêu mạc danh kỳ diệu (3), liên hệ một chút đến gương mặt này của cô, rất nhanh liền gán cho cô danh hiệu bình hoa (4), quy tắc ngầm thượng vị.(5)

(3) không hiểu đầu đuôi, không thể hiểu nổi

(4) Bình hoa: chỉ những diễn viên nữ chỉ có nhan sắc mà không có tài năng

(5) nổi tiếng nhờ dựa vào các quy tắc ngầm trong giới giải trí như ngủ với cấp trên, đi tiệc rượu,...

Cố Nhiêu dưới đáy lòng cười lạnh, là nha, cô cũng không thể hiểu được. Nhưng nếu quả thật cô có một kim chủ ba ba (6), cô nhất định bắt hắn làm cô rút lui khỏi hot search.

(6) người đứng sau đút tiền giúp các diễn viên nữ nổi tiếng, quy tắc ngầm với các diễn viên nữ

Cho nên, kim chủ ba ba của cô ở đâu?

Cùng lúc đó, người đối với hot search này nghiến răng nghiến lợi, dưới đáy lòng mài dao tuyệt đối không chỉ có Cố Nhiêu.

Hot search treo không đến hơn mười phút, trợ lý của Thẩm Lương Châu là Lam Dĩnh bị nhiều cuộc điện thoại gọi đến làm phiền, khó chịu mở weibo, sau đó đối với ảnh chụp "Tống Thanh Hòa" sợ run cả buổi.

Cô bị dọa cho sợ hãi muốn chết bật dậy.

Lam Dĩnh hơn nửa đêm phong phong hỏa hỏa tìm người, tra ra Tống Thanh Hòa này lớn lên đặc biệt giống Cố Nhiêu. Sợ bóng sợ gió suy nghĩ một lúc lâu, nhưng cô quyết định, vẫn là nên di chuyển qua nửa thành phố.

"Thẩm tổng..." Lam Dĩnh kiên trì đuổi tới biệt thự trên núi, ồn ào làm phiền Thẩm Lương Châu, "Anh hôm nay có xem weibo hay không?"

Thẩm Lương Châu đè thái dương, đè nén cảm xúc không kiên nhẫn, trán ẩn ẩn có gân xanh giật giật, "Cái gì?"

Là vì một cái weibo mà làm phiền anh, quả thật là có bệnh.

"Chính là..." Lam Dĩnh thật sự không nghĩ ra được lý do thoái thác, cẩn thận từng li từng tí đưa điện thoại di động qua, chính mình nhiều lần tìm từ ngữ thật cẩn thận sau đó mới mở miệng, "Tống tiểu thư này, nhìn rất đặc biệt."

Thẩm Lương Châu nhìn thoáng qua một chút, ánh mắt trầm xuống.

Anh có chút lý giải sự miêu tả khập khiễng của Lam Dĩnh, những bức ảnh chụp này, quá giống, rất giống Cố Nhiêu. Anh chắc chắn rằng mình không có nhầm lẫn.

Nhất là dưới khóe mắt cô có một nốt ruồi lệ. Con ngươi lưu chuyển, đôi mắt trong veo và quyến rũ, nốt ruồi lệ kia, tồn tại vừa vặn.

Bỗng chốc, Thẩm Lương Châu đột nhiên nhớ tới âm thanh quen thuộc kia tại Thừa Minh công quán.

"Tôi đã điều tra qua, vị Tống tiểu thư này rất giống Cố tiểu thư." Lam Dĩnh ở bên cạnh bổ sung, thấy Thẩm Lương Châu không hề chớp mắt nhìn chằm chằm ảnh chụp, lại bồi thêm một câu, "Anh có muốn gặp cô ấy một lần không?"

Rõ ràng, Boss nhà cô không quá tin tưởng nha.

Thẩm Lương Châu nhấc lên ánh mắt, lạnh lùng nhìn cô một chút, ném điện thoại di động cho cô, không lạnh không nóng trả lời, "Cô là bởi vì việc này gọi tôi dậy?"

Lam Dĩnh cảm thấy một trận lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, cô bị Thẩm Lương Châu nhìn chằm chằm sợ tới nổi da gà, đột nhiên có chút không hiểu suy nghĩ của anh.

Khoảng thời gian trước Boss nhà mình cùng Cố tiểu thư dường như huyên náo có chút không vui vẻ, cô đây có tính là tự đưa bản thân vào họng súng không?

Lam Dĩnh hối hận đến chân răng cũng đau, cô xen vào việc của người khác làm cái gì, thật sự là ăn no rửng mỡ đi bận tâm. Cô nói một câu "Quấy rầy anh nghỉ ngơi ", liền dự định chạy mất.

Thẩm Lương Châu chân mày hơi nhíu lại, anh thình lình mở miệng, "Đợi một chút."

Lam Dĩnh nơm nớp lo sợ quay đầu, nghĩ thầm thật sự là tổ tông, cô cũng không có quản nhiều chuyện nhàn hạ như vậy.

Thẩm Lương Châu vẫn là hoàn toàn lạnh nhạt, anh không nóng không lạnh dặn dò một câu, "Tôi không muốn nhìn thấy hot search này."

Lam Dĩnh hơi giật mình.

Thẩm Lương Châu lười nhìn cô, đi về hướng phòng ngủ của mình, khoát tay, bổ sung một câu, "Cô xem xử lý, trong một giờ, giải quyết hợp lý."

Giải quyết hợp lý, không phải là nói, không thể dùng phương pháp đơn giản và thô bạo khống bình (7) để đẩy lui hotsearch này.

(7)Khống bình: kiểm soát các bình luận trên mạng, chủ yếu dùng để miêu tả các ngôi sao kiểm soát các bình luận của người hâm mộ

Cố Nhiêu bên này vừa đùa giỡn câu kim chủ ba ba của cô ở đâu, liền thật sự xuất hiện tin tức bạo tạc (bùng nổ). Nữ minh tinh đang nổi nào đó bị tuôn ra tin ngoại tình, ánh mắt công chúng gần như là trong nháy mắt dời đi.

Theo một mức độ nào đó mà nói, cô thật đúng là vận khí kiêu ngạo.(hết sức may mắn)

Lục Vi Đình nhìn đến nhiệt độ hạ thấp, âm dương quái khí (8) thay cô tiếc hận một trận, cảm thấy mỹ mãn. Cố Nhiêu ngược lại không cảm thấy đáng tiếc, này một đêm nhấp nhô cuối cùng cũng kết thúc.

(8) Âm dương quái khí: nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.

Cố Nhiêu bị việc này huyên náo không ngủ ngon, tuy rằng nhiệt độ đã hạ, nhưng những chuyện tồi tệ còn chưa chấm dứt, ngày hôm sau mới xuất hiện.

Một buổi sáng huấn luyện thật vất vả chấm dứt, cô hiện tại thật là bụng đói kêu vang, chỉ muốn đi ăn cơm. Nhưng cố tình có người không có mắt, đem cô cản lại.

Cố Nhiêu nhìn đóa hồng kiều diễm ướt át trước mắt, đột nhiên có một loại dự cảm không tốt. Không ngoài dự kiến, phía sau là một lời tỏ tình dài cảm xúc mãnh liệt dâng trào.

Cố Nhiêu kiên nhẫn nghe, khó khăn duy trì hình tượng ôn nhu của mình, trong lòng thầm than như thế nào còn chưa xong.

Cô không phải là không nể mặt, cô hiện tại chỉ muốn đi ăn cơm.

Sau một đoạn dài dòng rườm rà tỏ tình, cô rốt cuộc nghe được lời kết thúc quen thuộc giống tiếng người, "... Em có thể cho anh một cơ hội sao?"

Cố Nhiêu chính thức rối rắm cố gắng tìm từ ngữ vừa ngắn gọn vừa mạnh mẽ, không để lại hậu hoạn cự tuyệt hắn, lại không thể hiện ra vẻ mình quá hà khắc. Còn chưa suy nghĩ ra một đầu mối nào, liền có người cắt đứt.

"Không thể."

Âm điệu quen thuộc, chứa lãnh ý, cực kỳ giống rượu Whisky scotch lâu năm để trong hầm băng, mang theo mãnh liệt lạnh lẽo.

Trong lòng Cố Nhiêu run rẩy, tầm mắt của cô đảo qua nguồn gốc của thanh âm, đập ngay vào mắt là một tràng thanh lãnh từ đôi mắt của anh.

Thẩm Lương Châu bất động thanh sắc (không cử động, nhúc nhích) đứng ở sau lưng cô từ rất lâu, cảm xúc rất nhạt, cùng cô xem xong một hồi tỏ tình kích tình dâng trào cảm xúc. Anh kỳ thật nhàm chán, liền xem một chút người này như thế nào phí tâm làm những hành động lãng mạn tầm thường bé nhỏ trong mắt Cố Nhiêu, sau đó bị cự tuyệt (từ chối).

Nhưng mà có chút không giống với suy nghĩ của anh, Cố Nhiêu không nói một tiếng, tựa hồ đang suy xét. Này tiết mục đùa giỡn, liền biến thành hiện trường bắt kẻ thông dâm.

Thẩm Lương Châu vừa dứt lời, một chiếc xe màu xanh đậm dừng ngay bên cạnh Cố Nhiêu, cốp xe chậm rãi mở lên. Đủ mọi bong bóng màu sắc từ trong cốp xe bay lên, hoa hồng mới hái còn vương sương sớm trên từng cánh hoa, một cuộn tiền giấy lớn ẩn bên dưới.

Còn có thật nhiều thủ đoạn.

"Tiết mục thổ lộ của trường các người ngược lại là so với ngôi sao màn bạc còn thú vị hơn." Thẩm Lương Châu cười như không cười quét mắt qua lãnh đạo trường học đi bên cạnh.

Đường cong gò má của anh thanh lãnh sơ đạm, mắt sắc thật bình tĩnh, sự bình tĩnh này còn muốn nhỏ ra thành nước, sau đó rất nhanh là ngưng kết thành băng.

Lời này cũng không giống một câu vui đùa.

"Thẩm tổng, tôi vốn luôn luôn căn dặn sinh viên năm nhất phải chuyên chú học tập, có vẻ như các giảng viên trong khoa truyền đạt không rõ lắm, tụ tập tỏ tình là tuyệt đối không cho phép." Vị lãnh đạo trường bồi khuôn mặt tươi cười cùng anh nói chuyện, "Đối với loại sự kiện tỏ tình này, tham diễn kiên quyết ngăn chặn."

Thẩm Lương Châu chỉ đứng đó, tuy rằng không nói cái gì, có thể nhìn thấy ánh mắt chuyên chú đến không thể bỏ qua. Anh rõ ràng là có ý tứ với một người.

Người sáng suốt một chút liền có thể nhìn ra.

Hoàn khố đệ tử (9) ở Yến Kinh, tuyệt đại đa số (hầu hết) đều thích sờ chạm những nữ sinh trong sáng xinh đẹp. Bất quá đều là nam nữ trưởng thành, chuyện ngươi tình ta nguyện dưới tình huống này cũng không có gì đáng trách.

(9) Hoàn khố đệ tử: ý chỉ những kẻ con nhà giàu ăn chơi trác táng, phá gia chi tử.

Vốn là cũng không cần hắn như vậy nịnh bợ, Thẩm gia này không thể đắc tội. Ít nhất, chỉ cần một ngày hắn còn muốn lăn lội trong giới, vị Thẩm gia thái tử gia này hắn vẫn là phải phí tâm cố sức lấy lòng.

Cố Nhiêu ở bên cạnh giày vò rất lâu, da đầu có chút tê liệt, trạng thái căng thẳng khiến cho cô nhìn có vẻ mệt nhọc.

Thẩm Lương Châu cuối cùng đem ánh mắt rơi vào trên người cô, anh cũng không ngại trạng thái cảnh giác của cô. Thật ra mà nói, anh tới đây một chuyến chính là muốn xem xem biểu cảm của cô có bao nhiêu muôn màu muôn vẻ.

Chỉ là gương mặt này, không quá giống với sự thanh diễm trong ảnh chụp trên hot search, bình thường hơn rất nhiều. Tư liệu của Tống Thanh Hòa anh có nhìn rồi, bất quá anh từ đầu đến cuối không tin lắm, bên trong tất nhiên có chút môn đạo. Lúc trước anh còn rất kiên định, hiện tại ngược lại hơi dao động .

Cố Nhiêu nhìn anh hơi nhíu mày, dưới đáy lòng thầm than, không uổng công cô thức dậy sớm như vậy, hai tầng trang điểm, son phấn đem mọi đặc thù trên gương mặt che đậy nghiêm kín.

Cố Nhiêu nắm tay lại, như nắm chặt lại đột nhiên buông ra.

Khóe môi cô dắt một vệt cười, đôi mắt xinh đẹp, môi mỏng mím mím, âm điệu mềm mại nhuyễn nhu lên tiếng, "Thẩm tiên sinh, cám ơn anh."

Khóe môi Thẩm Lương Châu khẽ giật giật, biểu tình thiếu chút nữa sụp đổ.

Loại cảm giác này thật là quỷ dị.

Lúc trước còn là tiểu yêu tình câu hồn đoạt phách, kỹ năng diễn trò, ra vẻ nhu nhược thật tốt, nhìn như là chạm vào cô một chút, cô một giây sau liền sẽ cắn môi, ủy khuất khóc ngay trước mặt ngươi.

Nếu trước mặt hắn thật sự là Cố Nhiêu, cũng diễn bộ dáng nhu thuận mềm mại này, tuyệt đối là kỹ năng diễn xuất bùng nổ gây chấn động nhân tâm, thế giới này nợ cô một tượng vàng Oscar rồi.

"Tống tiểu thư thật là một diễn viên xuất sắc." Thẩm Lương Châu giễu cợt, đùa giỡn trên dưới cô một chút, "Không nghĩ đến Tống tiểu thư nhận thức tôi, tôi thật đúng là thụ sủng nhược kinh (10)."

(10) Thụ sủng nhược kinh: được yêu thương mà nơm nớp lo sợ

Cố Nhiêu nhìn anh cười đến vô cùng gian trá, cảm giác mình đúng là có bệnh, nhưng cô vẫn là phải làm bộ như nghe không hiểu, tiếp tục cùng anh dây dưa.

"Thẩm tiên sinh nói đùa, ngài là một nam nhân trẻ tuổi đầy triển vọng, là đối tượng mơ ước của vô số cô gái."

Cô nói điều này cũng không tính là ca tụng, Thẩm gia nắm một nửa giới giải trí, Thẩm Lương Châu tuổi trẻ nhiều tiền, lớn lên lại có một gương mặt trêu hoa ghẹo nguyệt, quả thật không thiếu những nữ diễn viên mới yêu thương nhung nhớ.

Thẩm Lương Châu chỉ cảm thấy không thích hợp làm cho anh cả người không được tự nhiên, nhưng anh bất động thanh sắc (11) đem cảm xúc thu liễm (giấu) ở đáy mắt.

(11) Bất động thanh sắc: không chút dấu vết, thản nhiên, bình tĩnh

"Tôi tương đối quan tâm, trong đó bao gồm cả Tống tiểu thư sao?"

"Thanh Hòa sợ là không lọt được vào mắt xanh của Thẩm tiên sinh." Cố Nhiêu nghe lời nói của mình, trong lòng đều cảm thấy lạnh lẽo, quá nịnh nọt.

Thanh âm của cô ôn nhu mềm mại, ánh mắt tinh khiết, khiến cho lời này càng thêm vài phần đáng tin. Nhưng nhìn đôi mắt cô tỏa nhiệt, như là muốn nắm chặt tiền đồ rộng rãi trước mắt, cùng với những oanh oanh yến yến anh đã gặp không có gì khác biệt.

Đuôi lông mày Thẩm Lương Châu hơi nhướn.

Cố Nhiêu từ trước đến nay sẽ không như vậy, hoặc là nói cô không có khát cầu gì, còn sợ người khác nhìn đến gia thế của cô mà nhún nhường khiến cô thỏa mãn. Cô muốn cái gì, không cần mở miệng, một ánh mắt, liền có người quỳ xuống đưa đến tận tay cô.

Mà người trước mắt này, đáy mắt đè nén tham lam cùng dã tâm, như là chờ cá mắc câu, luân hãm vào chính khuôn mặt thuần khiết cùng lời ngon tiếng ngọt của mình.

Anh nhìn chằm chằm mặt cô, đánh giá một lúc lâu, cũng ngẫm nghĩ một lúc lâu.

Anh tựa hồ là mất đi hứng thú cùng cô trò chuyện, "Không quấy rầy Tống tiểu thư, ngày sau nếu có thời gian, hi vọng Tống tiểu thư cho mặt mũi, cùng nhau ăn một bữa cơm."

Lời này còn mang ý nghĩa ngầm, chính là không có hứng thú .

"Kia... Ngày sau gặp." Cố Nhiêu mím mím môi, như là lơ đãng biểu lộ bản thân có hơi thất vọng, miễn cưỡng cười cười.

Thẩm Lương Châu gật nhẹ.

Cố Nhiêu xoay người đi, đè nén tâm tình của mình, giày cao gót thong thả di chuyển, tựa hồ chưa từ bỏ ý định.

Cô kỳ thật đang khắc chế tâm trạng vui vẻ nhảy nhót của mình, cô hiện tại có chút sùng bái khả năng diễn xuất của mình, diễn một bạch liên hoa (12) hám danh lợi tiền bạc giống như đúc.

(12) Bạch liên hoa: luôn thể hiện mình là người vô tội, mềm mại, yếu đuối, thích dùng nước mắt chế ngự nam nhân, là kiểu nữ phụ người gặp người ghét điển hình.

Cố Nhiêu thuần túy là tự bản thân suy ra, quyền quý trong giới chán ghét nhất chính người là tâm cơ quá nặng. Tuyệt đại đa số nam nhân đều thích cảm giác khống chế, nữ nhân xinh đẹp có thể không có đầu óc, nhưng không thể quá có dã tâm.

Đối với một nữ nhân tâm cơ, Thẩm Lương Châu nhất định dao động.

Thoát khỏi ánh mắt Thẩm Lương Châu, Cố Nhiêu nhẹ nhõm thở dài một hơi. Cô ở khu vực xung quanh trường học tìm một tiệm cơm Tây, đang muốn đẩy cửa đi vào, phía sau có chiếc xe ngừng lại.

"Tống tiểu thư."

Cố Nhiêu đáy lòng lộp bộp một chút, ôn thần (13) còn chưa đi...

(13) ôn thần: kẻ gieo tai họa cho người khác

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Lương Châu: Đến a, bảo bối, lẫn nhau tướng hại a

(Không tìm được phần raw của phần Tác giả có lời muốn nói, editor không dám dịch bậy :((( )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro