Chương 52: "Cô gái đó tên là Sơ Hạnh."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh đến rất nhanh, ôm chặt Sơ Hạnh trong vòng tay, nửa xoay người lại, ép cô vào bức tường lạnh lẽo, không chút chần chừ mà cưỡng ép mở đôi môi cô.

Sơ Hạnh ngửa đầu, tim đập thình thịch, gần như hụt hơi vì nụ hôn của anh.

Nhưng anh hoàn toàn không có ý định buông tha cho cô.

Cận Ngôn Châu một tay nâng mặt cô, tay kia đặt lên eo thon của cô, vô thức xoa nhẹ.

Một luồng cảm giác tê dại bỗng dâng lên ở bên hông Sơ Hạnh.

Chân cô mềm nhũn đến mức khó có thể đứng vững nên cô dựa sát vào vòng tay anh hơn một chút.

Cơ thể cô dường như đang mời gọi anh.

Mời gọi anh làm điều gì đó thêm.

Tuy nhiên, trước khi anh kịp làm gì, bụng cô đã biểu tình bất mãn.

Một tiếng "Ọc" vang lớn, ngay lập tức phá hỏng bầu không khí đầy gợi tình.

Động tác của Cận Ngôn Châu khựng lại, nụ hôn cũng từ từ dừng lại.

Anh rủ mắt nhìn cô gái đang gần trong gang tấc, gương mặt cô đỏ bừng vì cảm xúc, khóe mắt đỏ hồng càng làm nổi bật đôi mắt trong trẻo của cô.

Chỉ có điều, ánh mắt đã trở nên mơ màng.

Sau đó, anh cứ như vậy cúi người, vùi mặt vào cổ cô, cười thầm.

Sơ Hạnh có chút ấm ức nói: "Ngôn Ngôn, em đói quá."

Cận Ngôn Châu không nói gì.

Anh trực tiếp bế cô lên, bước nhanh đến bàn ăn, đặt cô ngồi xuống ghế mà anh thường ngồi.

Sơ Hạnh nhìn bàn đầy món ăn, không khỏi mở to mắt ngạc nhiên.

Những món mà anh nói qua điện thoại thực sự đều có!

Cận Ngôn Châu xoay người bước ra cửa, mang vali của cô vào.

Tiếp theo, tiện tay đóng cửa lại.

Sơ Hạnh cởi áo khoác, háo hức cầm đũa của anh lên bắt đầu gắp đồ ăn,

Cận Ngôn Châu vốn định vào bếp lấy thêm bộ bát đũa, nhìn thấy cô ăn trực tiếp, không khỏi đột ngột dừng lại.

Anh chăm chú nhìn cô, cố gắng đọc ra điều gì đó từ biểu cảm của cô.

Thậm chí căng thẳng đến mức vô thức nín thở.

Chốc lát sau, Sơ Hạnh cười tươi rạng rỡ.

Cô ngẩng mặt lên, ánh mắt cong cong nhìn anh, giọng nói tràn đầy niềm vui: "Ngôn Ngôn, thật sự là anh làm sao? Ngon quá!"

Giờ khắc này, Cận Ngôn Châu mới thở phào nhẹ nhõm.

Kỹ năng nấu nướng của anh đã được cô công nhận.

Anh quay người vào bếp, kiêu hãnh nói: "Anh đã nói với em rồi, anh biết nấu ăn mà."

Sơ Hạnh tò mò "Í" một tiếng, rồi nói: "Ngôn Ngôn, sao anh lại đặt con thỏ này ở đây?"

"À..." Cô tự hỏi rồi tự trả lời, cười trêu chọc anh: "Chắc chắn là anh muốn con thỏ ăn sinh nhật cùng anh!"

Cận Ngôn Châu cầm bát đũa trở về, anh lấy con thỏ lên rồi ném vào ghế sofa.

Sau đó, anh ngồi xuống đối diện với cô.

Khi rót rượu vang cho cô, anh không kìm được hỏi: "Chẳng phải em nói hôm nay không về được sao?"

"Em cố tình lừa anh?"

Sơ Hạnh nở nụ cười rộ hai má lúm đồng tiền, nghiêm túc giải thích: "Em không lừa anh, ban đầu em thật sự định ở nhà cùng bố mẹ đón sinh nhật rồi sau đó mới về Thẩm Thành, nhưng trong lòng em vẫn nghĩ, nếu không thể cùng anh đón sinh nhật, em sẽ rất tiếc nuối. Cuối cùng, em đã bàn với bố mẹ, sắp xếp bữa tiệc sinh nhật buổi trưa, sau khi ăn xong em liền ra sân bay."

Sơ Hạnh ăn đến mức miệng phồng lên, giống như bé thỏ nhỏ đang gặm cà rốt vậy.

Cô nuốt đồ ăn xuống, rồi tiếp tục nói: "Vì vậy, bây giờ em đang ngồi đây ăn tối cùng anh!"

Ngay khi cô vừa dứt lời, cô đột nhiên "Ấy" lên một tiếng.

Cô cắn môi nhìn Cận Ngôn Châu.

"Sao vậy?" Cận Ngôn Châu thấy cô lộ vẻ phiền muộn, cứ nghĩ rằng cô đã quên mang gì đó từ nhà lên.

Sơ Hạnh chỉ vào chiếc bánh sinh nhật mà anh đã mua, khẽ hỏi: "Lẽ ra phải thắp nến ước trước chứ..."

Anh nhất thời bật cười, nhẹ nhàng an ủi: "Ăn tối xong rồi ăn bánh, cũng giống nhau thôi."

Sơ Hạnh lúc này mới yên tâm tiếp tục ăn.

Cô nâng cốc rượu, cụng ly với Cận Ngôn Châu, cười nói: "Tối nay em có thể uống vài ly nhé?"

Cận Ngôn Châu nói: "Em vui là được."

Sơ Hạnh vui vẻ trả lời: "Vậy em sẽ uống nhiều chút!"

Anh gắp thêm thức ăn vào bát của cô, mỉm cười nói: "Đồ sâu rượu."

Sơ Hạnh hừ hừ, thoải mái chấp nhận lời đánh giá của anh dành cho cô.

Ăn xong, cả hai cùng dọn bát đĩa vào bếp.

Sau khi dọn sạch bàn, Sơ Hạnh mở hộp bánh sinh nhật, đặt bánh sinh nhật ở giữa bàn, rồi cắm số "22" và "23".

Cô thắp nến trên các con số rồi chạy sang một bên tắt đèn.

Cận Ngôn Châu đứng bên bàn, cúi đầu nhìn ngọn nến lung linh, trong mắt anh cũng lấp lánh ánh sáng.

22 và 23.

Đây là lần thứ năm bọn họ đón sinh nhật cùng nhau.

Sơ Hạnh bước đến kéo tay anh, nói: "Đừng đứng đó nữa, ước đi nào!"

Cận Ngôn Châu kéo cô vào trong ngực.

Anh đứng sau lưng cô, ôm cô từ phía sau, sau đó nắm lấy tay cô, để hai lòng bàn tay cô chạm vào nhau

Đôi tay của Cận Ngôn Châu bao trọn lấy tay cô, gần như che phủ toàn bộ.

Sơ Hạnh nhắm mắt lại, rất thành tâm cầu nguyện.

"Mong ước đầu tiên là gia đình, bạn bè của tôi bình an khỏe mạnh hạnh phúc, mọi việc suôn sẻ."

"Điều ước thứ hai, chúc cho sự nghiệp của mọi người đều thuận lợi ngày một phát triển."

"Nguyện vọng thứ ba, mong tôi và Ngôn Ngôn bên nhau trăm năm hạnh phúc."

Cô không biết rằng, khi cô ước, Cận Ngôn Châu luôn cúi đầu nhìn cô từ phía sau, ánh mắt đầy trìu mến.

Trong ánh sáng mờ ảo, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, vẻ mặt điềm tĩnh, hàng mi dài run rẩy nhẹ như cánh bướm rung rinh.

Đợi Sơ Hạnh ước xong, mở mắt ra, vừa quay đầu thì bắt gặp ánh mắt đầy tình cảm của anh.

Như thể bất ngờ rơi vào một xoáy nước mạnh mẽ nhưng đầy dịu dàng, hơi thở của Sơ Hạnh chợt nghẹn lại.

Cô ngập ngừng nói: "Anh ước nhanh vậy à?"

"Ừm." Cận Ngôn Châu khẽ nuốt nước bọt, không kiềm chế được mà hôn lên khóe môi cô, rồi mới giả vờ không có gì quay đi.

"Anh chỉ ước một điều thôi sao?" Sơ Hạnh nhắc nhở anh: "Có thể ước ba điều mà! Nhanh lên, ước tiếp đi."

Cận Ngôn Châu bất đắc dĩ cười, đáp lại cô: "Một điều, nhưng cũng là ba điều."

"Hả?" Sơ Hạnh nhanh chóng hiểu ra, "Anh ước ba lần cùng một điều à?"

Anh khẽ nhướng mày, coi như thừa nhận.

Sơ Hạnh tò mò hỏi: "Điều ước gì vậy? Điều gì mà anh lại dùng cả ba cơ hội để ước điều đó?"

Cận Ngôn Châu mỉm cười: "Không nói cho em biết."

Sơ Hạnh cũng không ép anh, cô thấy nến sắp cháy hết, vội nói: "Chúng ta thổi nến thôi."

Anh "ừm" một tiếng, cùng cô thổi tắt nến.

Phòng khách lập tức chìm vào bóng tối.

Người phía sau siết chặt vòng tay ôm cô.

Ngay sau đó, những nụ hôn của anh lần lượt rơi xuống, giống như con chuồn chuồn chạm vào nước, lại tựa như tia lửa đốt cháy cả thảo nguyên.

Hơi thở của anh nóng bỏng nhưng nụ hôn lên cổ cô lại dịu dàng đến thế.

Cổ của cô gần như bốc cháy.

Sơ Hạnh vô thức nghiêng đầu sang một bên.

Cô giơ tay lên ra phía sau, lòng bàn tay chạm vào mái tóc ngắn của anh.

Trong bóng tối, mọi giác quan đều được phóng đại đến vô hạn.

Sơ Hạnh trở nên nhạy cảm hơn.

Cô gần như đứng không vững, cả người dựa vào anh, tiến sát vào trong lòng ngực anh.

Hơi thở của Cận Ngôn Châu ngày càng gấp gáp.

Lòng bàn tay của anh đặt bên mặt cô để cô quay đầu lại, rồi hôn lên môi cô.

Vị rượu vang còn sót lại giữa hai hàm răng được anh nếm sạch.

Đầu óc của Sơ Hạnh trở nên mơ hồ, mắt cũng bắt đầu quay cuồng.

Tối nay quả thật cô đã uống ba bốn ly rượu, vừa rồi không có cảm giác gì nhiều, nhưng bây giờ Sơ Hạnh đột nhiên cảm thấy mình rất say, giống như cơ thể xa lạ chẳng còn là của cô nữa.

Cả hai đều trở nên mất lý trí.

Anh ôm cô đến bàn, để cô ngồi bên mép bàn.

Sơ Hạnh giơ tay ôm lấy cổ anh, cơ thể không ngừng dựa vào anh, như thể có một thỏi nam châm trong ngực anh đang hút cô đến gần.

Cận Ngôn Châu cũng không khá hơn.

Tay anh mất kiểm soát, xoa nhẹ sống lưng mảnh khảnh của cô, hết lần này đến lần khác.

Sau đó cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn qua lớp quần áo, muốn làm điều gì đó táo bạo hơn, thì điện thoại của Sơ Hạnh để bên cạnh đột nhiên reo lên.

Tiếng chuông đột ngột vang lên khắp phòng khách khiến hai người đang chìm trong vòng xoáy cảm xúc nhất thời bừng tỉnh.

Sơ Hạnh đặt tay lên vai anh, khẽ khẽ đẩy anh ra.

Cận Ngôn Châu không thể làm gì khác đành phải buông tay.

Cô với lấy điện thoại, thấy hiện thị mẹ cô đang gọi, cố hít một hơi sâu, hắng giọng rồi mới trả lời.

Cận Ngôn Châu đi bật đèn.

"Alô, mẹ ạ." Mặc dù Sơ Hạnh cố gắng che giấu, nhưng giọng cô vẫn lộ rõ sự khác thường.

Giọng của cô không còn là giọng nhẹ nhàng ngọt ngào thường ngày, mà có thêm chút gì đó yêu kiều quyến rũ.

Sơ Nhạn ở đầu dây bên kia nghe thấy liền nhận ra cuộc gọi này không phải lúc thích hợp.

Nhưng bà vẫn giả vờ không biết gì, cười nói: "Bố con lo lắng, bắt mẹ gọi hỏi xem con đã đến nơi chưa."

Lúc này Sơ Hạnh mới nhớ ra mình gửi tin nhắn cho bố mẹ sau khi xuống máy bay và bắt taxi để thông báo rằng cô đã hạ cánh an toàn.

Nhưng khi đến nhà anh, cô lại quên không báo rằng mình đã đến nơi.

Cô áy náy nói: "Xin lỗi mẹ, con quên mất..."

Mẹ cô dịu dàng đáp: "Không sao, chỉ cần con an toàn là được."

Rồi bà dò hỏi: "Con vẫn ở nhà Ngôn Châu à?"

"Dạ." Sơ Hạnh thành thật trả lời.

"Ờ thì..." Mẹ cô ngập ngừng, không biết phải dặn dò con gái thế nào về chuyện này.

Sơ Hạnh thắc mắc: "Mẹ muốn nói gì ạ?"

"À, cũng không có gì." Sơ Nhạn có chút khó mở lời, sau một lúc ngập ngừng, bà vẫn không thoải mái khi nói ra: "Chỉ là..."

"Hạnh Hạnh, con cũng lớn rồi, chuyện tình cảm mẹ không muốn can thiệp nhiều, nhưng vẫn phải dặn con mấy câu." Sơ Nhạn vốn muốn khéo léo nhất có thể, nhưng lại phát hiện không có cách nào khéo léo nhắc nhở cô chuyện này, đành phải nói thẳng: "Nếu thật sự đến mức muốn thân mật thì nhất định phải nhớ dùng biện pháp cho tốt, ý mẹ không phải là uống thuốc sau khi xong chuyện, vì loại thuốc đó không thể uống bừa được, rất hại cho cơ thể."

Sơ Hạnh không ngờ mẹ lại nói chuyện này với mình, cô hơi bối rối, một thoáng ngơ ngác, sau đó cảm thấy có chút xấu hổ.

Dù sao đây cũng là một chủ đề rất người lớn, mặt cô ửng đỏ ngại ngùng, liếc nhìn Cận Ngôn Châu.

Anh đang đứng trước mặt cô, cầm tay cô.

Dường như cũng nghe thấy lời của mẹ cô, Cận Ngôn Châu nghĩ rằng mình không tiện ở đây nên quay người đi vào bếp, định rửa bát đĩa.

Sơ Nhạn vẫn tiếp tục dặn dò Sơ Hạnh: "Mặc dù mẹ rất thích Ngôn Châu, nhưng mẹ lại quan tâm đến con nhiều hơn, vì vậy con yêu, nhất định phải chú ý, ừng bao giờ nhượng bộ trong chuyện này. Cơ thể là của con, phải tự yêu thương chính mình."

Sơ Hạnh ngoan ngoãn hiểu chuyện đáp: "Con hiểu rồi mẹ."

Rồi cô chắc chắn nói: "Ngôn Ngôn không làm như vậy đâu, anh ấy thực sự rất tốt, cũng rất tôn trọng cảm xúc của con, chắc chắn sẽ không làm tổn thương con."

Cận Ngôn Châu đang đi vào bếp định đóng cửa, không ngờ nghe được những lời của cô, lòng anh không ngừng xao động.

Anh ngước lên nhìn cô vẫn đang ngồi trên bàn, hai chân nhẹ nhàng đung đưa, nhìn cô thật sâu rồi mới đóng cửa bếp lại.

Sau khi Sơ Hạnh cúp điện thoại, cô nhảy xuống khỏi bàn.

Cô quay lại gọi Cận Ngôn Châu: "Ngôn Ngôn, lại đây ăn bánh nè!"

Cận Ngôn Châu đáp lại cô: "Em ăn trước đi, anh rửa xong sẽ ra ngay."

Sơ Hạnh nhanh chóng cắt bánh, lấy một miếng để bên cạnh cho anh, lại cắt một miếng cho mình.

Vì bữa tối đã ăn quá no, Sơ Hạnh chỉ ăn tượng trưng vài miếng kem rồi ngồi xuống ghế sô pha.

Cô tiện tay ôm lấy con thỏ mà anh ném lên ghế, định chờ anh ra ăn bánh xong sẽ nhờ anh đưa về nhà.

Tuy nhiên, chưa kịp chờ Cận Ngôn Châu ra, Sơ Hạnh đã nằm nghiêng vào ghế sô pha.

Cô thoải mái ôm lấy con thỏ, cảm thấy ngày càng buồn ngủ.

Trước khi nhắm mắt ngủ thiếp đi, Sơ Hạnh chợt nhớ ra mình vẫn chưa chúc anh sinh nhật vui vẻ, cô mơ màng bóp nhẹ tay phải của con thỏ, giọng nói nhẹ nhàng có chút lười biếng thì thầm: "Ngôn Ngôn, sinh nhật 23 vui vẻ nha."

Sau đó, Sơ Hạnh không biết gì nữa.

Khi Cận Ngôn Châu bước ra khỏi bếp, anh thấy Sơ Hạnh ôm thỏ ngủ say trên ghế sô pha, anh nhẹ nhàng bước lại gần, ngồi xổm xuống trước mặt cô.

Cô gái đang ngủ yên lành mím môi một cách vô thức, đôi môi đỏ anh đào đặc biệt hấp dẫn.

Anh chợt nhớ đến những lời cô đã nói với mẹ cô khi gọi điện.

Cô tin tưởng và bảo vệ anh đến vậy.

Cô nói, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ bắt nạt hay làm tổn thương cô.

Làm tổn thương cô thì chắc chắn anh sẽ không làm.

Nhưng không bắt nạt cô... có vẻ hơi khó.

Cận Ngôn Châu nghiêng người tới gần cô, dịu dàng hôn lên môi cô.

Anh không chỉ chạm nhẹ rồi rời đi.

Mà cứ thế giữ môi mình trên môi cô, rủ mắt nhìn vào gương mặt đang say giấc.

Sơ Hạnh mơ màng cảm nhận có gì đó trên môi mình, muốn đưa tay ra gạt đi, nhưng bị anh nắm chặt tay lại.

Cô cố gắng mở mắt nhìn, thấy đó là anh, theo bản năng gọi: "Ngôn..."

Chỉ vừa phát ra âm thanh thì ngay lập tức bị nụ hôn sâu bất ngờ của anh nuốt chửng.

Sơ Hạnh lập tức bị cướp đi hơi thở, không kìm được phát ra một tiếng rên nhẹ.

Cận Ngôn Châu vừa hôn cô vừa nói khàn khàn: "Anh chưa bao giờ nói anh sẽ không bắt nạt em."

Sơ Hạnh khẽ cau mày, nửa mê nửa tỉnh chịu đựng nụ hôn mãnh liệt của anh.

Hồi lâu, cuối cùng anh cũng buông cô ra, cô cũng tỉnh táo lại một chút.

Bị anh làm phiền giấc ngủ, Sơ Hạnh ấm ức trừng mắt nhìn anh, đôi mắt nai ướt át lấp lánh, như dòng suối mùa xuân lay động lòng người.

"Em đã cắt bánh cho anh, anh ăn chưa?" Giọng cô nhẹ nhàng mềm mại.

"Chưa." Cận Ngôn Châu nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt lần đầu tiên hiện rõ sự khao khát.

Cô đưa tay đẩy anh: "Vậy thì ăn đi, sinh nhật mà, dù sao cũng nên ăn một chút."

"Ăn xong đưa em về nhé."

"Ừ." Cận Ngôn Châu đáp, trước khi đứng lên anh lại nhanh chóng hôn cô một cái.

Sơ Hạnh bị anh chọc cười.

Hôm nay sao anh lạ thế, cứ động chút là đòi hôn, như thể muốn bù lại tất cả những nụ hôn đã bỏ lỡ trong tháng qua.

Anh ngồi trên ghế ăn bánh sinh nhật mà cô đã cắt sẵn, Sơ Hạnh lại nhắm mắt ngủ tiếp.

Hôm nay cô dậy sớm, buổi sáng bận rộn sắp xếp hành lý, trưa thì ăn cơm sinh nhật cùng bố mẹ rồi phải vội vàng ra sân bay.

Chạy từ sáng đến tối mới tới được cửa nhà anh.

Cô thật sự rất mệt mỏi.

Cận Ngôn Châu nhìn cô ngủ lại, chỉ khẽ mỉm cười, không đánh thức cô dậy.

Anh ăn xong miếng bánh, sau đó đứng dậy bước tới bên ghế sô pha, khom người nhẹ nhàng bế cô lên.

Cận Ngôn Châu bế Sơ Hạnh vào phòng ngủ, đặt cô lên chiếc giường mềm mại.

Anh giúp cô cởi giày, rồi đắp chăn cho cô, anh lấy con thỏ mà cô đang ôm trong lòng.

Phút chốc Cận Ngôn Châu chợt nhớ ra, trong nhà anh chỉ có một chiếc giường, cũng chỉ có một chiếc gối.

Anh ngồi bên giường, ôm con thỏ thở dài, tay vô thức bóp nhẹ chân trái của con thỏ, giọng nói của Sơ Hạnh lập tức vang lên trong căn phòng yên tĩnh: "Ngôn Ngôn, sinh nhật 23 vui vẻ nha."

Trong đoạn ghi âm, giọng cô nhẹ nhàng, lười biếng, nhưng lại khiến anh cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

Sợ làm cô thức giấc, anh lập tức nhấn vào tay trái của con thỏ, đoạn ghi âm dừng lại ngay.

Đã tròn một tháng rồi anh mới gặp lại cô, Cận Ngôn Châu lúc này thật sự không nỡ rời khỏi phòng ngủ.

Anh cứ thế ngồi bên giường, ôm con thỏ ánh mắt vừa dịu dàng vừa tham lam nhìn cô thật lâu.

Cho đến tận khuya, khi mọi thứ đều tĩnh lặng.

Cận Ngôn Châu cuối cùng cũng không cưỡng lại được cơn buồn ngủ, anh đứng dậy định đi ra.

Trước khi đi, anh cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên trán cô.

Chúc mừng sinh nhật, Sơ Sơ 22 tuổi.

Ngủ ngon nhé.

~

Anh sẽ không bao giờ chủ động nói cho cô biết, ba điều ước trong đêm sinh nhật tuổi 23 của anh đều là cô.

Điều ước đầu tiên, là Sơ Hạnh.

Điều ước thứ hai, là Hạnh Hạnh.

Điều ước thứ ba, là Sơ Sơ.

Anh cầu xin các vị thần linh phù hộ cho một cô gái.

Cô gái đó tên là Sơ Hạnh, còn gọi là Hạnh Hạnh, cũng gọi là Sơ Sơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro