Chương 6: Bọn họ đều có bí mật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn đêm đã rủ màn che, trong phòng chăm sóc đặc biệt lúc này, La Thư Anh đang ngồi ôm gối, bất động ở phía góc giường. Cô thở từng hơi sâu và nặng nề, vết thương trong miệng vẫn chưa được xử lí, mùi tanh khó chịu xộc thẳng lên não, nhưng tất cả những điều ấy dường như vẫn không là gì với cô. Trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là không biết Thi Nhĩ giờ này thế nào?

Cô ôm chặt lấy chiếc gối, cảm nhận sự mềm mại của nó. Thời điểm này, chiếc gối ở trong tay cô cũng giống như cô ở trong tay Tần Ngạo, không thể phản kháng, không thể trốn chạy, chỉ có thể nhẫn nhịn và cam chịu bị ràng buộc, siết chặt.

Thành phố như một con rồng lớn hung hãn đang cuộn mình chìm vào giấc ngủ, còn La Thư Anh lại tựa như một hạt bụi nhỏ xíu không thuộc về nơi đây. Nực cười thật, cũng chua chát làm sao, thế giới này không ai có thể đứng ra bênh vực cô, không ai muốn làm điều đó. Không phải La gia, càng không phải Tần gia. Mãi mới xuất hiện một cô gái nhỏ bé yếu ớt là Thi Nhĩ, nhưng cô ấy cũng đã bị cô làm liên lụy, bị cô kéo xuống bùn lầy.

Ánh trăng vàng bạc xuyên qua ô cửa sổ chiếu xuống người La Thư Anh. Rèm cửa phấp phơi bay trong gió, luồng khí lạnh lẽo ban đêm ùa vào phòng, cánh tay mảnh khảnh của cô vẫn còn hằn rõ những vết thương vì bị Tần Ngạo ngược đãi. Một giọt nước mắt lăn dọc xuống má, những mảnh kí ức vỡ vụn tràn về, siết chặt lấy chút xúc cảm cuối cùng còn lại trong cô. Một khoảng thanh xuân, thời gian tươi đẹp, những thứ đời này cô không thể nào có cơ hội được cảm nhận lại một lần nữa.

Đúng lúc này, đồng hồ điểm 12 giờ đêm, có người mở cửa phòng bệnh bước vào.

"Con bé ngốc."

La Cao Dự đứng ở chân giường, bóng dáng anh cao lớn che khuất ánh trăng làm căn phòng chợt tối đi nhiều, thân hình cao lớn ấy tựa hồ như một pho tượng vững chắc và uy nghiêm, không ai có thể lay đổ được. La Thư Anh yên lặng nhìn anh, cô không hỏi lý do tại sao anh lại xuất hiện ở đây vào giờ này. Không, dù có muốn hỏi cũng không hỏi được, vì cô bây giờ là một kẻ câm.

Dẫu biết vậy, nhưng cô không hề hối hận. Bởi nếu cứ phải sống những ngày tháng trong khóc lóc và cầu xin, cô thà làm kẻ câm suốt một đời này.

Chỉ với hai bước chân, La Cao Dự đã có thể tiến đến cạnh cô, tay anh chắc khỏe, những ngón tay trắng trẻo sạch sẽ chạm lên gương mặt cô, mơn trớn nhẹ nhàng, rồi dừng lại ở bờ môi nứt nẻ khô khốc của cô, khẽ miết một cái.

"Đau lắm không?"- Giọng La Cao Dự nghe không rõ cảm xúc vui buồn.

La Thư Anh gật đầu.

"Hối hận không?

Cô lắc đầu.

"Có muốn tôi đưa em đi?"

Không gian rơi vào một khoảng lặng, chỉ nghe tiếng gió ù ù ngoài kia, La Thư Anh nhìn La Cao Dự thật lâu mà không nói. Lâu tới nỗi cánh tay La Cao Dự bắt đầu có cảm giác hơi tê mỏi. Mãi sau, cô mới chậm rãi lắc đầu. Cô không biết nữa, không biết tại sao mình lại lắc đầu, không biết tại sao mình lại từ chối đi cùng La Cao Dự.

Có lẽ, cô cũng sợ anh, sợ thái độ lạnh lùng của anh, sợ cái cách mà anh quay lưng với cô, dẫu cho anh đã từng yêu thương cô biết nhường nào. Cô sợ tất cả mọi người xung quanh mình, cũng không muốn liên luỵ thêm một ai nữa. Số phận của cô, cô đành phải tự mình đối mặt.

Dưới ánh sáng mờ ảo trong phòng, La Thư Anh nhìn thấy La Cao Dự nở một nụ cười, cách anh cười ẩn nhẫn mà phức tạp, khiến cô nhất thời không thể đoán được ý tứ trong đó.

"Cũng đúng. Em hận tôi như vậy, sao có thể đi theo tôi."

Đúng là La Thư Anh từng nói rằng cô hận anh. Hận anh trong lúc cô tuyệt vọng nhất vẫn quay lưng với cô. Nếu anh không ép cô trở về Tần gia, cô cũng sẽ không chứng kiến cảnh Thi Nhĩ bị cưỡng hiếp vì mình, cũng không bị bức đến mức tự cắn lưỡi. Đúng là đã nói như vậy, nhưng thực ra, cô không hề hận La Cao Dự.

La Thư Anh có thể hận tất cả mọi người trên đời này, cũng không thể hận La Cao Dự. Giữa cô và anh... có những mảnh vụn không ai có thể nhìn thấu, mà những mảnh vụn ấy, lại nằm ở một điểm xa xôi trong quá khứ, hỗn độn mông lung đến nỗi đôi khi chính cô cũng tự mình quên mất. Dù vậy, cô vẫn không thể làm lơ được nó.

La Cao Dự ngồi xuống giường, xoay lưng về phía La Thư Anh, hướng mắt ra nhìn vầng trăng treo mình trên bầu trời. Giọng nói của anh trầm ấm, thanh điệu đều đặn. Trước đây, La Thư Anh từng nói với La Cao Dự rằng, giọng nói của anh là giọng nói mê hoặc nhất mà cô từng nghe, cho đến khi cô gặp Tần Ngạo, mọi thứ "nhất" từng đặt lên La Cao Dự đều bị thay thế bằng hắn.

"Tiểu Anh,  em đừng cho rằng em có thể hận Tần Ngạo, ngay cả khi hắn đã dồn em đến bước đường này. Thật ra, tôi biết, trong lòng em vẫn có một vị trí dành cho hắn, một vị trí mà không ai có thể thay thế."

Lời này của La Cao Dự như đánh trúng trọng tâm suy nghĩ của La Thư Anh, khiến cô hơi hoảng hốt. Giống như việc La Thư Anh kiên quyết nói hận La Cao Dự, nhưng sự thực lại chẳng thể hận được anh. Cô là người dễ mềm lòng như thế đấy. Cô là người mà có thể vì một viên kẹo hồi ức tươi đẹp trong quá khứ, mà chống đỡ cả một đời hiện thực tàn nhẫn. 

"Nhưng tôi không quan tâm. Tôi không quan tâm em hận ai, yêu ai, dành vị trí cho ai, tôi chỉ mong em từ giờ hãy biết trân trọng bản thân. Người khác hủy hoại em, em có thể không làm gì được. Còn nếu chính em tự lựa chọn hủy hoại mình, thì em không xứng có được hạnh phúc."

Sau khi dứt lời, lưng La Cao Dự bỗng cảm nhận được được sự tiếp xúc khe khẽ, mềm mại đến từ đầu ngón tay của cô, La Thư Anh viết lên lưng anh hai từ "xin lỗi".

La Cao Dự xoay người, ánh mắt họ chạm nhau: "Hôm nay, em lại lần nữa lựa chọn Tần Ngạo, lựa chọn cuộc hôn nhân này, thì có lẽ đã biết hậu quả phía sau còn đau khổ hơn trăm nghìn lần. Tôi không quản được việc của em."- Anh nói rồi đứng dậy rời khỏi phòng.

Chỉ còn lại mình La Thư Anh, cô học theo anh, đưa mắt nhìn ngắm vầng trăng sáng vằng vặc trên đỉnh trời, trái tim trong ngực rung lên từng nhịp đau nhói.

Rốt cuộc, phải lựa chọn sai lầm bao nhiêu lần nữa thì cô mới có thể tỉnh ngộ? Người ta chỉ bảo với cô yêu một người rất khó, nhưng không ai nói cho cô biết hận người mình từng yêu mới càng khó hơn. Có thể, đó vĩnh viễn là một loại chấp niệm, đi theo kẻ si tình ngu xuẩn đến hết đời, hết kiếp, bất kể phải trả giá bao nhiêu.

***

Sáng hôm sau, tại biệt thự của La gia. 

"Dự, con quyết định rồi à?"

"Vâng."

Thấy anh đáp lời một cách chắc chắn, La Cao Bá cũng không biết nói gì hơn. Ông tỏ vẻ sầu não, thở dài một hơi. La phu nhân lấy dĩa nhỏ xiên một miếng táo đưa cho La Cao Dự, bà âu yếm nhìn anh: "Con ăn đi, táo này ở quê thím Trương mang lên, ngọt lắm"

Đôi vợ chồng bùi ngùi nhìn anh, trong ánh hiện rõ sự lưu luyến. Không mấy người biết được La Cao Dự thật ra chỉ là con nuôi của La gia, hơn 20 năm trước La Cao Bá và vợ đi ngoại ô nghỉ dưỡng, vô tình cứu được đứa trẻ lạc. Sau bởi vì thấy đứa trẻ quá đỗi thông minh nên quyết định nhận làm con nuôi.

Chớp mắt một cái La Cao Dự đã trưởng thành, giống như kì vọng của hai người bọn họ, anh thực sự đã trở thành một nhân vật tài giỏi xuất chúng. La Cao Bá và La phu nhân vô cùng yêu thương La Cao Dự, bọn họ không có con trai, ông thậm chí còn muốn để anh kế thừa sản nghiệp.


Lúc này, người bên ngoài thông báo rằng Triệu phu nhân đã đến, La Cao Bá gật đầu tỏ ý mời khách vào nhà. Xuất hiện trong tầm mắt bọn họ là một người đàn bà có phong thái quý tộc, dung mạo trẻ hơn nhiều so với độ tuổi. Đây chính là mẹ ruột của La Cao Dự, cũng là bí mật mà nhà họ La đã che giấu từ mấy năm trước.

"Mẹ."

La Cao Dự khẽ gọi, anh tiến lại dẫn bà vào chỗ ngồi. Triệu phu nhân có nét mặt phúc hậu, cái nhìn trong sáng hiền hòa.

"La lão gia, La phu nhân, gia đình chúng tôi thực sự đã nợ hai người một ân tình lớn. Sau này, bất kể có việc gì cần giúp đỡ, đừng ngại lên tiếng, chúng tôi nhất định giúp hết sức mình. Hôm nay, ông nhà tôi bận công việc nên không trực tiếp đến được, mong hai vị thông cảm."

"Khách sáo. Khách sáo rồi. Thằng bé ngoan ngoãn lại có tư chất thông minh. Được nuôi dưỡng và nhìn nó trưởng thành cũng chính là phước lành của La gia chúng tôi."- La Cao Bá hài lòng đáp lời, rồi ông quay sang nhìn La Cao Dự, vừa cười vừa bông đùa: "Từ mai, con đã không còn là La Cao Dự nữa, mà là Triệu thiếu gia- Triệu Minh rồi, lão già này nghe đến uy phong của con, xem ra cũng phải nể ba phần đấy."

La phu nhân lấy khăn tay lau đi những giọt nước mắt đang trực chờ tuôn rơi, bà nhắn nhủ với La Cao Dự: "Có thời gian nhớ về thăm chúng ta thường xuyên nhé."

"Ba, mẹ, con xin khấu đầu cảm tạ ơn dưỡng dục của hai người suốt những năm tháng qua."- La Cao Dự dứt lời thì thực sự quỳ xuống khấu đầu ba cái.

Sau đó, anh nói tiếp: "Hai người hãy giữ gìn sức khoẻ."

Xe ô tô đợi sẵn ngoài cổng, trước khi đi La Cao Dự có chút đắn đo, cuối cùng anh vẫn quyết định thông báo tình trạng của La Thư Anh cho hai người bọn họ. La Cao Dự là con nuôi, La Thư Nhu lại không may qua đời trong tai nạn, vì vậy hiện tại chỉ có La Thư Anh là đứa con duy nhất của hai người, dòng máu chảy trong người cô là dòng máu của La gia. Anh hi vọng, hai người có thể đối xử với cô tốt hơn một chút.

Xe của La Cao Dự và mẹ ruột anh là Triệu phu nhân đi thẳng tới sân bay để kịp chuyến bay đã đặt trước. Nhưng trước khi vào cửa hải quan, La Cao Dự lại có vẻ chần chừ, giống như là không nỡ rời đi.

Triệu phu nhân thấy vậy thì nhẹ nhàng nắm tay con trai, giọng bà chất chứa lo âu: "Cứ để mặc Tiểu Anh như vậy, con có chắc không?"

Anh hơi mím môi, tầm mắt có chút vô định, anh hạ quyết tâm và đáp lời bà, cũng giống như tự nói cho chính mình nghe: "Bây giờ vẫn chưa phải lúc."

Bọn họ ai cũng đều có những bí mật, vợ chồng La Cao Bá có, La Cao Dự cũng có, Tần Ngạo hay La Thư Anh đều có. Đó là những góc khuất, suy nghĩ, toan tính mà người khác không có cách nào chạm tới được. Đó là điều mà người khác không thể dùng bất cứ điều kiện nào để khám phá, để trao đổi, chỉ có thể chờ đến khi họ tình nguyện mở ra.

Một hoài niệm La Thư Nhu thuần khiết đẹp đẽ, một La Thư Anh cam chịu nhẫn nhục, một Tần Ngạo tâm địa tàn nhẫn, một La Cao Dự bình tĩnh khó lường. Một đoạn thanh xuân trong sạch, một vụ tai nạn khó hiểu, một cuộc hôn nhân đau thương. Giữa bọn họ đã là những gì, và sẽ còn là những gì. Tất cả tựa hồ là câu hỏi không lời giải đáp, càng cố tìm kiếm, càng thấy mông lung, càng nhận thương tổn.

Tấm vé máy bay hơi nhàu nhĩ được La Cao Dự xuất trình với nhân viên, chuyến bay mang anh đến nửa trái đất bên kia, hoàn toàn cách biệt. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro