Chương 39 : Cảm ơn đã để cho anh gặp lại em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  -" Tổng giám đốc, tôi vừa mới đi bệnh viện nhìn qua Mạc tiểu thư, trạng thái tinh thần của cô ấy vẫn rất tốt ". Uông Yến vừa về tới công ty, liền đi vào văn phòng Tổng giám đốc hướng anh báo cáo việc sáng hôm nay đi bệnh viện .

- " Vết thương thì sao? " Lãnh Hi Trạch lại hỏi.

- " Nghe bác sĩ nói coi như có thể khôi phục được  " . Biết tổng giám đốc có thể sẽ hỏi, cho nên Uông Yến trước khi đi cố ý đi hỏi một chút bác sĩ trưởng về tình hình Sở Ca.

- " Vậy......"  Lãnh Hi Trạch chuyển động một chút bút máy vàng trong tay , " Cô ấy có hay không để cô chuyển lời gì chứ ?"

- " Không có ". Uông Yến lắc đầu một cái.

- " Được , cô ra ngoài đi ". Lãnh Hi Trạch nói.

Uông Yến thuận theo đóng cửa lại đi ra.

Vì cái gì anh lại còn có vẻ mong đợi, hi vọng cô có thể để cho Uông Yến gửi cho anh mấy câu?

Đợi đến Uông Yến đi ra, Lãnh Hi Trạch để bút xuống, gần đây mình làm sao càng ngày càng chịu ản hưởng  tâm tình chập chờn của cô?

Liên tiếp qua vài ngày nữa bình tĩnh , Diệp Phi một ngày có nhiều hơn một nửa thời gian cũng sẽ ở trong bệnh viện theo cô, cùng với cô nói một chút trò cười nào đó.

- " Diệp Phi, em về sau trên người sẽ lưu lại vết sẹo, khẳng định rất khó coi, anh sẽ còn giống như bây giờ thích em sao? " Sở Ca hỏi mấy ngày nay một mực đang nghĩ một việc.

Mặc dù cô đối với bên ngoài không phải rất để ý, nhưng cũng không biểu hiện ra, đàn ông đều không thèm để ý. Phải nói, trên cơ bản tất cả đàn ông đều chỉ thích thân thể không có thiếu hụt  của phụ nữ sao?

- " Anh nhìn em mấy ngày nay luôn là một bộ dáng vẻ tâm sự nặng nề, sẽ không phải chính là đang suy nghĩ chuyện này chứ? " Diệp Phi gọt quả táo đưa cho cô.

- " Ân ", Sở Ca ngượng ngùng thừa nhận, " Nếu như anh không có cách nào tiếp nhận em như vậy, em cũng sẽ không trách anh ".

- " Em cứ như vậy nghĩ tới anh ?"  Diệp Phi biểu lộ trở nên nghiêm túc lên.

-" Em...... " Sở Ca không biết hẳn là trả lời thế nào.

-" Mạc Ly ", Diệp Phi giữ chặt tay của cô, trong mắt lóe ánh sáng sáng, " Anh thích chính là chính  em, cùng cái khác không quan hệ, dù cho em thay đổi hình dáng, ann vẫn là sẽ giống như bây giờ thích em!"

Anh nhìn xem cô,  thâm tình chậm rãi.

Chưa từng có một người đàn ông nào như thế thực tình đối diện cô. Lời này nghe vào trong tai Sở Ca, so vớ bất kỳ lời thề non hẹn đều cảm thấy trân quý.

- " Tại sao khóc chứ? Anh nói sai cái gì sao? " Nhìn thấy Sở Ca nước mắt chảy ròng, Diệp Phi nhất thời hoảng hồn, tranh thủ thời gian cầm khăn tay vì cô lau khô nước mắt.

- " Diệp Phi, có thể gặp được anh, là em đời này có phúc khí ". Sở Ca không biết cô là tích đức gì, đời này mới có thể gặp được đàn ông giống như anh vậy.

- " Đừng vội khen anh ,  anh đều nhanh phiêu lên! " Diệp Phi có chút ngượng ngùng.

- " Là thật, em cảm thấy có thể gặp được anh, em rất cảm ơn lão thiên ". Sở Ca nhìn anh, nghiêm túc nói. Qua một lần hôn nhân thất bại, cô bây giờ chỉ muốn tìm một người đàn ông chân chính yêu mình .

- " Đừng nói như vậy, gặp được em, mới là chuyện hạnh phúc nhất trong đời anh ". Diệp Phi cười trả lời.

Nhìn xuống thời gian, đã mười hai giờ.

- " Đều giữa trưa, anh giúp em đem cháo  đi hâm lò vi sóng một cái ". Diệp Phi nói, cầm trên bàn bình thuỷ đi ra.

Nhìn thấy Diệp Phi rời đi thân ảnh, Sở Ca cảm thấy rất hạnh phúc. Bị người che chở lấy cảm giác thực tốt!

Nhưng Diệp Phi vừa ra ngoài, cửa liền vang lên.

- " Làm sao nhanh như vậy...... " Sở Ca quay đầu, lại phát hiện Doãn Trân đi đến, phía sau của cô ta còn đi theo một đoàn phóng viên.

- " Sở Ca! " Lúc Doãn Trân thấy rõ người nằm trên giường , giật mình mở to hai mắt.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro