Chương 1: Vỡ ra, rồi lại vỡ ra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tần thiếu gia, mời anh dùng bữa khuya."- Một giọng nữ nhỏ nhẹ vang lên trong đêm tối, gió đêm lùa vào phòng từ cửa sổ sát đất. Gió mùa hạ không lạnh, nhưng chẳng hiểu sao cô vẫn khẽ rùng mình. Lúc này, đứng ngay giữa cửa sổ, che mất cả ánh trăng bên ngoài, là một người đàn ông cao lớn với bóng lưng thẳng tắp. Nhìn từ phía sau, hắn trông như một người kỵ sĩ đơn độc, đang căng mình chuẩn bị đón chờ một trận chiến dữ dội nào đó sắp ập tới.

Đồng hồ quả lắc cổ kính điểm một hồi chuông, báo hiệu tròn mười một giờ không hơn. Chờ tới khi chuông báo giờ dứt hẳn, thì người đàn ông mới lên tiếng:

"Tiểu Nhu, lại đây với anh."

Tần Ngạo không quay đầu, tay hắn kẹp một điếu thuốc cháy dở, đốm lửa đỏ lập lòe dưới ánh đèn mờ ảo, rèm cửa trắng ma mị phấp phới theo gió, khung cảnh có chút lạnh lẽo rợn người.

Người con gái được gọi với cái biệt danh "Tiểu Nhu" cẩn thận đặt khay đồ ăn lên bàn một cách nghiêm chỉnh. Sau đó cô tiến lại gần Tần Ngạo. Chỉ còn cách ba bước, hai bước, một bước nữa... đúng thời khắc này, Tần Ngạo lập tức quay người lại và vươn tay kéo cô vào lòng mình.

Ở giây tiếp theo, bờ môi lạnh lẽo của hắn áp xuống, chiếm lấy môi cô một cách điên cuồng. Ban đầu thì như gió bão vùi dập cánh hoa anh đào mỏng manh, sau đó dần dần lại giống như sương mai buông mình trên nhánh cỏ, cẩn thận, nhẹ nhàng mơn trớn.

Cô đứng bất động cho Tần Ngạo hôn, hơi thở của hắn bắt đầu lạc nhịp, càng ngày càng thêm phần nóng bỏng. Cuối cùng, Tần Ngạo rời môi cô, hắn khom người bế bổng cô lên rồi rời khỏi vị trí mà cả hai đang đứng.

Tần Ngạo đặt cô lên giường, từng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mềm mại của cô, từ khoé mắt, trượt xuống gò má, di chuyển theo xương quai hàm và dừng lại ở cằm.

"Tiểu Nhu, anh yêu em." Tần Ngạo thủ thỉ, lời nói của hắn chân thành và tha thiết vô cùng, giống như giọt máu đầu tim nhỏ tí tách vào tai cô.

Dứt lời, hắn cúi đầu, khẽ cắn nhẹ vào cổ của cô như để đánh dấu chủ quyền, vết cắn không đau, chỉ đủ để khiến cô cảm thấy hơi nhoi nhói. Lúc Tần Ngạo ngẩng đầu lên, trên cổ cô đã xuất hiện một dấu răng mờ, đúng như mong muốn của hắn.

Bộ đồ hầu gái trên người cô bị Tần Ngạo kéo xộc xệch hết cả ra, chẳng mấy chốc, màn đêm tịch mịch đang bao trùm cả căn phòng đã bị phá vỡ bởi tiếng xé vải.

"Tiểu Nhu, Tiểu Nhu."

Trầm ấm như thế, thâm tình đến vậy. Đúng ra, "Tiểu Nhu" là cô đây phải cảm thấy vô cùng xốn xang, rung động. Vậy mà, khi hai từ này được thốt ra từ miệng của Tần Ngạo, cô nghe lại chỉ cảm thấy vô cùng nực cười, vô cùng thương tâm, vô cùng đáng châm chọc.

Tần Ngạo hôn lên môi cô, lên mũi, lên mi mắt, lên cả vành tai mẫn cảm, tay hắn mơn trớn khắp nơi, từ đỉnh núi nhô cao, trượt xuống đồng bằng mềm mại, rồi rơi vào nơi cấm địa vạn phần xinh đẹp.

"Gọi tên anh, Tiểu Nhu."

"Tần..." Cô hơi ấp úng, chữ còn lại giống như bị tắc nghẹn ở cổ họng, không sao thoát ra được. Ngập ngừng vài giây, cô thu hết can đảm, hít một hơi thật sâu và gọi: "Tần thiếu gia."

"Tần thiếu gia"- ba chữ này dường như đã khiến không gian giữa hai người bị đông cứng lại. Tần Ngạo ngẩng đầu lên, hắn nhìn người đang bị mình bao vây trong ngực. Đôi mắt hắn tối lại như màn đêm, sắc bén như thể ẩn chứa sâu bên trong đó là vô vàn mũi tên sắc nhọn, không biết lúc nào sẽ phóng về đối phương. Cũng chính đôi mắt này đã đi theo cô mỗi đêm, trở thành cơn ác mộng không thể nào xoá nhoà.

Tần Ngạo nhíu mày nhìn cô một lúc, đối diện với ánh mắt màu xanh biếc, trong veo ấy, bàn tay đang ghì chặt vai cô của hắn khẽ run lên.

"Cô không phải Tiểu Nhu! Cô không phải Tiểu Nhu của tôi. Mẹ kiếp!"

Tần Ngạo nổi giận rồi. Cơn giận của hắn lúc nào cũng dữ dội và đáng sợ cả. Vẻ ôn nhu mê đắm trên gương mặt đàn ông đầy gợi cảm kia tan biến không còn dấu vết, đôi mắt hắn nóng bỏng như than, hầm hập ở trong đêm tối, khiến cô vừa muốn trốn chạy, lại vừa không dám chạy trốn.Cổ họng cô nhanh chóng bị Tần Ngạo siết chặt, bả vai cũng bị hắn bóp đến đau đớn.

"Không phải người phụ nữ của tôi mà dám trèo lên giường tôi, đồ phụ nữ rẻ tiền!"- Hắn lăng mạ.

Vào lúc cô tưởng mình sắp bị Tần Ngạo bóp chết thì hắn lại mạnh mẽ vung tay, hất cả người cô văng xuống nền nhà. Áo sơ mi màu xám trên người Tần Ngạo không biết từ lúc nào bung hai cúc ngực, bộ dạng ẩn hiện trong ánh đèn cực kì cuồng dã.

Tần Ngạo nhảy xuống giường, hắn ngồi xổm, còn cô thì nằm thoi thóp trên nền. Thế nhưng ngay cả khi toàn thân đang run rẩy không ngừng và đôi mắt mở to đầy sợ hãi, thì cô vẫn không hề rơi một giọt nước mắt nào, thậm chí còn trừng trừng nhìn thẳng vào Tần Ngạo, cái nhìn như mũi tên xuyên thẳng qua cơ thể hắn.

Bởi vì ánh mắt ấy của cô mà Tần Ngạo càng phát rồ, hắn với tay gạt đổ khay đồ ăn ở ngay trên mặt tủ đầu giường.

"Choang!" một tiếng vang lên. Ở khoảnh khắc tiếp theo, Tần Ngạo túm lấy mái tóc gợn sóng mềm mại của cô ấn xuống chỗ thức ăn vừa mới vung vãi.

"Ăn, ăn hết mau lên! Ăn như chó vậy!"

Tóc của cô bị hắn nắm chặt khiến đầu sau truyền tới một cơn đau nhói, hai tay siết chặt cố gắng chống đỡ trên nền gỗ cứng đờ, cô mím môi, vẻ mặt đầy sự cam chịu.

"La Thư Anh. Cô là La Thư Anh. Mẹ nó! Cô là La Thư Anh."

Tần Ngạo lặp lại tên cô nhiều lần.

Phải, cô là La Thư Anh. Cô không phải "Tiểu Nhu" trong miệng của Tần Ngạo.

"Tại sao cô lại là chị em sinh đôi với Tiểu Nhu? Tại sao hả? Gương mặt này, thứ bẩn thỉu như cô xứng đáng có sao? Cô giết chết chị gái mình rồi. Cô hại chết Tiểu Nhu của tôi rồi."- Từng câu chữ cay độc rít qua kẽ răng mà thoát ra ngoài. Tần Ngạo không ngừng đay nghiến La Thư Anh, chỉ hận không thể ngay lập tức bóp chết cô.

"Không phải. Không phải tôi."

La Thư Anh liên tục chối bỏ, nhưng thứ âm thanh yếu ớt ấy nào có vượt qua được tiếng thắt lưng da xé gió mà lao tới. Sau lớp quần áo mỏng manh, cánh tay, lưng, đùi... của cô, hẳn đều đã chằng chịt những vết ngang dọc, vết mới tiếp tục chồng lên vết cũ.

"Tần thiếu gia, xin anh... tha cho tôi."

Có thể do cơn cuồng nộ đã che mất lí trí, cũng có thể do ánh đèn duy nhất trên đỉnh đầu quá mức mờ lòa, Tần Ngạo không phát hiện ra hai tay La Thư Anh đang gắt gao ôm lấy bụng mình. Từng roi của hắn quất đến mạnh mẽ đến mức khiến cô muốn ngất lịm đi ngay tức khắc.

Không, cô không thể nhắm mắt. Nếu không, cô sợ rằng mình sẽ không bao giờ có thể mở ra nữa.

"Khốn kiếp!"

Tần Ngạo ném thắt lưng da trong tay vào một góc, nhìn La Thư Anh người không ra người, ma không ra ma đang chật vật van lạy dưới chân mình. Hắn không những không thấy hả giận chút nào, ngược lại còn muốn phát điên hơn.

"Tần thiếu gia... tha cho tôi."

Nếu tiếp tục nữa, con cô sẽ chết mất, thực sự sẽ chết mất. La Thư Anh dùng chút sức lực cuối cùng vừa quỳ vừa van lạy Tần Ngạo, cô nắm chặt ống quần hắn nhưng lại không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Tần Ngạo chán ghét nhăn mặt, đôi mắt hắn trong phút chốc hiện lên sự hỗn loạn, không rõ là hận thù hay đau đớn, hắn gằn giọng một tiếng: "Cút!"

Như chỉ chờ có vậy, La Thư Anh buông ống quần Tần Ngạo ngay ra lập tức. Cô vừa bò vừa lết ra khỏi căn phòng.

Hàng lang tầng sáu không một bóng người, bởi cả tầng lầu này chỉ dành riêng cho mình Tần Ngạo, ai cũng không được phép đặt chân lên đây nếu hắn chưa đồng ý. Dưới nền, La Thư Anh với thân thể bầm dập nát bươm như muốn lập tức tan ra theo không khí đang lê lết một cách khó nhọc. Trên trán cô rịn đầy mồ hôi, gương mặt nhợt nhạt không còn khí sắc.

Ngồi dựa lưng vào tường một lúc, cô cố gắng giữ cho hơi thở bình ổn rồi mới nhẹ nhàng xoa lên bụng mình như muốn trấn an sinh linh bé nhỏ còn đang ngủ say trong đó, mà chẳng hề hay biết gì về thế giới khốc liệt bên ngoài.

"Không sao rồi con à, không sao nữa rồi."

La Thư lẩm bẩm, bỗng bàn tay cô cảm thấy hơi âm ấm, thì ra là một giọt nước mắt không biết đã chảy ra từ lúc nào, rơi xuống mu bàn tay. Nương theo ánh đèn mờ của hành lang, cô nhìn giọt nước mắt của chính mình, sống mũi cay xè.

Tần Ngạo, hắn đối xử với cô tàn nhẫn đến thế.

Vậy mà, cô vẫn không thể buông bỏ được tình yêu với hắn.

Đêm nào cũng bị hành hạ đến chết đi sống lại, với La Thư Anh có lẽ đã trở thành một định luật không thể chống đối. Có những khoảnh khắc, cô thực sự muốn chất vấn bản thân mình, rằng: "La Thư Anh, mày rốt cuộc là cái loại gì? Mày được thay chị gái làm dâu Tần gia thì sao chứ? Ban ngày làm một con ở, ban đêm để cho người ta hành hạ, đánh đập. Mày đúng là rẻ tiền."

Rẻ tiền y như lời Tần Ngạo từng nói.

Hay phải chăng, bởi vì ba chữ "Tần phu nhân" quá nặng, nặng tới nỗi có khi cả đời này, cô cũng không mang nổi.

Cô dùng hai tay tự bao bọc lấy cơ thể đầy thương tích của mình, nỗi đau trong lòng tràn ra, khiến cô cảm thấy khổ sở và tuyệt vọng hơn cả việc bị những vết rách bên ngoài hành hạ. Một giọt nước mắt nữa lặng lẽ trào ra từ khóe mi, giống như hạt pha lê xinh đẹp trong suốt bị thả rơi từ trên cao xuống, không thanh không tức chạm vào mu bàn tay rồi vỡ tan tành.

Trái tim cô, cơ thể cô, linh hồn cô, tất cả đã, đang và sẽ còn vỡ tan ra như vậy, thêm nhiều lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro